Mục lục
[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tốt, vậy đây chắc chắn là Kiều lão viên ngoại" Mã Dược nói: "Nghe nói Kiều lão viên ngoại có hai nữ nhi là bậc quốc sắc thiên hương, nguyệt thẹn, hoa nhường. Sao lão gia không gọi ra cho bản tướng quân xem mặt?"

Kiều Huyền lãnh đạm nói: "Nữ nhi chỉ là người xấu xí, thô lậu, dung mạo tầm thường, chắc chắn sẽ làm hỏng pháp nhãn của tướng quân".

"Đúng là không biết điều" Mã Dược vung tay lên, hắn lạnh lùng quát to: "Điển Vi, đoạt người".

"Tuân lệnh".

Điển Vi gầm lên một tiếng, hắn chỉ huy mười mấy tên hổ lang Tây Lương chạy ào vào hậu viện. Kiều Huyền không kịp ngăn cản. Một lát sau Điển Vi dẫn theo Đại Kiều, Tiểu Kiều đi ra từ hậu viện nhưng điều kỳ quái là cùng với nhị Kiều bị áp giải ra ngoài còn có hơn mười gia nô trẻ tuổi của Kiều phủ.

Mã Dược chăm chú nhìn thì thấy hai tỷ muội quả thực đều có dung mạo xinh đẹp giai nhân hiếm có trên đời. Nhưng trong con mắt của Mã Dược: Lưu Nghiên, Trâu Ngọc Nương, Nãi Chân Nhĩ Đoá, A Tư Cổ Lệ ( sau khi Mã Dược huyết tẩy Đại nguyệt thị hắn đã thu A Tư Cổ Lệ làm thiếp ), mẹ con của Nguyệt Nô và cả Ích Dương công chúa, nhan sắc của mấy người này hoàn toàn không thua kém Đại Kiều và Tiểu Kiều.

Còn nhan sắc của Điêu Thiền còn có phần trội hơn nhị Kiều.

"Phụ thân".

Nhìn thấy Kiều Huyền, nhị Kiều lập tức giống như hai con chim nhỏ chạy ra trốn sau lưng Kiều Huyền. Kiều Huyền giang rộng hai cánh tay, giống như một con chim ưng già cố gắng dùng đôi cánh già nua của mình bảo vệ hai con chim ưng con vẫn chưa đủ lông cánh. Điển Vi và hơn trăm tên lính thiết kỵ Tây Lương cũng không ngăn cản. Mã Dược lại hình như không có hứng thú với hai tỷ muội này.

Cùng bị quân Tây Lương áp giải ra khỏi hậu viện còn có hơn mười tên gia nô trẻ tuổi không râu. Ánh mắt Mã Dược như lang sói chăm chú nhìn mười tên gia nô này, đột nhiên hắn vẫy tay, Lỗ nhị hỗ tử hấp tấp chạy tới, hắn cười vẻ nịnh bợ nói: "Tướng quân có gì phân phó?"

Mã Dược chỉ tay vào mười mấy tên gia nô quát to: "Đi, ngươi hãy tới cẩn thận nhìn xem có hai gã Tiểu Bạch Kiểm Chu Du cùng Tôn Sách không?'

"Dạ dạ dạ" Lỗ nhị hỗn tử liên tục gật đầu rồi hắn qay người tiến tới trước mặt hơn mười tên gia nô chăm chú nhìn một lát, cuối cùng hắn quay lại nhìn Mã Dược nói: "Tướng quân, Chu Du và Tôn Sách không có ở đây. Hai gã Tiểu Bạch Kiểm đó trông ưa nhìn hơn những người này, nghe nói đó là hai công tử hào hoa nhất vùng Lư Giang này'.

Mã Dược cau mày khi nghe nói vậy, hắn hỏi lại: "Không có hai người này ở trong đám người này sao?"

Lỗ nhị hỗn tử nói: "Tướng quân, tám phần mười là do chúng ta đuổi nhanh quá nên đã tới trước Chu Du".

"Phải vậy không?"

Mã Dược trầm ngâm giây lát, trong lúc vô tình ánh mắt hắn lại lướt qua người nhị Kiều, lập tức trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ rồi hắn xuống ngựa, mỉm cười nói với Kiều Huyền: "Kiều lão viên ngoại, nhị vị tiểu thư của viên ngoại cũng là bậc quốc sắc thiên hương. Bản tướng quân xưa nay yêu thích mỹ nhân, bản tướng quân có ý định dùng hai ngàn lạng vàng làm sính lễ nạp thiếp, mong lão viên ngoại thành toàn".

"Ý tốt của tướng quân lão phu hiểu" Kiều Huyền lãnh đạm nói: "Nhị nữ đã đồng thời hứa gả lần lượt cho con trai của hai nhà Tôn, Chu, mong tướng quân thứ lỗi".

"Cái này không có vấn đề gì" Mã Dược ngang ngược uy hiếp: "Chỉ cần bản tướng quân nói một câu, hôn ước giữa nhị vị thiên kim tiểu thư của lão viên ngoại với hai nhà Tôn, Chu sẽ bị huỷ bỏ. Nếu như con trai hai nhà đó không đồng ý, bản tướng quân sẽ dẫn binh tiêu diệt cửu tộc nhà chúng. Nữ nhân bản tướng quân đã chọn còn dám đoạt sao?'

Kiều Huyền tái mặt, ông ta cố nghiêm mặt nói: "Tướng quân cứ nói đùa, lão phu không thể làm những chuyện bội ước như vậy được".

"Lão già kia, đừng có không biết điều như thế" Mã Dược biến sắc, hắn quát to: "Bản tướng quân chọn nữ nhi của ngươi đó đã là vinh hạnh của người thế mà người còn không biết. Thật sự đáng buồn cười. Lỗ nhị hỗn tử đâu?"

Lỗ nhị hỗn tử vội vàng tiến lên trước mặt Mã Dược, hắn nói vẻ ninh nọt: "Có tiểu nhân".

Mã Dược giơ roi chỉ nhị Kiều, hắn cao giọng nói: "Ngày mai bản tướng quân sẽ làm đám cưới ở Thư huyện, cưới hai tiểu thư của Kiều gia. Chuyện hôn sự ta giao hết cho ngươi xử lý, ngươi phải làm cho mọi chuyện vui vẻ, náo nhiệt, tổ chức ở đại doanh ở thành đông, mở tiệc chiêu đãi ba quân tướng sĩ, còn nữa phải mời dân chúng toàn thành Thư huyện tới xem lễ cưới của ta".

"Dạ" Lỗ nhị hỗn tử vốn là dạng chó đội lốt người, hắn đứng thẳng người nói: "Tiểu nhân sẽ đi làm ngay".

Ngoài cửa bắc thành Thư huyện, Ngô gia thôn.

Hàng động đi cứu người của Tôn Sách, Chu Du cuối cùng đã bị Ngô Cảnh, Chu Thượng ngăn cản. Dù gì đi nữa Mã đồ phu có mấy ngàn quân thiết kỵ Tây Lương, lại có Cẩm Phàm Tặc hoành hành Trường Giang làm chó săn. Mấy trăm thiếu niên của Ngô gia thôn không thể nào địch nổi. Tôn Sách, Chu Du làm bừa không suy nghĩ là chỉ đi vào chỗ chết mà thôi.

Màn đêm buông xuống, đối với Tôn Sách và Chu Du hôm nay là một ngày chờ đợi dài nhất từ lúc lọt lòng tới nay.

Tên gia đinh Ngô Cảnh phái đi Thư huyện thăm dò tin tức cuối cùng cũng quay lại. Chu Du và Tôn Sách rất nóng lòng muốn biết tin tức thế nhưng đối với hai người tin tức mà tên gia đinh mang về giống như một tiếng sét giữa ban ngày.

"Mã đồ phu muốn cùng lúc cưới Đại Kiều, Tiểu Kiều sao?" Tôn Sách đứng bật dậy, trong mắt hắn hiện lên sát khí làm người khác nhìn thấy cũng phải rùng mình kinh hãi. Hắn giận dữ quát to: "Ngay ngày mai sao?"

"Không cần phải nói bất kỳ điều gì nữa" Chu Du nóng nảy nói: "Bá Phù hãy mau chóng triệu tập thiếu niên trong thôn, đêm nay chúng ta sẽ vào thành. Tuy Mã đồ phu có mấy ngàn quân thiết kỵ Tây Lương, lại có Cẩm Phàm Tặc hung hãn làm chó săn nhưng điều thứ nhất vào đêm tối đen như mực, thiết kỵ Tây Lương rất khó phát huy tác dụng, thứ hai thiết kỵ Tây Lương mới đến chưa quen thuộc địa hình Thư huyện, chúng ta có cơ hội rất lớn cứu thoát Kiều gia. Tóm lại dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể để Đại Kiều, Tiểu Kiều rơi vào tay Mã đồ phu. Tuyệt đối không thể".

"Công Cẩn" Chu Thượng sầm mặt xuống, ông ta quát to: "Hãy bình tĩnh, không thể vì chút tình nhi nữ mà uổng mạng".

"Thúc Phụ!' Chu Du hét to: "Cổ nhân có câu: Thù giết cha, đoạt thê là mối thù không đội trời chung. Mã đồ phu dùng sức mạnh cướp lấy thê thất đã hứa hôn của điệt nhi".

"Nam tử hán đại trượng phu còn sợ không có thê thất sao?" Chu Thương quát to: "Còn như cháu muốn cứu người thì cần phải thương nghị kế sách".

Chu Du vui vẻ nói: "Nói như vậy thúc phụ đã đồng ý cho cháu đi cứu người sao?'

Chu Thượng giả vờ giận dữ nói: "Vi thúc có nói không cho cháu cứu người không?"

"Vậy tốt quá!" Chu Du vui mừng nói: "Cháu cũng đã nghĩ ra kế sách. Nếu như được thúc phụ và Ngô đại nhân trợ giúp việc cứu người chắc chắn sẽ thành'.

Ngô Cảnh, Chu Thương đều biết Chu Du là người đa mưu túc trí, cả hai đồng thanh nói: "Công Cẩn nói mau".

Chu Du nói: "Ngày mai là đám cưới của Mã đồ phu, hắn sẽ mở tiệc mời ba quân tướng sĩ ở thành đông, khi đó thiết kỵ Tây Lương sẽ tụ tập ở đại doanh, vui mừng uống rượu, ăn tiệc, tất nhiên chuyện phòng bị thành Thư huyện sẽ lơi lỏng. Mã đồ phu lại có ý khoe khoang khi thông báo cho dân chúng toàn thành đứng xem hai bên đường, nhưng lại là tự chuốc lây diệt vong. Đây có thể nói là cơ hội trời cho.

Tôn Sách vội la lên: "Công Cẩn, cứ nói thẳng ra đi. Chúng ta nên làm gì để cứu người?"

"Rất đơn giản" Chu Du cao giọng nói: "Sáng sớm ngày mai, Bá Phù huynh cùng tại hạ và các thiếu niên Ngô gia thôn cùng các thôn trang lân cận giả bộ là dân chúng, lẫn vào dân chúng vào thành xem đám cưới, chúng ta lại bí mật mai phục giáp binh hai bên góc đường thành đông, đợi khi đoàn rước dâu của Mã đồ phu đi tới thì phục binh đổ ra chém chết Mã đồ phu ngay tại chỗ".

"Diệu kế!" Ngô Cảnh khen. "Hơn nữa khi đại quân Tây Lương tụ tập trong đại doanh ăn yến tiệc. Việc phòng bị trong thành bỏ trống, sau khi tập kích giết chết Mã đồ phu có thể thừa dịp dẫn người đoạt thành rồi kiên trì cố thủ thành, chống lại sự tấn công của quân thiết kỵ Tây Lương. Một khi làm được như vậy vừa có thể cứu được nhị Kiều vừa có thể cứu được dân chúng toàn thành Thư huyện".

Dĩ nhiên còn một câu nói quan trọng nhất mà Ngô Cảnh không nói ra đó chính là ông ta cũng bảo vệ được cái mũ Ô Sa của mình.

Chu Thượng cũng kích động nói: "Một khi Mã đồ phu chết, đại quân Tây Lương tất dấy binh trả thù, không ngừng điên cuồng tấn công thành Thư huyện. Thượng đã gửi một phong thư cho khoái mã đưa tới thành Thọ Xuân xin Lôi Bạc, Trần Lan nhị vị tướng quân dẫn đại quân tới tập kcíh thiết kỵ Tây Lương. Tây Lương thiết kỵ như rắn mất đầu, chỉ một trận là tiêu diệt chúng dưới chân thành Thư huyện, lúc đó Dương Châu sẽ được ổn định".

"Ha ha ha ~~ "

Nói xong bốn người Ngô Cảnh, Chu Thượng, Chu Du, Tôn Sách nhìn nhau cười vui vẻ như thể chiến thắng đã nằm trong tầm tay bọn họ.

Thực tâm mà nói, kế hoạch của Chu Du rất hoàn hảo. Trong tình hình lúc đó, có thể nói đó là sách lược đúng đắn nhất. Nếu Mã đồ phu bị sắc đẹp làm đầu óc mê muội, muốn dân chúng toàn thành Thư huyện chứng kiến đám cưới của hắn và nhị Kiều, còn khao thưởng ba quân tướng sĩ ở đại doanh ở thành đông thì quả thật hắn đã tận số.

Nhưng cuối cùng Chu Du cũng chỉ là một con người, không phải là một thần tiên. Hắn không ngờ Mã đồ phu không quản ngàn dặm tiến đánh Thư huyện hoàn toàn không phải vì nhị Kiều mà vì chính Chu Du hắn.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Sách triệu tập thiếu niên các thôn trang lân cận, công với gia binh của Ngô Cảnh, Chu Thượng tổng cộng được hơn một ngàn giáp binh. Tất cả đều trang bị gọn nhẹ, giấu dao sắc bén trong người đi tới Thư huyện. Con trai thứ của Tôn Kiên là Tôn Quyền năm đó mới mười sáu tuổi cũng mặc giáp trụ, tay cầm trường thương lao ra cửa nhìn Tôn Sách nói: "Huynh trưởng, tiểu đệ cũng muốn đi".

Tôn Sách quây đầu, hắn lạnh lùng trợn mắt nhìn Tôn Quyền, quát to: "Quay lại!".

Tôn Quyền vội vàng lùi lại sau hai bước, không dám ho he câu nào.

Trong lòng Tôn Sách rất hài lòng nhưng hắn cảm thấy không đành lòng nên bước tới xoa đầu Tôn Quyền, ân cần nói: "Nhị đệ hãy ở nhà, hãy bảo vệ mẫu thân và đệ đệ, muội muội".

"Dạ, huynh trưởng".

Tôn Quyền ngoan ngoãn trả lời, hai mắt không dám ngước nhìn Tôn Sách.

Quanh năm suốt tháng Tôn Kiên chinh chiến bên ngoài. Mọi việc trong nhà đều do Tôn Sách giải quyết nên tuy năm nay hắn mới mười tám tuổi nhưng tỏ ra rất uy phong.

Chu Dù nhìn bầu trời rồi hắn nhìn Tôn Sách nói: "Bá Phù, đến giờ rồi".

Sắc mặt Tôn Sách nghiêm lại, hắn gật đầu khoát tay nói: "Đi!'.

Thư huyện.

Toàn thành treo dải lụa đỏ, dán giấy đỏ trước cửa, chiêng trống khắp nơi. Trong các ngõ ngách trong toàn thành trần ngập không khí vui tươi.

"Chúa công một thương chọn nhị Kiều. Con mẹ nó lại thua rồi".

"Hay tay chúa công nắm bốn "vú'. Ha ha ha. Ngươi thua, uống mau".

"Chúa công vào động phòng. Trên giường có sau quả mông trắng nõn. Mẹ kiếp, lại thua rồi".

Trong đại doanh ở đông thành Thư huyện, tiệc rượu bầy khắp nơi. Binh lính Lương Châu tụ tập thành từng nhóm ba, năm người chơi trò đoán số uống rượu mua vui. Hôm nay chúa công đại thành hôn, các tướng sĩ đương nhiên không thể thiếu những trò đùa cợt với nhau, toàn những câu nói dung tục thỉnh thoảng làm bật lên những tràng cười vui vẻ, không khí cực kỳ huyên náo.

Nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có binh lính của Mã đồ phu mới dám trêu chọc chúa công của mình như vậy.

Kiều phủ, giăng đèn kết hoa.

Binh lính Lương Châu khoác lụa hồng bận bịu đi lại, mang theo của hồi môn ( Con mẹ nó, là do Mã đồ phu chiếm đoạt, không phải là do Kiều Huyền tự nguyện cho ) rời khỏi phủ. Đột nhiên trong lúc đó có một đội người, ngựa, kèn sáo vang trời tiến tới trước cổng Kiều phủ. "Mã đồ phu" mặc áo dài đỏ thẫm, đội mũ cài lông chim màu hồng, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã đi đầu đoàn rước râu.

Lỗ nhị hán tử, trong trang phục mới tinh, đứng trên bậc thềm trước cổng Kiều phủ gào to: "Giờ lành đã tới. nghênh đón tân nương lên kiệu hoa".

Ô a ô a ô a a ~~

Trống, kèn hợp tấu, lập tức có một đám người săn sóc tân nương dẫn nhị Kiều ra khỏi Kiều phủ dưới sự uy hiếp của binh lính Tây Lương vây xung quanh. Nhị Kiều ăn mặc lộng lẫy, vải đỏ che mặt, bước thẳng tới kiệu hoa. Hai người Chu Du và Tôn Sách đứng lẫn trong đám người ở góc đường nhìn lén nghiến răng, nghiến lợi, cả hai chỉ hận không thể xông ra, băm vằm "Mã đồ phu" đang ngồi trên ngựa hồng ra thành trăm mảnh.

Đáng tiếc cả Tôn Sách và Chu Du đều chưa từng thấy mặt Mã đồ phu. Cả hai không ngờ rằng Mã đồ phu đó không phải là Mã đồ phu thực sự.

Đông thành Thư huyện, trên một trà lâu ở góc phố.

Mã Dược mặc một chiếc áo bào mỏng, ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ngay cạnh cửa sổ. Điển Vi, Cam Ninh mặc giả là đầy tới nhà quan đứng hầu hai bên. Bất chợt từ phía trước phảng phất truyền tới điệu nhạc. Cam Ninh nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt cảnh giác của hắn đảo khắp hai bên con phố xem có phát hiện ra bất kỳ ai khả nghi nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ người nào.

Người mà Chu Du và Tôn Sách mang tới vốn là dân chúng Thư huỵên nên khả năng che giấu bản thân rất tốt.

"Chúa công" Cam Ninh nóng lòng hỏi: "Gã Chu Du kia có đến thật không?'

Mã Dược cầm chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, ung dung nói: "Dù Chu Du có lợi hại như nào thì hắn cũng tuyệt đối không thể ngờ bản tướng quân khổ tâm sắp đặt như vậy chỉ là để bắt hắn. Hơn nữa từ xưa tới nay mối thù giết cha, đoạt thê luôn bị người đời coi là hai mối đại thù trong đời. Nếu như Chu Du là một trang hảo hán, hắn nhất định sẽ tới".

"Chúa công, tới rồi" Mã Dược chưa nói xong, Điển Vi đột nhiên la lên: "Đột rước dâu đã tới".

Bên ngoài trà lâu, trên phố.

Trong tiếng trống, nhạc đưa râu, đoàn rước dâu khoác lụa đỏ chậm rãi đi trên đường.

Đứng lẫn trong đám đông, sắc mặt Chu Du đột nhiên tái mét, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ nghi ngờ. Tôn Sách đứng sau khẽ lay vai hắn, khẽ hỏi: "Công Cẩn, đoàn rước dâu đã tới, chúng ta có nên động thủ hay không?"

"Không" Chu Du lắc đầu nói: "Tình hình có gì đó không ổn".

Tôn Sách vội la lên: "Có chỗ nào không ổn?"

Chu Du nói: "Bá Phù, huynh hãy nhìn đám quân Tây Lương đi hộ tống. Bọn chúng đều liếc ngang liếc dọc, giống như là sắp chuẩn bị chém giết, chúng không có dáng vẻ gì là vui mừng, phấn khởi".

"Không thể cứ lo lắng nhiều như vậy" Sắc mặt Tôn Sách co rúm lại như một trái táo ngâm, hắn khẽ nói: "Nếu không ra tay ngay, Đại Kiều, Tiểu Kiều sẽ bị đưa vào đại doanh ở đông thành. Tới khi đó dê đã vào miệng cọp, muốn cứu người e rằng còn khó hơn lên trời".

"Nhưng"

"Bây giờ không ra tay còn đợi tới khi nào nữa" Tôn Sách nghiêm nghị nói: "Ý ta đã quyết, Công Cẩn không nên khuyên giải nữa. Giết!".

Chưa nói xong Tôn Sách đã bay người lên, khi người hắn vẫn còn ở trên không trung, hàn quang đã lấp lánh, bảo đao đã xuất hiện trong tay hắn.

"Mã đồ phu" ngồi trên lưng ngựa chỉ thấy một bống người nhoáng lên tức thì hàn quang chói mắt đã bay vút tới trước mặt hắn.

Trên trà lâu.

"Đao rất nhanh, ra tay rất tàn độc!".

Điển Vi, Cam Ninh đồng thời thốt lên. Người bình thường nhìn không phát hiện ra, người trong nghề chỉ nhìn qua cũng biết. Đương nhiên Điển Vi và Cam Ninh biết một đao kia của Tôn Sách vô cùng lợi hại, là đao của cao thủ.

"Mạt tướng ra đánh với hắn".

Cam Ninh hét lên một câu rồi hắn lập tức xoay người bước đi, Điển Vi cũng rất kích động, đáng tiếc hắn phải bảo vệ an toàn cho Mã Dược nên không dám hành động lỗ mãng.

Phốc ~~ ách a!"

"Mã đồ phu" trên lưng ngựa không kịp đề phòng bị đao của Tôn Sách chém trúng cổ, máu tươi bắn tung đầy trời, chiếc đầu lâu bắn tung lên trời, một tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên rồi tắt ngấm. Sau một khắc hai bên con phố dài lập tức vang lên những âm thanh hò hét đinh tai nhức óc. Mấy trăm tên gia binh giả làm dân chúng Thư huyện hò reo xông ra chém giết. Chúng bao vây xung quanh đoàn rước dâu, chém giết kịch liệt.

"Phốc phốc!"

Tôn Sách xông lên trước, một đao của hắn chém chết hai tên lính Tây Lương đứng chắn trước kiệu hoa. Một dao nữa hắn chém đứt rèm che cửa kiệu hoa. Bên trong kiệu hoa là hai "trang giai nhân" trong trang phục lộng lẫy, vải đỏ trùm mặt đang ngồi.

"Chiêu Dung, Tịnh Nhân" Tôn Sách khom người nhìn vào trong kiệu hoa, vội vã nói: "Mau đi theo ta".

"Sa sa!"

Tôn Sách vừa nói xong, lập tức có hai đạo hàn quang bay tới đâm vào mặt hắn.

Theo bản năng Tôn Sách cúi người, co vai lại. Hai đạo hàn quang gần như lướt qua cằm dưới và phần gáy của hắn. Lưỡi đao mang theo hơi lạnh thấu xương như muốn xương tuỷ của Tôn Sách đông lại.

"Giết! Giết!"

Hai tiếng quát vang lên. Một chiêu chưa thành công, hai 'trang giai nhân" giơ tay giật khăn trùm đầu xuống, truỷ thuỷ trong tay cùng đâm tới. Tôn Sách nhận ra hai người này không phải là Đại Kiều cùng Tiểu Kiều mà là hai gã hán tử dáng người nhỏ gầy.

"Đáng chết!".

Tôn Sách phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Một chiêu của hai tên hán tử không thành công, chúng đã vĩnh viễn mất đi cơ hội ám sát Tôn Sách. Cái giá phải trả lớn nhất chính là tính mạng của bọn chúng. Tôn Sách quát to một tiếng, bảo đao trong tay hắn vung lên, hàn quang bay đầy trời. Hai tên lính Tây Lương giả trang nhị Kiều không kịp kêu lên tiếng nào đã bị đao của Tôn Sách băm thành tám mảnh.

"Rầm!"

"Rầm" một tiếng vang lên, Tôn Sách tung chân đá kiệu hoa nát vụn. Thân hình của hắn lại bay lên không trung giống như trước, ngay khi còn trên không trung hắn đã la lớn: "Công Cẩn, trong kiệu hoa không có Đại Kiều và Tiểu Kiều. Đó là lính Lương Châu của Mã đồ phu giả dạng. Chúng ta hãy rút lui, rút lui. Mau dẫn các huynh đệ rút lui ra khỏi thành".

Ở trong đám đông, Chu Du ôm đầu, hắn khẽ nhếch miệng cười cay đắng.

"Ha ha ha" trong trà lâu bên đường đột nhiên vang lên một tràn cười dài. Cánh cửa sổ vốn khép hờ bỗng nhiên rộng mở, Mã Dược có Điển Vi ở bên cạnh hộ vệ xuất hiện trước cửa sổ, hắn quát to: "Chu Du, ngươi trúng kế rồi!".

Cạch cạch cạch~~

Tiếng cửa sổ mở ra vang lên dọc theo hai bên đường, những cánh cửa vốn khép hờ lập tức mở tung ra. Một đội quân Cẩm Phàm Tặc hò reo xuất hiện. Trên tay mỗi tên là một cây trường cung, những mũi tên sắc bén đã nhắm ngay vào Tôn Sách và mấy trăm nghĩa binh Thư huyện đang đứng túm lại với nhau.

"Ngươi chết đi!".

Tôn Sách gào lên, hắn giật lấy một cây trường thương nhằm thẳng Mã Dược ném tới. Điển Vi lập tức hét lên một tiếng, tiến lên một bước vung thiết kích đón đỡ, trường thương của Tôn Sách lập tức bị đánh bay đi. Mã Dược cười ha hả rồi hắn nói to: "Các huynh đệ hãy nghe đây. Hãy gắng bắt sống chúng".

Trong đám người hỗn loạn.

Chu Du dậm chân, hắn quay người nhìn tộc đệ Chu Phách nói: "Nhị đệ, hãy bảo trọng!".

Chu Phách hét lên một tiếng, hắn bay người lên, tung chân đạp một tên thiết kỵ Tây Lương ở cách đó không xa xuống ngựa sau đó hắn nhảy lên ngựa và giục ngựa chạy ra hướng cổng thành, hắn vừa phi ngựa vừa quay đầu lại hét to: "Bá Phù, đại sự hỏng rồi. Mau đi thôi".

Phía sau Chu Phách, trong mắt Chu Du thoáng hiện lên sự áy náy sau đó hắn đưa mắt ngầm ra hiệu cho Tôn Sách đang vô cùng ngạc nhiên. Cuối cùng Chu Du quay người lẩn vào trong đám đông, chỉ trong chốc lát hắn đã biến mất trong một con ngõ nhỏ. Tôn Sách bừng tỉnh, hắn vội vàng mở đường máu, chạy trốn vào trong một ngõ nhỏ tĩnh mịch.

Cẩm Phàm Tặc cuống quýt bắn tên, cả người Tôn Sách trúng hơn mười mũi tên nhưng cho dù toàn thân đẫm máu hắn vẫn thoát khỏi vòng vây.

Trên trà lâu.

Áng mắt Mã Dược rực sáng, hắn chỉ tay vào Chu Phách nói: "Hắn chính là Chu Du, hãy bắt hắn, không để cho hắn chạy thoát".

Tôn Sách chạy thoát đối với Mã Dược cũng chẳng sao, người Mã Dược quan tâm chính là Chu Du.

"Thằng nhãi Chu Du chạy đi đâu".

Mã Dược vừa dứt lời, một bóng người lập tức xuất hiện trên không trung như quỷ dị. Cẩm Phàm Tặc đã dùng thang người hất Cam Ninh bay tới trước. Cửu Hoàn đại đao tấn công phát ra những âm thanh rất êm tai, ánh sáng chói mắt nhằm Chu Phách bay tới. Chu Phách gào lên một tiếng, hắn vung đao đón đánh, ngay lập tức hai đạo chạm nhau.

"Cạch!".

Trong tiếng kim loại chạm nhau làm người khác phải nín thở, trường đao trong tay Chu Phách bị đẩy tung ra, trước ngực hắn không gì chư chắn, rộng mở. Cam Ninh hừ lên một tiếng, hắn thuận thế đâm tới. Máu bắn tung lên trời. Đáng thương thay trong khoảnh khắc ngực của Chu Phách đã bị Cam Ninh chém thành hai mảnh. Thân thể Chu Phách biến thành hai mảnh ngã ngựa. Tới khi Cam Ninh bị dòng máu nóng bắn vào mặt hắn mới đột nhiên nhớ tới lời dặn của Mã Dược, sắc mặt hắn không khỏi vô cùng buồn rầu.

"Ôi…"

Trên trà lâu, Mã Dược không nhịn được dùng tay ôm trán, ánh mắt hắn nuối tiếc. Hắn thầm nghĩ Cam Ninh chính là một tên phá gia chi tử, hắn đã chém chết một chủ soái thiên tài. Thật đáng tiếc!

Hàm Cốc quan.

Viên Thuật vô cùng hả hê mãn nguỵên khi hắn được tấn phong làm Đại tư mã, hắn thầm thề rằng bản thân mình sẽ quyết làm nên nghiệp lớn như huynh trưởng Viên Thiệu.

Sau ngày phong tước một ngày, Viên Thuật mở đại yến thiết đãi các lộ chư hầu. Ngay trong bữa tiệc hắn hùng hồn tuyên bố muốn đánh chiếm Hàm Cốc quan, khôi phục lại Quan Trung. Được Tôn Kiên, Lưu Huân ở bên cạnh ra sức cổ vũ, lại có Thừa tướng Tào Tháo đắc lực ủng hộ. Các lộ chư hầu khác dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải theo xu hướng chung tất yếu là dẫn quân xuất chinh.

Hán Hiến Đế, năm Kiến An thứ năm, tháng năm, Đại tư mã Viên Thuật thống lĩnh ba mươi vạn đại quân Quan đông tiến tới bên ngoài Hàm Cốc quan đóng trại. Một trận ác chiến lại sắp sửa bắt đầu.

Hàm Cốc quan, trung quân đại trướng của Giả Hủ.

Mã Siêu trầm giọng nói: "Quân sư, sau khi liên quân đánh chiếm Lạc Dương cũng vẫn không do dự chùn bước. Xem ra lời đồn đãi quân ta tung ra cũng không phát huy tác dụng".

Giả Hủ lãnh đạm nói: "Đó cũng là chuyện nằm trong dự liệu dù gì đối thủ lúc này của quân ta chính là một Tào Tháo giảo hoạt".

Cao Thuận nghiêm giọng nói: "Khí thế của liên quân hung hăng như thế. Chắc chắn chúng ta sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến".

Mã Siêu lạnh lùng nói: "Dù cho liên quân tới đây bao nhiên người thì chúng ta sẽ thu thập bằng đó".

"Không, trấn thủ Hàm Cốc quan chỉ cần Cao Thuận tướng quân là đủ" Giả Hủ lắc đầu, hắn âm trầm nói: "Trong thư chúa công đã giao cho Thiếu tướng quân một trách nhiệm khác".

"Hả?" Mã Siêu nói: "Trong thư huynh trưởng giao gì cho Siêu?"

Giả Hủ nói: "Chúa công ở Kinh Châu đã tập kích cản Ô Lâm cướp được năm mươi chiếc lâu thuyền lớn. Tuy đã bị Tào Tháo dùng hoả công đốt cháy mất hơn mười chiếc nhưng vẫn còn lại hơn ba mươi chiếc. Chúa công dự định dùng hơn ba mươi chiếc lâu thuyền khổng lồ đó để vận chuyển lương thực cướp được cùng với dân chúng theo đường thuỷ tới Quan Trung nhưng khi đi qua Thanh, Ký, Duyện, Ti Đãi các châu rất dễ bị tấn công dọc đường".

"Vì để bảo vệ đường thuỷ thông suốt, đảm bảo cho thuỷ quân của chúa công ngược dòng lên xuống Thiếu tướng quân hãy dẫn hai vạn quân thiết kỵ ra Hà Đông quấy rối các quận, huyện ở ven hai bên bờ sông để đánh lặc hướng sự chú ý của liên quân. Binh lực của liên quân chủ yếu tập trung ở Hàm Cốc quan cùng Hà Sáo. Khi Thiếu tướng quân quấy rối liên quân sẽ cho rằng đó chỉ là kế quấy nhiễu, liên quân chắc chắn sẽ cố thủ trong thành, không phái binh truy đuổi đánh giết. Một khi là như thế Thiếu tướng quân có thừa thừa dịp vừa cướp bóc các châu, quận ven hai bờ sông vừa có thể thu tiền lương của dân chúng".

Mã Siêu ôm quyền nói: "Siêu lĩnh mệnh".

"Từ hành động hiện nay của liên quân thì có thể thấy rằng tin tức về cuộc chiến Từ, Dương của chúa công đã bị Tào Tháo nghiêm ngặt phong toả. Viên Thuật, Tôn Kiên, Lưu Huân các chư hầu Dương Châu hoàn toàn không hay biết gì. Hủ cho rằng phải ít nhất hai tháng nữa bọn chúng mới biết tin".

Giả Hủ nói xong hắn đi lại tới trước bản đồ, Mã Siêu, Cao Thuận đi theo sau, cả ba cùng đứng trước bản đồ.

Giả Hủ chỉ tay vào bản đồ nói: "Trong mười vạn đại quân đồn trú, có năm vạn quân đóng ở Bắc Địa, ba vạn quân nữa ở Lũng huyện, chỉ còn có hai vạn quân tinh nhuệ ở Hàm Cốc quan. Hai vạn Khương binh mới mộ đóng ở Hà Sáo cùng Phương Duyệt tướng quân. Ba vạn quân trấn thủ Quan Trung cùng Từ Hoảng tướng quân. Tuy Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu tướng quân có ba vạn thiết kỵ nhưng lại đóng ở Mạc Bắc xa xôi. Nước xa khó cứu lửa gần. Ngoài ra còn có hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ ( Lang kỵ Ô Hoàn, Tòng kỵ Nguyệt thị, cùng Khương kỵ ba mươi sau trại ) cùng Thiếu tướng quân quấy nhiễu ha bờ Hoàng Hà vì vậy…".

Giả Hủ nói xong một hơi hắn ngẩng đầu nhìn Cao Thuận có vẻ lo lắng nói: "Binh lực thực sự lưu lại trấn thủ Hàm Cốc quan chỉ có bảy vạn quân. Trong đó có hai vạn là quân đồn trú tinh nhuệ. Hai vạn là hàng binh Lương Châu, còn có ba vạn Hồ kỵ Tây Vực. Cao Thuận tướng quân, với bảy vạn quân này tướng quân có thể phòng thủ Hàm Cốc quan trong vòng hai tháng không?"

Cao Thuận cau mày, trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, không nói gì.

Giả Hủ nói: "Cao Thuận tướng quân, việc có thể phòng thủ Hàm Cốc quan hay không là một việc vô cùng trọng đại. Tướng quân nhất định phải nói thươ lượng sức của mình".

Một hồi lâu, Cao Thuận mới mạnh mẽ nói: "Chỉ cần không phải lo lắng về lương thảo, lòng quân không loạn, việc bảo vệ Hàm Cốc quan hai tháng không thành vấn đề".

"Tốt!' Giả Hủ phấn khích nói: "Có những lời này của Cao Thuận tướng quân, bản quân sư an tâm rồi! Về vấn đề lương thảo thì không có vấn đề gì. Ở Bắc Địa, Hà Sáo có lưu giữ một lương lương thảo lớn. Hơn nữa lương thảo cướp được ở các nơi như Kinh Châu, Nam Dương, Trần Lưu, Dĩnh Xuyên, Hà Nam, Hà Nội, Hà Đông cũng rất nhiều, có thể đủ dùng trong vòng nửa năm. Mà trong vòng ba tháng nữa thuỷ quân của chúa công có thể ngược dòng Hoàng Hà vận chuyển một số lượng lớn lương thảo tới cảng Tân Phong".

Cao Thuận gật đầu nói: "Vậy không còn vấn đề gì nữa".

Thư huỵên

Cam Ninh cúi đầu đứng ủ rũ trước mặt Mã Dược, hắn ảo não nói: "Ninh đáng tội chết, xin chúa công trách tội".

Mã Dược lấy lại tâm tình, hắn lãnh đạm nói: "Không phải là Chu Du đã chết rồi sao, Cam Ninh tướng quân có tội gì?"

Việc không thể bắt giữ Chu Du làm Mã đồ phu cảm thấy có chút nuối tiếc. Điều may mắn là Chu Du đã chết, hắn không còn bàn mưu tính kế cho người khác được nữa, cũng coi như là đã trừ đi một mối hoạ trong lòng về sau. Thật ra phải nói Cam Ninh không những không có tội mà hắn còn có công nữa. Trách tội hắn là không đúng đạo lý.

"Tạ ơn chúa công" Cam Ninh toát mồ hôi nói: "Tuy Chu Du đã chết nhưng Tôn Sách vẫn đang ở trong thành. Lúc này đại quân Tây Lương chúng ta đang bao vây bốn phía thành Thư huyện, hắn dù biết bay cũng không thể thoát ra ngoài thành. Ninh nhất định dốc toàn lực ra bắt hắn dâng lên chúa công".

"Không cần" Mã Dược thờ ơ nói: "Chỉ là một gã Tôn Sách tép diu thôi mà, không cần phải huy động nhân lực huống chi thám mã mới phi báo Lôi Bạc, Trần Lan đã thống lĩnh năm vạn đại quân từ Thọ Xuân tiến tới Thư huyện. Thư huyện không thể ở lâu được, đại quân của chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK