• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dãy Phong Ngô chia làm 50 ngọn núi chính, từ Nhất Sơn cho đến Ngũ Thập Sơn. Chỗ Tô Thiên vừa đi qua là chân núi Thập Ngũ Sơn, từ Thập Ngũ Sơn cho đến Nhị Thập Nhất Sơn rất hoang vu, đất đá lởm chởm, nhưng dù vậy muốn đi từ Nam qua Bắc nhất thiết phải đi qua đoạn đường trên, bởi vì phía Đông dãy Phong Ngô là 1 nơi thảo nguyên của người Man, 1 tộc người khá ưa thích bạo lưc, mà lại có sức mạnh phi nhân loại.

Nhưng điều đó vẫn chưa khiến người ta kiêng kị, cái làm cho người ta sợ hãi chính là gần Phong Lan thảo nguyên có 1 khu rừng rậm rạp, hoang sơ, chưa được khai phá, nghe đồn có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ sinh sống, theo điển tịch thường gọi là yêu thú. Yêu thú là 1 loại sinh vật mạnh mẽ hơn cả mãnh thú như hổ cọp hay sư tử, thậm chí có truyền thuyết còn nói chúng có tuổi thọ vô cùng tận, hễ động thân là khiến trời long đất lở. Thường thì yêu thú rất hiền lành an phận trong khu rừng, trừ phi có kẻ mạo phạm thì mới phản ứng lại. Bởi vậy, những nơi có yêu thú sinh sống được gọi chung là yêu thú sơn mạch, cấm địa của loài người.

-Này Tô quân tử, sao ngài cứ lầm lũi 1 mình vậy.

-Tô quân tử đã mệt chưa nào, để thiếp thân dâng trà xoa bóp cho chàng.

-Sao mặt chàng càng ngày càng đỏ vậy, ăn phải ớt à, tội nghiệp thật a.

Từ phía sau luôn vang lên những tiếng trêu ghẹo của nữ tử Minh Nguyệt. Bất quá hắn chẳng thèm trả lời. Đơn giản vì càng đôi co thì càng tự rước lấy nhục bởi công phu chửi lộn của nàng ta quả quá cao siêu. Bởi vậy hắn đành ngậm đắng nuốt cay mà đi.

-Chả vui tí nào, Tiểu Thanh, chúng ta ngồi nghỉ 1 chốc- Minh Nguyệt sau 1 phen trêu chọc Tô Thiên mà chẳng đem lại tác dụng gì thì bực bội dừng lại bên 1 phiến đá lớn, ngồi xuống.

Tiểu Thanh cũng lập tức tới sát bên cạnh lấy hồ lô nước ra cho tiểu thư uống. Tô Thiên ngồi phía xa thấy vậy thì hừ lạnh rút trong tay nải của mình ra mấy trái hồng ăn ngấu nghiến. Nhưng thật ra trong lòng hắn đang thầm than. Số trái cây mà hắn thu lượm được lần trước còn không nhiều lắm, giờ sau khi vượt qua 2 ngọn Thập Lục Sơn và Thập Thất Sơn thì đã sắp cạn kiệt. Mấy ngày qua chẳng gặp cánh rừng nhỏ hay nguồn nước nào. Cảnh đói khát lại sắp tiếp diễn. Còn về đống đồ đạc của 2 cô nương đáng ghét kia thì toàn đồ ăn thức uống, Tô Thiên tuy luôn đeo chúng trên lưng nhưng hắn luôn nhắc nhở mình là chính nhân quân tử không thể nào giở trò hèn mọn ăn cắp vặt.

1 lúc sau trời cũng đã gần tối, Tô Thiên ngồi 1 mình cạnh 1 đống lửa to. Nói cũng kì lạ, trong phạm vi hoang vu xung quanh không hề có củi hay vật gì để đốt nhưng Minh Nguyệt lại lấy trong ống tay áo ra 1 cái vòng sắt nhỏ cỡ cổ tay, sau đó không biết dung cách nào mà cái vòng sắt từ từ lớn ra khoảng 1 mét. Nàng ta đặt nó xuống đất, đặt vào chính giữa 1 viên đá có màu đỏ, rồi lấy 2 tay múa may vài cái, thế là có 1 ngọn lửa từ hòn đá phựt ra, rồi bị ngăn lại trong phạm vi chiếc vòng sắt. Điều này làm Tô Thiên lúc đó há hốc mồm cả nửa ngày, bất quá về sau thấy nhiều nên cũng thành quen.

Bên kia Tiểu Thanh và Minh Nguyệt đang cùng nhau múa may quay cuồng, mà theo Tô Thiên được biết thì đó gọi là võ học, tập luyện để cường thân tráng thể, đó là lí do vi sao 2 nàng có thể đem đống hỗn tạp kia theo tới tận trước lúc gặp hắn.

-Tiểu thư tiếp chiêu.

Thân ảnh tiểu Thanh loé lên rồi vụt tới trước mặt Minh Nguyệt, tay trái đánh ra 1 chưởng nhắm vào vai nàng ta. Chỉ thấy Minh Nguyệt thân mình khẽ chuyển, thuận đà gạt tay Tiểu Thanh ra làm nàng ta mất đà, sau đó hữu chưởng vỗ nhẹ vào lưng. Cái chiêu thức này nghe 2 nàng gọi là Thiểm Thông Bối, Tô Thiên nhìn nhiều quá cũng nhớ luôn không biết từ lúc nào.

-Tiểu Thanh ngươi lại thua rồi.

-Lần nào cũng thua bởi chiêu này, Mai Hoa quyền pháp của tiểu thư càng lúc càng hoàn mĩ, sắp sửa đến mức lô hoả thuần thanh.- Tuy thua nhưng tiểu Thanh sắc mặt rất phấn khích, còn ra sức vỗ mông ngựa.

-Tiểu Thanh ngươi cũng tiến bộ nhiều lắm, chỉ cần siêng năng luyên tập nhất định có thể đột phá lên Luyện Khí trung kì.-Minh Nguyệt đáp.

2 cô nàng ngồi xuống vừa nghỉ ngơi vừa trò chuyện 1 lúc. Còn Tô Thiên cũng không rảnh rang, luôn miệng ngâm nga thơ từ gì đó, lúc thì cái gì mà “ tiểu nhân thường đắc chí, quân tử thoát bụi trần”, “ lòng hướng về non song gấm vóc, thư sinh kiếm cung há có từ?”

-Tiểu thư, thật không biết trong yêu thú sơn mạch có gì nhỉ? - Chợt Tiểu Thanh quay sang hỏi Minh Nguyệt.

-Ta cũng không rõ, nghe ông nội ta nói yêu thú sơn mạch của chúng ta là cấp 1, tức là những yêu thú đẳng cấp dưới nhị giai, bất quá ông ta tuy đã là nhị giai nhưng vẫn phải e dè nơi đó vì yêu thú có sức mạnh hơn võ giả cùng cấp nhiều.

Tiểu Thanh nghe vậy thì thần sắc hưng phấn, không biết suy nghĩ gì, 1 lúc sau lại gần tiểu thư, nói nhỏ:

-Tiểu thư hay là chúng ta đến đó …….

-Không được, ông nội ta lợi hại như vậy mà còn không dám vào, chúng ta chỉ mới là Luyện khí cảnh. Vào đó, quá nguy hiểm. – Chưa nghe hết câu Minh Nguyệt đã vội ngắt lời, tuy là trong lòng nàng cũng có sự tò mò rất lớn.

Tiểu Thanh nghe vậy thì ủ rủ buồn bã 1 lúc, nhưng cũng không bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục:

-Chúng ta chỉ đến bên ngoài xem thôi mà, còn nửa tiểu thư không muốn xem bộ dạng người Man như thế nào sao?

Minh Nguyệt nghe vậy thì nỗi tò mò trong tâm trí nàng càng lớn, nàng từ nhỏ đã nghe nói người Man thân hình to lớn, sức khoẻ vô địch, nhưng đặc biệt thường duy trì lối sống bộ lạc, có người còn nói vì sự tồn tại của người Man mà yêu thú không dám xâm lấn ra bên ngoài.Nàng bứt rứt hồi lâu, cuối cùng sự tò mò đã lấn áp những lời khuyên của ông nội, Minh Nguyệt nhìn sang Tô Thiên đang ngồi ngơ ngẩn đọc thơ, sắc mặt hơi phức tạp rồi 1 lúc sau chuyển sang kiên quyết. Nàng quyết định tới thám hiểm Phong Lan thảo nguyên và yêu thú sơn mạch 1 phen.

Lời tác giả: phần mở đầu có lẽ khá nhẹ nhàng, bởi vì ta không thích nhân vật bay từ vũ trụ này sang vũ trụ khác, không thích vừa sinh ra đã là thiên tài nhưng bị ngộ nhận là phế vật hay tuổi còn bé tí mà kinh nghiệm đầy mình, lại càng không thích nhân vật rớt xuống hố tìm được Thượng Phương bảo kiếm hay Tịch Tà kiếm phổ gì đó. Nhân vật của ta ban đầu chỉ là 1 người bình thường, tính cách giản dị đôi lúc ích kỉ, hắn ngây ngô dễ bị gạt, kinh nghiệm sống là được hắn đúc kết từ những lần từng trải, những lần vượt qua sinh tử, đơn giản vì hắn sẽ luôn dựa vào chính bản thân mình, dùng đôi tay đưa lên mà khiến sao trời biến đổi, thương khung liệt văn, dùng máu thịt và ý chí của mình mà điên đảo càn khôn, đòi lại tôn nghiêm của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK