• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3 người đã chạy được một lúc khá xa, A Trác cũng hơi yên tâm dừng lại nhưng vẫn không dám chậm trễ mà mà đang liên tục quan sát xung quanh. Xung quanh ma khí tuy không quá nồng đậm, nhưng cũng là càng vào sâu thì càng nhiều. Màn sương đen vao phủ không gian xung quanh làm những cây trúc tím cũng theo đó khi ẩn khi hiện 1 cách tà dị. Đến lúc này Tô Thiên mới thấy hoa Phong Lan xuất hiện dưới mặt đất, nhưng đa số đều là 2 cánh 3 cánh.

-Lần trước có lẽ Minh Nguyệt và A Văn hái hoa Phong Lan ở đây. – A Trác nói.

-Không khí xung quanh làm ta khi hít thở vào có cảm giác thật khó chịu – Tiểu Thanh dùng 1 tay bịt mũi, tay kia thì không ngừng xua đi mấy màn sương đen đang lênh đênh trước mặt.

-Tu luyện giả bình thường hít phải ma khí đương nhiên sẽ thấy khó chịu. Chỉ có ma tu mới cảm thấy dễ chịu khi ở đây. Chúng ta đi chậm lại thôi, có lẽ sẽ gặp 1 ít phiền toái nên phải cẩn thận đề phòng.

A Trác trả lời, bước chân vẫn không dừng lại mà vẫn tiến sau vào trong.

“Khí có âm dương là 2 mặt đối lập không ngừng chống chọi nhau. Cũng như vậy bên cạnh âm dương còn 1 tính chất đồng thời song hành là chính tà.

Chính là đại diện cho mặt tốt, thuận với tự nhiên.

Còn Tà là mặt phản của chính, đại diện cho mặt tiêu cực.

Nhưng Tà chưa hẳn là tà, Chính cũng chưa hẳn là chính. Cái quyết định chính tà là bởi ý niệm của người tu hành.”

Mấy câu chữ khó hiểu về khí của cuốn Nhân Tu Luận lại hiện lên trong đầu Tô Thiên làm hắn không ngừng suy nghĩ.

-Âm Dương, Nguyên Linh, Chính Tà 3 cặp tính chất riêng biệt, mà cặp nào cũng tồn tại 1 mặt thuận 1 mặt phản đối lập nhau. Nhưng nếu xem Âm Dương là nguyên thuỷ bản chất, Nguyên Linh là 2 loại khí sinh ra từ nguyên thuỷ bản chất, còn chính tà có lẽ là trạng thái của 2 loại khí trên. Như vậy thì có lẽ dễ hiểu hơn.

-Nhưng còn Tà chưa hẳn là tà, Chính cũng chưa hẳn là chính, chính tà là bởi ý niệm……. Câu này muốn ám chỉ gì nhỉ.

-Bất quá dù sao đối với ma khí này ta lại có cảm giác vô cùng dễ chịu – Tô Thiên ngước đầu lên nhìn màn sương đen trước mặt vào hít vào 1 hơi sau đó dùng tâm dò 1 tia nguyên khí nơi đây đưa vào trong đan điền. Tia khí mới thu này màu đen, mới đầu lúc đưa vào thì phản ứng dữ dội với 71 tia khí trong suốt kia, sau khi Tô Thiên trấn áp 1 lúc thì mới chịu nằm yên lại.

Gào, bên trái Tô Thiên đột nhiên phát ra tiếng thú gầm rống.

1 con báo trắng trên thân nhiều vằn đen lao ra định vồ lấy Tô Thiên nhưng A Trác cực kì nhanh nhẹn đã lách qua chắn trước mặt Tô Thiên rồi tung 1 cước thật mạnh vào bụng con báo làm nó té nhào ra sau. Sức mạnh của người Man thật quá kinh dị.

-Lôi Vân Báo, nhị cấp yêu thú – A Trác sau khi đánh bay con Lôi Vân Báo vẫn không hề có 1 chút hưng phấn mà lại càng ngưng trọng.

Con Lôi Vân Báo kia quả nhiên không tầm thường. Bị 1 đòn đau nhưng ngay lập tức đứng dậy, dáng vẻ càng lúc càng hung tợn. Theo phản ứng của Lôi Vân báo, trên người nó bắt đầu xuất hiện vài tia điện quang màu trắng chạy lăn tăn.

Phốc, con Lôi Vân Báo lao tới dùng móng vuốt ẩn chứa điện quang vồ lấy A Trác.

-Man Sơn Luyện Thể Quyết, Thạch Hoá.

A Trác quát lớn, toàn thân chuyển thành màu nâu đất cực giống với Nam Phong lần trước thi triển nhưng nhạt hơn rất nhiều, cả cơ bắp cũng không thể nào cứng cáp và góc cạnh bằng Nam Phong được. Dù sao cả 2 người cũng chênh lệch tới 7 giai.

-Thôi Sơn Thập Bát Thức, đệ nhất thức.

A Trác tư thế cực kì dũng mãnh lao vào quần ẩu với con Lôi Vân Báo. Toàn thân đã được thạch hoá nên A Trác không hề e ngại lôi điện của Lôi Vân Báo, ngược lại Lôi Vân báo không ngừng trúng đòn của A Trác dần dần kiệt sức mà gục ngã.

-Thật lợi hại ! Tô Thiên giơ ngón tay cái lên tán thưởng, nhưng trong lòng có chút cảm giác kì lạ. Có lẽ hết lần này tới lần khác đều do người khác phải bảo vệ mình nên không được vui lắm.

-Hộc, hộc – Trái lại A Trác không có vẻ gì dễ chịu mà lại khuỵu gối xuống, thạch hoá trên người biến mất, để lộ ra vẻ mặt trắng bệt của hắn.

-A Trác, ngươi có sao không? Tô Thiên nhìn thấy thế thì cuống quýt lên định tới đỡ nhưng bị hắn vung tay đẩy ra.

-Ta là người Man, phải luôn tự đứng dậy.

-Cổ hủ cố chấp ! Tiểu Thanh nghe vậy thì hừ lạnh nhưng trong lòng quả thật rất bội phục nam nhân kiên cường trọng tình nghĩa trước mắt này.

-Ma….Nghịch….. Ma……

Âm thanh khàn khàn trầm thấp lại vang lên bên tai Tô Thiên làm hắn sửng người lại. Đây là lần thứ 2, tuyệt đối không phải ảo giác. Nhưng mà nhìn phản ứng của A Trác và Tiểu Thanh thì họ rõ ràng không nghe thấy gì. Tô Thiên quay 1 vòng nhìn về 4 phía trong lòng đầy nghi vấn. Âm thanh này rốt cuộc phát ra từ đâu, sao nó lại luôn giống như kêu gọi mình như vậy.

-Sao thế Tô Thiên ? A Trác ngẩng đầu lên hỏi, khuôn mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên thương thế không nhẹ.

“Máu đã cạn…… Nước mắt đã chảy mòn xương cốt……..

Nhưng nỗi hận………

………. biết khi nào nguôi !”

1 tiếng gào lên đầy bi phẫn lại vang lên bên tai Tô Thiên làm đầu óc hắn trống rỗng, khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên không rõ ràng. 1 nỗi bi thương trào lên trong lòng Tô Thiên nhưng nhanh chóng bị hắn dồn nén, hắn không muốn đau thương vì 1 cái gì đó quá mờ mịt, hắn muốn hiểu rõ vì sao lại như vậy !

Đè nén cảm xúc trong lòng, Tô Thiên bước đi về phía âm thanh kia kêu gọi, hắn đã biết được nó phát ra từ đâu. Nơi đó là sâu trong Tử Trúc Lâm.

“Sao không cho nhật quay về bên nguyệt……sao để ngày đêm mãi cách rời……….”

Trong cơn mờ mịt, Tô Thiên cũng vô thức nói theo những câu vang lên trong đầu hắn. Tô Thiên cứ lửng thửng bước đi về phía màn đen ma khí dày đặc kia, trong đôi mắt thì ẩn chứa sự tang thương xót xa vô tận.

….o0o………………..

Giữa không trung 1 tiểu kiếm màu vàng bay loạn xạ khắp nơi, vờn xung quanh nam tử áo đen nhưng thuỷ chung vẫn không đụng tới được 1 chéo áo của y.

Nam Phong và Âm Dương phối hợp với nhau không ngừng bày ra sát cục với nam tử áo đen nhưng càng đánh thì càng kinh hoang vì cảnh giới nam tử áo đen tuy thấp nhưng sự lĩnh ngộ về võ đạo thì cực kì siêu việt vượt qua hiểu biết của 2 người. Thế trận chỉ nghiêng về 1 mặt nên giờ phút này cả Nam Phong và Âm Dương đều đã bị thương nặng. Cả 2 đang liên tục cầm chừng để nghĩ cách thối lui.

-Thôi Sơn Thập Bát Thức, đệ cửu thức.

Nam Phong thân hình như thiểm điện tung ra đệ cửu thức, dao động nguyên lực mạnh mẽ đến nỗi làm không gian 300 trượng xung quanh cây cối đều bị chấn nát. Thôi Sơn Thập Bát Thức này là đỉnh cấp võ công của Man Thần truyền thừa lại. Mỗi 1 thức xuất ra uy lực đều tăng lên gần gấp đôi nhưng sự cắn trả đối với cơ thể cũng càng ngày càng mãnh liệt, dường như tất cả các lỗ chân lông trên người Nam Phong lúc này đều đã rỉ máu. Nhưng có 1 điều kì lạ bây giờ 2 người Nam Phong và Âm Dương mới phát hiện ra . Bình thường thì bọn họ ở ngoài vung tay 1 cái, chỉ sợ cả Phong Lan thảo nguyên đã bị lật tung lên, thậm chí không nói quá là dùng hết sức thì cả Đại Ly Vương Triều cũng bị huỷ diệt trong nháy mắt. Nhưng kì lạ ở chỗ là sức công phá của họ trong Tử Trúc Lâm này bị hạn chế tới quỷ dị, cả thần thức cũng bị hạn chế tối đa.

-Nam Phong, ta có 1 lá phù do Đại trưởng lão Thất Huyền Môn ở Đại La Thiên đưa cho ta làm thứ bảo mệnh. 1 khi xuất ra chắc chắn thoát khỏi tên điên này. Có điều phải cần 1 lượng tinh huyết khổng lồ, vậy nên ta muốn ngươi chia sẻ 1 nữa.

-Chia sẻ 1 nữa tinh huyết ! Đùa à, bị rút xong thì công lực của ta cũng bị giảm hơn phân nửa, lỡ như tên hắc y nhân kia không chết thì lúc đó cũng là tử kì của ta và ngươi. – Nam Phong nghe vậy thì tức giận quát lớn.

-Cứ yên tâm, Đại trưởng lão Thất Huyền Môn chúng ta đã đạt tới Chân Tiên đại viên mãn, đang bế quan trùng kích Thông Linh Cảnh, vậy nên chắc chắn có thể đánh chết người này.

Sử dụng lá phù này cũng có chút bi ai tiếc nuối, nhưng tình huống cấp bách này Âm Dương cũng đành cắn răng xuất ra.

-Được, vậy nghe ngươi1 lần – Nam Phong nghe người kia đã sắp trùng kích Thông Linh Cảnh thì cũng tin tưởng 8 phần bởi vì Thông Linh Cảnh chính là tu vi của mấy lão tổ đang bế quan kia. Cũng là tu vi siêu việt cả Võ Cảnh.

Âm Dương nghe Nam Phong nói vậy thì vui mừng lập tức từ trong chiếc túi bên hông xuất ra 1 lá phù màu vàng, nhưng trên mặt phù thì hoàn toàn trống chơn không có phù văn, cực kì khác biệt với những lá phù thông thường. Sau đó Âm Dương và Nam Phong đều run rẩy cắn đầu ngón tay, cách không chỉ vào lá phù đang lơ lửng giữa không trung. 1 cảnh tượng quỷ dị xảy ra, 2 dòng máu từ 2 đầu ngón tay Âm Dương và Nam Phong như 2 con suối nhỏ trào vào trong lá phù. Từng dòng huyết văn cũng theo đó ngưng tụ và hiện ra.

-Chưa đủ, tiếp tục ! Âm Dương sắc mặt tái mét nói.

Khi huyết văn hiện lên hoàn chỉnh cũng là lúc lá phù sáng rực lên rồi bốc cháy dữ dội tạo thành 1 ngọn lửa cực lớn. Nhưng trong biển lửa chợt lấp loáng 1 cái bóng màu đỏ đang lớn dần. Nó phát ra âm thanh gầm gừ nho nhỏ nhưng làm cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội.

Nam tử áo đen vẫn lặng im bình thản đứng nhìn, khoé môi hơi nhếch lên tỏ rõ vẻ khinh thường.

Rú – Cái bóng đỏ kia đứng thẳng dậy, lộ ra hình dáng 1 con huyết viên khổng lồ cao hơn trăm trượng, cả thuỷ cự nhân đứng dưới chân nó cũng giống như 1 con chuột nhắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK