‘Mình ước gì cậu ấy sẽ nói gì đó…’
Hình bóng im lặng của Jinwoo làm Juhee cảm thấy lạnh lẽo. Lấy hết can đảm của mình, cô mở lời trước.
“Tớ nghĩ mình không thể ăn gì vào lúc này nữa, nên tớ sẽ trả lại cậu thứ này…”
Juhee trao cho Jinwoo một lõi ma thuật. Chính là lõi mà Jinwoo đã trao cho cô ở ngôi đền dưới lòng đất. Bàn tay cô hơi run rẩy.
‘Thời gian mới chỉ hơn một tháng trước. Đó cũng là một biến cố như ngày hôm nay.’
Jinwoo hiểu Juhee đã sợ hãi như thế nào. Nên có lẽ, cô ấy sẽ không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
“Đâu nhất thiết chúng ta phải ăn tối ngày hôm nay, tớ với cậu còn nhiều dịp khác kia mà. Cậu cứ giữ lại đi…”
Juhee lắc đầu.
“Tuần tới tớ sẽ trở về nhà!”
Khi từ bỏ ý định làm Thợ săn, Juhee sẽ trở về quê. Jinwoo cảm thấy như một nỗi buồn nào đó vừa bay qua và hạ cánh ngay giữa cuộc trò chuyện của họ.
“Vì sự cố đó sao?”
“Cũng không hẳn là vì chuyện đó…”
Thấy điều này không tốt chút nào, Jinwoo nhanh chóng lái mọi thứ sang hướng khác.
“À, quê cậu ở đâu nhỉ?”
“Busan. Vì vậy, Jinwoo à…”
Đột nhiên, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc.
“Tớ đây…”
Cảm nhận được tâm trạng của Juhee, Jinwoo cũng nhanh chóng xóa đi nụ cười và thay vào đó vẻ mặt nghiêm túc.
Juhee nhìn chằm chằm vào cậu. Đôi mắt Jinwoo luôn tràn đầy sức sống. Ngay cả khi người khác tuyệt vọng, cậu vẫn không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Juhee nhớ đến lúc ở cạnh cậu ấy.
‘Jinwoo đã nói gì đó về việc hồi sinh…’
Tia hy vọng trong đôi mắt đó đã cứu mạng mọi người, bao gồm cả cô. Đó là một hành động mà có lẽ, không có người thứ hai trên thế giới làm được.
Thình thịch! Thình thịch!
Khi nghĩ về ngày hôm đó, trái tim của cô lại trở nên dồn dập.
‘Không…’
Juhee không hề hối tiếc về việc từ bỏ làm Thợ săn. Nơi đó đã không còn phù hợp với cô ấy nữa. Nhưng khi nghĩ đến tương lai, hai người gặp lại nhau khó thế nào lại khiến Juhee muốn rơi nước mắt.
‘Nếu mình hỏi tương lai có thể gặp lại cậu ấy hay không, cậu ấy sẽ nghĩ sao?’
Cô cũng không thể làm gì nữa. Sống mãi trong quá khứ là một điều ngốc nghếch. Sau một hồi lâu suy nghĩ, Juhee cười khúc khích và cất lên giọng nói tự nhiên.
“Không. Không có gì cả. Nếu cậu có dịp ghé Busan, nhớ liên lạc với tớ nhá. Tớ sẽ đãi cậu một bữa…”
“Nghe cũng hay đấy nhỉ…”
Jinwoo mỉm cười, đáp trả lại nụ cười của cô bạn. Và thế là, sau tất cả những lời thổ lộ của Juhee, hai người chia tay nhau.
“…”
Đường về chưa bao giờ lại xa xôi diệu vợi như hôm nay.
Sau khi thấy Juhee rời đi, Jinwoo quay trở về nhà. Phía trước, là căn hộ cũ kỹ quen thuộc. Tầng 9, là nơi Jinwoo sống. Cậu chậm rãi bước qua những chiếc ô tô đang đỗ và tiến về phía tòa nhà.
Đột nhiên, một giọng nói già nua ngăn cậu lại.
“Cậu thanh niên phòng 902…”
Là bác bảo vệ lớn tuổi, người đã quá quen thuộc với Jinwoo.
“Giờ này bác vẫn còn làm ạ?”
“Hôm nay bác trực ca đêm!”
“Ah…”
Jinwoo khẽ gật đầu.
“Đây, có một bưu kiện gửi cho cháu này…”
“Ah, cháu cám ơn bác!”
Một gói hàng từ Hiệp hội.
‘Hôm nay đã xong rồi sao?’
Chiếc điện thoại được gửi đến từ Hiệp hội Thợ săn. Cuối cùng nó đã được sửa xong. Jinwoo rút trong hộp ra một chiếc điện thoại sáng lấp lánh.
Gần đây, có khá nhiều sự quan tâm mới tìm đến các Thợ săn. Jinwoo nhớ lại đoạn tin tức, trong đó đề cập đến việc, ngày càng có nhiều người muốn mua một chiếc điện thoại của các Thợ săn.
‘Chả hiểu được bọn người đó đang nghĩ gì?’
Một quốc gia dù nghèo đói hay giàu có, vẫn có trộm cắp xuất hiện. Dù nơi đó là Hiệp hội Thợ săn hay quân đội chiếm đóng, chỉ cần dân cư đông đúc, đều có thể xảy ra bất cứ tệ nạn nào.
‘Mình đã hơi lo lắng về chuyện này…’
Thật may vì điện thoại của Jinwoo vẫn an toàn và nguyên vẹn.
Trong khi chờ thang máy, cậu bật điện thoại, hàng loạt thông báo hiện lên.
‘Không biết mất bao lâu để coi xong hết đống này đây…’
Jinwoo nghiêng đầu kiểm tra tin nhắn.
[Xin chào, là tôi đây, người đã khám cho anh ở bệnh viện…]
[Tuần này anh có rảnh không…]
[Tôi có làm phiền anh không? Tôi hy vọng…]
Cậu nhớ mang máng đây là ai. Có vẻ như là cô y tá, người đã xin thông tin liên lạc khi Jinwoo xuất viện.
‘Hình như cô ấy tên là Choi Yura.’
Tin nhắn của cô không hề khó chịu, nhưng nếu Jinwoo trả lời lúc này, có thể sẽ kéo theo một vài phiền phức.
‘Mình sẽ lo chuyện này sau…’
Tiếp theo là số điện thoại liên tục gọi vào máy cậu. Jinwoo bấm nút gọi lại. Một bài nhạc pop sôi động đang thịnh hành. Jinwoo lờ mờ đoán được ai là chủ nhân số điện thoại kia. Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia đã trả lời.
“Xin chào!”
Đúng như mong đợi.
Chính là cậu ta. Jinwoo thầm mỉm cười và trả lời.
“Là tôi đây. Từ nay cậu lưu số điện thoại của tôi vào nhé!”
“Ah ah… số điện thoại mới của anh hả đại ca?”
Đúng là Yoo Jinho.
Jinwoo có nhớ số điện thoại của cậu nhóc, nhưng chưa hề gọi một cuộc nào. Quá nhiều việc đã làm Jinwoo quên bẵng đi. Jinho lại tiếp tục với giọng nói đầy phấn khích.
“Em định gọi tiếp cho anh nữa đó đại ca à! Tổ đội xong xuôi hết rồi, để ngày mai em tới đón anh!”
Chỉ cần nghe qua giọng nói, Jinwoo hoàn toàn có thể tưởng tượng ra gương mặt tươi rói của cậu nhóc. Jinwoo cũng mỉm cười rộng lượng.
“Được rồi, anh sẽ gặp cậu vào ngày mai!”
Click!
Cuối cùng, thang máy đến khi cuộc điện thoại vừa kết thúc. Những cuộc đột kích sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tim Jinwoo đang thực sự vô cùng phấn khích.
‘Chuẩn bị buff level nào…’
Cậu sẽ tăng cấp, theo đó là những điểm chỉ số và trở nên mạnh hơn bất kì Thợ săn nào.
Một khi trở thành một Thợ săn mạnh mẽ, Jinwoo sẽ có mọi thứ. Tiền bạc, danh tiếng, địa vị và sức ảnh hưởng đến toàn thế giới.
Ngày mai sẽ là bước chân đầu tiên tiến đến giấc mơ đó.
—
Miền đông Hoa Kỳ.
Vào một đêm khuya.
Hwang Dongsoo, một trong những Thợ săn chính của Hội Scavenger, Bang Hội mạnh nhất Hoa Kỳ, nhận được một thông tin cực sốc trước khi đi ngủ.
“Anh trai tôi… đã chết? Làm sao được? Nói mau… nhanh…”
Tên anh ta là Hwang Dongseok. Người đàn ông ở đầu dây bên kia thông báo, anh ta đã mất mạng trong một cánh Cổng hạng C.
“…Tổ đội tám thành viên của anh tra tôi đều chết, chỉ có hai tên sống sót?”
Và hai tên đó là Thợ săn hạng D và E?
Có gì đó không đúng ở đây. Anh trai của Hwang Dongsoo, không phải là kẻ hy sinh vì người khác. Hơn nữa, bọn chúng còn là người được điền thêm vào cho đủ chỗ. Không lý nào lại xảy ra chuyện đó được.
Nhưng phải chấp nhận sự thật, anh trai hắn đã chết, những đồng đội hạng C cũng đã chết, chỉ còn lại Thợ săn hạng D và E.
‘Điều này, thật sự quá sai…’
Đôi mắt Hwang Dongsoo trở nên sắc bén. Dù hắn đã được Bang Hội nổi tiếng ở Hoa Kỳ chiêu mộ và đang ở một nơi xa xăm. Nhưng khi trở về Hàn Quốc, Hwang Dongseok chính là người quan tâm đến hắn hơn bất kỳ ai khác. Có thể Hwang Dongseok không phải là một người đàn ông tốt, nhưng, đó vẫn là một người anh trai tốt.
‘Một khi ta có vị trí vững vàng ở đây, ta sẽ đưa anh ấy qua cùng…’
Tuy nhiên, điều đó có lẽ sẽ không bao giờ còn thực hiện được. Hwang Dongsoo cắn môi.
“Fax cho tôi thông tin của hai kẻ sống sót, đây là số của tôi!”
Hwang Dongsoo cúp máy và gọi cho quản lý.
“Ngài Hwang, có chuyện gì mà ngài lại gọi vào giờ này?”
“Emily Laura, nếu tôi giết một ai đó ở Hàn Quốc thì sao?”
“Ngài đang nghiêm túc đấy à?”
“Đúng vậy!”
Người phụ nữ bên đầu giây kia ngập ngừng, và mất vài giây để cô có thể trả lời.
“…Hiện tại thì…không có Hiệp ước dẫn độ tội phạm giữa Hoa Kỳ và Hàn Quốc một cách rõ ràng. Và ngài Hwang đang là Thợ săn của Hoa Kỳ, nên có thể ngài sẽ được đưa trở lại tiểu bang này. Nhưng tôi e là chính phủ hai bên khó có thể làm ngơ vấn đề này…”
“Tốt! Tôi có việc nên sẽ đến Hàn Quốc một chút. Cô có thể hủy những lịch trình sắp tới của tôi không?”
“Nhưng ngài Hwang, nếu ngài rời đi đột ngột, nó sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Hội. Ngài có thể cho tôi biết lý do được không?”
“Là vấn đề cá nhân. Tất nhiên tôi cũng không muốn gây khó dễ cho Bang Hội. Vậy lịch trình của tôi sẽ trống sau bao lâu?”
“Mọi thứ sẽ xong xuôi sau hai tháng nữa!”
“Hai tháng sao? Quá lâu! Thu xếp mọi thứ để tôi có thể về Hàn Quốc sau hai tuần nữa… ”
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp. Nhưng ngài Hwang, bất cứ điều gì tôi có thể-…”
Click!
Hwang Dongsooo cúp máy. Dù đó là lời an ủi hay cảnh báo, hay là bất cứ thứ gì, hắn cũng không còn tâm trạng để nghe.
Bíp bíp!
Bản fax hắn ta yêu cầu đã đến. Hwang Dongsoo nhìn vào xấp tài liệu được in ra. Nó mang những thông tin cơ bản của hai Thợ săn kia. Tên, hình ảnh, hồ sơ ngắn gọn của họ.
Thợ săn hạng D Yoo Jinho. Thợ săn hạng E Sung Jinwoo.
Hwang Dongsoo đưa ánh mắt qua lại giữa hai khuôn mặt.
‘Hai tên này chắc chắn biết chuyện gì đó…’
Nếu hắn nhìn thấy chút dối trá nào trong lời nói của chúng.
Chúng sẽ vô cùng hối hận khi sống sót ra khỏi đó.
Đôi mắt Hwang Dongsoo đỏ ngầu giận dữ.
—
Sáng hôm sau.
Jinwoo nhận được cuộc gọi từ Jinho. Cậu bước ra ngoài và được chào đón bằng một chiếc xe bán tải đậu trước nhà.
“…?”
Jinwoo định buột miệng chửi tên tài xế vô học nào đang đỗ xe, thì cửa kính từ từ hạ xuống. Gương mặt của chủ nhân chiếc xe tươi cười toe toét. Không ai khác, chính là Yoo Jinho.
“Đại ca! Mời anh lên xe!”
Jinho vỗ vỗ vào mạn sườn xe. Nghe tin Jinho đến đón, Jinwoo nghĩ ít ra chiếc xe này cũng sang chảnh một chút. Không ngờ nó là một chiếc xe tải nhỏ. À không, nó hơi to hơn bình thường một chút.
“Không phải cậu là người thừa kế thứ hai của tập đoàn à?”
“Đúng là vậy! Nhưng em sợ bị chú ý khi đem xe của mình đi. Vậy nên em đã mua chiếc này để hoàn thành mấy cuộc đột kích.”
Jinwoo nhận ra chiếc xe còn khá mới. Sạch sẽ và bóng loáng.
“Ra là cậu mới mua nó…”
Một cậu nhóc siêng năng, tờ mờ sáng đã đến đón cậu. Đã vậy còn mua một chiếc xe mới để tránh bị nhòm ngó. Sự chuẩn bị thật kỹ lưỡng. Xem ra cậu ta đang đặt rất nhiều niềm tin vào cuộc đột kích này. Nhưng Jinho, lại lầm tưởng Jinwoo đang không hài lòng về thứ đó.
“Anh có gì không hài lòng hả, đại ca?”
“Không đâu, rất tốt nữa là khác…”
Jinwoo ngắt lời Jinho và nhanh chóng ngồi vào ghế hành khách.
“Tiến lên nào đại ca!!!”
Jinho hào hứng khi mọi thứ bắt đầu theo đúng lộ trình. Cậu nhóc vừa lái xe vừa ngân nga một bài hát thật hạnh phúc. Sau một thời gian, họ đã đến một bãi đất trống.
Kítttt!
“Đại ca, chính là chỗ này!”
Có tám Thợ săn khác đang chờ sẵn ở đó.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK