1 tháng sau, vẫn trong căn nhà gỗ, lúc này Tô Thiên đã sớm tỉnh lại từ tuần trước, còn đang trò chuyện với 1 người. Người này cũng chính là người đã ra tay đánh hắn. A Trác.
-Thật xấu hổ. Tô Thiên huynh đệ, lúc đó là ta hiểu nhầm….
-Không sao, huynh cũng đã xin lỗi ta cả tuần nay rồi, không cần phải như vậy- Tô Thiên nằm trên giường xua tay.
Không khí yên lặng 1 lúc rồi bị Tô Thiên phá vỡ.
-A Trác huynh, ta có 1 thỉnh cầu, không biết huynh có đồng ý. – Tô Thiên nói.
-10 cũng được chứ nói chi 1 – Nghĩ tới cảnh tượng người ta bị mình ném xuýt chết, A Trác vội nói.
Tô Thiên nghe vậy thì hớn hở vui mừng bật dậy nhưng từ thân thể truyền đến 1 trận đau nhức.
-A, không cần xúc động như vậy – A Trác vội đỡ lấy Tô Thiên.
Lấy lại sự bình 1 lúc, Tô Thiên mới mở lời:
-Thỉnh cầu A Trác huynh đệ thu nhận ta làm đệ tử.
-Hả? 2 mắt mở to, A Trác kinh ngạc vì đề nghị của Tô Thiên, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, cười cười:
-Chuyện nhỏ, không cần bái sư gì cả, chẳng qua Tô huynh đệ là thân thể thư sinh, lại thêm đã bỏ qua thời kì luyện võ tốt nhất, ta chỉ sợ ngươi chịu không được khổ cực.
-Không sao, ta sẽ cố gắng – Tô Thiên vội nói. Trải qua lần này, hắn đã thấy được sức mạnh kinh thiên của võ thuật, làm trong tâm có 1 sự mong chờ khao khát. Hắn mong chờ 1 ngày có thể dùng tay không đánh chết 1 con yêu thú.
A Trác nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tô Thiên thì mỉm cười. Hình như lúc nhỏ cha truyền võ công thì mình cũng có ánh mắt như vậy.
-Được Tô Thiên huynh đệ, sau khi ngươi dưỡng thương, ta nhất định dạy ngươi võ công. Nhưng trước hết sẽ dạy ngươi những hiểu biết cơ bản. Ngươi nghĩ võ giả là gì ?
-Chẳng phải là luyện tập võ thuật sao ? Tô Thiên trả lời.
-Không, võ thuật chẳng qua là cách phát lực của võ giả. Ngươi cứ nghĩ thế này, 1 người nông dân muốn cuốc đất, đương nhiên động tác của hắn làm là giơ cái cuốc lên cao sau đó đập xuống. Động tác giơ lên cao đập xuống chính là võ thuật. Người nông dân chính là võ giả. Nhưng ngươi biết nếu chỉ đưa cái cuốc lên rồi đập xuống vẫn chưa phải là cuốc đất, biết tại sao không ?
-Vì thiếu lực ? Tô Thiên ngay lập tức trả lời.
-Rất thông minh ! A Trác dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Tô Thiên.
-Lực và võ thuật hợp lại mới gọi là võ giả. Nhưng lực của võ giả khác lực bình thường nên gọi là nội lực, vì hàm ẩn bên trong. Muốn có nội lực thì phải luyện khí. Cho nên đẳng cấp đầu tiên của võ giả chính là Luyện Khí. Sau khi tới 1 trình độ nhất định “ khí “ sẽ có tác dụng đả thông kinh mạch, đây gọi là Đả Mạch cảnh. Sau đả mạch, “ khí “ vận hành lưu loát, nhưng muốn điều hoà nó đi khắp nơi rèn luyện trong cơ thể để đạt hiệu quả tốt nhất thì cần lộ tuyến nhất định. Đây gọi là Chu Thiên cảnh. Đến khi ý động khí động chu thiên lập tức thành hình thì mới xem như thành công.
-Mỗi đẳng cấp như vậy đều chia làm 10 tầng, 3 tầng sơ, 3 tầng trung, 3 tầng hậu, tầng thứ 10 gọi là đỉnh phong. 3 đẳng cấp Luyện Khí, Đả Mạch, Chu Thiên hợp lại gọi là Hậu Thiên kì, tương đương với nhất giai.
-Ồ ! Vậy là Luyện Khí cũng chính là Hậu Thiên sơ kì ! Tô Thiên gật gù nói.
-Đúng, rất khó khăn phải không? A Trác mỉm cười.
-Vậy để luyện khí thì phải làm sao? Trong lòng có hơi sốt ruột, Tô Thiên vội hỏi.
-À, luyện khí có 2 cách, 1 nhờ võ thuật rèn luyện, thân tự động hấp thu khí, 2 là nội công tâm pháp, tĩnh toạ hấp thu khí. Đây là 2 đường 1 động, 1 tĩnh. – Nói đến đây A Trác cũng hiểu Tô Thiên đang nghĩ gì, tên tiểu tử này định vừa nằm dưỡng thương vừa luyện công đây.
…………………………..
-Ây, Tô Thiên huynh đệ, thật ngại quá, Man nhân chúng ta đều là lấy võ thuật để luyện khí, nghiêng về đường lối luyện thể. Nội công tâm pháp ta tìm mãi mà không có.
Tô Thiên nghe vậy thì buồn rầu chán nản, chẳng nhẽ phải đợi 2 tháng nửa lành hẳn rồi mới có thể tập võ.
Đang nghĩ tới đây thì đột nhiên có tiếng mở cửa.
-Tô Thiên, ta đến thăm ngươi này – Người xuất hiện là Minh Nguyệt, nàng giờ đây không mặc y phục cũ nữa, mà biến thành áo da thú của Man nhân, thậm chí khoảng da thịt trắng nõn nà bên vai phải cũng lộ ra. Nhưng cái làm Tô Thiên bắt mắt nhất là đầu Minh Nguyệt đeo 1 vòng hoa màu tím, trông cực kì khả ái.
Minh Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt khác lạ của Tô Thiên nhìn mình, nàng ta cười khúc khích, vỗ vai hắn 1 cái:
-Thế nào, trông điệu bộ bản cô nương bây giờ có phải rất xinh đẹp không ? Là A Văn ca ca kết cho ta đấy.
A Văn ca ca ? Kết cho ? Tô Thiên nhíu mày, trong lòng cảm giác không vui, có lẽ lúc trước mình gặp đại nạn sinh tử nàng ta đã 2 lần rơi nước mắt, nên lúc này mới cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
-Này, ngươi đang nghĩ bậy bạ gì đó- Minh Nguyệt hừ lạnh rồi chuyển sang khuôn mặt mơ mộng.
-A Văn ca ca rất tốt với ta, buổi sang dẫn ta đi dạo khắp Phong Lan thảo nguyên, buổi chiều đưa ta đi ngắm phong cảnh nơi Yên Nguyệt hồ, Mộng Tình thác,….. vòng hoa trên đầu ta là hoa Phong Lan do A Văn ca ca đánh chết 1 con Lôi Vân Báo nhị cấp yêu thú ở Tử Trúc Lâm hái về rồi kết cho ta…..
Minh Nguyệt thao thao bất tuyệt, vốn không để ý tới vẻ mặt buồn thảm của Tô Thiên.
A Trác cười khổ, cũng hiểu ra nguyên nhân của khung cảnh trên nên cố tình nói ra 1 câu đánh lạc hướng:
-Này Minh Nguyệt, có tâm pháp nội công nào có thể truyền cho Tô Thiên được không, hắn đang rất khao khát được luyện võ.
-Luyện võ ? Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tô Thiên, suy nghĩ 1 chốc rồi nói:
- Ta nghĩ ngươi nên đi hoi A Văn ca ca, huynh ấy cũng thường cùng ta luyện võ, huynh ấy rất lợi hại….
A Trác chột dạ, nhìn sang Tô Thiên mặt mày đang xám ngoét, ôi thôi chết, lần này lại đổ thêm dầu vào lửa rồi.
-Đi đi, ta không cần công pháp cái rắm chó gì cả, võ giả thì có gì ghê gớm chứ, ta tự học được – Tô Thiên quát lớn làm Minh Nguyệt giật mình, vọi vàng đi ra khỏi cửa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:
-Tên điên này, ta đã làm gì sai chứ ………