Cái hang cứ kéo dài mãi.
Ông Song và vài Thợ Săn khác đi tiên phong. Đi theo ánh sáng le lói từ hỏa cầu trên tay Song, tổ đội tiến sâu vào hang động âm u.
Thợ săn Kim lên tiếng: “Không phải hơi quá sâu rồi sao? Có lẽ chúng ta nên nghĩ đến việc quay trở lại”.
“Chúng ta đi được bao lâu rồi?”
Ông Kim nhìn đồng hồ: “Khoảng… 40 phút”
“Sau khi hạ gục con trùm, chúng ta sẽ có một tiếng trước khi Cổng đóng. Tính cả thời gian quay trở về, chúng ta có chừng 20 phút, nhỉ?”
“Tức là, nếu không gặp con trùm trong vòng 20 phút nữa, chúng ta nên đi về, phải không?”
“Tôi nghĩ vậy”
Ông Song gật đầu và chỉ về phía sau bằng ngón cái.
“Này, Kim, phía trước tôi hơi tối, lui về sau đi”
Kim nhìn vào hỏa cầu của Song, rồi nhìn vào diện thoại của mình và bật chức năng đèn pin lên. Ánh sáng từ chiếc điện thoại làm soi tỏ đường đi.
“…”
So sánh giữa ánh sáng từ điện thoại và hỏa cầu, Song lẳng lặng mò lấy điện thoại trong túi.
—
Đi ngoài rìa tổ đội là Jinwoo, đã bị thương, và Juhee, không có kĩ năng chiến đấu. Jinwoo gãi đầu.
“Tôi xin lỗi…”
“Vì sao?”
“Vì đã kéo cô vào vụ này”
“Không sao. Anh không cần phải lo cho tôi”
Jinwoo có thể hiểu được biểu cảm của cô ta. Nét mặt đó không thực sự thoải mái. Cậu nghiêng đầu, cẩn thận hỏi.
“Cô chắc chứ?”
Juhee đột ngột quay sang.
“Dĩ nhiên là tôi có sao rồi! Anh có khùng không vậy!? Ban nãy, nếu anh bị đâm vào chỗ cao hơn tí nữa, nó đã đâm thủng tim anh rồi! Còn những vết thương ngay cùi chỏ và đầu gối anh thì sao!? Tôi vừa mới chữa lành, và anh nhảy ngay vào một Hầm ngục khác? Thậm chí khi anh chẳng biết gì về nó??
Đối mặt với cơn giận của Juhee, Jinwoo cảm thấy choáng váng. Nhưng cô ấy không sai. Juhee là một Thợ săn Trị Liệu sư, hơn nữa là một Thợ Săn hạng B. Một nhân sự “hàng hiếm” của Hiệp hội. Nếu không có khả năng trị liệu của cô ấy, có lẽ bây giờ Jinwoo đã đầy rẫy những vết thương, đến nỗi sinh hoạt hằng ngày còn khó chứ đừng nói là theo nghiệp Thợ Săn.
“Mình nợ cô ấy rất nhiều…”
Một Trị Liệu sư.
Thậm chí còn là Thợ Săn hạng B.
Mỗi khi một Cổng mở ra, Hiệp hội sẽ yêu cầu cô ấy đi Trị Liệu, và Jinwoo sẽ luôn là người ngồi hay nằm cạnh Juhee để chờ trị thương trong những cuộc tập kích.
“Anh bị đau phải không? Ráng chịu chút nhé”
“Trông anh quen quen… anh là người lúc đó hả…?”
“Anh bị thương nữa à?”
“Hình như lần nào tôi cũng gặp anh”
“Anh nói tên anh là Jinwoo phải không? Anh… ổn chứ?
“Có bao giờ anh nghĩ rằng mình không hợp làm Thợ Săn không…?”
“… Lại là anh.”
“Đưa tay ra. Không, không phải, chỗ đó chỉ cần băng gạc. Tay còn lại cơ.”
Hơn cả sự biết ơn, giờ đây anh ta cảm thấy có lỗi với cô ấy.
“…”
Nhìn khuôn mặt lặng lẽ của Jinwoo, Juhee cảm thấy đã quá lời và nguôi giận.
“Anh thực sự biết lỗi chứ”
“Dĩ nhiên”
Sau vài phút suy nghĩ, Juhee nhìn Jinwoo, hơi mỉm cười,
“Ừm… Thế thì đãi tôi một bữa để chuộc lỗi nhé?”
Phản ứng ngoài dự đoán. Bị bất ngờ, Jinwoo quay sang nhìn Juhee đang cười tủm tỉm.
Một cô gái …”
Trong trí nhớ của Jinwoo, Juhee đang 20 và chuẩn bị bước sang tuổi 21. Nếu như cô ấy cắt bớt mái tóc dài và mặc đồng phục học sinh, có lẽ trông cô ấy không khác gì một nữ sinh trung học. Liên tưởng đến hình ảnh đó, anh ta đỏ mặt.
Thấy Jinwoo ngập ngừng, Juhee phồng má rồi bĩu môi.
“Anh không muốn đi ăn với tôi hả?”
Ngay lúc đó.
Những tiếng huyên náo đến từ tiền tuyến.
“Đây rồi!”
“Phòng của Trùm!”
Jinwoo và Juhee hướng mắt về phía trước.
Một cánh cửa khổng lồ chặn cuối đường hầm. Các thợ săn tập trung trước cánh cửa.
“Ai mà ngờ lại có cánh cửa ngay cuối đường hầm chứ”
“Nó luôn nằm ở đây sao?”
“Lần đầu tôi thấy chuyện này đấy …”
“Nó… nó có nguy hiểm không?”
Những tiếng xì xào vang lên, các Thợ Săn cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì, mạng sống của họ cũng đang trong vòng nguy hiểm, họ cẩn thận cũng phải thôi. Nhưng cẩn thận quá thì sẽ cản trở người khác – Ông Song nghĩ thế.
“Sau những gì đã trải qua, quý vị muốn bỏ cuộc ư? Đi về tay trắng?”
Ông ta đặt tay lên cánh cửa.
“Cứ thoải mái ra về. Tôi sẽ đi một mình.”
Ông Song là một Thợ Săn hạng C với 10 năm kinh nghiệm. Nếu không phải vì ông ta đã hơn 60 tuổi, có lẽ ông đã tham gia vào một Công hội lớn.
Khi một đàn anh dày dạn kinh nghiệm lên tiếng bằng giọng tự tin như thế, sự lo âu của nhóm Thợ Săn từ từ biến mất.
“Nào, nghĩ xem,” Một Thợ Săn kể về những lời đồn liên quan đến Hầm ngục kép,”Tôi nghe nói Hầm ngục kép có kho báu bự chà bá luôn đó”.
“Ừm, tôi cũng nghe rằng vài Công hội tầm trung đã tìm thấy Hầm ngục kép và trở thành một Công hội lớn!”
“Dù sao thì, ma thú xuất hiện trong một Hầm ngục thường chỉ sàn sàn nhau thôi…”
Nhóm Thợ Săn nghĩ, biết đâu Hầm ngục kép lại chứa một kho báu phi thường? Và ma thú sau cánh cổng chắc cũng ngang cấp với bọn bên ngoài thôi.
“Không thể để lão già đó độc chiếm kho báu được”
“Hmm, tất nhiên”
“Không chỉ là chi phí sinh con, có khi mình còn kiếm đủ tiền để con vào trường tư lớn, rồi đóng tiền bảo hiểm nữa ấy chứ…”
Và thế là, suy nghĩ của các Thợ Săn dần đồng điệu. Ngay cả Jinwoo cũng thay đổi quyết tâm.
“Mình không thể trở về chỉ với một ma thạch hạng E được. Ít cũng phải hạng D… Không, ngay cả khi thêm một cục hạng E cũng đủ rồi.”
Thậm chí, nếu không phải ma thú…
“Nếu cả đội tìm thấy kho báu sau cánh cửa kia…”
Theo thông lệ, nếu một Tổ đội tìm thấy kho báu hay cổ vật trong Hầm ngục, nó sẽ được chia đều cho các thành viên. Điều này khác hẳn với việc thu thập ma thạch từ ma thú mà mỗi người hạ gục được.
“Nếu vớ bẫm ở đây, mình có thể nghỉ ngơi một chút”
Thấy vẻ mặt quyết tâm của Jinwoo, Juhee hỏi.
“Đó thật sự là vẻ mặt của người đi săn vì sở thích sao?”
Jinwoo nhún vai,
“Thởi buổi này, ai lại mạo hiểm mạng sống vì công việc chứ? Nhưng nếu vì sở thích thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.”
“… Hả?”
Trong khi Juhee còn đang tỏ vẻ nghi ngờ, Song đã đẩy cánh cổng mở ra.
~Creak ~
Cánh cổng khổng lồ mở ra dễ dàng dưới bàn tay một ông già 60, thông qua một vài cơ quan bí ẩn nào đó.
~Bang~
Cánh cửa mở rộng, lộ ra một không gian rộng lớn. Các Thợ Săn hối thúc nhau.
“Chúng ta đi thôi.”
Không muốn bị bỏ lại phía sau, Jinwoo nắm tay Juhee và bước lên.
“Ah…”
Với khuôn mặt đỏ bừng, Juhee đi theo anh ta.
—
Khi các Thợ Săn đặt những bước chân đầu tiên vào trong, vô số ngọn đuốc trên tường đồng loạt thắp sáng, làm không gian sáng bừng lên.
“Hmm? Đuốc tự sáng à?”
“Lần đầu tôi thấy chuyện này đấy.”
“Có gì đó là lạ….”
Các Thợ Săn dò xét xung quanh. Nơi này giống như sàn của một ngôi đền lớn. Kiểu như, một ngôi đền bí ẩn chôn giấu trong lòng đất; với sàn, tường, thậm chí là trần nhà phủ đầy rong rêu. Vài Thợ Săn xì xào.
“Có gì đó sai sai.”
“Cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi ấy, phải không?”
Các Thợ Săn nhát gan lùi ra, trong khi các Thợ Săn mạnh hơn khác tiến sâu vào căn phòng.
“Chậc, đừng nói vớ vẩn.”
“Xử lý mọi việc và trở về thôi.”
Sàn phòng rộng đến khó tin. Một không gian lớn hình vòm, rộng bằng vài cái sân vận động Olympic xếp cạnh nhau. Không, có lẽ còn to hơn thế. Cùng lúc, cả tổ đội cảm thấy rợn người. Lý do vô cùng đơn giản.
“Cái… cái thứ đó… “
“Nó không phải là con Trùm, đúng không?”
Ở cuối căn phòng, thứ gì đó to một cách vô lý đang ngồi trên một cái ngai khổng lồ. Chỉ có thể mô tả đó là một bức tượng Thần khổng lồ.
“Chúa ơi… “
“Whoa…”
Họ không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Jinwoo so sánh kích cỡ của bức tượng này với tượng Nữ Thần Tự Do của Mỹ. “Nếu bức tượng Nữ Thần Tự Do mà ngồi xuống chắc cũng tầm này” – dù tượng Nữ Thần Tự do là tượng nữ, còn đây rõ ràng là tượng nam.
“Không … Cái này to hơn …”
Các Thợ Săn tập trung trước bức tượng, nuốt nước bọt không ngừng. Họ đứng trong sợ hãi, tự hỏi bức tượng này có phải là Trùm của Hầm ngục không.
“…”
Nhưng bức tượng không di chuyển.
“Phù~”
Ông Song thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, tản ra nào.”
Với tâm trạng thư thái trở lại, các Thợ Săn tản ra, xem xét căn phòng khổng lồ.
“Tôi không thấy con ma thú nào.”
“Thật sao?”
“Đừng nói đến ma thú, một con côn trùng cũng không có ấy chứ.”
So với kích thước khổng lồ của những bức tượng, căn phòng tương đối trống rỗng. Những bức tường được trang trí bởi vô số cây đuốc đang tỏa sáng. Trước cây đuốc là những bức tượng to hơn người thường một chút, đứng thành vòng tròn.
“Tuyệt đẹp.”
“Như một tác phẩm nghệ thuật vậy.”
Mỗi bức tượng cầm một đồ vật khác nhau. Một số cầm vũ khí, một số cầm nhạc cụ và đuốc.
“Trông như là …” – Kim mô tả,
“Trang trí cho ngôi đền” – ông Song tiếp lời ông Kim.
“Hmm?”
Bất chợt, ông Song thấy thứ gì đó dưới chân.
“Đây là… một Vòng tròn Ma thuật?”
Ngay tại trung tâm căn phòng, một Vòng tròn Ma thuật mà ông chưa từng thấy trong đời.
“Song, có thứ gì đó được viết ở đây. Ông qua xem đi?”
Một Thợ Săn gọi Song. Anh ta chỉ vào một bức tượng đứng riêng lẻ so với những cái còn lại.
Rời mắt khỏi Vòng tròn Ma thuật, Song tiến đến chỗ người Thợ Săn. Những người khác cũng theo nhau tập trung lại chổ bức tượng lạ.
Trong số tất cả các bức tượng trong căn phòng, đây là bức duy nhất có cánh. Nó đang cầm một phiến đá. Thứ thu hút các Thợ Săn là những dòng chữ được viết trên đó.
“Đây là chữ Rune.” Song nói sau khi xem xét phiến đá.
Rune. Một loại ngôn ngữ chỉ có thể tìm thấy trong Hầm ngục và không xuất hiện ở nơi nào khác trên Trái Đất. Chỉ những Thợ Săn thức tỉnh với nghề Pháp Sư có thể hiểu chúng.
Ông Song đọc dòng đầu tiên của phiến đá.
“Giới luật của đền Carthénon.”
Jinwoo lắng nghe từng lời của ông Song với vẻ nghiêm túc. Nhưng đột nhiên, ai đó nắm lấy tay anh ta.
Quay sang, anh thấy Juhee đang nhìn mình với khuôn mặt tái mét.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK