“Mọi người, ra trận!” Cảm thấy khí thế binh sĩ đã đạt đỉnh điểm, Khải Minh lập tức khoát tay, lưỡi mác chỉ thẳng cửa hò hét.
“Ù Ù Ù Ù Ù Ù!”
“Giết!”
Trong tiếng kèn vang vọng, Khải Minh thúc ngựa dẫn đầu, phi nhanh lao ra khỏi doanh trại. Ngựa cậu lao nhanh đến đâu bụi mù tung bay đến đấy, binh sĩ hai bên ánh mắt sáng ngời đồng lòng dõi theo. Sau lưng cậu trái phải có bốn tướng: Đào Kỳ, Nguyễn Sáng, Lạc An, Lạc Hào cùng hai trăm Lạc Vệ đánh ngựa một tấc không rời. Một cây đại kỳ đi trước, quân sĩ đất Nam như một thể, tựa nước sông Hồng ùa thẳng về hướng doanh trại Hán quân. Tiếng bước chân chạy gấp oành oành trong nắng mai, thật sự nghe chẳng khác nào tiếng sấm rền.
Đúng vậy, kế hoạch của Khải Minh chỉ có một, đón đầu đánh trực diện với địch.
Khải Minh hiểu rất rõ ràng tình thế hiện tai: việc chỉ dùng có sáu ngàn hơn quân lính cố gắng thủ trại trước mấy vạn quân giặc cường công là không thể nào. Chưa nói đến thủ lâu ắt nguy, chỉ nói đến nơi đây vốn dĩ là doanh trại do giặc cố tình bỏ lại khu rút chạy, đường đi nước bước rõ ràng, bố trí hiểu hết đã là điểm yếu trí mạng mà quân Nam không sao khắc phục được. Đó là chưa kể không biết tên cáo già Mã Viện có lưu lại bất kỳ con cờ nào bí mật để nhập trại hay không. Do đó, muốn chặn giặc, muốn tranh thủ thời gian, muốn rút lui an toàn, thì chỉ còn cách chủ động xuất kích, đánh cho chúng sợ.
Mà muốn thành công dẫn dắt số quân sĩ ít hơn giặc tới gần mười lần ra trận liều mạng tìm đường sống trong cõi chết, thì cần phải đạt được khí thế như rồng, tướng sĩ như một, đồng lòng không đổi. Như thế may ra mới có mấy phần thành công.
Mà lúc này, thông qua gương mặt đỏ bừng kích động cùng ánh mắt sục sôi của từng hàng quân sĩ chạy sau mình, Khải Minh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết, may mắn là mình đã làm được. Nhìn vào họ, niềm tin chiến thắng trong cậu lại tăng lên không ít.
“Đón lấy!”
Khải Minh thuận tay ném cây cờ lệnh về phía sau cho một tên Lạc vệ giữ lấy. Tên chấp kỳ binh thấy cây cờ lớn đến gần vội hoảng hồn gồng lực tiếp nhận, ai dè cây cờ quá nặng được ném bất ngờ khiến hắn hự một tiếng mém nữa ngã khỏi lưng chiến mã. May mà Sáng có mặt kịp thời đỡ lấy mới có thể không sao. Thì ra qua bao nhiêu ngày đêm rèn luyện 《Lạc - Quân Đề Khí Quyết》, sức lực cùng độ dẻo dai của cậu đã không phải binh sĩ bình thường có thể so sánh được.
Để rồi trong lúc Minh không nhận thức, ánh mắt của quân lính dành cho cậu đã nhiều thêm một phần kính nể. Những ánh mắt này cậu không thể thấy được, nhưng lại không sao thoát khỏi sự chú ý của Chấn Bắc đại tướng quân khiến chàng gật đầu hài lòng lắm. Hôm nay, hiểu hiện của Khải Minh đã vượt xa mong đợi của chàng. Có thể nói, những gì Minh thể hiện đã khiến chàng đại tướng đất Việt chính thức coi trọng, đánh đồng. Chàng thúc ngựa phi nhanh lên sóng vai cùng Minh, áo choàng tung bay trong gió, giọng đầy cao hứng khích lệ:
“Cậu đã làm rất tốt! Thật sự làm tôi bất ngờ.”
“Thầy quá khen, con chỉ bắt chước mà thôi.” Khải Minh lắc đầu cười khổ, tự thân cậu có chút hiểu lấy, nếu không phải lúc trước mê đọc nhiều chút truyện, xem nhiều chút phim dã sử, cậu hoàn toàn không thể nào làm được như ban nãy.
“Ồ, bắt chước? Cậu bắt chước ai?” Đào Kỳ thích thú tò mò hỏi. Thế nhưng bắt gặp thái độ lúng túng gãi đầu sờ mũi của Minh, chàng liền nhún vai bỏ qua, trong lòng tự cho rằng hắn ta đang giả vờ khiêm tốn ấy thôi.
“Chẳng lẽ đành nói mình coi trên phim…” lông mày Khải Minh khẽ giựt giựt với biên độ khó có thể thấy được khi nhìn thấy hành động quái dị này của Tam Lang, trong lòng có khổ mà không thể giải bày. Cậu không biết làm sao vội đổi chủ đề ngay:
“Thưa thầy, theo ý thầy chúng ta có thể đánh thắng trận này hay không?”
Đào Kỳ liếc cậu thật lâu mới nhẹ nhàng quay đầu nhìn thẳng. Mặc dù đang lao ngựa thật nhanh, chàng vẫn có thể nhìn thấy một hàng thật dài bóng đen đang dần xuất hiện nơi xa. Im lặng một chốc, Đào Kỳ nắm thật chặt cây Tam Đầu Xoa nói:
“Vốn dĩ lúc đầu kế hoạch của cậu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, mười chết cả mười, có đi không về. Nhưng bây giờ tôi xem ra, còn chưa biết rõ mèo nào cắn mỉu nào đâu.”... “Quái lạ, khí thế phản tặc làm sao có thể dâng cao như thế? Dù cách xa mấy dặm mà ta đã có thể cảm nhận được sát ý từ chúng.”
Lưu Long nghiêng người nghĩ thầm, lông mày từ nãy đến giờ vẫn không làm cách nào giãn ra được. Mặc dù y hiểu rõ bố trí của đại soái, cũng tinh tường kế hoạch này không thể nào thất bại nổi, nhưng nỗi bất an trong lòng lại càng lúc càng tăng cao. Mà y dám chắc không phải chỉ mình mình có được cảm nhận này. Chỉ cần nhìn bàn tay đầy gân xanh bò lăn tăn cùng ánh mắt ngập tràn sát khí của Mã Nguyên Soái, Lưu Long liền có thể đoán ra, ít nhất Mã Viện cũng có cảm giác tương tự.
Mã Phục Ba cố gắng liềm hãm nhịp tim đang đập ba đa ba đa bùm như trống dồn, đầu óc không hiểu sao rối loạn tưng bừng. Vừa nãy khi chứng kiến hướng doanh trại phản quân đang yên tĩnh bỗng dưng sôi trào lên, y còn có chút cảm thấy thú vị. Vậy mà chỉ tích tắc sau, không khí sôi trào ấy đã có thể thăng hoa đến cực hạn, không, đã vượt qua khỏi cực hạn, đã vươn lên đến tầm cao khác khiến y không thể không e dè. Từng luồng khí cơ lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng khiến Mã Viện cảm nhận thấy một mối nguy cơ vô hạn đang áp tới gần. Nó không chỉ là đại nạn đối với Mã Phục Ba hắn, mà còn đối với Đại Hán, với cả thiên hạ. Mã Viện thề, suốt cả đời binh nghiệp của y, duyệt người vô số, gặp mặt, chiến đấu cùng không biết bao nhiêu kẻ thù, chưa bao giờ lão ta cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt như vậy.
“Là ai? Là ai khích lệ chúng? Là ai đang dẫn quân?” Y thầm nghĩ: “Trưng Trắc? Không đúng, khí thế này thiếu đi ý bá vương, khí thế vương giả lại có mầm mống mà không trưởng thành, không phải ả ta.”
“Thục Nương? Không thể, Đào Kỳ cũng không, ta chưa bao giờ nghe nói bọn chúng sẽ khích lệ binh sĩ, hoặc dù có cũng không thể vượt qua giới hạn như vậy…”
“Hoàng Cống? Càng không thể, rõ ràng trinh thám quân ta còn đang không ngừng bám sát y. Lúc này, y hãy còn phải quanh quẩn nơi Bạch Trữ ( nay thuộc Mê Linh, Hà Nội) mới đúng.”
“Là ai? Rốt cuộc là ai?”
Mã Viện nghĩ mãi vẫn không thể đoán được là ai, mà càng nghĩ thì đầu y càng nhức đến không thể chịu nổi.
“Đại soái, làm sao vậy?” Vân chân quân thấy Mã Viện ôm đầu tỏ vẻ đau nhức thì gấp gáp hẳn lên. Mã Viện không chỉ là thống soái trong quân Hán, càng có uy danh không nhỏ, nếu không có Phục Ba giúp sức, nhiệm vụ mà Thái Thường tự giao cho Vân Huyên sẽ khó khăn hơn nhiều, y vội hô:
“Mau dừng lại, gọi đại phu, mau!”
“Không cần thiết, lão phu không sao…” nghe Vân Huyền hô loạn, Mã Viện vội lui ra khỏi mạch suy nghĩ để căn ngăn. Ngay lúc này, xung quanh bỗng vang lên vô số tiếng hô hoán khiến y nhíu mày khó chịu. Hừ mạnh tỏ vẻ không hài lòng, y định quay sang tên thân binh dò hỏi thì thấy đám Lưu Long, Hoàng Do đã nhanh chân phi ngựa tới báo:
“Đại soái!”
“Đại soái, phía trước có địch quân xuất hiện. Quân số thật đông. Khí thế rất mạnh.”
“Cái gì?” Mã Viện ngạc nhiên thốt lên, sợ hãi quên hết cả đau đầu. Theo lý thì cho dù Bành Sầm thành công chặt đứt phản quân hay không, Trưng Trắc cũng không thể nào chủ động công kích Hán quân sớm như vậy được. Hành động này của quân Nam khiến y hoàn toàn cảm thấy ngoài ý muốn. Y kẹp chặt hai chân lên bụng ngựa, nhoài người thẳng lên xem xét.
Quả thật nơi xa có một dòng lũ đen kịt đang ầm ầm lao đến, thế tới nhanh không thể tưởng tượng nổi, từ cách xa mấy dặm mà tiếng hò kêu giết kêu chém đã ập thẳng tới khiến Hán quân xanh mặt lo lắng. Dù sao quân Hán lần này tới là mang theo ý đồ muốn công trại, bao vây kéo lấy để man quân không rãnh quay về phá thế gọng kìm. Do đó mà thế trận chưa sắp, vật dụng còn rất bề bộn, trọng giáp bộ binh thậm chí còn chưa kịp mặc vào trang bị của mình. Có thể nói, toàn thể mấy vạn quân Hán chỉ có chưa tới một vạn tiền quân là vũ trang sẵn sàng mà thôi. Man binh bỗng dưng ngang trời giết tới như vầy quả nhiên khiến quân Hán trở tay không kịp.
Đã vậy phản quân kéo tới thật nhiều, Mã Viện nheo mắt nhìn kĩ, phải có tới hàng ngàn cây cờ lệnh, còn bụi mù tung bay cũng phải lan xa mấy dặm, qua đó cho thấy số lượng man binh quả thật không ít, phải có tới hai - ba vạn người.
“Chẳng lẽ Trưng Trắc không lo lắng phía sau, không tính để lại đường lui?” Lưu Long khó hiểu lầm bầm.
“Phụ thân, có sao đâu, binh tới tướng ngăn, nước tới đê dâng thôi mà, chúng ta sợ hãi gì lũ ô hợp đó.” Lưu An cưỡi ngựa đằng sau khịt mũi coi thường.
“Mày câm miệng, sao lại khinh địch như thế!”
“Không sao, Diệu Bình nói chính xác, binh tới tướng ngăn thôi.” Mã Viện cản cha con Phù Nhạc Hương Hầu lại, ánh mắt đăm chiêu nghiền ngẫm, giọng diệu đầy tự tin ôm tồm lệnh:
“Mau chóng dàn quân xếp trận, đón đánh phản binh.”
“Rõ, rõ!” Lạc An vừa cúi rạp người phi ngựa thật nhanh, vừa kính nể nhìn về phía vị Lạc Quân nhỏ tuổi trước mắt. Nếu Mã Viện biết được đón đánh hắn chỉ có mấy ngàn Việt quân, còn chủ lực đã rút sạch, ắt lão cáo già sẽ lập tức liều sống liều chết dốc toàn quân đè lên. Khi đó tuy Lĩnh Nam quân vẫn có thể thắng giặc, nhưng chẳng những phần thắng sẽ rất nhỏ, mà tổn thất chắc chắn cũng rất nghiêm trọng, sẽ không còn đủ sức ngăn chặn truy binh Hán đuổi theo Vua được nữa. Vậy mà chỉ với mấy mưu kế nhỏ nhoi, Khải Minh đã tránh được điều đó.
Tên vệ súy Lạc Vệ hơi nghểnh đầu nhìn lại sau lưng, trong lòng chất đây cảm thán. Không ngờ Lạc quân chỉ cần tăng nhiều số cờ, hàng đầu quân sĩ xếp chật, đằng sau thưa ra, lại mang theo vô số dê bò được cột vào thật nhiều cành cây để quét cho bụi dày đặc thêm là có thể tạo thành như có hai vạn binh lính đang lao tới. Đã vậy, bài hịch lúc trước của Lạc quân còn khiến sĩ khí toàn quân cao chưa bao giờ có. Chính khí thế vô địch này đã góp phần quan trọng khiến quân giặc dè chừng sợ hãi, thầm ngộ nhận rằng phía quân Nam phải có hàng vạn người.
“Khải Minh, xem ra kế sách của cậu hoàn hảo.” Đào Kỳ càng lúc chiến ý càng sục sôi, bên kia Hán khấu không chỉ vội vã dừng lại điều chỉnh đội hình còn hấp tấp di chuyển vật dụng, mặc giáp tìm gươm có phần loạn cả lên. Tuy hàng đầu quân sĩ vẫn rất nghiêm chỉnh, nhưng trận hình đã có dấu hiệu rời rạc hơn nhiều.
“Đúng vậy, thưa thầy.” Ánh mắt Khải Minh sáng ngời đáp lấy. Quả nhiên thầy Khanh ( Âu Khanh) nói chẳng sai, kiến thức đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là vận dụng nó như thế nào. Không ngờ mưu kế của Trương Phi trong Tam Quốc khi áp dụng vào trận này lại cho hiệu quả rõ nét đến vậy.
“Nếu đã thế này, có lẽ mưu của vị Đại Hãn kia cũng hoàn toàn có thể áp dụng.” Khải Minh thầm nghĩ, thấy cự ly hai quân đã hợp lý, cậu lập tức rút cây cờ lệnh nhỏ bên hông ra, mạnh mẽ phất nó giữa trời xanh.
“Thống lĩnh đã ra lệnh, cánh trái, mau theo ta!” Âu Mạn nhìn cây cờ phấp phới, lập tức khẽ vỗ cổ con Sói Vương, nghiêng người dẫn sói quân cùng hơn năm trăm binh đánh vòng cung sang trái.
“Mọi người nghe lệnh, cánh phải, tách quân!” Bên kia, Phương Nghĩa cùng ghìm cương ngựa làm động tác y hệt, chỉ khác là năm trăm binh của cậu thì tạo thành một mảng bụi mù vòng sang phải. Nhìn từ trên cao, mũi nhọn tấn công của Lĩnh Nam như bị chia làm ba, tạo thế kìm kịp muốn nhốt lấy Hán quân vào giữa. “Phản tặc muốn binh vây chúng ta!” Lữ Húc dựng thẳng người hét lên. Từ bên quân Hán, các tướng có thể thấy rõ mỗi bên phản quân đang tách ra mấy ngàn quân chia trái phải hai bên, ý đồ rõ ràng bọc lấy quân Hán, vây mà diệt.
“Ấu trĩ, thiên binh Đại Hán dễ bị chúng vây giết vậy sao?” Đặng Hồng giận dữ quát, đoạn y quay sang nhìn về phía Mã Viện. Chỉ thấy Phục Ba đại soái vẫn đang chậm rãi nghiền ngẫm chiến trường không nói. Lưu Long thấy đại soái im lặng, sợ để chạy mất hai cánh giặc thì thế trận sẽ xấu đi vội nói:
“Đại soái, xem ra Trưng Trắc muốn bọc hai cánh quân ta mới là chính, trung quân của ả lao nhanh tới chỉ là phụ. Dù sao ả có vị trí rất quan trọng đối với phản tặc, ắt hẳn vừa tới đủ gần sẽ dừng quân giằng co?”
“Ừ, lão phu cũng suy đoán như vậy.” Mã Viện gật gù đồng tình. Hai cánh mở rộng đánh xốc, trung quân chậm rãi dâng lên, đó chính là phương thức trực chiến quá quen thuộc. Vì lẽ đó mà hai quân khi giao chiến đều cố gắng hết sức bảo vệ cánh của mình, đồng thời dốc lực phá hủy cánh của địch.
“Đặng Hồng ở đâu!” Trầm ngâm đủ lâu, Mã Viện hô lên.
“Hồng có mặt!” Đặng Hồng kích động thúc ngựa tới báo.
“Đặng Duyên Bình, lập tức dẫn theo hai ngàn tiền binh bên trái, dụng như cánh trái, chặn đánh địch. Tranh thủ thời gian cho quân ta chuẩn bị.”
“Hồng lĩnh mệnh!... Đi, cánh trái theo ta!” Chẳng đợi Đặng Hồng kịp đi xa, Mã Viện lại quát.
“Giả Tông ở đâu!”
“Đại soái, Tông ở đây!” Giả Tông ung dung thúc ngựa tới tâu.
“Giả Vũ Nho, lập tức dẫn hai ngàn tiền binh bên phải, cũng như Duyên Bình, chắn cánh phải lại.”
“Nho lĩnh mệnh.” Giả Tông cúi đầu đáp, xong y không đi ngay mà xoay người nhìn phản quân đến gần, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Y liếc nhìn ánh mắt kiên định của Mã Phục Ba một chút mới xoay ngựa dẫn quân lao đi. “Ha ha ha, tổ tiên Lĩnh Nam đã giúp chúng ta!”
Đào Kỳ vừa thấy tầm bốn ngàn Hán quân tách thành hai cánh trái phải lao đi liền không cách nào kìm nỗi kích động cười lớn. Vốn ban đầu quân Nam lấy sáu ngàn đấu mấy vạn là hết sức kiên cưỡng. Nào ngờ nhờ thế chủ động xuất kích, đánh cho địch không chuẩn bị của Khải Minh, tình huống đã được kéo thành sáu ngàn đánh một vạn. Giờ đây chỉ dùng một ngàn quân làm mồi nhử, Việt binh đã thành công ép số lượng hai quân trở thành tương đương nhau. Hai quân số lượng như nhau, trang bị một chín một mười, mà sĩ khí quân Hán lộn xộn lo lắng, sĩ khí quân Nam đắt đỏ ngẩng cao, nếu không thắng nổi trận này, Đào Tam Lang thề tự chặt tay cho rồi.
“Thổi kèn, toàn quân, tăng tốc!” Khải Minh cũng quay người gào lên, tay phải đang cầm mác chỉ thẳng vào trung quân của giặc nơi có vô số cờ xí rực rỡ cười quát:
“Các anh em, mục tiêu của chúng ta chỉ có một: LẤY ĐẦU MÃ VIỆN!”
Ù Ù Ù Ù
“GIẾT! GIẾT!”
“LẤY ĐẦU MÃ VIỆN!”
“LẤY ĐẦU MÃ VIỆN!”
Toàn quân Nam sau lưng lập tức quăng đi ngụy trang, lên cung cầm gươm hào hứng gào to, tiếng gào như sấm đập thẳng mặt Hán quân khiến chúng khó thở. Chiến mã của chúng bất an chồm tới chồm lui, binh sĩ không hẹn sợ hãi lùi lại. Mãi đến bây giờ, khi cự ly hai quân đã quá gần, dàn tướng lĩnh cùng quân số Việt binh mới dần rõ ràng dưới mắt Hán tướng. Mã Viện trợn tròng ánh mắt, khó tin nhìn man binh xung phong giữa tiếng hô hốt hoảng xung quanh.
“Không thể nào? Chỉ có nhiêu đó quân?”
“Trời, chúng ta bị lừa!”
“Mau mau, mau gọi Đặng, Giả hai vị giáo úy quay về!”
“Không kịp rồi, chúng tới nhanh quá!”
Phụttttttt. Không thể chịu nổi cơn tức, Mã Phục Ba ngửa mặt phun ra một búng máu tươi đỏ lòm, da mặt tái nhợt đi hẳn khiến đám tương lĩnh bên cạnh càng thêm sợ hãi la to:
“Mã Đại soái!”
“Đại soái!”
Mã Viện dùng tay đẩy bọn chúng ra, phất tay ý bảo mình còn chưa sao, giọng nói tràn đầy sát khí chỉ thẳng vào mấy tên man tướng đang xung phong ở đầu mà hỏi:
“Có ai nói cho ta biết, chúng là ai?”
Lưu Long nhíu mày nhìn đám man tướng, lắc đầu chua chát đáp:
“Đại soái, trong số năm tên đi đầu mạt tướng chỉ nhận ra một mình tên Đào Kỳ, số còn lại, thật lạ mắt chưa từng gặp. Đã thế, xem ra Đào Kỳ hắn cũng chẳng phải chủ soái đám quân này...”
“Hồi đại soái, phụ thân, mạt tướng biết chúng.” Lưu An nghiến răng nghiến lợi nói.
“LÀ AI?” Mã Viện quát như sấm.
“Tâu đại soái, đi đầu chính là Đặng Khải Minh, người Bạch Hạc Mê Linh, chính là kẻ thiết kế giết hơn mấy ngàn quân của ta.”
“Là hắn!”
“Hắn còn nhỏ như vậy?”
“Đại họa, đúng là đại họa!”
“Còn đám sau lưng mạt tướng nhận ra tên cụt tay chính là thủ lĩnh đám quân sĩ kì lạ đeo mặt nạ đi với sói kia…”Lưu An tiếp tục kể, thế nhưng lúc này Mã Viện đã không còn chú ý đến lời hắn nữa. Lão dán chặt ánh mắt vào thân ảnh nhỏ con đang dẫn đầu đám man binh, hàm răng lão cắn chặt, hai tay gân xanh nổi đầy. Sau lưng lão, tên đạo sĩ Vân Huyền đã mồ hôi đầy đầu, không ngừng bấm tay đếm số, ánh mắt trợn tròng không dám tin nổi, mồm thì luôn lẩm bẩm:
“Là hắn? Hay không phải là hắn? Vì sao loạn như vậy? Vì sao giống như hắn đã phải chết từ lâu? Làm sao vẫn còn có số mệnh?”
“Đặng Khải Minh… Lão phu dù có chinh nam thất bại cũng phải giết ngươi cho bằng được.” Mã Viện râu hùm vểnh ngược, mắt trắng trợn lên mà rên.