Tiếng hét của Jinwoo vang đến tai tất cả các Thợ săn.
“!”
“Nhạc cụ?!”
Mắt họ ánh lên tia hy vọng. Không giống như lần trước, lúc này các thợ săn răm rắp làm theo lời Jinwoo. Tất nhiên, nếu Jinwoo đoán sai, họ sẽ bị tàn sát ngay khi tiếp cận các bức tượng. Nhưng lúc này, không ai nghi ngờ gì cả.
Ông Song là người đầu tiên đến bên cạnh một bức tượng cầm nhạc cụ.
“…”
Nín thở, ông Song từ từ nhìn lên bức tượng. Như thể đáp lại, các ngón tay của bức tượng bắt đầu di chuyển trên cây chơi đàn hạc.
Một âm thanh tuyệt đẹp vang lên.
“Cậu ấy đã đoán đúng!”
“Mau chạy đến chỗ các bức tượng cầm nhạc cụ!”
Các Thợ săn, với ánh mắt đầy hy vọng, chạy về phía những bức tượng đang cầm các loại nhạc cụ khác nhau.
Kèn Trumpet, sáo, đàn lyres. Chẳng mấy chốc, giai điệu hài hòa tràn ngập toàn bộ ngôi đền.
Ông Kim, sau khi chạy trối chết, ngã gục xuống và quỳ trước một bức tượng cầm cây đàn mandolin.
strum ~ strum ~
Khi giai điệu từ cây mandolin vĩ đại vang lên trong không trung, bức tượng Thần đang đuổi theo ông Kim bắt đầu di chuyển chậm lại. Không thể kìm nén cảm xúc, ông Kim bật khóc ngay tại chỗ.
Uwaaaaah-
Bức tượng Thần bỏ qua ông Kim, quay lại nhìn quanh ngôi đền. Nó đã tìm thấy mục tiêu mới.
“Chết tiệt!”
Bắt gặp ánh mắt của nó, Jinwoo buột miệng nguyền rủa. Cậu vội vùng chạy, với trái tim đập thình thịch như sắp nổ tung. Lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.
‘Tại sao! Tại sao mày không chơi nhạc?!
Đứng trước một bức tượng đang cầm trống, Jinwoo tức giận hỏi. Bức tượng vẫn lặng lẽ đứng đó, không có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ chơi nhạc.
BOOM!
BOOM!
BOOM!
Với tốc độ kinh hoàng, bức tượng Thần nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với họ. Jinwoo nuốt nước bọt.
“Hay là tại mình và Juhee đứng chung một chỗ?”
Có vẻ như đó là câu trả lời đúng. Jinwoo nhìn quanh và nhận ra, các Thợ săn khác đều đứng một mình. Họ đều ổn.
“Không có thời gian để suy nghĩ nữa rồi!”
Cậu đặt Juhee xuống và chuẩn bị chạy đến một bức tượng khác.
“Jinwoo…”
Juhee hoảng sợ níu lấy áo cậu. Jinwoo bình tĩnh thì thầm vào tai cô,
“Nếu tôi ở lại, cả hai ta sẽ chết”.
Nhìn thấy những giọt nước đang chực tuôn ra khỏi đôi mắt Juhee, Jinwoo biết rằng không có thời gian để giải thích. Anh nhẹ nhàng kéo đôi tay run rẩy của cô ra, rồi chạy hết tốc lực về phía bức tượng khác.
* Ba-Bum * * Ba-Bum * * Ba-Bum *
Tiếng trống vang lên ngay sau bước chân cậu.
“Tạ ơn Chúa”.
Việc duy nhất cần làm bây giờ là tìm một bức tượng cầm nhạc cụ khác!
Hiện tại, Jinwoo là người duy nhất vẫn đang chạy trong phòng. Thế nên, cơn thịnh nộ của bức tượng Thần hoàn toàn tập trung vào cậu ta.
BOOM!
BOOM!
Jinwoo thở hổn hển, lăn người tránh khỏi bàn chân bức tượng trong gang tấc. Dù là người yếu nhất trong các Thợ săn hạng E, nhưng cậu ta vẫn là một Thợ săn lớp Chiến binh. Nhờ đó, cơ thể cậu có đôi chút lợi thế trong tình huống này.
“Một chút nữa thôi!”
Nhận thấy những bước chân của bức tượng Thần đang đến gần, Jinwoo dồn toàn lực xuống đôi chân. Tốc độ của cậu tăng lên. Chỉ vài bước nữa, cậu sẽ chạm tới mục tiêu.
“KHÔNG, KHÔNG PHẢI ĐẰNG ĐÓ!”
Từ xa, ông Song hoảng hốt hét lên.
Mải tập trung chú ý tới bức tượng Thần, Jinwoo đã không nhìn kỹ bức tượng mà mình vừa chạy đến.
“Ah!”
Nó… Thứ nó cầm không phải là nhạc cụ!
Bây giờ Jinwoo mới nhận ra, thứ anh ta nhận ra thứ “nhạc cụ” trong tay bức tượng đó, thực ra là một chiếc khiên. Không chút thương xót, bức tượng giơ cao chiếc khiên và đập mạnh xuống.
“Uwah!”
Jinwoo vội vã ném người sang một bên.
“Kiyaah!”
Juhee hét lên.
Khi Jinwoo lăn trên sàn nhà, cậu ngẩng lên và nhìn thấy bức tượng Thần gần như đã ở bên trên.
“Đúng là dầu sôi lửa bỏng mà…”
Cú ngã ban nãy đã gây ra một vết thương trên trán Jinwoo. Máu chảy xuống mắt và che khuất tầm nhìn của cậu. Jinwoo hết quay trái rồi lại quay phải.
“Nhạc cụ, nhạc cụ!”
Không còn bức tượng nào phù hợp.
Bức tượng Thần giơ chân lên…
Chết tiệt!
BOOM!
Jinwoo quăng mình sang một bên, suýt soát né được cú đạp kinh hoàng. Nhưng cơ thể cậu đã đạt đến giới hạn của mình. Chút sức tàn không đủ để cậu tiếp tục chạy trốn.
‘Làm ơn…’
Nếu Thần linh có thật, xin hãy rủ lòng thương. Jinwoo nghĩ thế. Ngay khoảnh khắc đó, Jinwoo nhìn thấy một bức tượng không cầm vũ khí hay nhạc cụ.
’Bức tượng đó…!’
Với tấn cả sức lực và hy vọng còn sót lại, cậu bò tới chỗ bức tượng đang cầm một cuốn sách trên tay. Đối diện với tượng Thần đang hướng về phía mình, Jinwoo nhận ra cậu không thể di chuyển thêm chút nào nữa.
Thở hổn hển, cậu nhìn vào khuôn mặt của tượng Thần. Có vẻ như nó đang rất giận dữ trước nỗ lực chạy trốn của Jinwoo. Nó nhìn cậu bằng khuôn mặt méo mó đầy phẫn nộ.
Nó dừng lại trước mặt Jinwoo.
Đối mặt với một tạo vật khổng lồ cao bằng cả tòa nhà, Jinwoo thở gấp.
“Mình chẳng khác gì một con chuột bị dồn vào góc tường…”
Bức tượng chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cậu.
‘Có lẽ đây là kết thúc của mình…’
Hoàn toàn buông xuôi, Jinwoo đã mường tượng ra cái chết của mình trong đôi mắt dữ tợn khổng lồ kia.
Giữa khoảnh khắc tuyệt vọng đó, Jinwoo nghe thấy một tiếng hát tuyệt đẹp và du dương vang lên từ phía sau. Cậu cố quay lại và nhìn về nơi phát ra tiếng hát.
Là bức tượng đang cầm sách!
Bức tượng cạnh Jinwoo đang hát bằng giọng ca thánh thót; âm thanh của nó vang vọng khắp ngôi đền. Nhìn lại, Jinwoo thấy khuôn mặt tượng Thần bắt đầu giãn ra. Những dấu vết của cơn thịnh nộ ma quỷ ban nãy biến mất, bức tượng trở lại với khuôn mặt vô cảm ban đầu.
Khi các bức tượng ngừng chơi nhạc, tượng Thần quay lại và trở về chỗ ngồi, như chưa có gì xảy ra.
BOOM!
Khi nó ngồi xuống, tiếng động vang khắp ngôi đền.
“Hah … Hah … Chúng ta an toàn rồi phải không?”
Jinwoo mỉm cười yếu ớt với hơi thở nặng nề.
Juhee vội vã chạy đến,
“Cún Jinwoo!”
Juhee gục xuống bên cạnh cậu, với khuôn mặt đầy nước mắt.
“Ôi Chúa ơi… ôi Chúa ơi…”
Cô sử dụng tất cả mana có thể, và thử mọi phép thuật Trị liệu mà cô biết. Nhưng vô ích.
Từng người một, các Thợ săn rải rác tập trung trước Jinwoo. Biểu cảm của họ đều u ám như Juhee..
“Ôi không… Jin Jinwoo …”
Vẻ mặt và lời nói thương hại của họ làm Juhee không cầm nổi nước mắt.
“Tại sao họ lại nhìn mình như vậy?”
Jinwoo muốn hỏi, nhưng không đủ sức để mở miệng. Cậu cố dồn sức để đứng dậy.
“….?”
Một vũng máu tụ lại chỗ cậu đang ngồi. Cuối cùng, Jinwoo đã nhận ra tình hình của mình.
“Ah…”
Cẳng chân phải của cậu đã biến mất.
Jinwoo nhìn về phía bức tượng đang cầm khiên. Phía dưới chiếc khiên đầm đìa máu.
Cẳng chân của cậu đã nằm lại ở đó.
Quay đầu nhìn lại, cậu thấy máu đang chảy ra từ mũi Juhee. Cơ thể cô đã đạt đến giới hạn. Khả năng của một Trị liệu sư hạng B không đủ để tái tạo một phần cơ thể. Dù cô có cố gắng hết sức, dòng mana của cô chỉ như đổ vào một chiếc bình thủng đáy. Kết quả là sức sống của cô nhanh chóng giảm xuống.
“Không sao đâu, Juhee. Dừng lại đi!”
“Không! Tôi có thể chữa được mà! Tôi sẽ chữa lành vết thương cho anh!”
Các Thợ săn nhìn cặp đôi với ánh mắt thương hại.
Trong số 17 người tiến vào hầm ngục, chỉ 6 người còn sống.
Thậm chí 6 người đó, 2 người đã bị thương nặng.
Ông Song mất cánh tay, và bây giờ là Jinwoo mất cẳng chân.
Dù sống sót, nhưng không ai có thể nở nụ cười.
Đột nhiên, một âm thanh ầm ầm vang lên khắp ngôi đền.
Tại trung tâm ngôi đền, phần đất với vòng tròn ma thuật ban nãy bắt đầu trồi lên, tạo thành một cái bục.
Jinwoo nhận ra, màn thử thách cuối cùng đã đến.
“Chứng minh đức tin của ngươi…”
Cậu đã mường tượng được ý nghĩa của nó.
Cái bục trồi lên tới độ cao ngang eo.
“Một tế đàn…”
Jinwoo thì thầm.
“Một tế đàn?”
“Anh ta vừa nhắc đến tế đàn?”
Jinwoo – người đàn ông đã cứu mạng họ không chỉ một lần mà những hai lần. Cậu không phải là một “người thức tỉnh” cấp cao, mà là một Thợ săn hạng E thấp kém, vốn bị họ coi thường trong quá khứ.
“Nếu không nhờ cậu Sung, có lẽ chúng ta đã…”
Các Thợ săn đều nghĩ giống nhau.đã liên minh. Giờ đây, lời nói của Jinwoo chính là cơ hội sống của họ. Và bây giờ, người đàn ông này đã thì thầm như thế….
Ông Kim nhanh nhảu lên tiếng,
“Có lẽ tôi hiểu rồi.”
Ông ta bắt đầu rút kiếm ra. Thông thường một vũ khí được sử dụng để giết những con ma thú, nhưng lần này thì khác.
“Một kẻ ngốc như tôi cũng hiểu ra rồi…”
Các thợ săn nhìn ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm sắc bén của ông Kim và nuốt nước bọt.
“Này, ông Kim! Rút kiếm ra làm gì vậy?”
“Có chuyện gì thì từ từ nói…”
Ông Song – Thợ săn hạng C là người có đẳng cấp cao nhất trong nhóm. Giờ đây khi ông ta không thể chiến đấu, Kim là người mạnh nhất. Vốn dĩ kỹ của ông Kim đã tỏa sáng trong số các thợ săn hạng D.
Ông Kim chĩa kiếm vào tế đàn.
“Giới luật cuối cùng là, ‘Chứng minh đức tin của ngươi’, và bây giờ cái bệ thờ này xuất hiện ở giữa phòng”.
Kim đưa mắt nhìn sang Jinwoo,
“Chúng ta phải hiến tế ai đó ở bệ thờ, phải không, cậu Sung?”
Jinwoo gật đầu. Đó chính là những gì cậu dự đoán. Một trong 6 người còn sống phải trở thành vật hiến tế.
’Đó có lẽ là Giới luật cuối cùng.”
Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy ông Kim đang đến gần mình với một ánh mắt kỳ lạ. Một vệt mồ hôi tuôn ra trên mặt Jinwoo.
“Ông đi đâu thế?”
“Cậu cứ ngồi yên ở đó!”
Ông Kim chĩa kiếm vào ông Song, người đang ngồi cạnh Jinwoo.
“Ai là người đã kéo tất cả chúng ta đến đây? Chính là ông! Vậy thì ông nên trả giá cho mọi chuyện!”
“Chú!”
Jinwoo hét lên và cố gắng đứng dậy, nhưng ông Song đã đưa tay ngăn lại. Jinwoo quay sang nhìn ông ta.
“Ah…”
Ông Song lắc đầu. Đôi mắt ông như muốn khuyên Jinwoo hãy im lặng.
Jinwoo muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời. Ông Song từ từ đứng dậy.
“Ông. Kim nói đúng. Tôi phải chịu trách nhiệm.
“Thống nhất thế nhé, ông già”.
Ông Kim chỉ thanh kiếm về phía bệ thờ.
“Nhanh chân lên. 11 người đã chết vì ông đấy”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK