1 tay bóp chặt Thiên Ma trong lòng bàn tay, cái này là do Tô Thiên ép nó biến nhỏ lại cho dễ quản lí. Theo lời nó chỉ dẫn, Tô Thiên không ngừng đi sâu vào Trấn Ma chi địa, mỗi khi ma khí quá nồng đậm thì ngồi lại tu luyện cho thích ứng. Tuy là không thể mau chóng đột phá lên Chu Thiên cảnh nhưng mà Tô Thiên lại phát hiện ra tu luyện kiểu này khiến cơ thể cứng rắn hơn không ít.
Dọc đường đi Tô Thiên gặp phải rất nhiều Thiên Ma đi tuần, số lượng thì nhiều đến mức kinh hoàng. Con Thiên Ma trong tay Tô Thiên mỗi lần như vậy đều liền có biểu hiện bất thường, hắn lập tức biết ngay là nó vẫn có ý định gian trá muốn mưu hại hắn. Tô Thiên liền ra tay giáo huấn nó 1 trận, cho tới khi nó không ngừng kêu la van xin thì mới dừng lại. Bây giờ nó đang rất ngoan ngoãn mà nằm gọn gàng trên lòng bàn tay hắn.
Vòng vèo 1 lúc lâu, cuối cùng cũng tới được nơi mà Thiên Ma chỉ dẫn.
Trước mắt Tô Thiên lúc này là 1 màn sương trắng mờ ảo đang bay bay phiêu hốt giữa không trung, nhưng hoàn toàn không phải la Thiên Ma.
Trong lòng cực kì nghi ngờ, Tô Thiên bóp tay mạnh 1 cái làm Thiên Ma ở trong kêu lên 1 tiếng đau đớn.
“Kho tàng của Bàn Võ Tiên Tôn đâu ?”
“Ở đây, ở đây mà, chủ nhân ngài đừng vội vàng, cái màn sương trắng này chính là cửa vào kho tang. Hắc hắc, nơi này chỉ mình ta sau 1 lần bay lạc vào đây mới biết được.” Thiên Ma vừa nói vừa cười ra vẻ tự đắc.
Tô Thiên nghe vậy thì suy nghĩ 1 lúc rồi cũng không do dự bước vào. Theo hắn nghĩ Thiên Ma này dọc đường đi ăn đủ mùi đau khổ thì chắc cũng đã biết sợ rồi, huống hồ mình còn đang nắm nó trong bàn tay……….. Nhưng Tô Thiên lại không hề chú ý đến đôi mắt Thiên Ma lúc này chợt thoáng hiện ra 1 tia giảo hoạt.
....o0o.........................
Bước vào màn sương, Tô Thiên chợt có cảm giác trời đất quay cuồng làm hắn hơi bị chóng mặt nhưng rất nhanh chóng mọi thứ ổn định lại. Nhìn sang thì Thiên Ma vẫn đang ngoan ngoãn nằm yên trên tay không hề có chút biểu hiện phản kháng gì. Điều này cũng làm cho Tô Thiên có chút yên tâm.
“Đây là nơi nào?” Nhìn vào khung cảnh trước mắt, Tô Thiên trong lòng đột nhiên hoảng sợ, vì trước mắt hắn bây giờ chẳng hề phải động phủ hay kho tàng gì cả mà là 1 mảnh thiên địa cực kì rộng lớn.
Bầu trời màu hồng, mặt đất mênh mông vô tận.
Nơi phía xa xa từng cây đại thụ khổng lồ cùng với mấy ngọn núi cao chọc trời rải khắp nơi toả ra khí tức tang thương như đã tồn tại vô số năm tháng. Nói chung khung cảnh giống như thời hồng hoang thái cổ vậy, thậm chi Tô Thiên còn nhìn thấy trên trời xuất hiện mấy con chim cực kì to lớn hình dáng kì quặc, mỏ quặp cánh dơi đang chao lượn .
Tô Thiên kinh hoảng quay lại sau lưng nhìn thì thấy màn sương trắng sau lưng từ lúc nào đã tan biến mất chẳng để lại dấu vết gì.
“Ngươi lừa ta, lối ra ở đâu?”
Lòng vô cùng giận giữ vì biết mình đã bị Thiên Ma này lừa, Tô Thiên càng bóp mạnh tay hơn khiến hư ảnh Thiên Ma càng lúc càng ảm đạm.
“Hắc hắc Tiểu Thiên tử, quì xuống cầu xin đi, chỉ có ta mới biết lối ra thôi !”
Lần này tuy bị đối phương tra tấn nhưng Thiên Ma vẫn không hề tỏ vẻ hoảng sợ. Nhìn bộ dạng lúc này của Tô Thiên thì nó vô cùng đắc ý mà cười lớn.
Muốn kho tàng động phủ à, thì đây đúng là kho tàng động phủ này! Nhưng có còn mạng để lấy hay không mới là vấn đề. Thực sự thì nơi đây vốn là 1 cái Huyền Giới do Bàn Võ TIên Tôn trước khi chết tạo ra. Mục đích chính là để tìm được truyền nhân của mình, nhưng người bước vào sẽ phải vượt qua vô số nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới mong có được.
Dù sao thì khi xưa Bàn Võ Tiên Tôn cũng 1 thời danh chấn Võ Cảnh vào thời Thượng Cổ, tu vi đã cao tới mức không thể dò được. Nhưng đáng tiếc vì thám hiểm Trấn Ma Chi Địa mà phải táng thân ở nơi đây.
“Hừ, sự tồn tại của ngươi đã không còn đem lại tác dụng”
Trái với dự đoán của Thiên Ma, Tô Thiên sau khi biết mình bị lừa thì càng tức giận hơn nữa mà dụng lực thật mạnh, còn trong mắt lại chứa đầy sát khí, hiển nhiên là thực sự muốn giêt chết nó.
Thiên Ma khi hiểu ra mình vừa tạo ra 1 sai lầm tai hại thì run rẩy hoảng sợ, vội vàng kêu la xin được tha thứ.
-Đừng vội đừng vội, ta chỉ là đùa giỡn 1 chút thôi mà.
Nhưng Tô Thiên vẫn như câm điếc không nghe thấy không quan tâm mà tiếp tục từ từ bóp chặt Thiên Ma lại.
-A chủ nhân, ta biết sai rồi, ta thực sự biết sai rồi !
- Ta thật sự biết lối ra mà, nếu chủ nhân giết ta thì quả thật không còn cơ hội thoát ra khỏi đây nữa ! Thiên Ma gào thét.
Đến lúc này Tô Thiên mới dừng tay lại. Hắn cười lạnh 1 tiếng mở lòng bàn tay ra nhìn vào đạo hư ảnh mờ nhạt đang nằm co rúm trong đó.
-Ta lấy gì để tin ngươi đây?
-Khế ước chủ tớ, ta sẽ trao cho người bản mệnh tinh hồn lạc ấn của ta – Thiên Ma đau xót nói, rồi từ mi tâm bay ra 1 đồ án lạ lùng có hình 1 con Thiên Ma màu trắng trắng nhưng chỉ nhỏ cỡ bằng đầu ngón tay út, trông bộ dáng thì có vẻ ngốc nghếch.
Thấy cảnh tượng này thì Tô Thiên cũng không vội phản ứng mà bình tĩnh yên lặng đứng quan sát 1 chập. Qua mấy lần bị Thiên Ma lừa gạt thì trong tâm tính của Tô Thiên từ lúc nào không biết sự cẩn thẩn, cảnh giác đã đến tăng đến 1 mức độ khá cao.
-Cái này có tác dụng gì ? Sau khi quan sát 1 lúc thì Tô Thiên hỏi.
-Ta giao bản mệnh tinh thần lạc ấn cho ngài thì cùng đồng nghĩa với việc giao sinh tử của bản thân ta cho ngài. Mỗi ý niệm của ta ngài đều có thể biết được, cho dù sau này ta có tu vi cao hơn ngài thì việc này cũng không thay đổi.
Nhìn bộ dáng rõ ràng không cam lòng của Thiên Ma thì có vẻ như nó nói thật.
-Vậy thì được, bây giờ bắt đầu như thế nào? Cuối cùng Tô Thiên cũng quyết định đồng ý.
-Cứ dùng ý niệm dẫn nó vào mi tâm là được.
Thiên Ma trả lời nhưng sau đó ngay lập tức 1 bàn tay bóp chặt cổ lại.
“Khinh người quá đáng” Trong đầu Thiên Ma gào thét chửi rủa.
Tô Thiên thì không hề quan tâm tới thái độ của Thiên Ma mà ngồi xếp bằng xuống nhắm 2 mắt lại, hành động vừa rồi của hắn chính là muốn an tâm về quả bom nổ chậm Thiên Ma. Nếu không thể kiểm soát nó thì ắt sẽ dẫn đến những sự cố không đáng có
Tĩnh tâm 1 lúc rồi bắt đầu vào công việc. Chậm rãi dùng ý dò tìm trong không gian đạo tinh thần lạc ấn của Thiên Ma, rồi cứ giống như phương pháp hấp nạp khí mà kéo đạo tinh thần lạc ấn về mi tâm.
Khoảnh khắc đạo bản mệnh tinh thần lạc ấn của Thiên Ma dung nhập vào mi tâm thì 1 cỗ cảm giác kì lạ cũng dần nổi lên.
Bây giờ Tô Thiên cảm thấy Thiên Ma giống như là 1 bộ phận trên thân thể của mình vậy, thậm chí cảm giác được trạng thái uất hận và đang sỉ vả mình của nó. Còn thêm 1 điều kì diệu chính là Tô Thiên cảm giác như mình chỉ cần động 1 ý niệm thì con Thiên Ma lập tức nổ tung ra mà chết ngay.
Quá trình nhận chủ đã thành công, Thiên Ma vẻ mặt thểu não bay là tà sau lưng Tô Thiên. Tuy giờ bề ngoài đã được trả lại sự tự do nhưng thật ra sinh tử của bản thân lại đang do tên khốn đang cười đắc ý trước mặt nắm giữ.
“Hắc hắc, để xem ta nên đặt ngươi tên gì nhỉ? Tên Hoa Hoa được không? Nếu không thì lấy tên là tiểu Đậu Đậu nhé?”
Thiên Ma đang bay thì thân hình bủn rủn xuýt ngất xỉu. Mẹ nó chứ, bản ma là ai, sao có thể đặt tên của mấy con chó mèo súc vật được chứ? Huhu bản ma không ngờ lại phải nhận 1 tên chủ nhân biến thái thế này.
Ông trời ơi công lý ở đâu !!?