Mã Viện đứng yên nhìn Ban Siêu hành lễ, trên mặt ý cười nồng đậm. Tuy rằng y không thể hoàn toàn lôi kéo một tên tuyệt thế tài tuấn gia nhập nhà họ Mã, thế nhưng trở thành sư phụ của hắn cũng không phải là một kết quả tệ.
Quân, sư, phụ, sư còn hơn phụ, thầy cao hơn cha. Đừng tưởng nhà họ Mã đang phong quang đương đại, thật chất là bọn họ đang đứng đầu ngọn sóng, xung quanh kẻ thù không ít, đang ngày đêm âm thầm chực chờ hắn. Mã Viện tuy suốt ngày sống giữa chốn binh đao không có nghĩa là y không thông thạo quan trường, không nắm bắt được tình thế, trái lại, hơn ai hết y càng tinh ranh, càng thấy xa hơn cả. Thực tế mấy năm nay công y quá to lớn, đã bị không ít kẻ ghen ghét dèm pha. May mắn Thiên Tử Đại Hán hãy còn anh minh, không quá để tâm những lời này, thế nhưng còn sau đó đâu? Còn trăm năm sau đâu? Bao nhiêu thế gia, công thần đã bị chết oan uổng suốt chiều dài lịch sử Đại Hán thật sự chính là tấm gương sáng để y trông theo mà hãi hùng. Vì thế, y phải liên tục tìm kiếm đồng minh, mà hiện giờ họ Ban, hay chính là Ban Siêu, chính là mục tiêu y coi trọng nhất.
Đừng quên ngoài việc bản thân Ban Siêu tài năng xuất chúng ra thì, khác với họ Mã vốn từ tướng môn gia xuất thân, về quan hệ lẫn nội lực vẫn còn khá mỏng manh thì họ Ban lại có truyền thống quan trường lâu đời, dây mơ rễ má không phải gia tộc nào cũng có thể so sánh được. Vì thế Mã Viện muốn tìm cách kéo họ Ban vào làm đồng minh với mình. Y không cầu nhà mình có thể một tay che trời, chỉ mong khi gia tộc khốn khổ nhất thì Ban Siêu cùng nhà họ Ban có thể đứng ra cứu giúp.
Mà quả thật lịch sử cũng đã chứng minh, chỉ vài năm sau nữa khi Mã Viện thất thế, nhà họ Mã từng quyền khuynh thiên hạ, Mã Phục Ba uy danh chấn bốn phương lập tức thất điên bát đảo, trong một đêm tan cửa nát nhà, đến độ Phục Ba đã mất từ lâu mà Mã Phòng vẫn không dám phát tan cha, phải mang theo thi thể lên núi trốn đợi ân xá. Nếu không phải sau đó nhà họ Mã nhờ gả con gái cho thái tử, nhờ vào tài năng cùng tính cách của nàng kéo vớt lại thì số phận họ e rằng sẽ càng tụt vào vực sâu vạn trượng, hậu nhân chìm nghỉm suốt cả mấy trăm năm chẳng còn lối ra. Thực tế cho dù đến tận thời Hán mạt, Tây Lương Cẩm Mã Siêu tuy tài năng ngút trời cũng không còn được mấy ai coi trọng, chỉ có thể làm… tướng dưới trướng người mà thôi. u cũng là nhân quả báo ứng, đền bù cho cả cuộc đời chinh chiến giết chóc của Mã Phục Ba.
Bên cạnh lão, Lưu Long đầy ý vị thâm trường nhìn cảnh này, trong lòng lão âm thầm suy tính liệu có phải tầm nhìn chính trị của Mã Phục Ba chỉ ở mức tầm thường như thế này không thôi không? Những khốn khó mà nhà họ Mã đang phải gồng gánh, Lưu Long cũng biết đến tường tận, mà theo ý lão thì muốn giải quyết chúng, chỉ việc lôi kéo đồng minh là không thể nào đủ. Công lao chấn chủ là việc nhỏ, quyền thế kinh người cũng vậy, Mã Viện đang nắm giữ quá nhiều lợi ích khiến ai ai cũng bất an, thèm thuồng, đó mới là lý do chính khiến họ Mã phải lâm vào tình thế hiện nay. Xong, khinh bỉ hay không, Phù Nhạc Hương Hầu Lưu Long vẫn đưa một bộ mặt đầy hâm mộ bảo:
“Hay, hay, chúc mừng đại soái thu được đồ đệ tốt. Mừng Mã gia thu được hạt nhân giỏi.”
Mã Viện nghe y khen khéo, gương mặt vốn đang vui vẻ càng trở nên hân hoan, y ngẩng mặt cười vang không dứt.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
…
“Chủ nhân.”
Phùng Chí bỏ xuống quyển 《Kinh thi》 đang đọc dang dở trên tay, nghiêng người nở nụ cười hết sức thân thiện đối với tên trung niên da dẻ đen xì đang cúi quỳ dưới đất:
“Chú Trung, ta đã nói rồi, chú không cần câu nệ dữ vậy, mau đứng lên.”
“Vâng.” người tên Trung đáp, hắn vừa đứng dậy đã nghe thấy Phùng Chí hỏi dồn:
“Thế nào, mọi việc có suôn sẻ chứ? Nhung có chịu đáp ứng lời ta, đến bên đây không?”
Nhìn ánh mắt đầy ấm áp cùng mong chờ của tên chủ nhân trẻ tuổi, không biết sao trong lòng tên Trung bỗng chốc co thắt lại, hắn cúi đầu thật thấp, ấp úng chẳng biết nên mở lời làm sao.
“Sao thế?” Phùng Chí thấy mặt hắn khác thường, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm không hay liền nhíu mày hỏi:
“Chú Trung? Thế nào? Chẳng lẽ nàng vẫn không đồng tình với cách làm của ta, không chịu theo chú đến?”
“Thưa… không phải thế.” đầu tên kia cúi xuống càng thấp, giọng đầy dằn xé bảo.
“Thế, nàng đang ở bên ngoài? Không được! Đây là quân doanh, làm sao có thể cho con gái vào được! Ta phải ra khuyên nàng về Cổ Loa trước mới được.” lời vừa ra khỏi miệng, Phùng Chí nhích chân tính bước ra ngoài lều. Thế nhưng hắn chưa đi được bao xa, tên trung niên đã lao lên chặn đường. Hắn quỳ sụp xuống tức tưởi khóc:
“Chủ nhân, ôi chủ nhân, nàng đi rồi, nàng Nhung đã đi rồi! Ôi!”
Phùng Chí nhìn tên hầu cận đang khóc lóc bù lu bù loa dưới chân, nỗi bất an trong lòng càng vượng. Hắn cúi người xuống, dùng đôi bàn tay rắn chắc nắm lấy vai tên trung niên, vận sức kéo y dậy hô:
“Bình tĩnh, chú hãy bình tĩnh. Nàng đi đâu? Hợp Phố hay Cửu Chân, hay nàng hướng Bắc rồi? Nàng không chịu gặp ta nữa ư?”
Tên Trung đau đớn lắc đầu bảo:
“Nàng mất rồi chủ nhân ơi, nàng Nhung đã chết.”
“A!” Phùng Chí nghe thấy tin dữ, hai mắt chợt tối sầm lại, chân đứng lảo đảo không thể giữ nổi ngã vật ra sau.
“Không thể nào, không thể nào. Chú Trung, chú dám lừa ta?” Phùng Chí lắc đầu thều thào, rồi bật người dậy nhìn tên trung niên:
“Chú nên biết ta không cho phép ai đem nàng ra đùa giỡn như vậy, chú biết chứ?”
“Chủ nhân ơi…” tên Trung nhìn Phùng Chí như điên như dại, trong lòng cũng quặn lại. Người con gái tên Nhung kia cũng là thân thiết ruột thịt với hắn, vì mong muốn hắn giúp sức cho Phùng Chí mới năm lần bảy lượt năn nỉ hắn đến nhận tên thanh niên trước mặt làm chủ. Tên Trung yêu nàng như con gái, làm sao có thể đem sinh mạng nàng ra mà đùa được? Phùng Chí nhìn hai dòng nước mắt chảy dài bên má hắn, trong lòng cũng đoán được lý do. Hắn thẫn thờ ngồi phệt xuống ghế, mặt trầm như nước chẳng nói lời nào. Bên cạnh, tên trung niên vẫn còn đứng đó đau khóc.
Mãi một lúc sau, Phùng Chí mới lấy lại được chút bình tĩnh nhỏ nhoi trong lòng, hắn ngẩng đầu lên nhìn tên Trung nói:
“Chú Trung, tra, tra cho ta biết rõ là ai làm, vì sao? Ta thề móc thịt róc xương, moi gan uống máu kẻ đó để tế cho Nhung. Mau tra!”
...
“Tình hình mấy hôm nay có vẻ không được khả quan… ài…”
Âu Lan đang ngồi bên bờ suối trong vắt, dùng tay hất nước rửa mặt, hai hàng chân mày đầy buồn bã lo lắng than thở.
“Ừm.” Nàng Quỳnh đang ngồi bên cạnh lau lấy lưỡi thương cũng khẽ ngân giọng đồng ý. Mấy hôm này tình cảnh quân Lĩnh Nam hoàn toàn nằm ở thế rối rắm bất lợi.
Về cơ bản, quân Hán có thể nói đã tuân thủ nghiêm ngặt hiệp định đình chiến của mình. Chúng không tấn công, cũng chẳng buồn tìm cách dựng cầu phao hay lần mò tìm chỗ khác, bí mật qua sông đánh lén Lĩnh Nam quân. Thế nhưng nếu nói chúng đàng hoàng thì thật sự là lầm. Ngày nào cũng vậy, chúng thi nhau dàn quân lên bè, hò nhau kéo ra đến khoảng cách vừa đủ xa tầm bắn tên, hô hào gọi hàng vang trời.
Chúng rất ư là bài bản, bao giờ cũng có một hai tên Việt gian xuất đầu lộ diện trước, không phải bồ chính thôn này thì cũng là trưởng lão làng nọ. Có khi còn là một tên Lạc tướng vốn chống đối Vua Trưng từ lâu cũng đứng ra chiêu hàng. Chúng thay phiên nhau, không ngừng dùng lời lẽ ngon ngọt cùng các viễn cảnh tươi đẹp ra lung lạc tinh thần quyết chiến của Việt quân. Đương nhiên, chúng không phải phải chỉ là những câu từ hứa hẹn xa vời xảo trá, mà là những ví dụ thực tiễn có sức mạnh hết sức đáng sợ. Nào là thôn này được cấp thêm trâu bò, tộc kia được tặng thêm vải vóc. Thậm chí các tên tù trưởng, chiến binh còn được ban thưởng quan chức hết sức đồ sộ: Đô úy, Đô Bá, Giáo Úy… từng tên từng tên giáp trụ sáng ngời không ngừng diễu võ dương oai trước mắt khiến Việt quân trố mắt ra mà nhìn.
Bởi vì những hành động này quả thực có tác động không thể nào xem thường được đối với hàng ngũ Việt quân vốn vừa mới trải qua một cơn động đất thanh lọc nội gián, đêm đó người bị giết, người bị bắt, cả doanh địa rối loạn ầm trời quả thật là một chuyện không dễ gì che dấu được. Việc Hai Vua nhân cơ hội cháy nhà ra mặt chuột để thanh trừ gian tế cũng chân thật nhất thể hiện quyết tâm thâu tóm quyền lực vào trong tay của các nàng. Hiển nhiên, nếu có nhiều người nhận thức được ý nghĩa cùng tầm quan trọng của việc này đối với nước Lĩnh Nam còn non nớt, thì cũng không ít kẻ cảm thấy hoang man lo sợ trước diễn biến này, luyến tiếc quyền lực bản thân cùng lo lắng cho tương lai của mình một khi bị thất thế. Cũng có lắm kẻ đơn giản là cỏ đầu tường, bản chất gió chiều nào theo chiều ấy vốn dĩ không đổi, nay thấy quân Hán ban thưởng hậu hĩnh như thế, mà bản thân tộc mình cũng chưa từng cảm thấy việc giặc bóc lột, đàn áp dân chúng là điều gì quá sức to tát thì cũng dần mon men ý định làm loạn trong óc.
Vì thế mà, không rõ là do vô tình, do hai Vua bất lực trong việc ngăn cản, hay là do có nhiều bàn tay đen đúa từ trong bóng tối âm thầm tác động đến mà tinh thần quyết chiến của rất nhiều bộ tộc người Việt đang không ngừng suy yếu, lung lay. Đây đó không ít lời ra tiếng vào, oán thán, hâm mộ bọn hàng Hán đã phát sinh, cũng có không nhỏ số lần các chiến sĩ ở những bộ tộc vốn có thù hằn từ trước được thủ lĩnh của mình thả sức cho xô xát, cãi vã lẫn nhau, chỉ thiếu điều giơ gươm huơ giáo là sẽ có đổ máu xảy ra khiến Vua hết sức đau đầu… Thậm chí, đã có cả trường hợp một nhóm tên lính nhân lúc ra ngoài tuần tra đã trở cờ, trốn hàng giặc Hán ngay dưới ánh mắt trân trối của thủ quân Việt. Hay việc bài thơ khuyên hàng, lời nói ra vào thậm chí được người có tâm thả vào tận cả khu dân chúng đang sinh sống phía sau khu trại.
Vì thế mấy ngày nay giặc không tốn một binh một tốt nào cũng đã thành công khiến sĩ khí quân Việt sụp giảm nghiêm trọng...
Nếu không phải còn có đa số quân sĩ đã đích thân chứng kiến hành vi độc ác của giặc ở trận chiến lần trước, cùng với một phần quân lính đã có thâm cừu huyết hận với giặc Hán như Lĩnh Nam quân, Lạng Sơn quân, Nga Sơn quân dốc lòng giữ vững tinh thần chống giặc, e rằng tình hình sẽ còn bết bát, náo loạn hơn nữa.
“A a a a, không nghĩ đến chúng nữa, càng nghĩ càng nhức đầu, đi thôi, chị Quỳnh, chúng ta đi hái chút quả cho Sóc con đi.”
Âu Lan đương nhiên muốn tìm cách giải quyết tình thế này, xong cái tính cách ham vui của nàng thì làm sao mà chuyên tâm vào vấn đề nào quan trọng được lâu? Mới nghĩ tới nghĩ lui một hồi nàng đã lắc đầu chịu thua. Nàng đưa hai tay lên miệng huýt vang kêu gọi, lập tức có mấy con sóc nhỏ tót lên đầu, lên vai cùng nàng trêu đùa, u Lan cười khúc khích với chúng, xoay người vừa đi vừa bảo:
“Đi nào, em biết có một khúc rừng vải dại thật nhiều, rất ngọt nha.”
Quỳnh nhìn cô gái đã độ trạc tuổi mình vẫn còn chưa trải qua biết bao gian khổ trong cuộc đời, vẫn ngây thơ đầy vẻ nhí nhảnh thì cười tươi, trong lòng cũng không khỏi có chút hâm mộ. Hai chị em nàng từ nhỏ có dáng vẻ xinh đẹp, luôn bị bọn quý tộc, quan lại nhà Hán lăm le cướp về làm nô, làm thiếp nhằm thỏa mãn dục vọng của chúng. Lớn lên lại từng thấy không ít những mảnh đời bất hạnh, nhiều cảnh đau thương, lại trải qua kinh nghiệm cùng ký ức xương máu nên tâm tính đã sớm thành thục, chai lỳ, dù nàng có muốn trở về thời điểm cả hai chị em còn đang vô tư vô lự trong vòng tay cha mẹ cũng không thể nào làm được.
Huống hồ… huống hồ giờ đây cô chị em song sinh của nàng đã khuất, hai tâm hồn vốn tương liên bị mạnh mẽ cắt rời, đau đớn há có phải người thường có thể hiểu được. Chỗ dựa duy nhất đã vỡ, làm sao nàng có thể để mình trở về thuở ngây thơ?
Vừa nghĩ đến đây, mặt Quỳnh đã trầm lại, đôi mắt thẫn thờ như kẻ vô hồn nhìn vào dòng sông xanh mát, nàng như một người đang ngồi đó, mà hồn vía đã mất đâu đâu.
Lan vừa bước đi vài bước, nhận thấy sau lưng không có ai đuổi theo liền tò mò nhìn lại, thấy cảnh này, lòng nàng không khỏi đay lại. Từ trong tâm trí nàng thật sự rất thích cô bạn mới quen này, cũng rất quan tâm chiếu cố nàng. Tuy ngày đầu chả qua chỉ vì Trưng Trinh phân công nàng chăm sóc Quỳnh, an ủi cô thoát khỏi tâm lý đau đớn, nhưng từ lâu Lan đã sớm coi Quỳnh hơn thế nữa. Nàng đã sớm coi Quỳnh như em, như chị. Nghiêng đầu, Lan gọi:
“Quỳnh? Quỳnh?”
Nàng Quỳnh không trả lời.
Âu Lan không gọi nữa, nàng nhẹ nhàng đến sau lưng, vòng tay ôm chặt Quỳnh, an ủi:
“Đừng buồn nữa, chẳng phải chị luôn nói mình sẽ kiên cường sống tiếp phần chị mình sao?”
“A!” Lúc này đây, Quỳnh mới khẽ giựt mình tỉnh táo lại, nàng không đẩy Lan ra mà khẽ hít sâu một hơi, tận hưởng một chút cảm giác ấm áp nàng đang nhận lấy từ đáy lòng. Lắc nhẹ đầu nàng đáp:
“Yên tâm, tôi không yếu lòng vậy đâu.” Rồi nàng nâng hai cây thương bằng hai tay lên, nhìn chúng mà bảo:
“Chỉ là tôi đang miên man suy nghĩ, làm cách nào để cặp song thiết thương này lại có thể trở về như xưa, hai cây cùng phối hợp như du long mà thôi.”
Âu Lan ngạc nhiên buôn nàng ra hỏi:
“Là như chị cùng chị mình cùng phối hợp như xưa?”
“Đúng.”
Quỳnh trìu mến nhìn cây thương bên trái, từ trong mắt nàng có thể nhận thấy tình thương vô hạn của nàng dành cho chị mình. Quỳnh và Quế, hai chị em, tuy hai mà một, một người nghĩ gì người kia chẳng cần trao đổi cũng hiểu rõ ràng, mạnh yếu của nhau, sơ hở của nhau, nhịp điệu của nhau đều nắm rõ ràng, vững chắc như máu trong da, như xương trong thịt. Vì thế mà khi hai chị em phối hợp với nhau mới thật nhịp nhàng, tựa như cả hai đều cùng thuận cả tay trái tay phải, tựa như hai cánh con bướm, hết sức uyển chuyển khiến địch nhân khó lòng phòng bị.
Thế mà nay bướm đã mất cánh, tay đã bị tật không tài nào có thể trở về như xưa. Quỳnh muốn thay chị mình cầm thương ra trận lại chẳng cách nào xử xuất được hai nhánh thương được tự do thoải mái như trước.
Nhìn Quỳnh mãi đăm chiêu vào suy nghĩ, u Lan lại nhức đầu, nàng vốn thuộc típ người không thích hợp với những thứ tư duy như vậy. Lan dùng tay khẽ gãi gãi con sóc trên vai, đôi chân mày nhăn lại một lúc thì reo lên bảo:
“Ai, thôi thôi, chị có ngồi nghĩ mãi cũng chẳng thể tìm ra cách nào đâu. Không bằng vậy đi, chúng ta ra sân bãi tập luyện, chị hãy dùng song thương giao đấu với em, không chừng có thể tìm ra giải pháp hay?”
“Vậy sao…?” Quỳnh nghiêng đầu nhìn hay cây thương, lại nhìn vẻ mặt đầy mong chờ với đôi mắt sáng. Bỗng chốc nàng thấy đâu cũng có thể là phương pháp hay.
Nâng người đứng dậy, phủi phủi quần khỏi cỏ cây bám lấy, Quỳnh khéo léo dùng hai ngón chân ngọc nhích bổng cặp thương lên, đón lấy múa một vòng như hai bông hoa hướng dương trong nắng sớm bảo:
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”