• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giật mình vì giọng nói phát ra từ góc phòng, Jinwoo ngồi dậy và quay đầu về phía đó.
“Xin lỗi nếu chúng tôi làm phiền cậu. Tuy nhiên chúng ta không có thời gian để trì hoãn nữa”.
Hai người đàn ông mặc bộ đồ đen lẳng lặng đi về phía giường bệnh.
Jinwoo nghiêng đầu và hỏi,
“Cho tôi hỏi… các anh là ai?”
Jinwoo không nhận ra khuôn mặt của họ. Một trong những người đàn ông, dáng thể thao với mái tóc ngắn kiểu nhà binh, đưa cho cậu ta tấm danh thiếp.
“Chúng tôi đến từ đây”.
Jinwoo đọc những dòng chữ trên tấm thẻ,
Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, Cục giám sát thợ săn, Trưởng phòng Woo Jincheol?
Trong tất cả các phòng ban của Hiệp hội Thợ săn, Cục Giám sát Thợ săn (HSD) là nơi tập hợp toàn các Thợ săn mạnh mẽ. Đây là bộ phận chịu trách nhiệm theo dõi và giám sát kỷ luật của các Thợ săn, vì thế cán bộ ở đây đều là các Thợ săn cấp cao.
“Bộ phận giám sát Thợ săn có việc gì với tôi sao?”
Woo Jincheol kéo ghế ra và từ từ ngồi xuống. Người đàn ông còn lại, có vẻ là cấp dưới, lặng lẽ đứng đằng sau anh ta. Đối mặt với hai Thợ săn cấp cao – đặc biệt là Woo Jincheol, Jinwoo cảm thấy rất áp lực.
Họ bắt đầu giải thích tình hình. Khi nghe những lời của họ, Jinwoo thốt lên ngạc nhiên,
“Tôi đã ngủ tận bốn ngày ư?”
“Cậu có nhớ bất cứ điều gì trước khi bất tỉnh không?”
“Tôi nghĩ là có.”
“Vui lòng kể cho chúng tôi được không?”
Bỏ qua chi tiết liên quan đến giọng nói bí ẩn, Jinwoo kể lại tất cả những gì cậu đã trải qua.
“Sau khi vi phạm giới luật, cậu bị tấn công và ngất xỉu, đúng không?”
“Vâng. Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở đây”.
Woo Jincheol và thuộc cấp nhìn nhau. Nạn nhân của vụ việc đã bất tỉnh, họ cũng không khai thác được thông tin gì nữa.
Tất nhiên, Jinwoo cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Vì sao tôi lại nằm ở đây? Có phải một Hội lớn đã xử lý những thứ đó không?”

Woo Jincheol lúng túng giải thích,
“Sau khi liên lạc với những người sống sót, Cục Giám sát Thợ săn và Hội Bạch Hổ đã đến hiện trường vụ việc, nhưng chỉ thấy…”
Với số lượng thành viên đông đảo, Bạch Hổ là một trong 5 Bang hội hàng đầu của Hàn Quốc. Nếu họ bị Hiệp hội gọi tới, nghĩa là Hiệp hội đã nhận ra mức độ nguy hiểm của Hầm ngục kép kia. Jinwoo nuốt nước bọt, mọi chuyện đã tiếp diễn ra sao?
“Thấy gì…?”
“Không có gì. Mọi thứ đã biến mất. Không có dấu vết của bất kỳ bức tượng hoặc Tượng Chúa. Chỉ có cậu nằm bất tỉnh giữa căn phòng.
“Sao cơ?”
Jinwoo tỏ ra hoài nghi.
“Chúng tôi cũng không thể tin được. Nếu có bất kỳ mâu thuẫn nào trong lời khai của những người sống sót, hoặc nếu chúng tôi tìm thấy hài cốt của các nạn nhân, có lẽ chúng tôi đã nghi ngờ một vài khả năng khác”.
Woo Jincheol gãi cằm. Đã 6 năm kể từ khi anh thức tỉnh với tư cách là một Thợ săn hạng A và bắt đầu làm việc trong HSD. Kể từ đó, anh cảm thấy như đã bắt gặp mọi tình huống, nhưng đây là lần đầu tiên Jincheol phải đối mặt với một vấn đề như thế này. Dù đã tiếp cận với các Bang hội khác và liên lạc với những Hiệp hội nước ngoài, nhưng HSD cũng không có thêm manh mối gì. Chưa ai từng nghe tới những thứ đó.
“Hiện tại, chúng tôi chỉ đưa ra một giả thuyết…”
Woo Jincheol cẩn thận bắt đầu,
“Không thể phủ nhận rằng, có một thực thể nguy hiểm trong căn phòng đó. Nhưng ai đó hoặc một số người đã xử lý tất cả. Cánh cổng đã đóng lại và không có con Ma thú hay thực thể nào thoát ra ngoài. Sau nhiều lần cân nhắc và xem xét các khả năng, Hiệp hội đã đi đến một đáp án có vẻ hợp lý….”
Woo Jincheol nhìn Jinwoo và tiếp tục,
“Chúng tôi đoán rằng, có vẻ cậu đã được thức tỉnh thêm lần nữa…”
Một sự thức tỉnh thứ hai!
Mắt Jinwoo mở to. Đó là một sự kiện hiếm hoi, một người đã thức tỉnh bỗng được thức tỉnh thêm lần nữa. Mọi người thường gọi sự kiện đó là “tái thức tỉnh”.
Hầu như các Thợ săn trải qua sự tái thức tỉnh đều nhận được sức mạnh đáng kinh ngạc. Trong khi đó, các thợ săn bình thường rất khó tiến bộ.
Đã có trường hợp Thợ săn hạng C tái thức tỉnh thành hạng A, hoặc Thợ săn hạng B trở thành hạng S.
Woo Jincheol trầm ngâm.
‘Sung Jinwoo… Có lẽ anh ta đã tái thức tỉnh và đạt đến cấp S, nên mới đủ sức xử lý những con quái vật kinh khủng như thế. Không, có khi còn mạnh hơn cả cấp S ấy chứ…’
Trưởng phòng Jincheol nhớ lại lời của những người sống sót. Câu chuyện về những kẻ địch mạnh khủng khiếp. Đặc biệt là bức Tượng Thần; theo lời kể của người sống sót, nó có thể làm tan rã một Thợ săn hạng C chỉ bằng cái liếc mắt.
Để tiêu diệt thứ quái vật đó trong trạng thái vô thức, cần một sức mạnh lớn cỡ nào?
‘Có lẽ lần này, Hàn Quốc sẽ có được một Thợ săn cấp quốc gia…’
Để chuẩn bị cho khả năng đó, Hiệp hội đã tiến hành phong tỏa thông tin vụ việc và yêu cầu sự im lặng của tất cả những người liên quan.
Đó là lý do tại sao Sung Jinwoo được thu xếp một phòng riêng trong bệnh viện và cung cấp những dịch vụ y tế tốt nhất.
Tim Woo Jincheol đập thình thịch.
Một tồn tại mà sức mạnh cá nhân của họ còn vượt qua cả vũ khí hạt nhân! Cả thế giới chỉ có vài Thợ săn cấp quốc gia… Woo Jincheol vô cùng phấn khích nghĩ rằng, cuối cùng đất nước mình cũng có một nhân tài như thế….
Không khó để xác nhận chuyện này. Woo Jincheol ra hiệu cho cấp dưới,
“Mang nó đến đây!”
Người nhân viên tiến lên và cẩn thận lấy thứ gì đó ra khỏi túi.
“Đó là…”
Woo Jincheol đã trả lời trước khi Jinwoo kịp kết thúc câu hỏi.
“Đó là ma lực kế”
Đó là phiên bản di động của thiết bị đo sức mạnh ma thuật. Thiết bị chuẩn đặt tại trụ sở của Hiệp hội, nhưng phiên bản di động cũng cho kết quả khá chính xác.
“Chỉ cần đặt tay cậu lên đây…”
Anh ta chỉ vào viên ma thạch được đính đỉnh thiết bị. Viên ma thạch lớn bằng bàn tay con người, được lấy từ một Ma thú hạng A; trị giá lên đến 1 tỷ won. Màu đen của nó gợi nhớ đến một lỗ đen.
Thấy Jinwoo lặng lẽ nhìn viên ma thạch, Woo Jincheol hỏi lại với vẻ mặt nghiêm nghị,
“Đây là chuyện rất hệ trong đối với cuộc điều tra của chúng tôi. Chúng tôi có thể yêu cầu sự hợp tác của cậu không?”
Jinwoo gật đầu.
Tái thức tỉnh. Đó cũng là điều mơ ước của Jinwoo. Nếu điều đó thực sự xảy ra, nó sẽ hoàn toàn xoay chuyển cuộc sống của cậu. Và giờ họ đang giúp Jinwoo kiểm tra điều đó, tội gì cậu lại phản đối chứ.
Cậu đặt tay lên viên ma thạch và hòn đá đáp lại bằng cách tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt. Các nhân viên của Hiệp hội chăm chú nhìn, trán ướt đẫm mồ hôi.
hum ~
Sau đó, ánh sáng xung quanh viên ma thạch. Bỏ kính râm ra, Woo Jincheol run rẩy kiểm tra kết quả. Con số trước mặt khiến anh choáng váng.
‘Không thể nào!’
Cho dù anh ta kiểm tra bao nhiêu lần, con số vẫn giữ nguyên.
‘Làm sao mà…?’
Một thợ săn có sức mạnh ma thuật chỉ đạt 10 đơn vị? Ngay cả thợ săn hạng E trung bình cũng có chỉ số đạt mức 70 đến 100. Tính ra, Sung Jinwoo chỉ nhỉnh hơn một chút so với người bình thường.
“Có phải tôi đã được tái thức tỉnh không? Nếu vậy tôi đang xếp hạng gì?”
Jinwoo nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi. Nhìn vào phản ứng của nhân viên HSD, cậu nghĩ rằng đó là một con số cực kỳ ấn tượng.
Trong khi đó, Woo Jincheol so sánh giữa dữ liệu của Jinwoo trong hồ sơ và kết quả hiện tại.
‘Ở lần đo 4 năm trước, kết quả của cậu ấy là 12. Và hiện tại là 10. Chỉ số giảm 2 điểm, nhưng vẫn nằm trong sai số cho phép.’
Như vậy, thiết bị này không bị lỗi. Sức mạnh của Sung Jinwoo, đơn giản là vô cùng yếu. Việc cậu ta có thể sống sót, có lẽ là nhờ điều kỳ diệu nào đó.
Nghĩ rằng mình đang lãng phí thời gian, Woo Jincheol đứng dậy:
“Đi nào.”
“Vâng thưa ngài.”
Jinwoo bối rối nói với theo,
“Chờ đã, xin hãy nói gì đó…”
Woo Jincheol gật đầu với chàng trai trẻ,
“Cảm ơn sự hợp tác của cậu. Nếu cậu nhớ ra thêm điều gì, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi”.
Tỏ ra bận rộn, hai người đàn ông nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Căn phòng ban nãy còn có vẻ chật chội, giờ trở nên trống rỗng.
“…”
Jinwoo xoa xoa sau gáy.
“Chắc là chẳng có gì xảy ra cả…”
Nghĩ lại thì, ngoài việc cơ thể cậu cảm thấy thoải mái, Jinwoo không nhận ra điều gì khác biệt cả. Mà nếu được tái thức tỉnh, có lẽ cậu cũng không đủ sức đánh bại những con quái vật đó.
“Nếu thợ săn Choi Jongin – “Chiến binh mạnh nhất”, hay thợ săn Go Kwonhee – “Hạng S của hạng S” đối mặt với chúng, liệu họ có xử lý được chúng không?”
Jinwoo chưa bao giờ thấy hai người đó chiến đấu, nên cậu không thể nào biết được. Có rất nhiều bí mật đằng sau những thông tin liên quan đến Thợ săn hạng S, những tồn tại được ví như đỉnh cao của nhân loại. Chính trong khoảnh khắc chiêm nghiệm đó, Jinwoo bất ngờ chú ý đến một thứ.
“Hmm?”
Trước mắt anh, những dòng chữ đang lơ lửng giữa không trung.
“Bạn có tin nhắn chưa đọc”.
“….????….”
Cậu nhắm mắt, rồi lại mở ra.
“Bạn có tin nhắn chưa đọc”.
Những ký tự vẫn không biến mất. Cậu lắc đầu và dụi mắt, nhưng lời nói vẫn còn.
Jinwoo đưa hai lòng bàn tay lên trán và cúi đầu xuống.
“Sau những giọng nói kỳ quặc, giờ mình còn thấy cả những thứ này nữa…”
‘Chuyện gì đã xảy ra với đầu mình?’
Jinwoo nhớ tới một tình trạng được gọi là rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Chứng kiến nhiều đồng đội mất mạng, sau đó còn lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, có thể đầu óc cậu đã trở nên bất thường.
‘Nhưng…’
Trước khi Jinwoo đồng ý với kết luận đơn giản đó, có một thứ khác đọng lại trong tâm trí cậu.
Jiwoo nhìn xuống chân mình.
Cái chân đã bị bức tượng cầm khiên cắt đứt, giờ đây đang gắn liền với cơ thể cậu.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một ngôi đền ẩn trong Hầm ngục kép, giọng nói trong đầu, cái chân tự lành , và bây giờ là tin nhắn này.
Quá nhiều thứ đã xảy ra.
‘Chuyện gi xảy ra nếu….’
Nếu những thứ này có liên quan đến nhau… Jinwoo láng máng mường tượng ra điều gì đó.
‘Đuợc thôi.’
Jinwoo ngẩng đầu lên. Khi sự kích động biến mất, và trái tim cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, sự tò mò của Jinwoo chuyển sang nội dung của tin nhắn. Có lẽ nó chứa những manh mối có thể giúp cậu khám phá ra nhiều bí ẩn.
Cậu vươn tay về phía những ký tự trôi nổi.
Bàn tay cậu xuyên qua chúng.
‘Có lẽ nó không phải là một màn hình cảm ứng’.
Anh ta đã quá quen với việc sử dụng smartphone và không thể nghĩ ra cách nào khác. Đang bối rối, Jinwoo chợt nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng trong ngôi đền.
‘Ah, phải rồi’.
Trong trí nhớ của Jinwoo, cậu đã tương tác với giọng nói bí ẩn qua lời nói.
‘Mình nên nghĩ thầm hay nói to lên nhỉ?’
Để kiểm tra giả thuyết của mình, Jinwoo lặp lại tất cả các cụm từ mà cậu có thể nghĩ ra.
“Xác nhận.”
“Tin nhắn.”
“Xác nhận Tin nhắn”
“Kiểm tra tin nhắn.”
“Xem.”
“Tôi sẽ xem. ”
“Cho tôi xem.”
“Cho tôi xem!”
“Anh muốn xem cái gì thế?”
Jinwoo quay đầu về phía giọng nói.
Ở đó, nơi cánh cửa đang mở, em gái Jinwoo đang lạnh lùng nhìn cậu. Jinwoo câm lặng không nói nên lời.
Một thằng đàn ông đang yêu cầu trần nhà cho xem cái gì đó.
Cậu cứng họng, không biết phải giải thích ra sao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK