“Hạ Nhất Lưu, con đường ngươi vạch ra có thật là an toàn không ?”
“Chủ nhân yên tâm, con đường này là do ta nhiều lần thám hiểm mà dò ra, quả thật tuyệt đối an toàn.
Tô Thiên nghe vậy thì gật đầu, bản thân cũng cảm nhận được Thiên Ma nói thật.
Còn về cái tên Hạ Nhất Lưu này là do Tô Thiên đặt cho nó. Suy nghĩ của Tô Thiên thật rất đơn giản. Từ xưa đến nay tên Hạ Nhất Lưu ở Thạch Long trấn luôn chèn ép đối đầu với hắn, đương nhiên cũng là đối tượng hắn ghét nhất. Cho nên nếu như kẻ thù mà lại biến thành nô bộc của mình thì quả thật rất sảng khoái, ví dụ khi nào ngứa tay thì cũng có thể hướng Thiên Ma mà đấm vài phát.
Dọc đường đi 1 người 1 ma không ngừng nói chuyện. Con Thiên Ma này quả nhiên khá hiểu biết, Tô Thiên từ nó cũng biết ra không ít chuyện về tu luyện giới.
Võ giả nhất luyện hậu thiên tức là luyện khí, luyện về căn cốt kinh mạch. Khí ở Hậu Thiên sau khi đạt tới độ viên mãn thì sẽ thuế biến thành tiên thiên nguyên khí, cũng là lúc sinh ra nguyên lực. Đây gọi là nhị giai Tiên Thiên.
Còn đến tam giai Hoá Khí thì “khí” trong cơ thể có thể phóng xuất ra bên ngoài, ngưng tụ thành hình…….
Nhưng điều kì diệu nhất của võ giả Hoá Khí có thể làm được chính là khả năng lăng không, bay lượn trong không khí.
Nghe đến đây thì Tô Thiên trong lòng cực kì cuồng nhiệt. Chính là bay trên không trung a! Nếu được như vậy thì có khác chi thần thánh chứ!
Hắn chợt tưởng tượng 1 ngày bản thân mình có thể đứng giữa không trung, dùng cặp mắt lãnh ngạo mà nhìn xuống chúng sinh phía dưới…….
-Chủ nhân, người nên đi tiếp thì hơn ! Đứng lại quá lâu chỉ sợ Huyền giới này xảy ra biến dị.
Thiên Ma Hạ Nhất Lưu tuy nói vậy, nhưng trong lòng thì cực kì khinh bỉ về trạng thái hiện giờ của Tô Thiên.
Còn Tô Thiên nghe xong thì cũng giật mình tỉnh giấc, biết mình có hơi thất thố nên cũng không đôi co mà tiếp tục lên đường.
-Này Hạ Nhất Lưu, chẳng phải Thiên Ma các ngươi đều không thể ra khỏi Trấn Ma chi địa hay sao? Làm sao lại có thể biết nhiều điều về võ giả như vậy.
Hạ Nhất Lưu nghe vậy thì cũng cười cười.
-Chúng ta không thể đi ra nhưng mà võ giả thì lại có thể đi vào bên trong. Thiên Ma chúng ta nếu có thể may mắn sinh ra linh trí thì sẽ được Thiên Ma đế ban tặng 1 viên Hồn Châu. Chính là dùng linh hồn của các võ giả bên ngoài xâm nhập vào Trấn Ma chi địa mà luyện hoá thành. Chỉ cần dùng Hồn Châu kia cho bản thân luyện hoá thì sẽ có được kí ức của nhân loại kia, thậm chí sức mạnh cũng tăng lên 1 bước mới.Đáng tiếc, Hồn Châu cũng phân chia ra nhiều cấp bậc, mà ta lại chỉ nhận được 1 cái mạt lưu mà thôi.
Hạ Nhất Lưu nói đến đây thì không ngừng than thở, nếu như mà nó may mắn lấy được 1 viên trung lưu Hồn Châu thì bây giờ có lẽ cũng không đến nỗi bị Tô Thiên hành hạ như vậy.
-Vậy cái Hồn Châu của ngươi luyện hoá được là thuộc về 1 tên như thế nào? Tô Thiên vội hỏi, trong lòng thì mừng như điên. Nếu thuộc về võ giả thì ắt hẳn có võ thuật hay nội công tâm pháp gì đó để tu luyện.
Hạ Nhất Lưu trông thấy bộ dáng của Tô Thiên thì cũng đoán được ý nghĩ của hắn.
-Đại Ly Vương Triều có tổng cộng 5 môn phái chính. Bao gồm Tinh Đạo Tông, Thiên Cương Tông, Hoá Linh Môn, Âm Sát Động và Huyết Ma Điện. Tên mà ta thôn phệ được là 1 võ giả nội môn đệ tử tu vi nhị giai sơ kì của Tinh Đạo Tông, có điều linh hồn hắn thật quá yếu ớt, có thôn phệ xong công lực cũng không tăng lên bao nhiêu !
5 môn phái võ giả ! Vừa nghe xong tim Tô Thiên liền đập thình thịch. Nếu như Thiên Ma có thể huyễn hoá thành bộ dáng tên đó thì chẳng phải mình có thể nhân cơ hội mà tiến vào Tinh Đạo Tông sao? Có điều phải xem tên đệ tử này rốt cuộc chết lâu chưa? Nếu quá lâu thì không được rồi !
-Không, hắn chỉ vừa chết cách đây 60 năm. Mà tuổi thọ của nhị giai võ giả chừng 200 tuổi nên chúng ta hoàn toàn có thể giả dạng hắn được. Nhưng có điều trong trí nhớ của ta, Tinh Đạo Tông chính là phái yếu nhất trong ngũ phái ở Đại Ly. Ngay cả chưởng môn nhân cũng chỉ có tu vi tam giai Hoá Khí, trong khi chưởng môn 4 phái kia đều là tứ giai Hoá Thần.
Hạ Nhất Lưu trả lời.
-Yếu cũng được, quan trọng nhất là có thể khiến cho ta tiến nhập vào tu luyện giới. Còn võ công của Tinh Đạo Tông ắt hẳn ngươi biết, mau nói lại cho ta.
…..o0o…………………
Phốc phốc !
Trong cánh rừng cổ kính vang lên từng âm thanh ống tay áo phát ra do luyện tập quyền thuật.
“Chủ nhân không thể kéo dài thời gian mãi được, cần cấp tốc rời khỏi Huyền giới này.” Trông thấy bộ dáng si mê của Tô Thiên thì Hạ Nhất Lưu vô cùng lo lắng, tự trách bản thân vì sao lại đưa công pháp cho hắn quá sớm. Tên chủ nhân đáng chết này quả làm cho người ta lo lắng, sốt ruột không thôi.
-Thất tinh quyền, Khôi Tinh Thích Đấu.
Tô Thiên vẫn như không nghe thấy mà tiếp tục say mê luyện võ, đánh tới khắp nơi cát bụi mờ mịt. Từ Hạ Nhất Lưu Tô Thiên học được 2 môn công phu cơ bản của Tinh Đạo Tông là Thất Tinh Quyền và Lục Hợp Công.
Về Lục Hợp Công chính là 1 môn nội công tâm pháp, cũng là 1 trong những chìa khoá giúp Tô Thiên tiến giai Hậu Thiên hậu kì. Thậm chí còn có thể tu luyện đến nhị giai hậu kì.
Trước mắt Tô Thiên đang cố luyện tập sơ qua Thất Tinh Quyền để nâng cao khả năng phòng vệ của bản thân. Chứ nếu cứ đánh đấm loạn xà ngầu thế này quả thực chẳng ra sao.
-Xong, chúng ta đi thôi.
Trải qua gần 3 tiếng đồng hồ, khi mồ hôi toàn thân đã nhễ nhại, tập luyện cũng có chút thành tựu, Tô Thiên mới ngừng luyện tập mà thu công rồi ra hiệu cho Hạ Nhất Lưu rời đi.
-Này Hạ Nhất Lưu, sao chúng ta không đi tìm kho tang của Bàn Võ Tiên Tôn nhỉ ? Đang đi thì Tô Thiên chợt buộc miệng hỏi.
Nhưng Hạ Nhất Lưu khi nghe được câu này thì mặt mày xám ngoét, hắn biết tên chủ nhân này vừa luyện được chút công phu thì hùng tâm tráng chí bắt đầu nổi lên.
-Đùa thôi ! Đi nhanh, ta cũng không quan tâm gì tới kho tàng kia cả, lỡ như nguy hiểm mất mạng thì coi như hết. Trước mắt cứ thoát ra rồi đi làm đệ tử Tinh Đạo Tông thôi !
Thấy vẻ mặt Thiên Ma như vậy thì Tô Thiên cười thích thú.
……o0o……………
1 đường đi thẳng tới truyền tống trận mà chẳng hề gặp phải 1 nguy hiểm nào, kết thúc 1 chuyến đi vô cùng tẻ nhạt đối với Tô Thiên.
Hiện thân ở lại vị trí cũ, gặp lại màn sương ma khí đen ngòm dày đặc. Tô Thiên hít vào 1 hơi sảng khoái.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy như Trấn Ma chi địa này chính là nhà của mình vậy.
Định thần mất 1 lúc sau, Tô Thiên mới nghĩ tới 1 vấn đề cực kì quan trọng. Bây giờ bản thân nên đi đâu đây ? Nếu không có chuyến đi tới Huyền Giới của Bàn Võ Tiên Tôn lần này, quả thực Tô Thiên muốn tìm tới Tuyệt Vọng ma uyên thăm dò 1 lần. Nhưng bây giờ lại tìm được võ thuật và công pháp tu luyện, thậm chí cả cơ hội tiến vào Ngũ Đại Phái của Đại Ly Vương Triều cũng cực kì rõ ràng. Tô Thiên quả thật rất sợ sẽ mất đi những thành quả mà khó khăn lắm hắn mới đoạt được này.
-Hạ Nhất Lưu, lần trước ngươi có nói là biết nơi cất dấu con của Thiên Ma Đế vừa mới sinh phải không? Nơi đó như thế nào, có nguy hiểm lắm không?
-Ta đương nhiên là biết ! Nơi đó nếu nói nguy hiểm thì quả thật nguy hiểm, nhưng nếu nói không nguy hiểm thì cũng vẫn đúng. Quan trọng là ngài có gan dám đi không thôi, hắc hắc.
Hạ Nhất Lưu cười cười, nhưng ý tứ chửi Tô Thiên nhát gan là quá rõ ràng.
-Nói thử xem nơi đó như thế nào?
-Chính là nằm ngay trong hang ổ của Huyết Long Ma Đế.
-Nngươi lại dám đùa với lão tử à ! Tô Thiên nghe vậy thì nổi giận tung cho Hạ Nhất Lưu 1 đấm làm nó la oai oái.
-Không không, ta chưa nói hết. Tuy là vậy nhưng Huyết Long Ma Đế đang bế quan, đã ngủ say suốt 150 năm qua mà vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Nhưng hang động của hắn thì lại chẳng hề có 1 tên Thiên Ma nào canh gác. 1 phần vì hắn tự tin vào uy danh bản thân, 1 phần vì nghĩ rằng chẳng có tên nhân loại hay yêu thú nào có thể sống sót mà đi vào khu vực ma khí nồng đậm như vậy.
Tô Thiên nghe vậy thì lập tức vui vẻ gật đầu cười dài.
Đối với nguy hiểm thì bản thân thật sự rất nhát gan, nhưng nếu với món hàng phơi ra trước mặt như vậy thì cũng không ngu mà từ chối.