Mục lục
[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài thành Vĩnh An, đại doanh của quân Tào.

Tào Tháo từ trong hư vô từ từ tỉnh dậy, chỉ thấy xung quanh là một mảng hỗn độn. Tào Tháo cố gắng mở mắt nhìn, nhưng không ngờ lại không nhìn thấy bất kỳ một cảnh tượng nào, chỉ có thứ giống như mây lại giống như sương đang phiêu đãng ở bốn phía xung quanh.

"Đây là nơi nào?" Tào Tháo khẽ thì thầm rồi ngẩng đầu lên quát: "Có người không?"

Chỉ thấy tiếng vọng từ bốn phía vang lên, nhưng lại không có ai trả lời. Khi Tào Tháo đang biết phải làm thế nào thì ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí to rõ, vội vàng quay đầu lại thì mây khói tan hết, một con bạch mã cực kỳ thần tuấn đang nhàn nhã ăn cỏ khô ở trong chuồng ngựa, xa xa kình phong phần phật, lông bờm màu trắng ở cổ ngựa phất phơ theo gió, lộ ra vẻ cứng cáp và phiêu hãn khiến người ta phải sợ hãi.

Tào Tháo đang nhìn đến ngây ngốc thì cảnh vật ở xung quanh bỗng nhiên sụp đổ.

"Không!"

Tào Tháo hô thảm một tiếng, vội vàng giật mình ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện đây hóa ra chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Nhưng nội y toàn thân Tào Tháo cũng đã hoàn toàn ướt sũng, cả người giống như là vừa từ trong hồ nước bò ra.

"Phụ thân!" Ngoài trướng vang lên tiếng hét lo lắng, một bóng người nhoáng lên, Tào Chân đã án kiếm xông vào đại trướng, hớt hả hỏi: "Phụ thân, cha làm sao vậy?"

"Phù..." Tào Tháo lắc đầu với Tào Chân, thở dài nói: "Vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi."

"Mơ ư?" Tào Chân ngạc nhiên hỏi: "Phụ thân mơ thấy gì vậy?"

"Không có gì." Tào Tháo nói: "Tử Đan, con mau đi mời quân sư tới đây."

"Hài nhi tuân lệnh."

Tào Chân lĩnh mệnh rời đi, không tới một lát sau liền dẫn Gia Cát Lượng bước vào đại trướng của Tào Tháo. Gia Cát Lượng chắp tay vái chào Tào Tháo, sau đó cao giọng hô: "Tham kiến chúa công."

"Khổng Minh miễn lễ." Tào Tháo xua xua tay, hỏi: "Nghe nói Khổng Minh rất am hiểu thuật giải mộng đúng không?"

Gia Cát Lượng nói: "Lượng cũng biết một chút."

"Vậy thì được rồi." Tào Tháo nói: "Cô vừa rồi nằm mơ, muốn hỏi Khổng Minh là điềm lành hay là điềm xấu."

Gia Cát Lượng nói: "Xin chúa công cứ nói."

Tào Tháo bảo: "Trong mộng cô thấy một con bạch mã thần tuấn đang nhãn nhã ăn cỏ ở trong chuồng ngựa. Sau đó đột nhiên trời đất sụp đổ, cô cũng vì vậy mà giật mình tỉnh dậy."

Gia Cát Lượng trầm ngâm một lát rồi nói: "Tàu ngựa (tào) là ẩn dụ chúa công! Ngựa (mã) là ẩn dụ họ Mã. Bạch giống như cẩm, bạch mã ở đây chính là Cẩm Mã Siêu! Bạch mã thực tào, chính là cẩm mã giết Tào. Chính là dấu hiệu đại hung rồi!"

"Cái gì? Cẩm mã giết Tào!" Tào Chân sợ hãi thốt lên: "Quân sư là nói Tây Lương Cẩm Mã Siêu ư?"

Gia Cát Lượng nói: "Điềm mộng là vậy đó. Chúa công phạt Xuyên rất có thể là sẽ bại vì Mã Siêu, không bằng ta nên sớm lui quân thì hơn."

"Ài." Tào Tháo không đồng ý, nói: "Cô bình sinh không tin quỷ thần, Khổng Minh hình như có chút nói quá rồi đó."

Gia Cát Lượng thưa: "Lượng chỉ dựa vào sở học mà giải mộng thôi, nghe hay không nghe thì vẫn là chúa công quyết định."

"Cô biết rồi." Tào Tháo nói: "Khổng Minh về trướng nghỉ ngơi tiếp đi."

"Lượng xin cáo lui."

Gia Cát Lượng chắp tay với Tào Tháo, quay người lui ra ngoài trướng.

Mắt nhìn Gia Cát Lượng rời đi, Tào Chân nói với Tào Tháo: "Phụ thân, hài nhi cho rằng lời của quân sư không phải là không có đạo lý đâu. Vĩnh An thành trì kiên cố, trong lúc cấp thiết khó mà công phá cho được. Mà Tây Lương Cẩm Mã Siêu thì lại tùy thời có khả năng tới Tây Xuyên, không bằng chúng mau chóng triệt binh đi?"

"Ài." Tào Tháo thở dài, lắc đầu nói: "Tử Đan, thời gian không đợi người đâu. Nếu không thể nhân lúc này mà đoạt lấy Tây Xuyên, đợi Mã đồ tể từ Hoài Nam nhảy ra, thì không còn cơ hội nữa rồi!"

Tào Chân nói: "Nhưng hài nhi cho rằng, chỉ cần có thể liên thủ với Đông Ngô, sau đó dựa vào Trường Giang hiểm trở mà bắc kháng cường Lương, chưa chắc đã không có cơ hội chuyển bại thành thắng. Chỉ cần có thể ở Trường Giang nhất chiến chuyển bại thành thắng, cục diện mà quân sư đã nói rồi sẽ xuất hiện. Tới lúc đó các châu dưới quyền cai trị của Mã đồ tể sẽ rơi vào thế bị rung chuyển, phụ thân lại khởi binh phạt Xuyên cũng không muộn mà."

"Ấu trĩ!" Tào Tháo lắc đầu nói: "Ý kiến của kẻ thư sinh như Khổng Minh mà ngươi cũng tin được à?"

Tào Chân nghẹn lời: "Vậy..."

Tào Tháo thở dài nói: "Khổng Minh tuy tài trí hơn người, nhưng chung quy vẫn còn trẻ tuổi, cũng chưa hề trải qua chiến trường. Hắn không biết được sự lợi hại của Mã đồ tể và đại quân Tây Lương, cho dù là liên thủ với Đông Ngô. Cho dù có Trường Giang hiểm trở để làm chỗ dựa, cho dù liên quân có thủy quân với ưu thế tuyệt đối thì thật sự có thể ngăn cản được đại quân Tây Lương của Mã đồ tể sao?"

Tào Chân nói: "Chẳng lẽ không thể ư?"

"Đương nhiên không thể!" Tào Tháo trầm giọng nói: "Từ sau khi hai mươi ba lộ liên quân cùng phạt Mã nghịch, phong cách hành sự của Mã đồ tể đã phát sinh biến hóa rất lớn, đổi thành tác phong xuất kỳ chế thắng, thích mạo hiểm, cách dùng binh của hắn cũng biến thành trầm ổn hậu trọng, chi li cẩn thận. Khổng Minh tự xưng có diệu kế có thể khiến quân Lương không bại mà bại, chẳng qua là các loại kế sách tập kích bất ngờ như thủy yểm, hỏa công hoặc là ôn dịch. Nhưng Mã đồ tể thân kinh bách chiến có gì mà không biết, há có thể dễ dàng bị mắc lừa ư?"

Tào Chân im lặng không nói gì.

Tào Tháo đột nhiên từ trong tay áo rút ra một bức chiếu thư đưa cho Tào Chân.

Tao Chân đưa tay ra nhận lấy, bối rối hỏi: "Phụ thân, đây là gì?"

"Đây là di chiếu do cô lập ra." Tào Tháo nói: "Lần này phạt Xuyên lành ít dữ nhiều, nếu cô có gì sơ xuất thì sẽ do ngươi kế thừa lãnh địa và tước vị."

"Phụ thân!" Tào Chân vội vàng phục xuống, hai tay giơ cao chiếu thư, run giọng nói: "Hài nhi nhất quyết không dám tòng mệnh."

"Tử Đan." Tào Tháo thở dài nói: "Ai không lo xa thì ắt có lo gần, cô không thể không tính toán trước được."

"Phụ thân."

Tào Chân nghe vậy liền run rẩy, nhìn Tào Tháo một hồi lâu không nói gì.

...

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, trong đại doanh quân Tào đã vang lên tiếng kèn lệnh kéo dài không dứt, từng đội từng đội binh sĩ quân Tào từ trong đại doanh ùn ùn xông ra, tiến tới ngoài cửa đông thành Vĩnh An thì bày trận thế.

Tào Tháo thân mặc cẩm bào, dưới sự vay quanh của đám người Tàng Bá, Vu Cấm, Thái Trung, Thái Hòa, Vương Uy, Hoàng Trung, Lý Nghiêm, Gia Cát Lượng giục ngựa xuất trận. Đột nhiên ở sườn sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rĩ, khi vội vàng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trong tia nắng ban man mờ mờ, một đội thiết kỵ giống như quỷ mị từ trong rừng rậm ở đằng xa lướt nhanh như gió xông ra yểm sát.

Ở trước trận thiết kỵ, một con tuấn mã màu trắng giống như tuyết trắng đang tung vó phi nhanh, ngồi trên lưng ngựa là một Tây Lương võ tướng uy phong lẫm liệt. Võ tướng thân mặc ngân bào, tay cầm trường thương chỉ hờ lên trời, đầu đội mũ mặt quỷ, bờm ngựa trắng muốt ở sau đầu nhấp nhô như sóng lớn, tuy còn cách mấy trăm bước nhưng Tào Tháo vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cỗ khí tức phiêu hãn tỏa ra từ người tên Tây Lương võ tướng ấy.

Ở pháa sau Tây Lươngvõ tướng, một lá cờ lớn màu máu đang đón gió bay phần phật, bên trên vướt một chữ "Mã" to tướng trông rất dữ tợn.

Nhìn thấy cảnh này, Tào Tháo ngay lập tức biến sắc. Mã Siêu, chính là Tây Lương Cẩm Mã Siêu!

Đột nhiên, trước mắt Tào Tháo lại hiện lên giấc mộng đáng sợ đêm qua, bên tai thì hồi tưởng lại câu nói ấy của Gia Cát Lượng: "Bạch mã thực tào, chính là cẩm mã giết Tào!"

Vu Cấm giật nảy mình, thất thanh nói: "Chúa công, là Mã Siêu!"

"Giết giết giết..."

Vu Cấm vừa dứt lời, cửa đông Vĩnh An đang đóng chặt đột nhiên mở toang, Tây Lương bộ binh đông nghìn nghịt đã xông ra.

Tàng Bá giục ngựa xông lên, quát: "Chuyện gấp lắm rồi, chúa công hãy mau về doanh đi!"

Tàng Bá theo Tào Tháo nhiều năm, cùng quân Lương trải qua hơn trăm trận lớn nhỏ, biết rõ Mã Siêu cùng sự lợi hại của Tây Lương thiết kỵ, trên bình địa thông thoáng quân Tào rất khó có thể ngăn cản được sự đột kích của Tây Lương thiết kỵ.

Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất là quân Tào căn bản không ngờ Tây Lương thiết kỵ của Mã Siêu lại đột nhiên từ sườn sau giết ra vào lúc này, căn bản là không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào cả!

"Không được!" Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Lúc này nếu lui binh tất sẽ thành bại cục!"

Tàng Bá tức giận nói: "Binh lực của quân Lương chiếm ưu thế, lại có hai ngàn Tây Lương thiết kỵ, quân ta thì trong lúc gấp gáp không kịp chuẩn bị, ngạnh kháng với chúng thì chắc chắn sẽ gặp phải thất bại thảm hại!"

"Chúa công xin đừng kinh hoàng!" Tàng Bá vừa dứt lời, Kinh Châu hãn tướng Hoàng Trung đột nhiên cao giọng quát: "Tên thất phu Mã Siêu đó, đợi mạt tướng lấy đầu hắn!"

Vừa dứt lời, Hoàng Trung sớm đã dẫn bộ tốt bản bộ xuất trận nghênh kích Mã Siêu.

Tào Tháo ngăn cản không kịp, chỉ đành nói với Ngụy Duyên, Lý Nghiêm: "Hoàng Trung tướng quân e rằng không địch được Mã Siêu đâu, hai vị tướng quân hãy dẫn binh mã bản bộ đi theo tiếp ứng!"

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Ngụy Duyên, Lý Nghiêm ầm ầm trả lời, mỗi người dẫn quân của mình xông lên.

Hoàng Trung giục ngựa tiến tới, hai ngàn tinh binh Nam Dương như bóng theo hình thề sống chết theo sát Hoàng Trung, không chút sợ hãi nghênh đón Tây Lương thiết kỵ đang ập tới. Khi hai quân còn cách nhau hai trăm bước thì Hoàng Trung kéo cung đặt tên, vụt một cái bắn vào mặt Mã Siêu. Mã Siêu đột nhiên thấy trước mặt có hàn quang lóe lên, vội vàng lắc người né tránh, một mũi lang nha tiễn sắc bén đã bắn xẹt qua mặt.

Hoàng Trung một tiễn bắn không trúng, lại đặt ba mũi lợi tiễn lên dây cung, vừa giục ngựa phi nhanh vừa quát: "Lại nhận thêm một tiễn của mỗ này!"

Nói xong, vút một tiếng ba mũi tên đồng thời rơi dây cung, bắn về phía ba nơi yếu haoij là yết hầu, ngực, bụng của Mã Siêu nhanh như điện xẹt. Khóe miệng Mã Siêu phác ra một nụ cười băng lãnh, ngân thương trong tay vung ra với tốc độ khiến người ta phải kinh hãi, tron khoảng kắc đã vẽ ra một vòng quỹ tích mờ ảo ở trước mặt. Chỉ nghe thấy ba tiếng "keng, keng, keng", ba mũi lợi tiễn mà Hoàng Trung bắn ra đã bị đánh rơi hết.

Chỉ trong khoảng thời gian này, hai ngựa đã cách nhau không tới năm mươi bước!

"Đáng ghét!" Hoàng Trung thấy cung tên không thể đả thương Mã Siêu, chỉ đành cất vung vào vỏ, giơ Phượng chủy đao lên trời rồi quát lớn: "Vậy nhận thêm một đao của mỗ nhé!"

"Hừ!" Mã Siêu lạnh lùng nói: "Vậy tiếp chiêu đi!"

Hai ngựa trong thoáng chốc đã lao vào nhau.

Hoàng Trung hét lớn một tiếng, Phượng chủy đao giống như cầu vồng xuyên không nhắm vào thắt lưng của Mã Siêu mà chém ngang một cái, Mã Siêu giơ thương lên gạt khẽ, chỉ nghe thấy "keng" một tiếng, Phượng Chủy đao của Hoàng Trung đã vọt lên không, bay xẹt qua đỉnh đầu Mã Siêu. Ngân thương của Mã Siêu đã giống như một con độc xà xuất động nhắm vào nơi yếu hại là yết hầu của Hoàng Trung mà đâm tới.

"Không ổn!"

Hoàng Trung hét một tiếng rồi rùn người né tránh, lập tức cảm thấy đầu vai đau nhói, bên ta cũng vang lên một tiếng phập. Khi vội vàng quay đầu lại nhìn thì giáp vai và thôn giáp thú đã bị đánh bay, trên vai còn bị chém rơi một khối thịt, trên vết thương dữ tợn không ngờ còn lộ ra xương trắng ởn, lập tức có máu đỏ sẫm phọt ra.

Hoàng Trung đang kinh hồn bạt vía thì sát cơ băng hàn đột nhiên từ phía trước ập tới như hồng thủy, khi quay đầy lại nhìn thì mười mấy mũi thương sắc bén đã xé không lao tới.

Hoàng Trung gào lên một tiếng, vội vàng giơ Phượng chủy đao lên gắng sức ngăn cản. Không ngờ cánh tay trái bị thụ thương nên đã hoàn toàn mất đi tri giác, do đó làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tộc độ và lực độ vung đao, sau khi khó nhọc cản được bảy mũi thì cuối cũng cũng không thể ngăn được những mũi thương còn lại đâm tới. Chỉ gnhe thấy mấy tiếng phập phập, mấy mũi thương sắc bén đã đâm vào xương thịt của Hoàng Trung. Tọa kỵ ở dưới người Hoàng Trung cũng trúng liền mười mấy thương, ngã vật xuống, hất Hoàng Trung từ trên lưng ngựa bay xuống đất.

Không đợi Hoàng Trung bò dậy, lại có mười mấy mũi thương xé không ném tới, găm chặt Hoàng Trung xuống đất. Sau một khắc, Tây Lương thiết kỵ giống như thủy triều hùng dũng ập tới, trong khoảnh khắc đã giẫm Hoàng Trung còn chưa tuyệt khí thành một đống thịt vụn. Đáng thương cho một viên hổ tướng có thể cưỡi ngựa bắn cung tuyệt hảo, còn chưa kịp thi triển võ nghệ toàn thân thì đã thành oan hồn dưới vó sắt của Tây Lương thiết kỵ.

Sau khi hai người giao nhau, Mã Siêu liền không để ý đến Hoàng Trung nữa, xông thẳng vào trong loạn quân hòng giết Tào Tháo.

Vô luận là như thế nào, mục tiêu của Mã Siêu đều chỉ có một, chính là Tào Tháo!

Hai tiểu giáo Kinh Châu hứng mũi chịu sào, còn chưa kịp vung trường đao trong tay ra thì đã trở thành vong hồn dưới thương của Mã Siêu, hai bộ binh ở phía sau tiểu giáo Kinh Châu cũng bị tọa kỵ ở phía dưới Mã Siêu hất cho bay đi, trên thiết giáp của tọa kỵ mà Mã Siêu cưỡi găm đầy mũi nhọn dữ tợn, trước khi hai bộ tốt này bị đụng bay đã bị mũi nhọn đâm xuyên thân thể rồi.

Mã Siêu không ai có thể cản được giống như một thanh đao nhọn sắc bén, dễ dàng giết vào trong quân Nam Dương.

Tây Lương hãn tướng Hàn Đức suất lĩnh ba trăm trọng giáp thiết kỵ theo sát sau Mã Siêu, lỗ hổng mà Mã Siêu mở ra nhanh chóng được khoách đại, dần dần, hai ngàn quân Nam Dương trong khoảnh khắc đã trận cước đại loạn. Tiếp theo đó, đại đội thiết kỵ hùng dũng tiến lên cuối cùng cũng giết tới nơi, ném thương như mưa rơi, quân Nam Dương trong thoáng chốc đã ngã rạp một mảng, những kẻ còn may mắn sống sót thì quay người chạy trốn.

Hai ngàn tinh binh do Hoàng Trung dẫn dầu cơ hồ chỉ vừa mới tiếp xúc đã hoàn toàn sụp đổ.

Tây Lương thiết kỵ vốn cực kỳ phiêu hãn, sự tiến công của Tây Lương thiết kỵ mà Mã Siêu dẫn dắt lại càng cực kỳ sắc bén!Chiến thuật mà Mã Siêu giỏi nhất và cũng tôn sùng nhất chính là tiến công, tiến công và tiến công. Sự tiến công của Mã Siêu giống như là mưa dông gió giật, khiến người ta khó có thể chống đỡ. Địch nhân đối trận với hắn thậm chí là căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào thì đã bị Tây Lương thiết kỵ triệt để tàn sát, giống như là hai ngàn Nam Dương binh hiện tại.

Trung quân của quân Tào.

Vu Cấm biến sắc, quay đầu lại nói với Tào Tháo: "Chúa công, Hoàng Trung tướng quân chiến tử rồi!"

"Chúa công!" Vu Cấm vừa dứt lời, Tàng Bá lại vô cùng lo lắng thốt lên: "Bại binh của Hoàng Trung chạy toán loạn ra sau làm loạn trận cước của quân đội, Tây Lương thiết kỵ thừa cơ trùng sát. Ngụy Duyên, Lý Nghiêm đã ngăn cản không được rồi! Chúa công, mau triệt binh về đại doanh đi, chỉ có lợi dùng hàng rào kiên cố của đại doanh mới có thể ngăn cản được sự đột kích của Tây Lương thiết kỵ, ở lại đây thì chỉ có đường chết mà thôi!"

"Chúa công." Tàng Bá vừa nói xong, Vương Uy lại nói: "Thủ quân ở trong thành Vĩnh An cũng tràn tới rồi."

Tàng Bá gập đến độ nhảy dựng lên: "Chúa công, mau hạ lệnh rút quân đi!

"Chúa công, không thể rút được đâu." Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Lúc này hạ lệnh rút lui thì có khác gì tự sát? Hoàng Trung tuy chết, Ngụy Duyên, Lý Nghiêm tuy bại, song hai vạn đại quân chủ lực của quân ta vẫn còn, nếu có thể dùng cung tiễn thủ ở giữa làm loạn trận cước, dùng trường thương binh dàn hàng ở phía trước, đao thuẫn thủ bảo vệ hai cánh, như vậy có thể tránh khỏi phải mạo hiểm, nếu cứ vậy mà lui quân thì chắc chắn sẽ bại."

Tào Tháo mắt lóe sáng, đột nhiên quát lên: "Tàng Bá ở đâu?"

Tàng Bá vội vàng giục ngựa lên trước, nghiêm giọng thưa: "Có mạt tướng."

Tào Tháo nói: "Dẫn tinh binh bản bộ đoạn hậu, những chư tướng khác thì dẫn nhân mã bản bộ của mình theo cô lui về thủ đại doanh."

Tàng Bá nói: "Mạt tướng tuân lệnh."

"Chúa công..." Gia Cát Lượng vội vàng nói: "Lúc này ngàn vạn lần không thể triệt binh được đâu."

"Ý cô đã quyết." Tào Tháo không đồng ý, nói: "Khổng Minh chớ có nhiều lời."

Nói xong, Tào Tháo không do dự nữa, giục ngựa quay đầu rút về đại doanh.

Chư tướng Thái Trung, Thái Hòa Vương Uy vội vàng chạy theo. Chủ soái vừa đi, tướng sĩ Kinh Châu không còn lòng ham chiến nữa, nhao nhao lui về đại doanh. Tào Chân lưu thủ đại doanh thấy vậy vội vàng mở viên môn, dốc hết năm ngàn tinh binh ra nghênh đón Tào Tháo.

Trong loạn quân.

Mã Siêu dùng thương gạt trường đao của Ngụy Duyên ra, thuận thế quét ngang một cái lên lưng Ngụy Duyên.

Thân hình cường tráng của Ngụy Duyên run rẩy kịch liệt, trong khoảnh khắc giống như là bị chùy nặng đập trúng, không thể hít thở, khuôn mặt vốn vàng vọt cũng biến thành đỏ rực, có tia máu đỏ sẫm từ khóe miệng ứa ra. Mã Siêu đang muốn bồi thêm một thương kết liễu Ngụy Duyên thì dư quang ở khóe mắt đột nhiên nhìn thấy quân Tào ở cách đó không xa đã trận cước đại loạn, gần hai vạn đại quân giống như là ong vỡ tổ chạy như điên về phía đại doanh.

Một kỵ đang giục ngựa chạy trước tiên, không ngờ chính là Tào Tháo.

"Tháo tặc chớ chạy!" Mã Siêu vội vàng bỏ qua Ngụy Duyên, giục ngựa giết về phía Tào Tháo: "Để mạng lại đây cho ta!"

Tào Tháo đang giục ngựa phi nhanh thì đột nhiên một bóng trắng từ bên hông xông ra, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Mã Siêu. Tào Tháo lúc này kinh hãi vô cùng, suýt chút nữa thì sợ đến phọt cả rắm. Dưới lúc nguy cấp không ngờ lại kéo đầu ngựa hối hả chạy. Thái Trung không biết lợi hại vung thương nghênh đón Mã Siêu, bị Mã Siêu gạt một thương đánh bay xuống ngựa. Thái Hòa thấy vậy vội vàng giục ngựa chạy trốn thì Hàn Đức vỗ ngựa vung đao chém ngã lăn xuống đất.

Lại nói Tào Tháo bỏ mặc đại quân chạy trối chết, may mà tọa kỵ ở bên dưới cũng là lương câu Trảo Hoàng Phi Điện ngàn dặm mới tìm được một. Mã Siêu tuy đuổi sát không tha, nhưng trong lúc cấp thiết cũng khó có thể đuổi kịp. Khi hai người đang liều mạng đuổi nhau trên đường lớn thì ở sau núi đột nhiên có một nhánh quân mã ùa ra, vừa hay cản đường Tào Tháo, viên đại tướng đi đầu ghìm ngựa hoành thương, nghiêm giọng quát: "Tháo tặc chạy đi đâu? Trương Tú ở đây đợi ngươi lâu rồi!"

Tào Tháo chỉ đành bỏ đường lớn, đổi sang chạy đường nhỏ.

Đúng vào lúc này, Mã Siêu vừa hay đuổi tới nơi, nâng thương đâm vào lưng Tào Tháo. Tào Tháo né không kịp né tránh bị đâm trúng bối tâm, đầu thương sắc bén sau khi đâm xuyên thân thể của Tào Tháo, dư thế chưa hết lại đâm xuyên cổ ngựa Trảo Hoàng Phi Điện. Trảo Hoàng Phi Điện nghển cổ lên trời phát ra một tiếng hí cực kỳ bi thương, sau khi chạy thêm được hơn chục bước thì đột nhiên ngã xuống.

Khi Mã Siêu, Trương Tú vỗ ngựa chạy tới thì Tào Tháo sớm đã tuyệt khí thân vong.

Mã Siêu dùng ngân thương chặt thủ cấp của Tào Tháo rồi giơ lên không, ngẩng đầu lên trời hét to: "Tào Tháo đã chết!"

Trương Tú cùng tướng sĩ quân Lương ở phía sau Trương Tú cũng nhao nhao rống theo: "Tào Tháo đã chết, Tào Tháo đã chết..."

"Tào Tháo đã chết!"

"Tào Tháo đã chết!"

"Tào Tháo đã chết!"

Không tới một lát sau, tiếng rống to rõ đã vang khắp cả chiến trường.

Nghe thấy Tào Tháo đền tội, tướng sĩ quân Lương thanh thế đại chấn, mà sĩ khí của tướng sĩ quân Tào lại xuống cực thấp. Sở bộ phụ trách đoạn hậu của Tàng Bá dưới sự giáp kích hai mặt của thủ quân Vĩnh An và Tây Lương thiết kỵ trong thoáng chốc đã rối loạn không thành quân. Tàng Bá cũng lực chiến mà chết. Nghe thấy Tào Tháo chiến tử, Tào Chân vội vàng thu thập tàn bộ lui tới Vu huyện, dọc đường lại có chư tướng Ngụy Duyên, Lý Nghiêm dẫn tàn bộ tới phối hợp.

Khi tới Vu huyện thì vừa hay gặp tàn quân của Trương Cáp.

Thì ra Trương Cáp tại Ngư Phú Phổ cũng bị Trương Nhiệm đánh bại, các lộ bại quân tới Vu huyện điểm binh, ba vạn đại quân khi xuất chinh đã hao tổn bảy phần, chỉ còn lại bảy, tám tàn binh.

...

Huyện nha Vu huyện, Gia Cát Lượng nói: "Nước không thể một ngày không có vua, ba quân không thể một ngày không có thống soái, xin công tử thuận theo di chiếu của tiên chúa công, lập tức kế vị!"

Chưa tướng Vu Cấm, Ngụy Duyên, Lý Nghiêm cũng nhao nhao phụ họa: "Cung thỉnh công tử kế vị."

Tào Châu lật tay rút kiếm ra cứa nhẹ vào lòng bàn tay, trong khoảnh khắc máu chảy như suối. Tào Chân vẫn như không có tri giác, lớn tiếng quát: "Cô hôm nay dùng máu lập thệ, thiên địa quỷ thần làm chứng, lúc sinh thời tất sẽ tự tay đâm chết Mã Siêu, báo thủ rửa nhục!"

Gia Cát Lượng dẫn đầu quỳ xuống, cao giọng hô: "Khấu kiến chúa công!"

"Khấu kiến chúa công!"

"Khấu kiến chúa công!"

Chư tướng Vu Cấm, Ngụy Duyên, Lý Nghiêm ở phía sau Gia Cát Lượng đều quỳ xuống theo, ngoài đại đường huyện nha, mấy ngàn tướng sĩ quân Tào cũng quỳ rạp xuống đất. Bỗng nhiên trong lúc này, trong phương viên vài dặm ngoài Tào Chân ra, không còn ai đứng cả.

"Tất cả đứng lên đi." Tào Chân nghiêm giọng nói: "Tây Lương đại quân tùy thời đều có thể giết tới, không biết chư vị có thượng sách phá địch nào không?"

Chư tướng đều im lặng, chỉ có Gia Cát Lượng bước ra khỏi hàng, nói: "Cái này gọi là trong họa có phúc, quân ta mặc dù bại, binh lựa hao tổn rất lớn, nhưng vị tất đã là tai họa, quân Lương mặc dù thắng nhưng chắc gì đã là chuyện hay!"

Tào Chân nói: "Quân sư nói vậy là có ý gì?"

Gia Cát Lượng thưa: "Lượng có một kế, có thể đánh lui truy binh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK