Mục lục
[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên thực tế lại vô cùng tàn khốc, từ khi Vu Phu La tới Tấn Dương nay, ngày lại ngày năm tiếp năm thoáng chốc đã tám năm rồi.

Trong tám năm đó, Vu Phu La không phải chưa từng nghĩ đến việc trở về Thiền Vu đình, quãng đường trở về thì dễ dàng nhưng hắn không thể cũng không dám chạy, vì hắn biết rõ rằng khi hắn trở về Thiền Vu đình Đại Hung Nô chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là khai chiến với Đại Hán hoặc là chặt đầu hắn xin nhận tội với Đại Hán …

Trong tâm trạng khốn khổ, lo âu chờ đợi mòn mỏi, vận mệnh của Vu Phu La rốt cục cũng xoay chuyển một chút.

Vào lúc hoàng hôn, có một tên thương nhân cầm trong tay một thanh loan đao rất binh thường xuất hiện tại phủ của Vu Phu La. Cất cao giọng hắn la lớn: “ Bán đao đây, bảo đao của Hung Nô đây, gặp người không hiểu đao ngàn vàng không bán. Gặp kẻ biết đao một đồng cũng không lấy đây.”

Đang luyện võ trong phủ giết thời gian, nghe thấy bán bảo đao Hung Nô, lập tức Vu Phu La động lòng, vứt đao ra khỏi phủ xem, hai tên thị vệ quân Hán đi theo như hình với bóng, thoạt nhìn thì là bảo vệ, thật ra là theo để giám sát theo lệnh Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán, phòng ngừa Vu Phu La chạy trốn.

“ Này người bán đao kia.” Vu Phu La cản người bán đao hỏi lớn: “ Ngươi bán đao thế nào?”

Thương nhân nói: “ Đây là thanh bảo đao Hung Nô thượng hảo hạng, không nhìn ra thì ngàn vàng cũng không bán, nếu nhận ra thì một đồng cũng không lấy.”

“ Ừ.”

Đôi mắt Vu Phu La thoáng qua một tia ngạc nhiên, thanh đao kia rõ rang là đao mà tám năm trước khi hắn rời đi hắn đã ban cho tên tùy tùng thân tín, thanh đao tuy đã cũ lại để trong chiếc vỏ đao đã sờn rách, nhưng trên đó vẫn còn thấy rõ dấu ấn tượng trưng cho quyền uy của vương tộc Hung Nô trên cán đao.

Không thể nhầm được, tuyệt đối không thể nhầm được, đây chính là chiến đao hắn đã ban cho Khất Nhi tùy tùng của hắn! Chẳng lẽ Hung Nô đã xảy ra chuyện gì rồi, hay Khất Nhi bị làm sao? Vu Phu La nóng vội như lửa trong long nhưng hắn vẫn giữ được thần sắc tự nhiên, tám năm làm con tin khiến hắn học được cách không bộc lộ tình cảm ra mặt.

Vu Phu La cười nhạt nói: “ Đao này tuy tốt, nhưng không phài là vũ khí để giết người.”

“ Hả?” Thương nhân liếc nhìn hai tên thị vệ quân Hán bên cạnh Vu Phu La lớn tiếng nói: “ Nhìn túc hạ quả là người biết về đao, thôi thì thanh bảo đao Hung Nô này bán cho túc hạ giá không đồng vậy, cáo từ.”

...

Đêm đó, trong phòng nghị sự của Hung Nô trung lang tướng.

Tả Tư mã vội vào trong, nói với Trương Hoán: “ Đại nhân, thị vệ vừa mới báo lại, có một tên thương nhân cổ quái ở trước cửa phủ của Vu Phu La ra bán bảo đao Hung Nô, cuối cùng tự nhiên lại không lấy đồng nào đem bảo đao Hung Nô tặng cho Vu Phu La, việc này cực kỳ đáng nghi, cuối cùng kẻ mang bảo đao Hung Nô đến bán có mục đích gì?”

“ Chỉ là nhận một thanh đao thôi.” Trương Hoán lạnh nhạt nói: “ Xem ra người Hung Nô cũng không dám chơi trò mưu kế gì với chúng ta đâu, Khương Cừ nếu dám cho người đón Vu Phu La về Vương đình, bản tướng sẽ xuất quân giống như năm đó giết chết Hô Chinh! Hiện tại người Hung Nô đã không còn là đại Hung Nô của ngày xưa nữa, hừ hừ ..”

“ Tướng quân sáng suốt.” Tả Tư mã ôm quyền cung kính nói: “ Mạt tướng qua lo lắng rồi.”

“ Nhưng mà …” TrươngHoán nói tiếp: “ Dù sao Vu Phu La cũng còn trẻ tuổi, để tránh tên nhóc này làm những chuyện ngu ngốc có thể làm tổn thương đến hòa khi giữa Hán và Hung Nô, hãy chuyển chỗ ở của hắn đi.”

“ Báo …’ Trương Hoành vừa dứt lời, hữu Tư mã vội vã vừa chạy vừa la lên: “ Nguy rồi, Vu Phu la đã uống thuốn độc tự vẫn!”

“ Cái gì!?” Trương Hoán hết sức kinh hãi, trầm giọng nói: “ Sao còn không mau đi mời lang trung đi.”

Hữu Tư mã nói: “ Đã cho mời lang trung, nhưng lang trung nói Vu Phu La dùng độc quá mạnh, sống không quá mười ngày nữa, sớm nhất …”

Trương Hoán lạnh làng nói: “ Sớm nhất thì sao?”

Hữu Tư mã đáp: “ Sớm nhất tối nay sẽ chết.”

“ Hả?” Tả Tư mã nghe vậy kinh hãi, nhìn Trương Hoán nói: “ Tướng quân, bây giờ phải làm thế nào? Nếu Vu Phu la chết một cách bất minh ở Tấn Dương, thì chẳng biết ăn nói với Khương Cừ thế nào đây? Mặc dù đại Hán không ngại gì Hung Nô, nhưng nếu vì việc này mà xảy ra chiến tranh, chỉ sợ triều đình sẽ giáng tội tướng quân thiếu trách nhiệm trong việc trông coi Vu Phu La đấy.”

Trương Hoán nhíu chặt lông mày, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong sảnh. Một lát sau chợt dừng bước nghiêm giọng nói: “ Truyền lệnh ngay lập tức, cho một đội quân đem hắn đi cả ngày lẫn đêm về Đan vu đình chỉ cần hắn ra khỏi biên giới đại Hán thì Vu Phu La sống chết ra sao cũng không liên quan đến bản tướng quân.”

Ta Tư mã nói: “ Mạt tướng xin đi làm ngay.”

...

Phía tây bắc cách Tấn Dương khoảng hai mươi dặm có một hạp cốc, quan đạo từ Tấn Dương đi đến quận Tây Hà cũng phải xuyên qua hạp cốc này, kể từ khi hoàng đế Quang Vũ dùng chính sách thu hẹp biên giới bỏ mặc các quận Tây Hà, Sóc Phương, Định Tương, Vân Trung, Ngũ Nguyên đến nay, quan đạo bị bỏ hoang, dọc theo quan đạo thì mã tặc hoành hành, người đi đường thưa thớt.

Giữa trưa tháng sáu lúc mặt trời lên cao nhất, ánh nắng chói chang thiêu đốt cả vùng, một chút gió cũng không thấy đâu, trong không gian tràn ngập sự nóng bức khiến mọi người đều hít thở khó khăn, cả khu vục như một lò lửa, mỗi bước chân đều cảm nhận được cái nóng gay gắt kinh người.

" Xèo .."

Điển Vi cầm một túi da dê đầy nước đổ lên áo giáp, lập tức hơi nước bốc lên nghi ngút. Chỉ trong chốc lát trên áo giáp sắt không còn một giọt nước nào. Điển Vi chán nản vứt chiếc áo giáp sắt dày cộp vứt sang một bên gãi gãi đầu nói: “ Mấy ngày nay thật là nóng, mấy tên ranh con đó muốn làm ông nội chúng chết nóng ở đây sao?”

Mã Dược nheo mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu quay sang Giả Hủ ở bên cạnh nói: “ Văn Hòa, liệu có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”

Giả Hủ chắp tay tiến lên nhìn ra phía trước một lát rồi thấp giọng nói: “ Chắc không có chuyện gì đâu, Hủ hiểu rõ tên Trương Hoán này mà. Tuy rằng dụng binh không tệ, về phương diện này cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng tính lại sợ việc hay trốn tránh trách nhiệm, Trương Hoán nhất định sẽ tìm cách để đưa Vu Phu La về Đan Vu đình trước khi hắn chết.

“ Ừ.” Mã Dược đem loan đao đang cầm trongtay cắm manh xuống nền đất vàng, trầm giọng nói: “ Thế thì chờ thêm một chút vậy.”

" Báo …"

Mã Dược vừa dứt lời, thám mã đi do thám đã vội vã phi về.

Cú Đột đột nhiên ngồi dậy quay sang Mã Dược nói: “ Tướng quân, chúng đến rồi!”

“ Hả!?” Điển Vi nghe vậy ánh mắt long lên, vội nhặt lấy áo giáp nóng bỏng trên nền đất mặc vội lên người, lạnh lùng nói: “ Con bà nó, chờ mãi mới chịu đến, giờ thì bọn nhãi này cũng đến rồi xem ta bẻ cổ bọn chúng như lũ gà con như thế nào.”

Mã Dược cũng đứng phắt dậy, rút thanh loan đao ở dưới đất tra vào vỏ, quay lại nói với năm trăm tướng sĩ Ô Hoàn phía sau: “ Toàn quân nghe lệnh trút bỏ giáp da trâu, mặc y phục mã tặc vào, lát nữa động thủ không ai được nói gì, càng không được báo tên, ai trái lệnh giết không tha!”

“ Xin nghe lệnh tướng quân!”

Cú Đột cùng năm trăm tướng sĩ Ô Hoàn ầm ầm nhận lời.

" Chuẩn bị phục kích …"

Mã Dược vung tay, năm trăm tướng sĩ nhanh chóng tản ra hai bên hạp cốc tìm chỗ ẩn nấp.

...

Một đoàn xe ngựa ồn ào đi tới.

Trên quan đạo đã bị bỏ hoang, một đội quân Hán oai phong khoảng hơn trăm người đang đi đến, hơn năm mươi kỵ binh đi trước mở đường, hơn một trăm bộ binh đi sau, ở giữa là một chiếc xe ngựa đã cũ, nằm trên xe là một người trẻ tuổi thần sắc yếu ớt. Người thanh niên này chính là người “ Dùng độc tự sát” tả Thiền Vu Hung Nô, Vu Phu La.

"Nước … nước …"

Đôi môi nứt nẻ của Vu Phu La khe khẽ nói, đôi mắt cố gắng mở ra toát ra vẻ cầu xin nhìn tên tiểu giáo quân Hán ngồi bên cạnh, tên tiểu giáo Hán quân nhướn mày. Quay lại phía sau ra lệnh cho tiểu binh của mình nói: “ Cho hắn hụm nước, nếu không chưa đến biên giới hắn đã chết thì nguy.”

“ Tuân lệnh tướng quân.”

" Báo …"

Tiểu binh vừa nhận lệnh cởi túi nước da dê xuống đang định cho Vu Phu La uống thì có thám mã từ xa phóng lại, báo với tên tiểu giáo: “ Tướng quân, phía trước không xa là Dương Giác hạp cốc, phía ngoài hạp côc có dấu vết vó ngựa rất rõ ràng, thời gian có lẽ không quá hai thời thần, quanh đây rất có khả năng có mã tặc mai phục, quân ta nên đi đường vòng hay cứ đi thẳng phía trước?”

“ Mã tặc?” Tiểu giáo quay dầu lại nhìn hơn trăm tên lính bộ binh quân Hán hộ vệ, đôi mắt thoáng qua vẻ khinh miệt, lãnh đạm nói: “ Truyền lệnh, toàn quân không được dừng lại, tiếp tục đi tới, nhất định trước khi trời tối phải đi đên Hắc Sơn trại, đến doanh trại bỏ hoang đó chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi.”

" Tuân lệnh!"

Tên lính truyền lệnh nhận lệnh rồi đi ngay.

Quân Hán tiếp tục đi đến, cuối cùng cũng đã vào bên trong hạp cốc, đột nhiên thấy tiếng ầm ầm vang lên, quân lính hoảng hốt ngẩng đầu thấy một tảng đá từ vách núi bên trái, đang ầm ầm lăn xuống.

Trên vách đá có người! ? Tiểu giáo quân Hán lòng hơi nao núng, quả nhiên thấy trên vách núi dựng đứng phía bên trái có một bóng người, người này đang giơ cao một thanh loan đao, phản chiếu ánh sáng mặt trời sắp lặn phát ra những tia lạnh như băng, khiến kẻ nhìn vào thấy chói mắt.

Ngay lúc này thanh loan đao sắc bén đó đã chém xuống.

“ Có mai phục!” Tên tiểu giáo quân Hán mặc dù giật mình cũng kịp cất tiếng quát to: “ Toàn quân nghe lệnh, lập tức lập trận!”

Tiểu giáo vừa dứt lời thi thấy hai đội kỵ binh từ hai phía bắc nam của hạp côc xông vào, hai đội kỵ binh ước chừng bốn năm trăm kỵ binh, đám ngựa phi nhanh trên mặt đất khô nóng nhưng lại không hề phát ra tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, hai đội kỵ binh kia giống như là đội quân từ địa ngục lặng lẽ nhằm trong cốc đánh vào.

Không có cờ xí, không có áo giáp sắt nghiêm trang, chỉ có áo vải thô, binh khí đơn giản, rõ rang là một đám mã tặc! Tiểu giáo quân Hán đôi mắt đã bớt đi sự lo lắng, bọn cướp vớ vẩn này lại đám đánh cướp cả quân Hán, thật làm muốn chết.

“ Trường thương thủ lên trước lập cự mã trận!”

“ Đao thuẫn thủ bảo vệ hai cánh.”

“ Cung thủ ở giữa, bắn tên!”

“ Kỵ binh ổn định ở sau trận, chuẩn bị truy kích.”

Tiểu giáo quân Hán đôi mặt hiện vẻ ung dung, dõng dạc hạ từng mệnh lệnh, hơn trăm tên tướng sĩ quân Hán cũng trấn định tự tin bày trận.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chỉ là một đội tinh binh vùng biên giới đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng những bày trận nhanh chóng, hành động luôn trấn tĩnh như “Thấy Thái sơn đổ trước mặt cũng không đổi sắc.” mặc dù quân số ít hơn đối phương nhiều, chỉ bằng một phần năm nhưng các tướng sĩ quân hán hoàn toàn không bối rối, thần sắc tràn ngập niềm tin tất thắng.

" Viu … viu … viu …"

Trường cung của các cung thủ quân Hán đã bắn trước, hơn mười mũi tên sắc bén đã bay lên không trung.

Sau đó toàn bộ rơi thẳng xuống đầu đội hình mã tặc, làm cho đôi hình mã tặc có chút rối loạn, hơn mười kỵ sĩ mã tặc kêu thảm rôi xuống ngựa.

“ Hay.” Tiểu giáo quân Hán cười lạnh dáng điệu vô cùng khinh miệt: “ Một loạt nữa.”

" Viu … viu … viu …"

Lại một loạt tên nhọn được bắn lên không trung rồi rơi xuống đội hình mã tặc, đội hình mã tặc lại rối lạon thêm lần nữa, lại có hơn mười kỵ sĩ ngã xuống.

"Ngao ô …"

Cuối cùng cũng xông tới gần đội quân Hán, bọn mã tặc vội vàng rút cung ngắn, bắt đầu lắp tên, chỉ thấy tên bắn như mưa dày đặc phủ lên đội hình quân Hán, tên tiểu giáo hờ hững, ung dung nói: “ Đao thuẫn thủ, bày trận cự thuẫn!”

Hơn mười tên đao thuẫn thủ nhanh chóng tiến lên trước trận lập thành một đội hình lá chắn nghiêm mật bảo vệ toàn bộ hơn trăm quân Hán phía sau, tên của mã tặc vừa vội vàng bắn ra hầu hết bị cản lại, chỉ có một số ít xuyên qua các lá chắn tạo cho quân Hán một chút thương tích.

...

Xa xa trên vách núi, Giả Hủ đột nhiên thở ra một tiếng quay sang Mã Dược nói: “ Chúa công, chiến sĩ Ô Hoàn mặc dù mạnh mẽ kiêu dũng không sợ chết nhưng cuối cùng vẫn không thể sánh được với quân Hán ở các châu quận được huấn luyện nghiêm chỉnh, may mà quân ta có ưu thế quân số áp đảo, nếu không thì thắng bại thế nào cũng khó mà biết được.

Mã Dược lạnh lùng gật đầu.

Thời kỳ Tần Hán, thế mạnh của người Hán không chỉ ở kinh tế mà trong lĩnh vực quân sự tâm lý cũng là ưu thế lớn! Đến các đời Tống Minh sau này, người Hán mới sợ phải chiến đấu với các dân tộc du mục phương bắc. Còn thời thời Tần Hán khi người Hán đối mặt với dân du mục thì tâm lý luôn mạnh mẽ, khinh thị.

Đúng là ưu thế tâm lý là rất quan trọng, nó khiến quân Hán trở nên mạnh mẽ hơn, khó mà bị đánh bại hơn.

“ Đúng thế, bản tướng quân đương nhiên nhìn ra, nếu như quân Hán ở các châu quận cũng ngoan cường giống đội quân kia thì muốn dùng kỵ binh du mục muốn tiến vào Trung nguyên thật là không thực tế.” Mã Dược cảm khái nói: “ Đại Tần, đại Hán hai đế quốc xưng bá đại lục đã mấy trăm năm. Tâm lý được cũng cố nhiều đời nay, để cho mỗi tên tướng sĩ đối mặt với quân đội man di đều có sự tự tin rất lớn.

“ Xem ra sau khi chúa công lấy được Hà Sáo, vẫn cần lấy người Hán làm nòng cốt để xây dựng một đội kỵ binh tinh nhuệ.” Giả Hủ nói: “ Nếu không, chỉ dựa vào Ô Hoàn lang kỵ, Hung Nô từ kỵ, việc chinh phục người Tiên Ty ở Mạc bắc thì thừa sức, còn muốn cùng các hào kiệt Trung nguyên ganh đua thì sợ là không đủ sức.”

Mã Dược im lặng không đáp, chỉ nặng nề gật đầu.

Đúng như Giả Hủ nói, gây dựng một đội quân kỵ binh tinh nhuệ người Hán là cách làm sáng suốt! Cho dù là để duy trì Kim tự tháp thống trị hay làm để sau này tiến quân Trung nguyên cùng các lộ hào kiệt tranh giành, đều phải có một đội thiết kỵ đại Hán thật mạnh mẽ.

Ô Hoàn lang kỵ mặc dù kiêu dũng nhưng chỉ dùng để chinh phục Đại mạc, còn dùng để chinh phục Trung nguyên thì vô cùng khó khăn. Bởi vì tâm lý rằng người Hán ưu việt hơn các giống người khác, làm họ cảm thấy tự ti khi chiến đấu với người Hán khiến họ đã yếu hẳn đi, không chịu nổi một đòn. Kỵ binh du mục phương bắc ở chiến trường Trung nguyên khó có thể làm nên trò chống gì.

...

"Nha 嗬~~ "

"Nha 嗬~~ "

"Nha 嗬~~ "

Trong tiếng hò hét man rợ, toán mã tặc ào ạt xông tới, nhưng cũng không ngu xuẩn giống các đám mã tặc khác, mà chia thành hai cánh chứ không xông thẳng vào, một đám mây đen từ đội hình của mã tặc bay lên không trung, dày đặc như châu chấu, bay đến đỉnh đầu quân Hán.

“Vật gì vậy?”

Tiểu giáo quân Hán mở to mắt nhìn, tất cả các binh sĩ quân Hán cũng mở to mắt nhìn.

“Thủ phủ!” Một tên binh lính tinh mắt đột nhiên kêu to: “Đúng là thủ phủ …”

“Hả! Thủ phủ?”

Tiểu giáo quân Hán đưa mắt nhìn theo sự chuyển động của đám mây đen đang bay nhanh đến kia. Đám thủ phủ đó dày đặc như châu chấu bay đên đỉnh đầu quân Hán sau đó rơi xuống đầu các tướng sĩ quân Hán, các tươngsĩ quân Hán thậm chí còn có thể cảm nhận rõ tiếng rít gió trong không trung của các lưỡi phủ rơi xuống.

“Đao thuẫn thủ …”

Tiểu giáo quân Hán hét lên thê lương, cố gắng lệnh cho đám đao thuẫn thủ lập trận phòng ngự, tuy nhiên đã không kịp mất rồi. gần như khi tiểu giáo dứt lời thì lưỡi rìu đầu tiên đã rơi xuống lá chắn của một tên đao thuẫn thủ, trong khoảnh khắc chiếc lá chắn dày cộp đã bị chém làm hai mảnh, còn dư đà nó còn chém bay cánh tay của tên đao thuẫn thủ.

" Phốc phốc phốc ~~ "

Trong tiếng chém xuống liên tiếp, bốn năm trăm phủ thủ rơi xuống như mưa, không chút lưu tình rơi xuống tướng sĩ quân Hán hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì, quân Hán ngã xuống cả loạt, đội hình phòng ngự vốn dày dặc trong phút chốc đã chỉ còn thưa thớt, tiểu giáo quân Hán cắn răng như muốn vỡ cả ra. Chỉ thấy mã tặc hung hãn xông tới, loan dao trong tay bọn chúng phát ra hàn quang chói mắt.

“Rút quân ..” tiểu giáo quân Hán quyết định rất nhanh, gào lên thê thiết: “ Kỵ binh mở đường, đao thuẫn thủ chặn hậu, toàn quân rút lui khỏi hạp cốc, nhanh lên ..”

" Giá ~~ "

Tiểu giáo quân Hán thúc mạnh vào bụng ngựa dẫn quân rút lui.

Trên vách núi, Cú Đột lạnh lùng từ từ rút một mũi tên nhọn hoắt đặt vào dây cung, tiếng ken két chói tai vang lên, cây thiết thai cung bị kéo căng hết cỡ, Cú Đột nheo mắt trái lại, mắt phải cùng mũi tên và mục tiêu nằm trên một đường thẳng và mục tiêu không phải ai khác chính là tên tiểu giáo quân Hán.

" Tháp!"

Cú Đột đang muốn buông tên thì một bàn tay to lớn đập lên vài hắn.

Không biết vì ngyên nhân gì mà Mã Dược lại ra tay ngăn cản Cú Đột, Mã Dược lạnh nhạt nói: “ Để sau đi.”

Đứng sau Mã Dược, Giả Hủ không ngớt gật gù, thầm nghĩ chúa công lại một lần nữa tính toán sâu xa, cuối cùng cũng không quên mình là người Hán, rút cục vẫn có lòng thương hại với người Hán, cố tình để tên tiểu giáo người Hán chạy thoát, rõ ràng là muốn mượn miệng hắn báo tin cho Trương Hoán, để đại quân hán sớm có phòng bị, tránhviệc về sau người Hung Nô tấn công mà quân dân Hán không kịp trở tay.

“ Tức chết ta mất thôi …”

Vu Phu La hét lớn một tiếng rồi từ đống cỏ ngồi dậy.

“ Chủ nhân … ngài đã tỉnh rồi?”

Thấy Vu Phu La bình yên vô sự tỉnh lại, Nô Nhi Khất (người hầu của Vu Phu La khi ở vương đình Hung Nô bị Cú Đột bắt được)đang quỳ trước đống cỏ vui mừng bò lại.

“ Nô Nhi Khất!” Vu Phu La quay phắt người lại, thấy người dang quỳ trước mặt mình, dáng điệu thảm hại nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra tùy tùng của mình tám năm về trước, hắn không khỏi vui mừng nắm tay Nô Nhi Khất lay lay hai cái nói: “ Nô Nhi Khất, đúng là ngươi rồi! ?”

“ Đúng là tiểu nhân.” Nô Nhi Khất tay phải đặt lên ngực khom người xuống cung kính đáp: “ Nô Nhi Khất khấu kiến chủ nhân.”

“ Mau mau miễn lễ.” Vu Phu La đưa tay đỡ lấy Nô Nhi Khất gấp gáp hỏi: “ Nô Nhi Khất, mau nói cho tiểu vương biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với đại Hung Nô rồi?”

Nguyên là ngày ấy Nô Nhi Khất sau khi bị bắt mới biết được đám mã tặc này là người Ô Hoàn, vì bị đại Hán Hộ Ô Hàn trung lang tướng bức bách quá không biết đi đâu bèn làm phản rồi chạy đến Tây Hà đầu nhập Hung Nô, nhưng bị Thiền Vu cự tuyệt.

Nô Nhi Khất là tùy tùng thân tín của Vu Phu La, lúc nào cũng mong mỏi để Vu Phu La được trở về vương đình, hai bên đúng là có chung mục đích nên dễ dàng thống nhất với nhau bày mưu để thực hiện hành động cứu Vu Phu La.

Mã Dược sai Cú Đột hỏa tốc trở về Trữ huyền xin Lưu Nghiên thuốc “ Giả tử chi dược” , sau đó Giả Hủ cải trang thành thương nhân đem thuốc và mật thư giấu vào trong chuôi đao của Nô Nhi Khất, mượn cớ bán đao mà đưa cho Vu Phu La. Sau khi, Vu Phu La đọc được mật thư của Nô Nhi Khất, lòng như lửa đốt, không chút do dự uống luôn “ Giả tử chi dược.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK