Mục lục
[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Bắc thảo nguyên.

Vó ngựa bốc lên, máu thịt bay tứ tung.

Hứa Thiệu hung hắn hoành đao chém một phát, tên mã tặc lập tức ngã ngựa, hắn đang muốn thúc ngựa tiến lên, thì thấy 2 mũi Lang Nha Tiễn phá không bắn tới.

Dựa vào kinh nghiệm thân kinh bách chiến, Hứa Thiệu theo bản năng nghiêng người, tránh thoát được mũi tên bắn vào ngực, nhưng mũi tên còn lại sắc bén đâm vào eo của hắn.

Mũi tên băng hàn kéo theo sức lực mạnh mẽ của hắn rút đi nhanh chóng.

Lại có hai gã mã tặc liều chết xông lên, mã đao sáng loáng được ánh tà dương chiếu vào lấp lánh, thần sắc của Hứa Thiệu lạnh lẽo, xem ra hôm nay hắn khó thoát khỏi cái chết.

Hứa Thiệu cũng không sợ chết, bởi vì hắn thân là lão binh sớm tối đối mặt với cái chết, nhưng chuyện duy nhất mà hắn cảm thấy không cam lòng, chính là sau khi mình chết cũng không thể bảo vệ được phu nhân và công tử được an toàn, nếu như để phu nhân và công tử chết ở đây, thì đúng là có chết cũng không nhắm được mắt!.

“Ô ô ô ”

Ngay lúc hứa thiệu tự nghĩ mình chắc chắn phải chết, thì trên cánh đồng tuyết mênh mông đột nhiên vang lên những tiến kèn, những tên mã tặc nghe thấy tiếng kèn đó lập tức ghìm cương ngựa quay đầu chạy trốn về phía xa, không tới một chốc công phu, tất cả đã biến mất hoàn toàn trước mắt Hứa Thiệu.

“Hô!”

Hứa Thiệu thở phào một cái thật dài, chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, lập tức rơi từ trên lưng ngựa xuống.

“Tướng quân, viện quân, viện quân của chúng ta đến đấy!”

Có 2 binh sĩ còn lại đang nhìn về phương bắc, trên cánh đồng tuyết mênh mông quả nhiên thấy một sợi chỉ màu đen đang dần dần xuất hiện. Không bao lâu sau, sợi chỉ đen ấy đã biến thành một đạo kỵ binh.

“Con mẹ nó”

Hứa Thiệu đưa ngang trảm mã đao, mũi tên cắm ở bên sườn lập tức gẫy lìa, động tác này làm hắn đau tới cau mày, nhịn không được hung hăng chửi một câu, nhìn bốn phía xung quanh, thấy 300 thiết kỵ mình mang theo, cơ hồ toàn bộ chết trận sa trường, sau lưng Hứa Thiệu giờ đây chỉ còn lại có 2 người.

Nhưng mà bọn mã tặc phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng, trên dưới một ngàn tên.

“Hí hí hí”.

Tiếng ngựa hí vang vọng tận mây xanh, hai con ngựa lao như tia chớp đến xông lên ngọn núi đất. Trên lưng là 2 viên võ tướng, đi thẳng tới trước mặt Hứa Thiệu nói:

“Đại hán Mạc Bắc Tả Bộ Vạn Hộ - Tả, Hữu thiết vệ đến nghênh giá, đại phu nhân và Công tử Chinh đâu rồi?”.

Hứa Thiệu đưa cánh tay vô lực chỉ về chiếc xe trên đỉnh ngọn núi đất, thở dốc nói:

“Ở…ở trong xe”.

Rèm xe được vén lên, thân ảnh của Lưu Nghiên xuất hiện, bên người còn có một người nhỏ tuổi là Mã Chinh, Tả Hữu thiết vệ nhanh chóng xoay người xuống ngựa, , quỳ rạp xuống cánh đồng tuyết, âm thanh cung kính nói :

“Khấu kiến phu nhân, khấu kiến công tử.”

“Tất cả đứng lên đi”.

Lưu Nghiên vung tay nói:

“Cực khổ cho 2 vị tướng quân rồi”.

“Tạ ơn phu nhân.”

Tả Hữu thiết vệ khom người đứng sang một tên, Tả thiết vệ nói:

“Cung thỉnh phu nhân và công tử lên đường, tướng quân đang tự mình dẫn đại quân, không bao lâu sẽ tới đón”.

“Trước cứ đợi một chút đã”.

Lưu nghiên khoát tay áo, đi đến trước mặt hứa thiệu, nói:

“Hứa Thiệu tướng quân. Để cho thiếp thân nhìn mũi tên đã bắn trúng ngươi”.

Hứa thiệu vội vàng giãy dụa đứng dậy, quỳ một chân trên mặt đất, đáp:

“Hồi bẩm phu nhân, thương thế của mạt tướng không đáng ngại. Kính xin phu nhân và công tử nhanh chóng đi tới đại doanh của Tả Bộ Vạn Hộ”.

“Xem ra thương thế của tướng quân không nặng, nhưng trước tiên phải cầm máu mới được”.

Lưu nghiên dừng lại, hướng Mã Chinh nói:

“Chinh Nhi, thay mẹ lấy thuốc cầm máu trong xe tới đây”.

Mã Chinh thở dài một tiếng, vội vàng trở lại xe ngựa lấy thuốc.

Hứa thiệu bất đắc dĩ, chỉ để mặc cho Lưu Nghiên rịt thuốc, băng bó”.

Sau đó lại cung thỉnh Lưu Nghiên và Mã chinh lên xe, xuất phát về phía Tả Bộ Vạn Hộ.

Đi về hướng bắc không tới 10 dặm, đã thấy Chu Thương suất lĩnh hơn vạn kỵ binh Mạc Bắc như sóng cát chạy tới, Chu Thương đích thân hộ vệ cho Lưu nghiên và Mã Chinh về doanh trại, lệnh cho Tả Hữu thiết vệ dựa theo dấu vết mã tặc lưu lại trên cánh đống tuyết tiến hành truy kích.

Nhưng bọn mã tặc này quá giảo hoạt, chúng chạy về hướng Đông 10 dặm, sau đó chia thành 10 đạo chạy tứ tán, Tả Hữu Thiết vệ biết có đuổi theo cũng không có kết quả gì, đánh phải dẫn quân trở về doanh trại.

......

Doanh trại Tả Bộ Vạn Hộ.

Lưu Nghiên nói với Chu Thương:

“Chu Thương tướng quân, thiếp thân lần này đem chinh nhi tới lão doanh Kê Lạc Sơn, là phụng theo mệnh lệnh của phu quân, muốn hắn nếm thứ nỗi khổ của băng tuyết vùng tái ngoại, tướng quân ngàn vạn lần đừng ngại Chinh Nhi có thân phận là công tử, mà chiếu cố hắn, thương cảm hắn, đây chính là sự an bài dụng tâm lương khổ của phụ thân hắn đấy”.

Chu Thương giữ nghiêm nét mặt, chắp tay nói:

“Xin phu nhân yên tâm, mạt tướng trong lòng hiểu rõ”.

“Ai, đứa nhỏ chinh nhi này cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu sự lịch lãm và khổ cực”.

Lưu nghiên cười khổ nói:

“Đứa nhỏ này rất thích hỏi tại sao, , sau này làm phiền tướng quân hao tâm tổn trí, thiếp thân thay phu quân và Chinh nhi cảm tạ tướng quân”.

“Phu nhân hà tất phải như thế.”

Chu Thương nhanh chóng đứng dậy thở dài nói:

“Thay Chúa công cống hiến sức lực cho Công tử Chinh là chuyện của mạt tướng nên làm”.

“Nãi nương.” (1)

Lưu nghiên quay đầu gọi một phụ nhân, nói:

“Mau đi gọi Chinh nhi đi”.

(1) Nãi nương: Bà vú.

Trung niên phụ nhân lập tức đi ngay, nhưng sau đó lại trở về rất nhanh, bối rối nói:

“Phu nhân, không thấy công tử đâu cả”.

“Hả?”

Lưu nghiên phương dung thất sắc:

“Không phải lúc nãy nó còn đang ở ngoài trước chơi đùa hay sao?”.

“Đúng vậy.”

Nãi Nương thấy Lưu Nghiên biến sắc, trong lòng càng hoảng hốt, nói:

“Mới rồi còn đang đắp người tuyết, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi”.

“Chuyện này….”

Lưu nghiên vội la lên:

“Ngươi nhanh đi tìm xem.”

“Phu nhân không nên kinh hoảng”.

Chu Thương nói:

“Nơi này là doanh trại của Kê Lạc Sơn, mã tặc tuyệt không dám tới đây gây chuyện, huống chi trong quân đội bốn phía đều có kỵ binh tuần tra, công tử nếu muốn chạy ra ngoài đại doanh, thì nhất định sẽ bị kỵ binh tuần tra phát hiện, hiện giờ chưa có người báo cáo, tức là công tử còn đang ở trong doanh trại quân đội, mạt tướng sẽ lập tức phái người đi tìm”

Lưu nghiên nói:

“Làm phiền tướng quân .”

Bên phải doanh trại Kê Lạc Sơn có một vùng đất có những mái nhà lợp rơm, trong rất xập xệ chỉ dùng để che mưa tuyết, căn bản là không che được gió thổi trong mùa đông này.

Ở đây phần lớn là những nô lệ sắc mặt xanhsao, trên người còn đang xiềng xích, hơn nữa lại còn bị những dây xích sắt móc vào với nhau, nếu không mở khóa sắt cho họ, thì đứng nghĩ tới việc họ cử động, cho nên nơi này không có người trông coi, những nô lệ này có muốn chạy cũng không thoát.

Những này nô lệ phần lớn là người Tiên Ti, người Hung Nô, cũng có một số người Hán bị mã tặc bắt được.

Lúc đầu, Tam Bộ Vạn Hộ bắt được người Tiên Ti, Hung Nô, nam tử thì bị chém hết. Nhưng sau này buôn bán với Quan Trung, Hà Sáo, Mạc Bắc phát triển, Tam Bộ Vạn Hộ liền cải biến cách làm, đem những nam tử ngoại tộc này coi như nô lệ, bán xuống dưới Quan Trung, Hà Sáo để đổi lấy lương thực, vải vóc, vũ khí, áo giáp.

Đây là một loại hành vi buôn bán cực kỳ tàn ác đã bắt đầu xuất hiện.

Đó chính là – Buôn bán nô lệ.

Thời Trung quốc Cổ đại.

Không phải buôn bán nô lệ không tồn tại, chỉ có điều lễ nghi của Hoa Hạ cực kỳ bài xích hành vi buôn bán này.

Nhưng mà, Mã Đồ Phu ở mạc Bắc thảo nguyên phổ biến chế độ Kim tự tháp đã hoàn toàn cải biến tình huống này.

Mã Đồ Phu chính là người khởi xướng chế độ Kim Tự Tháp, ngay cả cái chế độ này bọn người Chu Thương, Bùi Nguyên cũng không biết, bọn họ đối với các dân tộc trên thảo nguyên luôn tiến hành chém giết cướp đoạt, rồi tiếp tục buôn bán nô lệ đã có từ ngàn năm nay.

Công thương nghiệp ở Quan Trung, Hà Sáo, phồn vinh, một lượng lớn nông trường ra đời, nông dân vui vẻ, thì nhu cầu đối với buôn bán nô lệ càng gia tăng nhanh chóng.

Nhu cầu nô lệ tăng lên, thì lại càng thêm kích thích những người của Tam Bộ Vạn Hộ cướp đoạt người Tiên ti ở phương bắc, đến nỗi dưới sự thống trị của Mã Đồ Phu, thì nhu cầu nô lệ lên tới mức kinh khủng.

Ngàn vạn các quan địa phương, võ trang dân gian, phóng khắp sa mạc hoang vu không người, cánh tay con vươn dài ra cả người Tây A, Câu Phi, Châu Âu….

Nhưng mà đây là những chuyện về sau, bây giờ Chu Thương không có cách nào hiểu được.

Mã Đồ Phu mặc dù là người hiện đại, đã từng được tiếp thu sự giáo dục của nền văn minh. Nhưng từ khi đến đây, hắn đã sớm dung nhập và thời đại này, trở thành một người man rợ từ đầu tới chân.

Vốn hắn sống đi ra từ trong biển máu, cho nên hắn cho rằng buôn bán nô lệ không có gì là không đúng cả.

Thông cảm. Mã Đồ Phu muốn thông cảm với những dân tộc chiến bại, nhưng có ai là người thông cảm với dân tộc đại hán đây?

Đây là thời loạn thế, cá lớn nuốt cá bé. Sức lực của một người có hạn, cho dù Mã Đồ Phu có xuất chúng, cũng không thể nào thay đổi phương thức sinh tồn của thế giới này.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, thân ảnh của Tiểu Mã Chinh đột nhiên xuất hiện bên ngoài doanh trại nô lệ.

Mã Chinh nhỏ tuổi, cho nên không cảm thấy hiếu kỳ với cảnh này bao nhiêu, nhưng nhìn những người này hắn cảm thấy ngây ngốc, bị đeo xiềng xích rất nặng, hắn đang muốn tiến lên xem những người này là ai.

Đột nhiên Mã Chinh vấp phải một vật gì đó, nặng nề ngã trên mặt đất.

Mã Chinh bò dậy, chợt phát hiện cách đó không xa có một bộ lông đen nhánh, trông giống như tóc người, vốn Mã Chinh trời sinh tính tình nhân từ, vội vàng bới tuyết ra, thì thấy một thân thể đã bị đông cứng, vừa rồi hắn ngã là do vấp phải người này.

Trên người này chỉ mặc có một 1 Bố Y rách nát, trên ngực còn cắm một mũi tên, vết máu vẫn còn theo miệng vết thương chảy ra ngoài.

Khuôn mặt của người này còn trẻ, môi đã bị đông cứng, tìm ngắt, nhưng vẫn không thể nào che dấu được nét anh khí tỏa ra, có thể tưởng tưởng, lúc còn sống, tướng mạo của người này chắc chắn không tầm thường.

“Này, Đại ca ca ngươi không sao chớ?”

Mã Chinh vươn tay, lắc người trẻ tuổi kia, người kia chỉ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?”

Người trẻ tuổi này mấp máy môi, Mã Chinh vội đem tai của mình kề sát tới miệng của người này, sau khi ngưng thần lắng nghe tầm nửa ngày, bộ mặt liền chuyển sang sắc thái vui mừng, đứng dậy đi chầm chầm, không tới một lát, liền đem một bát súp thịt bò nóng hổi mang về.

Được bị ảnh hướng của sự dạy dỗ, Mã Chinh đối với việc cứu người như thế này rất chú ý, cầm cái thìa súp kiên nhẫn đút từng thìa vào miệng của người này.

Sinh mệnh lực của người này cũng thực cường hãn, bị trúng tên nghiêm trọng như vậy, lại bị đông lạnh cho gần chết, nhưng vẫn có thể húp từng húp súp thịt bò.

Chỉ sau một lát, bát súp thịt bò đã bị người này uống sạch sẽ, sắc mặt của người này cũng có chuyển biets tốt, hai mắt mở ra, hướng tới Mã Chinh nói mấy câu cảm ơn.

Mã Chinh cao hứng vô cùng, muốn lấy chút gì cho hắn ăn nữa, nhưng Chu Thương và Lưu nghiên đã tìm đến được đây.

“Nương”

Mã Chinh đưa ngón tay chỉ một người trẻ tuổi nằm trên đất nói:

“Hài nhi cứu được một người”.

Lưu Nghiên nhìn theo ngón tay Mã Chinh chỉ, thì thấy một thanh niên sắp chết, trên ngực còn cắm một mũi tên, Lưu Nghiên là đệ tử số một của thần y Hoa Đà, lại là một thầy thuốc ngoại khoa.

Cho nên chỉ cần liếc nhìn cũng biết đây là một vết thương trí mạng, hơn nữa lại còn chống lên vết thương cũ khoảng chừng 2 năm về trước.

Nhưng người trẻ tuổi này có thể sống tới bây giờ, cũng có thể coi là một kỳ tích.

Chu Thương đứng sau lưng Lưu Nghiên tiến lên 2 bước nói:

“Người đâu mang tên bệnh quỷ này xuống”.

“Tuân mệnh!”

Hai gã thân binh lên tiếng tiến lên, đang muốn nâng lên người tuổi trẻ, nhưng Mã Chinh đã lách người chắn trước mặt, vội la lên:

“Chu Thương thúc phụ, vị đại ca này cho dù là một kẻ tù tội, nhưng đây cũng là một sinh mạng. có câu: cứu một mạng người còn hơn xây bẩy cấp phù đồ. Chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu?”

“Nương”.

Mã Chinh nói với Lưu Nghiên:

“Y thuật của mẹ cao minh như vậy, nhất định có thể cứu sống vị đại ca này đúng không?

Lưu Nghiên đưa mắt nhìn Chu Thương nói:

“Chu Thương tướng quân, có chuyện gì ở đây vậy?”

Chu Thương giải thích nói:

“Mùa thu năm trước, mạt tướng cùng với Bùi lão liên hợp tiêu diệt một đạo mã tặc. Đi sâu hơn 300 dặm mới có thể bao vây đám mã tặc này ở trong núi, sau đó chúng cũng bị tiêu diệt, người trẻ tuổi này bị sơn tặc giam giữ trong địa lao”.

“Mạt tướng thấy hắn trẻ tuổi, trông cũng tuấn tú lịch sự, tuy bệnh không nhẹ nhưng cũng mang về doanh trại, không ngờ bệnh thằng nhãi này càng ngày càng nặng, đã từng dùng mọi cái trị liệu rồi nhưng cũng không thấy đỡ, mạt tướng bất đắc dĩ, mới đem ném hắn ra đây, để cho hắn tự sinh tự diệt”.

Chỉ cần không phải là người Tiên Ti và Hung Nô là được rồi”

Lưu Nghiên thở phào một cái nói:

“Xin tướng quân đem người này về trại, thiếp thân muốn xem thương thế của hắn thế nào”.

Chu Thương lưỡng lự nói:

“Phu nhân, người tới Mạc Bắc xa xôi, thân thể đã mệt mỏi, mạt tướng thấy hay là thôi đi.”

“Không.”

Lưu nghiên cười nhẹ một tiếng, nói:

“Gia sư thường nói với thiếp thân, thiên chức của người thấy thuốc là trị bệnh cứu người, sao có thể thấy chết không cứu được?”.

“Được rồi.”

Chu Thương bất đắc dĩ, nói với thân binh phía sau:

“Đem tên bệnh quỷ này về trại đi”.

….

Địa lao.

Có một lão đầu bưng một vò rượu, cùng mấy món ăn, đi vào chỗ sâu trong địa lão, đem mấy món ăn đặt trước mặt Điền Phong, sau đó thở dài nói:

“Quân Sư, hôm nay là đêm 30 rồi, tiểu nhân cũng bận rộn, không giúp gì được, chỉ có thể đem mấy món thức ăn và ít rượu này, xem như làm lễ mừng năm mới cho ngài”.

Điền Phong vui vẻ nói:

“Làm phiền rồi .”

“Ăn đi, nhanh ăn đi.”

Lao đầu thần sắc ảm đạm nói, trong lòng định nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng của ngươi, nhưng lại thôi.

Điền Phong uống một hớp rượu, trong bụng nóng lên không ít, nhìn lão đầu hỏi:

“Lao Đầu, ông cảm thấy tính mệnh của bổn quân sư không còn được dài đúng không?”.

“Ai.”

Lao đầu thở dài một tiếng, im lặng không nói

Điền Phong ha ha cười, lắc đầu

“Ngươi yên tâm, tính mệnh của bổn quân sư chưa tới nước cùng đâu, có khi vài ngày nữa ra tù cũng lên”.

“Quân sư, lần này Đại tướng quân tức giận không phải chuyện đùa đâu”.

Lao đầu nói:

“Ngài là một quân sư cơ trí, cho nên không có khả năng không hiểu tính cách của Đại tướng quân, Đại tướng quân thích nghe lời khen, nhìn Như Kỷ, Thẩm Phối, không phải là vỗ mông ngựa lên mới được Đại tướng quân coi trọng hay sao? Quân sư nên nói ít những lời Đại tướng quân không thích nghe, tránh cho người tức giận”.

“Tính cách của Chúa công thế nào, phong mỗ sao lại không biết? Đúng là không biết nói thế nào cho phải”.

Điền phong bùi ngùi nói:

“Mã Đồ Phu chính là 1 con sói! Ba năm trước đây, 23 lộ liên quân chung tay thảo phạt Mã Dược, Mã Đồ Phu hao binh tổn tướng, nguyên khí đại thương, lúc đó là cơ hội diệt Mã Đồ Phu tốt nhất, nhưng cũng không lại thiếu quyết đoán, để tuột mất cơ hội”.

“Giờ đây Mã Đồ Phu lông cứng, răng sắc, không dễ gì trêu chọc vào. Sách lược tốt nhất là lưu lại Trương Tế làm bước đệm, đồng thời phối hợp ăn ý với Mã Đồ Phu, tận lực tránh cùng Mã Đồ Phu chiến đầu, để sự việc khỏi thoát khỏi vòng kiểm soát”.

“Sau đó Đại Tướng quân sẽ dùng Hồ quan,Nhạn Môn, u châu hiểm yếu, thựa dịp Mã Đồ Phu đang nghỉ ngơi dưỡng sức, không cách nào gây chiến, tập kết đại quân nam hạ Trung Nguyên, tiêu diệt Tào Tháo, Lữ Bố, Lưu Biểu, Tôn Kiên, tạo thành quân phiệt một phương, thu gom Duyện, Dự, Từ, Kinh, Dương châu vào trong tay”.

“Bước cuối cùng mới là dùng lực lượng của 9 châu này quyết chiến với Mã Đồ Phu, thiên hạ… ai nhưng mà lại không được”.

….

Trong phủ Đại Tướng quân.

Viên Thiệu đang mở tiệc mời Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Hứa Du, Trương Hợp, Tưởng Kỳ,Hàn Mãnh cùng đám quan văn vỡ tâm phúc, giữa tiệc có ca múa trợ hứng, ăn uống linh đình.

Phùng Kỷ mượn rượu, đứng dậy nói với Viên Thiệu:

“Chúa công, Điền Dự tướng quân cho khoái mã báo tin, huynh đệ của hắn là Điền Duyệt cầm đầu mã tặc đi thu hoạch được rất nhiều, cướp sạch được 10 đội thương nhân, hơn trăm bộ lạc lớn nhỏ, chém chết mấy ngàn thuộc hạ của Mã Đồ Phu. Súc vật như dê bò.. thì tính bằng vạn”

Thẩm Phối cũng cười nói:

“Giờ đây Mạc Bắc thảo nguyên dưới sự cai trị của Mã Đồ Phu đã bị loạn, làm sao có thể điều động quân đội nam hạ Tịnh Châu? Cũng chỉ có Điền Phong mới Giả Hủ cho rằng: Mã Đồ Phu là một con sói không thể trêu chọc, giờ đây quân ta trêu học, nhưng kết quả thì như thế nào?”.

“Lời của quân sư vẫn có chút đạo lý, vẫn nên cẩn thận…là hơn”.

Viên Thiệu nói xong dừng lại, trong đôi mắt hiện lên sự không đành lòng nói với Thẩm Phối:

“Chinh Nam, mấy ngày nữa sẽ mời quân sư từ đại lao ra, đạo quân sẽ nhanh chóng xuất chinh, không có quân sư theo quân, bản tướng quân cảm thấy không yên tâm”.

Trong lòng của Thẩm Phối không muốn, nhưng trên mặt lại không hiện chút gì, dùng âm thanh cung kính nói:

“Tuân mệnh”.

Hán hiến đế Kiến An năm thứ 9 , tháng giêng vừa qua, 9 châu, 3 vùng đất đồng thời bạo phát hỗn chiến liên miên.

Dương Châu.

Tôn Kiên thượng biểu lên thiên tử, tự nhận làm Dương Châu mục, lấy cớ thái thú Lư Giang Lưu Huân bất tuân hiệu lệnh.

Tự mình dẫn 2 vạn đại quân vượt sông Bắc phạt, Lưu Huân cầu viện Kinh Châu mục là Lưu Biểu, Lưu Biểu vội phái Thái Mạo, Trương Duẫn mang theo thủy quân theo sông xuống cứu viện Lư Giang.

Tôn Kiên nghe vậy vội ra lệnh cho Chu Du dùng thủy quân Đông Ngô từ Tố Giang lên đón đánh quân Kinh Châu ở Hồ Khẩu.

Trong Khi Tôn Kiên và tập đoàn Lưu Biểu, Lưu Huân hỗn chiến hết sức căng thẳng.

…Châu.

Đại quân của Lữ Bố sau khi tiến công Lương quốc, Tào Tháo vội vàng đề bạt Quan Vũ làm tướng suất quân ngăn cản, Quan Vũ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục trong trận chiến Mông huyền đánh bại được Lữ Bố, thế của quân Từ châu lập tức bị yếu đi, sau đó không lâu, Tào Tháo quay về dẫn đại quân đến cứu viện, Lữ Bố lui về thủ Hạ Ba, hai quân lâm vào tình trạng giằng co.

Lúc đại quân phía Nam của Lữ Bố suy yếu, Tào Báo, Trương Liêu dẫn đại quân đi theo hướng bắc, đánh cho Tào Hồng liên tiếp chiến bại, từ Thái Sơn quận lui về tận Đông quận, thông đạo từ Từ Châu tới Hoàng Hà đã được Trương Liêu đả thông.

Nhưng đáng tiếc vào tháng giêng băng ở Hoàng Hà chưa tan, thủy quân của Mã Đồ Phu không cách nào vận chuyển hàng hóa xuống được.

Tào Hồng liên tục chiến bại, vội vàng phái 16 khoái mã cấp báo với Tào Tháo.

Tào Tháo vội vàng ra lệnh cho Tào Nhân dẫn 5000 tinh binh lên Đông quận cứu viện cho Tào Hồng, sau khi Tào Hồng được Tào Nhân tiếp sức, lại dùng Bộc Dương làm chỗ dựa vững chắc, cuối cùng cũng ổn định được trận tuyến, Tào Báo, Trương Liêu dùng quân tấn công mạnh mẽ mấy ngày nhưng không được, vội vàng thay đổi sách lựa, cho quân sĩ xuôi theo Bộc Dương thành đào hào, chuẩn bị trường kia bao vây.

Tịnh Châu

So sánh với chiến trường Dương Châu, Duyện Châu, chiến trường Tịnh Châu biến hóa quỷ quyệt hơn, hỗn chiến vẫn chưa bắt đầu, thế lực khắp nơi đã bắt đầu lục đục với nhau.

Viên Thiệu dùng sách lược phân hóa Mã Dược, cho nên có quan hệ với cả hai chú cháu Trương Tế, Trương Tú.

Nói khái quát chiến lược của hắn trong 1 câu là: quấy nhiễu Hoàng Hà, trấn an Mã Dược, đả kích Trương Tế.

Nhưng đồng thời Viên Thiệu cũng cực kỳ kiêng kị với tập đoàn Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, cho nên hắn phải trấn an Mã Dược, lại tự cho là mình thông minh, phái 2000 kỵ bnh giả trang thành mã tặc, quấy nhiều Mạc Bắc.

Điền Phong cũng bởi vậy mà kiên quyết phản đối, cho rằng hành động này không khác gì đem bịt tai khi chuông kêu, nhất định sẽ làm cho Mã Đồ Phu tức giận, sợ hắn vì nguyên nhân đó mà toàn diện thúc đẩy việc sát nhật quân sự giữa Lương Châu và Tịnh Châu, điều này làm Viên Thiệu giận tím mặt, lần thứ 2 nhốt hắn vào đại lao.

Nhưng ngoài dự liệu của Điền Phong là lần vào tù này, Viên Thiệu không có tâm giết hắn.

Vì được Lương quân Viện trợ, Trương Tế thậm chí không tiếc tự hạ thấp thân phận mình, viết thư xưng là hạ quan với Mã Dược, trong thư Trương Tế có nói, quân Tịnh Châu thật ra cũng là một chi của quân LƯơng Châu, hai quân vốn là một nhà, có cùng vinh nhục, cùng kháng cường địch!

Hơn nữa còn ám chỉ, nếu như Mã Dược có thể trợ giúp Tịnh Châu đánh lui quân Hà Bắc, thì Trương Tế sẽ gọi Mã Dược là Chúa công.

Nhưng đồng thời Trương Tế cũng đề phòng Mã Dược, sợ rằng Lương quân nhân cơ hội này mà chiến Tịnh Châu.

Thấy Trương Tế còn đang lưỡng lự, Mã Dược đích thân chỉ huy việc Bắc Thượng, với dụng ý rõ ràng là giải cứu Tịnh Châu, muốn dùng hết khả năng bảo vệ nguyên khí cho quân Tịnh Châu, nhưng cũng đồng thời biến quân Tịnh Châu thành quân cho mình sử dụng.

Thân là người hiện đại, Mã Dược đương nhiên biết Viên Thiệu thật ra không đáng sợ, người làm Mã Dược đáng sợ nhất chính là Tào Tháo.

Tại Ung, Lương, Sáo 3 châu, quân sĩ còn chưa hoàn toàn nghỉ ngơi dưỡng sức xong, nguyên khí của Lương quân còn chưa khôi phục thì Mã Dược sẽ chọn sách lược là phát triển an toàn với Viên Thiệu, kiềm chế Tào Tháo.

Mã dược biết rõ Viên Thiệu một khi thống nhất được Hà Bắc, tất sẽ chú ý tới Hoàng Hà, lúc đó quyết chiến giữa Viên Thiệu và Tào Tháo là không thể tránh khỏi.

Mà điều làm do Mã Dược đau khổ chờ đợi chính là Tào Tháo quyết chiến cùng Viên Thiệu, trong thời khắc đo, Lương quân binh lực có hạn, có thể nghỉ ngơi, , rồi hunh hăng chọc ở phía sau 1 đao, một kích vào chỗ trí mạng của Tào Tháo, làm cho hắn chết tại chỗ.

Cho nên, trước khi Tào Tháo xong đời, Mã Dược sẽ không muốn làm suy yếu thực lực của Viên Thiệu.

Thái Thú Thượng Đảng là Trương Dương là người được 4 thế lực chú ý nhất, chẳng những Viên Thiệu cực lực lôi kéo, mà ngay cả Trương Tế, Mã Dược cũng hết sức giao hảo, Trương Dương cũng biết rõ, mình được mọi người hoan nghênh không phải vì bản thân tài giỏi mà là vì vị trí hiểm yếu của Thượng Đảng.

Cho nên sách lược của Trương Dương rất rõ ràng, đó là án binh bất động, theo dõi kỳ biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK