Mục lục
[Dịch] Hỗn Tại Tam Quốc Đương Quân Phiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản Hợi liều chết đột phá vòng vây, Bùi Nguyên Thiệu hộ vệ cho Lưu Nghiên mà chạy. Phía sau là một đám tàn binh. Cũng không biết còn lại bao nhiêu người, tất cả chỉ biết hướng về phía Nam mà chạy..

Dưới ánh trăng lạnh lẽo và âm u, không biết chạy được bao lâu, chợt thấy phía trước là một gò đất hoang vu ven sông, không khí yên tĩnh chết chóc đến rợn người, Quản Hợi có cảm giác bất an, vội dừng ngựa lại hỏi một tên lính bên cạnh: “Vùng đất hoang vu trước mặt kia, là địa phương nào?”

Một tên giặc Khăn Vàng người bản địa bạo gan hồi báo: “Bẩm tướng quân, đó chính là Lão Hà Câu”

“Lão Hà Câu?”

Quản Hợi hơi trầm ngâm, đột nhiên hắn cảm thấy một sự nguy hiểm.

“Ô ô”

Quản Hợi vừa dứt lời, từ phía dòng suối bỗng nhiên vang lên một thanh âm trầm trầm, lửa cháy ngút trời, không biết bao nhiêu quan quân từ bãi đất ven sông chui ra như ma quỷ, reo hò hướng đến đám tàn binh Khăn Vàng đánh tới. Ánh lửa soi rọi khắp nơi, vũ khí quan quân chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, làm đám giặc Khăn Vàng thêm phần sợ hãi.

“Không xong rồi, trúng mai phục rồi” Quản Hợi sợ hãi, thốt lên:”Mau, mau rút về hướng nam.”

Trong bóng tối, không biết tột cùng có bao nhiêu quan quân, hơn nữa đám tàn quân Khăn Vàng sĩ khí đã rệu ra. Quản Hợi đương nhiên không dám nghênh chiến, liền thúc ngựa bỏ chạy. Chủ tướng vừa chạy, đám tàn binh Khăn Vàng càng hoảng loạn, hai chân run rẩy kêu cha gọi mẹ không thôi, rồi giành nhau theo Quản Hợi bỏ chạy thục mạng về hướng nam.

Chạy về hướng nam chưa được 20 dặm, chỉ thấy một dãy núi đá sừng sững cản đường đi, Quản Hợi đang muốn vòng qua núi; bỗng nhiên bên trái, bên phải đồng thời vang lên tiếng hô hào chém giết. Xa xa có thể thấy hai bên đều phục sẵn một đạo quân đốt đuốc sáng rực, khắp núi bừng bừng mùi sát phạt. Ngọn lửa giống như hai con hỏa long, đem Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu vây chặt ở giữa.

Quản Hợi mặt mày tái mét, Bùi Nguyên Thiệu nhịn không được chỉ biết thở dài:”Rốt cuộc đám quan quân đáng chết này bố trí bao nhiêu phục binh ở đây? Nếu có Bá Tề ở đây thì thật là tốt quá.”

Quản Hợi tức giận:”Bớt nói lời thừa đi. Trái, phải, sau lưng đều có quân địch, chỉ còn trên núi phía trước là còn đường mà thôi. Nhanh chân vượt qua ngọn núi này may ra còn đường sống.”

Bùi Nguyên Thiệu nói: ”Việc đã đến nước này, cũng chỉ còn cách đó thôi.”

Lập tức hai người bỏ lại ngựa, dẫn theo đám tàn binh chạy lên núi tìm đường thoát, vừa lên giữa dốc, cách đó không xa trên đỉnh núi chợt dấy lên ngọn lửa cháy ngút trời. Thế lửa mãnh liệt, địa thế lại cao, cả chục dặm xung quanh đều thấy rõ ràng. Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đang buồn bực thì ngọn núi bên cạnh truyền đến âm thanh chém giết, thanh thế kinh hồn, vang khắp nơi.

Trong bóng tối, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đưa mắt nhìn nhau, đều thấy từ trong mắt đối phương toát ra sự bối rối và sợ hãi, hai người tranh nhau chạy lên đỉnh núi phía trước. Cúi đầu nhìn xuống chân núi, lập tức trợn mắt há mồm, tinh thần hoảng loạn. Chỉ thấy dưới chân núi phía nam sáng rực như ban ngày, trong ánh lửa bừng bừng là một đám quân thanh thế kinh người đang xông lên như thủy triều dũng mãnh, khóa chặt đường lui của đám bại binh Khăn Vàng.

Quay đầu nhìn về hướng Bắc, thấy đám quan quân từ dòng Lão Hà Câu đã chặt đứt đường thoát. Từ trái qua phải hai bên phục binh đã tiếp cận hai mặt đông tây cắt đứt đường sống. Xung quanh ngọn núi toàn bộ đã bị quan quân bao vây đến một giọt nước cũng không thể lọt qua. Đám tàn bình Khăn Vàng căn bản không còn lựa chọn nào khác.

“Con bà nó, trúng kế rồi” Quản Hợi đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi:”Sớm biết như thế, chẳng thà ở dưới núi sống mái một phen.”

Bùi Nguyên Thiệu thở dài, bất đắc dĩ nói: ”Đường núi trời tối khó đi, tạm thời đám quan quân cũng không dám tùy tiện đánh lên đâu, giờ hãy chờ trời sáng rồi tính tiếp đi”

Lúc Sái Mạo dẫn theo 1500 quân ồ ạt đánh đánh giết giết xông đến, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu đang đứng trên đỉnh núi ngơ ngẩn, còn lúc này Mã Dược đang cõng Trâu Ngọc Nương khổ cực bò đến giữa sườn núi phía nam. Mã Dược không biết đám quan quân kéo đến đông như vậy là vì Quản Hợi, cứ tưởng vì Mã Dược hắn mà tới, trong lòng thầm khiếp sợ giống như vừa bị tạt gáo nước lạnh vậy.

“Chỉ là truy bắt một tên phạm nhân chạy trốn thôi, có cần thiết phải làm lớn vậy không. Đây không phải là lấy đại bác ra bắn ruồi sao?”

Bất quá Mã Dược càng nhất quyết không thể buông tha Trâu Ngọc Nương. Cô ả này có thể làm kinh động nhiều quan quân đuổi giết hắn, hiển nhiên thân phận không tầm thường rồi. Chẳng lẽ lại là lão bà hoặc con gái rượu của đại quan nào đó ở Kinh Châu. Bất kể thế nào, giữ được mạng hay không, chỉ đành nhờ vào nàng mà thôi.

Một khi chưa thoát khỏi sự truy đuổi của quan quân trốn đến nơi an toàn, tuyệt đối không thể thả nàng ra được.

Mã Dược thoáng nhìn Trâu Ngọc Nương, trong đêm tối mơ hồ, phát hiện ra nàng đôi mi thanh tú, tựa hồ như đang cực khổ chịu đựng cái gì đó, bộ dáng thẹn thùng vô cùng đáng yêu, nhất là bởi hai tay và hai chân nàng bị trói chung một chỗ, giờ thẹn thùng ngồi trên tuyết, những đường cong mân mê ôm lấy bờ hông cao cao, thật là mê người.

Tựa như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Mã Dược, Trâu Ngọc Nương nét mặt càng khó coi hơn nữa.

Chỉ khổ cho Trâu Ngọc Nương, đang cố gắng chịu đựng cảm giác mãnh liệt buồn buồn dưới bụng trước, đang trướng lên khó chịu cực kỳ, nhưng nàng không dám trước mặt “Hung đồ” xin giúp đỡ.

Yêu cầu hắn cởi trói cho nàng, đương nhiên là chuyện không thể.

Để hắn giúp nàng cởi nội y, Trâu Ngọc Nương càng không muốn cũng không dám trước mặt tên “Hung đồ” kia để lộ thân thể băng thanh ngọc khiết. Biết đâu hắn lại chẳng nổi tà tâm, lúc đó thì sự trong sạch của nàng rất khó giữ gìn. Mặc dù sau triều nhà Hán thời Tam Quốc đã được khai hóa nhưng quan niệm trinh tiết còn chưa hình thành, nhưng Trâu Ngọc Nương cũng không muốn biến thành một thân hoa tàn liễu bại khi chưa lập gia đình.

Nghỉ ngơi chốc lát, thể lực Mã Dược vừa khôi phục được một chút, vừa định cõng Trâu Ngọc Nương tiếp tục vượt núi, thì một âm thanh rất nhỏ truyền đến tai hắn. Mã Dược lập tức quay đầu, cương đao nắm chặt trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bụi cỏ phía đống loạn thạch gần đó, trầm giọng quát hỏi:”Ai? Bước ra mau!”

Sau đống loạn thạch, bụi cỏ hơi lay động một chút, một đại hán như quỷ mị đứng lên, dò hỏi:”Phía trước có phải là Mã Dược Mã Bá Tề không?”

Đại hán kia không phải ai khác mà chính là Bùi Nguyên Thiệu, hắn vốn định xuống núi thăm dò quân tình.

Mã Dược trong lòng chấn động, đột nhiên nghe âm thanh có chút quen tai, dưới bóng đêm mờ mờ ảo ảo, cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện ra từ phía sau đống đá bước ra một vị đại hán, đúng là Bùi Nguyên Thiệu, trong lòng hắn không khỏi vui mừng :”Nguyên Thiệu, là ngươi sao?”

“Bá Tề, đúng là ngươi rồi?”Nghe được âm thanh trả lời của Mã Dược, Bùi Nguyên Thiệu ba chân bốn cẳng kích động nhảy đến trước mặt Mã Dược, nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên vui mừng muốn khóc mà nói:”Thật là ngươi rồi! Tốt quá, được cứu rồi, các huynh đệ rốt cuộc được cứu rồi...”

Ở trận chiến Bạch Long Than, chằng những quan quân khắc sâu ấn tượng với Mã Dược, đám giặc Khăn Vàng may mắn sống sót cùng Mã Dược cũng đều sùng kính hắn không thôi, hơn nữa với chiêu bài “Hậu nhân của Danh tướng”, họ cũng giống như tên hào kiệt thô lỗ Bùi Nguyên Thiệu, cũng đều bội phục sát đất, tôn làm cứu thế của quân Khăn Vàng.

Mã Dược hỏi”Bùi Nguyên Thiệu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Nguyên Thiệu đáp: “Xong, xong hết rồi., hai mươi mấy vạn anh em quân Khăn Vàng ở Nam dương hỏng rồi! Tên cẩu tặc Hàn Trung bán đứng chúng ta, đại đa số bọn họ đã chết trận, chỉ có ta cùng 1000 người trốn thoát. Giờ lại bị đám quan quân đó vây khốn ở nơi rừng núi hoang vu này. Hu hu.”

Mã Dược chấn động, mặt mày biến sắc, đượm vẻ đau thương. Tuy nói quân Khăn Vàng khởi nghĩa thất bại đã sớm nằm trong dự liệu của hắn, nhưng giờ nghe tin tức kia, cũng không tránh khỏi có chút thương cảm. Dù sao hắn cũng sống cùng quân Khăn Vàng hơn một tháng, đâu thể vô tình như cỏ cây được?

Thấy Bùi Nguyên Thiệu thân cao tám thước lại khóc lóc như một đứa bé, Mã Dược chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai hắn, một câu an ủi cũng không nói nên lời.

Bùi Nguyên Thiệu rất nhanh nén đau thương, hỏi ngược lại Mã Dược:”Bá Tề, người vì sao lại ở đây, Trần Cảm và Trần Nhạc đâu rồi?”

Mã Dược bóp tay, thở dài nói:”Đừng nói nữa. Hai anh em họ Trần rơi vào tay quan quân ở huyện Dục Dương rồi, chỉ e lành ít dữ nhiều. Ta thiếu chút nữa cũng đã mất mạng tại chỗ.”

Bùi Nguyên Thiệu cả kinh:”Thân phận của ngươi đã bị đám quan quân đó biết rồi sao?”

Mã Dược cười khổ nói:”Chỉ là phát hiện thôi sao, giờ ta đã là khâm phạm bị truy nã khắp thiên hạ. Giờ quận huyện mười ba châu chỉ sợ đều đã dán công cáo truy nã ta rồi”

“Ách... Cái này” Bùi Nguyên Thiệu sửng sốt hồi lâu, đột nhiên trừng mắt, e dè nói:”Đã như vậy, không bằng Bá Tề ngươi ở lại đây đi, các huynh đệ đều rất cần ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK