CHOANG!!!
Khải Minh quỵ một chân đón nhát trả từ phía Na Nhung, cậu phải khụy chân xuống vì nếu không làm như vậy lực đạo kinh dị từ lưỡi đao sẽ chấn cậu mất hết trọng tâm ngã ra sau.
Nếu quả thực lúc này hai chữ “ổn rồi” mà Nàng Nước vừa nghĩ tới có thể cuốn theo chiều gió để bay tới bên cạnh Khải Minh mà hỏi hắn xem thật sự mọi việc có ổn thỏa hay không? Khải Minh chắc chắn sẽ chẳng cần suy nghĩ chút tẹo nào liền đớp lại ngay:
“Ổn cái bà cha…” Đó là, nếu như Khải Minh có đủ tinh lực quay người đối thoại với nàng mà không phải lo chống đỡ cùng tên quái nhân trước mặt.
Mạnh, đây là từ duy nhất Khải Minh có thể dùng để đánh giá đối thủ của mình ngay lúc này. Mạnh không phải chỉ nằm ở việc tên khốn này có sức khỏe phi thường hay nằm ở thân pháp mau lẹ, mà còn nằm ở rất nhiều mặt khác.
Na Nhung mạnh, đồng thời cũng hết sức dẻo dai, nghiêm túc mà nói lúc này hắn không phải chỉ giao đấu với mỗi mình Khải Minh không mà còn phải so chiêu với cả hai người Lạc Hào, Lạc An cùng một lúc, thế mà đánh đấm từ nãy đến giờ Khải Minh vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy hắn đã xuống sức trong khi bản thân cậu đã sớm mồ hôi đầy đầu, hơi thở nặng nhọc. Na Nhung ra đòn, đòn trước như đòn sau vô cùng nặng nề cường ngạnh, mỗi bước chân đi đều được tính toán kỹ lưỡng không dư nửa bước chân, chiêu thức xuất ra không phung phí bất kỳ phần kình lực nào, chiêu chiêu hoàn toàn đủ sức để nghiền ép Khải Minh buộc cậu phải gồng người thủ nhiều hơn công.
Đã vậy, chiêu thức của Na Nhung tinh diệu khôn lường, thuở đầu chưa giao đấu Khải Minh nhìn thấy tên này chỉ chém lại trảm những đường đao hết sức căn bản mà tưởng hắn là loại chiến binh cậy vào sức lực bản thân để chém giết nên không thể nào lường được: chiêu thức của Na Nhung tựa như có mắt, tựa như một con sói dữ lúc nào cũng khóa chặt lấy con mồi của mình. Có lẽ do võ công của Na Nhung là như vậy, hoặc có lẽ do bản tính của một tên sát thủ quanh năm quen mùi máu đã hình thành nên võ đạo của Na Nhung, thế nên mỗi lần y vung đao đều hoàn toàn nhắm trúng những vị trí hiểm hóc của địch thủ, len lỏi qua tầng tầng phòng ngự để có thể bộc phát lực lượng ở lúc cần thiết nhất, do đó Na Nhung không chỉ tiết kiệm được sức lực của mình mà còn tạo nên biểu hiện giả dối rằng không ai chống đỡ nổi một chiêu của hắn, rằng hắn chỉ dùng những đòn đánh đơn giản nhất cũng đủ kết liễu đối thủ.
Đương nhiên, những thứ cao thâm này Khải Minh cũng không thể hiểu được, lúc này cậu chỉ có thể thời thời khắc khắc vận lấy 《Lạc quân Đề Khí quyết》 để có thể chịu đựng được những nhát chém trời giáng của tên sát thủ. Còn nếu không cản được thì cũng phải ráng dịch chuyển thân thể sao cho những nhát chém kia không rơi vào vị trí yếu hại của mình. Vai, lưng, tay, đùi thậm chí là phần ngực của Khải Minh cũng đều chi chít những vết chém lớn nhỏ khác nhau, có cái không xuyên qua nổi giáp nhưng cũng có vài nơi đã thấy vết máu.
Thế nhưng tất cả những điều bên trên không phải là thứ khiến Khải Minh kinh hoảng nhất...
“Kỳ đà cản lối, đi chết đi!!!”
Na Nhung lại hét lớn một tiếng, tay trái không biết từ bao giờ đã lộ ra một đầu dao nhỏ bất ngờ vung mạnh ném về phía Lạc An khiến tên kia phải lui người né tránh, tay phải lại mạnh mẽ bổ mạnh tách Lạc Hào lui ra sau rồi lại chuyển bổ thành đâm dùng tốc độ cực kỳ nhanh hướng Khải Minh đâm tới.
Banggggg!!!
“Á!!”
May mắn là Khải Minh cũng sớm có dự đoán, không phải vì Na Nhung dồn thế công vào hai anh em Lạc Hào, Lạc An nên buông lỏng đề phòng nên mới thành công dựng thẳng thanh mác chắn lấy nhát đâm của Na Nhung. Tuy nhiên chiêu thức chính diện dễ chống, ám chiêu lại khó phòng, Khải Minh dù thế nào cũng không thể kịp đối ứng trước cú đấm nguội của tên đối thủ phải rên lên đau đớn. Na Nhung nghiêng người lao qua, chân trái nhẹ điểm trên mặt đất nhanh chóng quay lại thì phát hiện Lạc An, Lạc Hào đã sớm tụ lại bên cạnh Khải Minh nên đành tặc lưỡi bỏ qua ý định tiếp tục bổ đao liên kích Khải Minh.
“Khà Khà…” tên sát thủ cúi đầu cười.
“Chẹp, thật không ngờ trên đời có một tên nhóc nào mặt hoa da phấn, nõn nà xinh đẹp như vầy…” Nói đoạn hắn dùng ánh mắt tham lam quét từ trên xuống dưới một lượt khiến toàn thân Khải Minh nổi đầy da gà cha da gà con rồi thích thú rên lên bằng giọng the thé:
“Rất tốt, quá tốt, như thế này quá hợp với ta, Ha ha ha ha.”
Khải Minh cố gắng nhịn lấy từng cơn tê dại theo da đầu đang lan xuống, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy hô vang: “Chị hai a, ta không có ý kiến gì với thế giới của các người, chỉ là đừng có nhắm vào ta, ta thẳng a!!” Đồng thời vì vậy tay Khải Minh nắm thanh mác càng lúc càng chặt hơn để cảm thấy bản thân thêm chút an toàn...
“Đáng tiếc, không lên sao?” Na Nhung chậc chậc lưỡi. Nói thật lúc này Na Nhung cũng có chút kinh ngạc trước sức phòng thủ của ba tên khốn này.
Khải Minh không mạnh, theo như Na Nhung tính toán tên nhóc này còn chưa thể đạp chân bước vào hàng ngũ nhị lưu võ tướng được chứ đừng nói gì đến hai loại cấp bậc nhất lưu, siêu nhất lưu theo như tướng Hán phân chia, hoặc theo tộc Việt gọi là Lạc Tướng, Lạc Hầu. Khải Minh còn chưa giỏi biến báo, chiêu thức thì có chỗ tinh diệu có chỗ sơ sài khiến cho mạch tấn công còn khá đơn điệu dễ dàng bị cắt đứt, xong Khải Minh có cách phòng thủ cùng phong cách chiến đấu khá khó chịu.
Khải Minh không ham công, cùng không liều lĩnh nóng lòng muốn nhanh chóng giải quyết kẻ địch, điều này hoàn toàn rất khác so với nhiều tên võ tướng khác mà Na Nhung từng chạm đao qua cũng khiến cho sức phòng ngự của Khải Minh tuy không quá kín kẽ lại giảm thiểu tối đa sai lầm mà cậu có thể mắc phải. Vì thế tuy trên thân Khải Minh đã chịu không ít vết thương chồng chất, xong thực tế những vết thương đó độ sâu không lớn, vị trí cũng không quá hiểm như Na Nhung mong đợi. Đương nhiên, nếu tiếp tục kéo dài xuống thì Na Nhung hoàn toàn có khả năng làm gỏi cả ba tên này. Nhưng đáng buồn là hiện tại hắn chẳng thể kéo dài nổi nữa.
Tình huống lúc này có vẻ quái lạ, Na Nhung có thể vừa giao đấu vừa nhận thấy việc này. Điểm quái lạ thứ nhất nằm ở chỗ đám quân lính gồm chỉ có trăm người này. Na Nhung không biết đám tự xưng “Lạc Vệ” này từ đâu chui ra nữa, rõ ràng không thể nào là Nội Vệ quân, lại cũng không phải bất kỳ một cánh quân gạo cội nào mà hắn hiểu biết xong trình độ lại vượt lên hẳn những đội quân khác. Cũng vì không lường trước được sức mạnh của cánh quân này nên phán đoán cùng chiến lược của hắn và Rây Phiên đã sai lầm, mấy trăm quân lính của bọn chúng chỉ trong thời gian không lâu đã bị đám Lạc Vệ thành công chia cắt, từ từ tiêu diệt từng bộ phận.
Điểm thứ hai chính là võ công của đám Khải Minh, Trưng Trinh. Nào ai ngờ rằng không chỉ một tên nhóc không tiếng tăm lại có thể cầm chân y lâu đến vậy, đã thế ả Vua Em kia thoạt nhìn yếu đuối dịu dàng vô cùng lại có võ nghệ tinh diệu khôn lường. Ngay từ đầu Trưng Trinh giao đấu với Rây Phiên đã hoàn toàn chiếm lấy thế thượng phong, mặc cho Rây Phiên đau khổ biến hóa, luồng lách thi triển bản sự ra sao đều không tài nào chống cự nổi những đòn tấn công đến từ cô gái trước mặt. Hoặc chính xác hơn là đến từ lưỡi gươm mà Trưng Trinh đang cầm, bởi lẽ lưỡi gươm sắc bén này đã không biết bao nhiêu lần chém gãy vũ khí trong tay Rây Phiên. Bởi vũ khí quanh đây không có thanh nào đủ sức chống lại lưỡi gươm này nên Rây Phiên phải liên tục nhoài người tìm kiếm vũ khí trên mặt đất, vì thế mà phải thủ nhiều hơn công. Có thể nói thanh gươm báu này đã thay thế chủ nhân mình biến nguy thành an, giành lấy quyền chủ động. Rây Phiên đã không ít lần hét to kêu Na Nhung đến hỗ trợ, xong Na Nhung quả thực không rảnh tay nổi, với cả Na Nhung cũng không cho rằng thanh đao quý của mình có đủ sức đối cứng với lưỡi gươm kia, hắn xót đao.
Cuối cùng, chỗ quỷ dị nhất, cũng là điểm chết người trí mạng nhất chính là việc những nhánh viện quân vốn dĩ phải có mặt từ sớm để phối hợp với chúng lại bặt vô âm tính, mãi vẫn chưa thấy xuất hiện trong khi Nga Sơn quân lại thời thời khắc khắc sáp sát nơi này. Mặc dù Na Nhung đã chia binh ra chống cự cố gằng kìm chân Nga Sơn quân xong y có thể nhận thấy tốc độ càn quét của đám lính họ Mai kia hoàn toàn chẳng hề chậm chạp tẹo nào. Đặc biệt là tên Mai An lại càng hai mắt đỏ lòm không lúc nào không khóa chặt lấy hắn. Vì sao? Ha ha, thù giết em có thể nào đội trời chung, mặc dù lúc ấy Mai An, Mai Trí đã tách ra xong phong cách chiến đấu của đám lính dân tộc dưới tay Na Nhung là hết sức độc đáo nên việc bị tên Mai Tam Lang nhận biết là điều hết sức bình thường.
Tên Cú đâu? Chiến binh các tộc tham gia nổi loạn theo như ước hẹn đâu? Viện quân không tới không chỉ mang ý nghĩa lực lượng của Na Nhung, Na Nhung phải bị chia cắt để chống cự ở hai trận tuyến mà còn thể hiện việc Vua Bà đã sớm có dự kiến cuộc ám sát này, hoặc ít nhất là sớm có kế hoạch ứng phó nếu ám sát bất ngờ xảy ra. Quân tiếp viện không tới có thể là do đã bị chặn đứng, cũng có thể là đã bị bại lộ tiêu diệt, dù cho là trường hợp nào đi nữa thì đây quả thực là việc không thể lơ là. Na Nhung không biết hiện giờ đã có bao nhiêu quân lính Việt tham gia vào trận ám sát này nữa, quân Vua là bao nhiêu, còn quân mình còn lại bao nhiêu? Thế trận xoay chiều phản khách thành chủ khiến tên sát thủ như lọt vào khoảng không vô tận. Trong lúc hắn còn chưa kịp nhận biết, Na Nhung đã rơi vào vô cùng vô tận bẫy rập, vào bóng tối không chút dấu vết.
Càng suy nghĩ, lòng hắn càng lạnh. Càng lúc khả năng ám sát hai người Trưng Châu, Trưng Trinh trong lòng hắn càng thấp. Na Nhung cắng chặt răng, thanh đao trong tay múa một vòng lớn đánh bật ba người Khải Minh đang quấn chặt lấy mình trước khi một lần nữa đánh giá chiến trường ở đây. Không, hắn không thể thất bại được, biết đâu đám chiến binh kia vì lý do nào đó đến chậm chân một chút thì sao? Biết đâu chỉ trong tích tắc nữa bọn họ sẽ phá tan chướng ngại giết tới hỗ trợ hắn thì thế nào? Chỉ cần viện quân áp tới hắn hoàn toàn tin tưởng anh em hắn sẽ có khả năng đâm chết hai ả đứng đầu Lĩnh Nam. Lúc đó, vinh hoa phú quý không cần bàn tới, những lời hứa tốt đẹp của Mã Viện càng không cần quan tâm, chỉ việc đâm chết Vua một nước, tuy chỉ là phản loạn, tuy chỉ là man di trong mắt người Hán cũng đủ để đưa danh tiếng chúng vươn lên đến đỉnh phong của giới sát thủ, còn về mục tiêu của chúng là dân Việt hay dân Hán cũng không quan trọng.
Choang!!!
Na Nhung vừa suy nghĩ, thanh đao trong tay vẫn không quên chém mạnh vạch ra một đường vết cắt nho nhỏ trên giáp của Khải Minh, nếu không phải do hai tên Lạc Vệ cố gắng chịu lấy một phần lực chém thì vết cắt này chắc chắn sẽ đi đủ sâu đẻ thấy máu. Thừa dịp Khải Minh loạng choạng lui ra, hắn dấn thân lên định vung tiếp một đao. Bất chợt...
“Giết!!!!”
“Giết!!!!”
Rần rần tiếng kêu giết đầy lạ lẫm mạnh mẽ như dòng nước trong mát nhất từ phía sau vọng tới nhanh chư chớp chen vào trong tai Na Nhung, mạnh mẽ túm lấy lưỡi đao cùng mạch suy tư của tên sát thủ, lôi chúng lại, bẻ gãy. Na Nhung không khỏi hoành đao đón lấy một nhát đâm mác từ Lạc An, dùng chân trụ vững trước khi xoay người ngó lại để xác nhận có phải viện quân đã đến hay không. Để rồi hắn trừng mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của tên Cú cùng mấy tên đồng bọn khác đang không ngừng tới gần. Bọn chúng xuất hiện không làm lòng hắn nhẹ nhàng đi tí nào mà như một cơn bão tố hung tàn quấy nát tâm thần Na Nhung, đơn giản bởi chúng không tự thân đi đến đây, mà đầu lâu bị cắt xuống, treo lên những thanh giáo dài đung đưa theo nhịp quân kỵ do Quý Lan dẫn đầu đã chập chùng kéo tới.
“Xong!” Lòng Na Nhung lập tức tựa tro tàn.
“RÂY PHIÊN, PHÁ VÒNG VÂY, MAU!!!!!” Na Nhung không kịp suy nghĩ nhiều nữa liền vận toàn lực rống lên thật to.
“Mày chạy đằng trời.”
Na Nhung muốn chạy, đương nhiên thân là đối thủ quân Việt cũng muốn đem hắn kéo lại. Lạc An cùng Lạc Hào không lời mà hẹn cùng lúc vung mác ngăn cản. Thế nhưng Na Nhung đã lâm vào tình thế sinh tử quan đầu nên cũng dốc toàn lực cố tìm ra một con đường sống, lưỡi đao trong tay vung mạnh đón đỡ nhát chém ngay sườn của Lạc Hào, chuôi đao tựa như vô tình chắn ngay đường đâm của Lạc An, để rồi thuận theo lực đâm đẩy lưỡi đao bắn thẳng tới vai tên Hào khiến hắn rú lên đau đớn, tay cầm mác cũng chịu không nổi nữa phải buông ra vịn lấy vết thương sâu hoắm. Thừa cơ, Na Nhung vung chân đạp ngã Lạc Hào rồi theo hướng đó thoát ra khỏi vòng vây.
Quân kỵ của Vua tới, viện quân bị tiêu diệt, tất cả những thứ này đã đủ để Na Nhung hiểu rõ lựa chọn duy nhất của mình bây giờ là gì. Na Nhung không nói cho Rây Phiên biết phải chạy hướng nào xong cả hai tên đều hiểu chỉ có lao lên vách núi bỏ trốn bọn hắn mới có thể thoát khỏi kỵ binh đuổi giết mà thôi.
“Hộc… hộc… đừng nghĩ đến việc… bỏ chạy...!”
Khải Minh cũng cắn răng cầm mác đứng chắn đường Na Nhung, nãy giờ giao chiến không chỉ là một đợt khảo nghiệm dữ dội đối với võ nghệ của Khải Minh mà còn là một cuộc huấn luyện tàn khốc. Quả thật như Đào Kỳ từng nói với cậu: chỉ có kẻ thù mới là người thầy tận tâm nhất, chỉ có cận kề cái chết mới có thể bộc phát được tiềm năng của bản thân. Vì thế tuy rằng thân thể Khải Minh đã sớm mệt mỏi không sao tả nổi cậu vẫn gắng gượng đứng đây.
“Ruồi nhặng đáng ghét, đã vậy tao xử mày trước.”
Lần này Na Nhung quả thực đã nổi giận, hắn không hề giảm tốc mà vẫn ầm ầm lao tới. Hai tên kia trong thời gian ngắn đã bị bỏ lại phía sau, giờ chỉ còn mỗi tên nhóc này, Na Nhung tin chắc mình hoàn toàn có thể làm gỏi hắn. Một tay hắn lần mò trong ngực móc ra một thanh dao nhỏ, tay kia cầm đao đã kéo nhẹ về sau lưng xúc thế. Tất cả những thứ này đều được Khải Minh nhìn thấy, cậu cắn chặt răng, mặc cho mồ hôi chua quyện cùng mùi máu tanh không ngừng lan tỏa trên mặt đến ngứa ngáy, mặc cho sát khí kinh hồn táng đảm đang bủa vây đè ép tới khiến chân cậu rung rẩy, Khải Minh vẫn mở to mắt chú ý, cậu biết những gì sắp diễn ra dù cho có nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến mình mất mạng.
“ĐI...”
Na Nhung hét to, thanh dao trong tay tựa một ánh điện lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay ngực của Khải Minh. May mắn là Khải Minh đã sớm chú ý đến nó nên kịp thời dựng mác đón đỡ. Thanh dao chạm vào thân mác làm vang lên một tiếng choeng bén nhọn cùng vô số tia lửa, cũng làm vơi đi vô số ánh mắt lo lắng từ lính Lạc Vệ xung quanh. Lạc An cùng Lạc Hào cũng hoảng sợ vội vã lao tới.
“...CHẾT…”
Thế nhưng bọn hắn chưa kịp đuổi tới nơi, Na Nhung lại tiếp tục rít lên, lần này một chuôi dao ngắn khác dưới sự che chắn của thanh trước đó đã mau chóng áp sát tới bắp đùi Khải Minh. Lưỡi dao hết sức sắc bén đâm một phát ngọt lịm vào đùi cậu khiến Khải Minh đau quá khụy hẳn một chân xuống, máu tươi theo miệng vết thương tòng tòng nhỏ nhễ nhại trên nền đất khô.
“....ĐI!!!!”
Thừa dịp này Na Nhung đã áp tới, hắn vặn eo, dùng nửa con ngươi từ trên cao liếc xuống tên nhóc đang nửa quỳ dưới chân như một đầu sói hoang liếc nhìn con thỏ con non nớt, tay cầm đao dùng toàn lực súc thế từ nãy vung mạnh chém xuống, lưỡi đao cắt vào không khí gây nên vô vàng tiếng ù ù ghê rợn.
“Không!!!!” Lạc Hào, Lạc An kinh tâm kêu lên.
“Thiên Mệnh!!!” Trưng Châu nắm chặt tay, chân bước lên trước hô vang. Ngay cả Trưng Trinh cũng không còn cách nào giữ nổi bình tĩnh, tay cầm gươm quên cả chém giết, hai mắt thất thần nhìn về hướng này.
Ngay tại thời khắc đó, thanh mác màu đen trong tay Khải Minh vốn đang chống trên mặt đất bỗng dưng chuyển động. Bằng tốc độ nhàn nhã đến mức khó tin nó từ từ nâng lên chắn ngang đường đao chém. Thoạt nhìn thanh mác cùng đường đao cứ như hai bức tranh hoàn toàn trái ngược nhau, một nhanh một chậm, một dữ dội hung ác một hiền hòa vô hại, đáng kinh hơn là thanh đao lại dùng lưỡi chém tới, trong khi thanh mác lại lấy phần đuôi để chặn.
CHOANGGGGGG!!!!!
“Aaaaaaaa!!!”
“Hự!”
Hai thanh vũ khí chạm nhau tạo nên tiếng vang đinh tai nhức óc. Trong ánh mắt của mọi người, Khải Minh tựa như một hòn đá đơn bạc không chịu nổi lực vung chân của một con voi to lớn, dễ dàng bị nó hất lên, đá văng ra xa, lăn mấy vòng tạo thành một vạch dài bằng máu tươi trước khi đâm rầm vào gốc cây khô gần đó không chút động đậy.
“Minhhhhhh!!!”
Trưng Trinh hoảng hồn la lớn, xung quanh Lạc Vệ cũng không còn tâm trí đi đối phó với đối thủ nữa mà ba chân bốn cẳng lao thẳng tới chỗ Khải Minh đang nằm gục.
“Cậu ấy không sao…” Trưng Châu bất ngờ thở dài, rồi ánh mắt nàng bỗng dưng lóe sáng.
Không biết có phải do Vua đã nói như thế hay không nên chỉ vài hơi thở sau Khải Minh đang nằm bỗng dưng động đậy, cậu cố gắng rướn người dùng hai cánh tay đầy nhức mỏi chống lấy thân hình của mình, gian nan vất vả ngồi dậy thở hồng hộc rên:
“Tôi… tôi không… sao…”
“Lạc Quân!!”
Lạc An, Lạc Hào vốn ở gần đó nhất nên đến sớm nhất, một người vội vã quăng mác đưa tay vịn lấy Khải Minh trong khi người còn lại cảnh giác chĩa mũi mác về phía Na Nhung. Đến lúc này mọi người mới cảm giác được khác lạ, vì sao tên sát thủ kia không tiếp tục tiến lên bồi thêm một phát cuối cùng?
“Mày … đáng chết.”
Na Nhung nhăn mặt rít từng chữ qua khe răng, hiển nhiên hắn rất muốn lao lên tiếp tục vung đao chém nát tên oắt con này, cũng rất muốn tiếp tục chạy trốn, thế nhưng lúc này hắn đã không thể làm gì nổi.
Hóa ra khi nãy Khải Minh đã dùng đuôi thương cản lấy đường đao của Na Nhung tưởng như vô hại nhưng thật ra lại nhằm mục đích che giấu việc cậu mượn lực phản chấn từ lưỡi đao truyền xuống để mũi mác bị lệch hướng ngay đường tiến tới của Na Nhung. Lưỡi mác bén nhọn vừa vặn đâm xuyên bắp đùi tên sát thủ, móc câu lại trực tiếp khóa ngay khớp gối khiến cái chân trái của hắn bị xích lại không sao động đậy nổi. Na Nhung không ít lần thử vận lực muốn bước lên trước nhưng ngay lập tức chân đau đến không tưởng, cứ như đang có trăm ngàn con côn trùng đang không ngừng gặm lấy xương cốt của mình.
“Tao muốn giết mày!”
Hai mắt Na Nhung sòng sọc lên, mặt mũi vặn vẹo đến khó có thể hình dung. Hắn biết với thương thế như vầy dù cho mình thành công thoát khỏi nơi này đi nữa thì võ nghệ của mình cũng đã bị tổn hại, rất có thể hắn sẽ không bao giờ đạt được cấp độ như hiện giờ nữa. Hắn buông lỏng tay cầm đao, hai tay lục lọi cố lấy ra hai thanh dao găm, chỉ cần nhìn cũng biết hắn định làm gì. Chỉ đáng tiếc không đợi hắn kịp ném dao bên cạnh đã xuất hiện một bóng người khác.
“CHẾT!!!!!”
Mai An rống to, ngọn giáo trong tay từ trên cao đâm mạnh xuống nhanh đến độ tên sát thủ chỉ kịp ngước lên nhìn thấy mũi giáo không ngừng biến lớn trước mặt mình rồi quỷ dị đi vào giữa hai mắt, sau đó… Na Nhung mất hết ý thức.
“Aiiii!!”
Cùng lúc đó tên Rây Phiên cũng động. Người khác có thể bị Khải Minh hút lấy ánh mắt, Rây Phiên lại không có giây phút nào không chú ý Na Nhung. Vì thế nên khi tên đồng bọn bị lưỡi mác đâm thủng chân, Rây Phiên cũng đã sớm thấy, khi Mai An lao lại gần, hắn cũng nhìn rất rõ, xong hắn không hề la lên báo động cũng không vội vàng xúc động. Người không vì mình trời tru đất diệt, ở tình thế này Rây Phiên làm sao có thể để thứ tình cảm huynh đệ này nọ gây ảnh hưởng đến tính mạng của mình. Ngay khi mọi người đang trợn mắt há mồm nhìn Mai An thỏa thích đâm giáo xuyên thủng đầu lâu Na Nhung để báo thù cho em mình, Rây Phiên cũng động. Hắn nhanh như chớp lao tới bên người Trưng Trinh lúc này đã bị mất tập trung, vung tay chưởng vào ngực nàng khiến nàng đau đớn té ngã ra xa. Thuận Thiên kiếm trong tay cũng không thể giữ nổi bắn lên, bị Rây Phiên cướp lấy. Xong việc hắn cười to búng người lao nhanh về phía vực núi bỏ trốn.
Rây Phiên đã suy tính kỹ, thật ra hắn hoàn toàn có thể giết chết Trưng Trinh, xong nếu làm như vậy chắc chắn hắn có mọc cánh cũng không tài nào thoát khỏi nơi này được. Mà để đảm bảo quân lính Việt không rãnh đi đối phó mình, Rây Phiên cũng không hề nương tay. Cú chưởng kia vốn được hắn xúc thế từ lâu lại đánh ngay lúc Trưng Trinh lơ là nhất. Tuy không thể đoạt mạng nàng nhưng khiến nàng ngất đi một, hai ngày kèm theo một ít di chứng là hoàn toàn có thể. Hơn thế nữa dù sao đã ra trận Rây Phiên cũng không thể tay không ra về, vì thế thanh gươm báu này chắc chắn hắn phải lấy. Với thân thủ của mình cùng thanh gươm sắc bén hắn tin chắc trong tương lai không xa trình độ của hắn sẽ không chỉ tăng lên một bậc.
“Chặn hắn lại. Cung thủ, mau bắn tên!!!”
Quý Lan nhìn tên sát thủ đã nhanh chóng tiến tới gần bờ vực liền quát lên thật to, bên cạnh nàng cũng đã sớm có mấy tên Nội Vệ quân toan giương cung gài tên nhắm bắn liên tiếp. Xong do địa hình phức tạp cùng thân pháp mau lẹ của tên sát thủ những mũi tên này hoàn toàn không tài nào chạm nổi hắn.
“Ha ha ha, đa tạ Vua ban gươm báu. Tuy lần này không được chiêm ngưỡng võ công của mày, xong có gươm báu đem về tao cũng vui lòng rồi. Tạm biệt. Ha ha ha” Nhìn thấy khoảng cách của mình cùng vực núi ngày càng gần, Rây Phiên không khỏi cảm thấy sung sướng cười to.
“Hả, Được thôi.” Cùng lúc này tiếng nói vừa nhẹ nhàng lại không kém phần đanh thép của Trưng Châu như từ phía sau vang vảng truyền tới. “Có điều…”
Véooooooo!!!!!! Phập!!!!
Rây Phiên chỉ kịp nghe tới đó đã cảm thấy sau lưng có một luồng kình lực mạnh nhanh vô cùng ập tới. Hắn chưa kịp định thần, không kịp thay đổi hướng chạy đã thấy một mũi tên to đùng phá nát ngực phải của mình nhô ra trước, lực xuyên thấu không những giảm đi mà còn kéo phăng cắm hắn vào gốc cây đối diện.
“Khô… không… mày… kh… không thể…” Rây Phiên trợn trừng mắt gian nan nôn ra từng chữ.
“Mày nhầm, tao chưa bao giờ dùng gươm giáo giết chết bất kỳ một con hổ nào, mà chính là dùng cây cung này một phát bắn chết nó.”
Trưng Châu lạnh lùng cười nhẹ quăng cây cung nặng chịch cho mấy tên thân vệ bên cạnh trước khi nhảy xuống bục gỗ, nhanh chóng bước về phía cô em đang gục ngã.
“Bắt hắn lại!” Vua Bà ra lệnh.
Tạ Chúng chen lẫn giữa đám lính Việt đang rầm rộ kéo về đây, ánh mắt không khỏi bất giác nheo lại nhìn về phía Trưng Châu cùng Quý Lan, miệng khẽ thì thầm:
“May mắn cha đoán đúng, quả nhiên có quỷ…”