Jinwoo nhặt một hòn đá trên mặt đất. Nó nhanh chóng biến mất khỏi bàn tay cậu.
‘Cái này thì sao?’
Jinwoo bước đến và đặt tay lên xác của một con Hobgblin, nhưng nó không trở nên vô hình. Từng chút một, Jinwoo bắt đầu hiểu rõ cách thức hoạt động của kỹ năng này. Dường như nó chỉ áp dụng cho những gì cậu trang bị trên cơ thể hay cầm trên tay.
Bạn đã hết MP. [Ẩn thân] sẽ bị hủy bỏ.
“Cái gì?”
‘Mới có mấy giây mà hết mana rồi trời?’
Jinwoo đang cố gắng làm quen với hình dạng vô hình, thử nghiệm các hiệu ứng của nó nhưng chỉ được phút chốc.
Cậu mở ra bảng kỹ năng với một chút sững sờ.
Kỹ năng
[Kỹ năng bị động]
Chưa xác định (Lv. max)
Tinh thần bền bỉ (Lv. 1)
[Kỹ năng chủ động]
Tăng tốc (Lv. 1)
Khát máu (Lv. 1)
Ẩn thân (Lv. 1)
Thứ Jinwoo muốn lúc này, là thông tin cụ thể về kỹ năng mới nhận được.
Ring~
Ẩn thân
Kỹ năng chủ động
Hao tốn: 200 MP / giây
Kích hoạt làm biến mất (thị giác, thính giác, khướu giác)
Tiêu tốn 10 MP / giây để duy trì
Trở nên vô hình để che giấu sự hiện diện của bạn
Cần 200 mana để kích hoạt và tốn 10 mana mỗi giây?
“Haizzz… chua quá vậy…”
Không ngạc nhiên chút nào khi mana của Jinwoo sụt rất nhanh.
MP: 7 / 548
7 MP còn lại. Hệ thống như đang cười nhạo cậu.
‘Nó muốn chạm đáy luôn trời!’
Với mana hiện giờ, Jinwoo chỉ có thể duy trì Ẩn thân trong khoảng 35 giây. Tuy nhiên, nếu sử dụng thêm những kỹ năng khác, thực tế sẽ ít hơn thế này nữa.
‘Giờ mới nhớ, rõ ràng là Kang Taeshik chỉ sử dụng kỹ năng này có vài giây…’
Thợ săn hạng B làm thế hoàn toàn có lý do. Cậu ta không có đủ ma lực để duy trì lâu dài. Một Thợ săn cấp cao như Kang Taeshik còn như vậy, người cấp thấp có lẽ còn không thể kích hoạt kỹ năng.
“Có vẻ như mana là vấn đề cốt yếu.”
Jinwoo đã phân phối rất đồng đều các điểm chỉ số, ngoại trừ Trí tuệ. Và theo đó, mana của cậu cũng không tăng lên. Điều này có nghĩa là, để tăng mana, Jinwoo phải tăng Trí tuệ.
‘Không lẽ giờ mình phải tăng thêm điểm Trí tuệ sao?’
Jinwoo cảm thấy hơi tiếc nuối khi phải đầu tư điểm chỉ số quý giá của mình vào MP, chỉ để có thêm vài giây sử dụng kỹ năng. Đặc biệt cậu thấy Trí tuệ là thứ không có nhiều lợi ích lắm trong thực chiến.
‘So với mấy chỉ số khác, Trí tuệ có vẻ không hữu dụng…’
Sức mạnh, Nhanh nhẹn, Thể chất, Giác quan.
Khi mỗi thuộc tính kia tăng lên, Jinwoo cảm thấy mình mạnh lên rõ rệt. Còn chỉ số Trí tuệ, dù nó có tăng lên khi cậu thăng cấp, Jinwoo vẫn không thấy mình có thêm chút sức mạnh đáng giá nào. Điều cậu cảm thấy Trí tuệ có lợi từ trước đến giờ, đó là tăng thêm chút mana.
Là vậy đó. Thực sự bỏ điểm chỉ số vào nó, thật không đáng.
‘Lãng phí quá!’
Sử dụng những điểm chỉ số đó, như là tăng thêm máu thịt cho Jinwoo khi cộng vào những thuộc tính kia. Cuối cùng, cậu quyết định sẽ tăng mana thông qua việc thăng cấp. Những thứ kia vẫn hữu ích hơn.
‘Chỉ số!’
Jinwoo nhớ ra mình vẫn còn 5 điểm chỉ số sau khi hoàn thành nhiệm vụ khẩn cấp. Bỏ qua việc phân vân về cộng thêm vào Trí tuệ, rốt cuộc, cậu đã thêm 3 điểm vào Sức mạnh và 2 điểm vào Thể chất.
Chỉ số
Sức mạnh: 75
Thể chất: 45
Nhanh nhẹn: 82
Trí tuệ: 39
Giác quan: 69
Điểm chỉ số còn lại: 0
Giảm sát thương vật lý: 20%
‘Hmm. Bội số của 5 lúc nào cũng đẹp!’
Jinwoo mỉm cười hài lòng.
ẦM! ẦM! ẦM!
Bên trong Hầm ngục rung lắc dữ dội, cứ như tận thế đang đến gần.
‘Gần hết một tiếng đồng hồ rồi sao?’
Không còn thời gian để trì hoãn nữa. Jinwoo nhanh chóng đóng màn hình chỉ số. Cậu đã cố tình đợi bên trong cho đến khi cánh Cổng sắp đóng lại. Nếu thêm một chút nữa, Jinwoo sẽ bị kẹt lại trong đây mãi mãi. Cậu kiểm tra lần cuối trước khi ròi phòng Boss.
‘Coi nào, lõi ma thuật đã xong xuôi…’
Không còn gì thiếu sót. Jinwoo nhanh chóng chạy lướt qua Hầm ngục.
ẦM! ẦM! ẦM!
Hầm ngục lại tạo nên những chấn động mạnh hơn, như muốn Jinwoo rời khỏi càng nhanh càng tốt.
Đúng giờ, điều tra viên của Hiệp hội đã đến.
Họ nhìn thấy Jinwoo lao ra khỏi cánh Cổng khi nó sắp sửa đóng lại và cất tiếng hỏi.
“Ngài Thợ săn! Còn ai sống sót không?”
“Không ai cả!”
“Ôi không!!!”
Biểu cảm của nhân viên như đông lại. 9 Thợ săn đi vào và chỉ có 3 người có thể trở ra. Đây lại là một sự cố khác của Hiệp hội trong khu vực này.
Đối mặt với điều đó, những nhân viên của Hiệp hội nhăn nhó. Họ muốn vào trong để kiểm tra Hầm ngục nhưng cánh Cổng đã đóng lại. Đây là lý do tại sao, Jinwoo chờ đến phút chót mới ra khỏi Hầm ngục.
‘Không thể để họ biết được còn một người khác từng sống sót. Tên khốn đó…’
Giờ đây, nhân chứng duy nhất chỉ là ba người còn lại. Một nhân viên ngập ngừng lên tiếng.
“Vừa rồi, chúng tôi đã nhận được lời thú tội của chủ tịch Công ty Gold Mountain qua điện thoại…”
Song Chiyeol bước đến gần hơn một chút.
“Chủ tịch Công ty Gold Mountain sao?”
“Đúng vậy, ông ta là cha của một nạn nhân nữ. Và đã liên hệ với Thợ săn Kang Taeshik của Cục giám sát để giết tên hung thủ.”
“Ah…”
Nhân viên Hiệp hội còn cho biết rằng, khi mà ông ta nghe tin Kang Taeshik giết được tên đó, ông ta sẽ đi đầu thú ngay lập tức.
‘Chà, đó không giống với con người của tên Kang Taeshik chút nào, nhưng mà…’
Cảnh sát đã đến chỗ Chủ tịch Công ty, và Hiệp hội đã cử nhân viên đến đây.
Sau một khoảng thời gian như chùn lại, Jinwoo bất ngờ lên tiếng.
“Vậy, không còn gì xảy ra nữa, phải không?”
Nhân viên Hiệp hội tỏ ra lúng túng.
“Vâng… vâng… đúng là như vậy.”
Tội ác của Kang Taeshik là quá rõ ràng. Ba Thợ săn còn lại đã chiến đấu cho mạng sống của chính họ. Như Jinwoo nói, thật sự không còn gì để hỏi nữa. Ngoại trừ một điều.
“Ai là người đã giết Kang Taeshik?”
Một câu hỏi của nhân viên khác. Đơn giản, nhưng phiền toái đem lại không hề nhỏ. Thật sự, họ cũng không vui vẻ gì. Ai nấy cũng đều muốn hoàn thành nhanh chóng để kết thúc sự mệt mỏi này.
Cuối cùng, Jinwoo quyết định nói toàn bộ sự thật. Trong chốc lát, cậu chợt nghĩ đến Yoo Jinho.
‘Thật không may, có lẽ cậu không giúp nhóc được nữa rồi!’
Nếu Jinwoo nói ra sự thật này, cậu sẽ phải đi kiểm tra lại. Thứ hạng của cậu chắc chắn sẽ thay đổi. Một khi điều đó xảy ra, mảnh ghép trong kế hoạch của Jinho sẽ hoàn toàn đổ vỡ. Thứ cậu nhóc cần không phải là một Thợ săn lành nghề là hạng thấp. Khi nhận được thứ hạng mới, Jinwoo sẽ không còn đủ điều kiện nữa.
‘Hmm, mình đang trải qua cảm giác gì đây?’
Jinwoo đang tưởng tượng đến khuôn mặt thất vọng của Jinho. Thay vì cảm thấy tiếc nuối, cậu lại thấy buồn cười khi nghĩ đến gương mặt đó. Nhưng cũng hơi tiếc một chút khi không có được tòa nhà kia.
‘Mình không còn cách nào khác…’
Với quyết tâm cao độ, Jinwoo định mở miệng nhưng lại bị ngắt lời.
“Đó là…”
“Đó là tôi!”
Jinwoo quay về phía giọng nói. Juhee cũng nhìn Song Chiyeol với khuôn mặt không thể sốc hơn.
“Chú à…”
Trước khi Jinwoo có thể kịp ngăn lại, Song Chiyeol đã bước lên.
“Tôi là người đã giết Kang Taeshik!”
Nhân viên hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ.
“Thợ săn Song Chiyeol là người làm chuyện đó sao?”
Đó là điều không thể. Ông ấy chỉ là một Thợ săn hạng C. Hơn nữa, ông đã bị mất một cánh tay. Đối thủ lại là một Thợ săn hạng B, một thứ hạng khá cao.
Thật tình mà nói, sức mạnh của họ là một điều không thể tưởng tượng. Sự khác biệt giữa Thợ săn hạng C và D chỉ như là ruồi muỗi khi so sánh giữa hạng B và C.
Song Chiyeol chỉ mỉm cười và trả lời.
“Cậu thấy ai phía sau tôi không?”
“…”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lee Junhee. Cô cúi gằm mặt xuống xấu hổ.
Lee Junhee cũng là một Thợ săn hạng B. Dù không thuộc lớp chiến đấu, cô vẫn là một người có thứ hạng ngang với Kang Taeshik. Nếu một Triệu hồi sư hạng B hỗ trợ một Thợ săn hạng C, có lẽ họ sẽ thắng được.
Các nhân viên gật gù hiểu ý. Trong khi họ đang suy diễn những khả năng có thể xảy ra, Jinwoo bước đến bên Song Chiyeol và lặng lẽ hỏi.
“Tại sao chú lại nói dối?”
Song Chiyeol trả lời, từ tốn và nhẹ nhàng.
“Tôi cảm thấy cậu Sung có lý do riêng khi che giấu khả năng của mình. Liệu tôi làm vậy có sai không?”
Tất nhiên là không rồi. Nhờ có sự giúp đỡ của chú Song, Jinwoo có thể giữ bí mật đó lâu thêm chút nữa. Cậu khá bất ngờ và thầm cảm phục sự tinh ý của tiền bối.
“Không ạ! Cháu thật sự cảm ơn chú!”
“Tôi mới là người phải biết ơn cậu. May mắn là tôi có thể giúp cậu chút gì đó.”
Một điều tra viên của Hiệp hội đã tiếp cận hai người.
“Thợ săn Song, ngài có thể vui lòng đi với chúng tôi không? Chúng tôi cần tóm tắt sơ bộ sự việc!”
“Được thôi.”
Song Chiyeol rời đi với nhân viên đó, các thành viên còn lại của Hiệp hội cũng nhanh chóng đi theo. Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Jinwoo và Juhee.
Mặt trời đã lặn một lúc lâu.
Cảm thấy cố quá nhiều sự thay đổi từ phía Jinwoo, Juhee tiến đến và rụt rè hỏi.
“Chúng ta có thể đi bộ cùng nhau một chút không?”
‘Mình còn lời hứa về việc ăn tối với cậu ấy…’
Jinwoo đã bắt đầu cảm thấy đói sau một thời gian dài trong Hầm ngục. Đây có lẽ là thời điểm tốt, cậu nhanh chóng đồng ý.
“Tất nhiên rồi!”
Dưới ánh đèn đường, cặp đôi bước đi bên nhau, trong im lăng.
“…”
Juhee nhìn vào chân của mình sau mỗi bước đi. Bất cứ khi nào ngẩng mặt lên, cô đều lén nhìn sang Jinwoo. Juhee muốn phớt lờ nó, nhưng cô không thể làm ngơ trước sự thật rằng cậu ấy đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cô đã cảm thấy thoải mái hơn khi Jinwoo xuất hiện. Nhưng giờ đây, thật khó để bắt chuyện với cậu ấy.
‘Rốt cuộc thì, chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?’
Không thể phủ nhận việc Jinwoo đã dễ dàng đánh bại một Thợ săn hạng B. Sự hiện diện của cậu ấy hoàn toàn khác trước. Jinwoo đã yêu cầu sự im lặng từ Juhee, nên cô cũng không muốn đề cập đến nó một chút nào.
Nhưng những điều đó không thể làm cô khỏi băn khoăn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK