Ở trong đại điện trang nghiêm của Cự Kiếm Môn lúc này, bầu không khí nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Một vị trưởng lão đứng lên chỉ vào mặt Lăng Vân Sơn. Đây chính là vị trưởng lão lúc trước đã đề nghị di chuyển Vọng Thiên thành:
"Vân Sơn, ngươi nói Vọng Thiên thành sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bây giờ thì sao?! Vô Song lĩnh không ngừng tàn sát để lập tà trận, đã sắp đánh đến nơi này rồi."
Chưởng môn Đường Y, sư phụ của Lăng Vân Sơn lúc này đang dùng tay xoa bóp đầu trọc. Hắn không ngờ rằng chỉ trong vài ngày, hai đại môn phái Thánh tông và Linh Kiếm tông đã quy thuận Vô Song lĩnh. Về phía Thanh Hư môn, lão tổ Lăng Thần dù đang trọng thương, vẫn không tiếc hi sinh tu vi của mình để lập Cửu Cung kết giới, hoàn toàn phong bế Thanh Hư môn với bên ngoài trong vòng 10 năm, kéo dài chút hơi tàn. Đường Y ngẩn đầu, gương mặt đã bị hủy bởi vết xẹo to lớn chăm chú nhìn Lăng Vân Sơn.
"Kim chỉ nam" của Cự Kiếm Môn thì vẫn chậm rãi thưởng thức linh trà rồi nhẹ nhàn đặt tách trà xuống bàn:
"Ta vẫn là câu nói cũ, Vọng Thiên thành chính là nơi an toàn nhất ở Trung châu"
"Đồ nhi! Ta vẫn luôn tin tưởng trực giác của con, nhưng lần này quả thật là lửa đã cháy đến chân rồi."
Vị trưởng lão kia nhìn thấy Đường Y không còn tín nhiệm Lăng Vân Sơn nữa thì mở cờ trong bụng. Lão vừa định đâm thọc thêm mấy câu thì một âm thanh già nua vang vọng trong đại điện:
"Vân Sơn! Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc?"
Nghe được thanh âm này, Lăng Vân Sơn lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay:
"Hồi bẩm sư tổ, người hẳn biết rõ đệ tử nhất. Nếu nơi này có dù một tia nguy hiểm thì đệ tử sẽ là người đầu tiên chạy trốn. Đệ tử dám lấy tính mạng ra bảo đảm Vọng Thiên thành bình an vô sự."
"Tốt! Sau khi đại nạn qua đi, ta sẽ đi một chuyến đến Thiên Cơ các cầu hôn tiểu nha đầu kia cho ngươi."
Lăng Vân Sơn giật mình. Thì ra vị lão tổ này vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Tuy nhiên nếu lão tổ thực sự đích thân đi cầu hôn cho hắn thì xác xuất thành công sẽ cao hơn rất nhiều, dù sao thì Đinh Đinh cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Cơ các. Trên mặt hắn không giấu nổi vẻ hưng phấn, quỳ xuống bái lạy:
"Đa tạ sư tổ thành toàn"
Cả đại sảnh chết lặng. Vị trưởng lão lúc nãy vừa muốn phê bình Lăng Vân Sơn cũng đem lời nói định thốt ra nuốt trở lại. Tuy Cự Kiếm môn toàn một đám mãng phu nhưng không ai dám khiêu chiến uy quyền của lão tổ Đường Thiên. Lúc Vọng Thiên thành rơi xuống Nhân giới, một mình lão đã đại chiến quần hùng đoạt được tòa thành này. Các đời chưởng môn đều đã tạ thế nhưng lão vẫn sống rất tốt, không những thế chiến lực mỗi ngày một hùng hậu.
"Ta phải nhanh đi báo thông tin này cho Đinh Đinh, chắc nàng sẽ vui đến muốn khóc."
Vừa suy nghĩ hôm nay phải ăn mặc như thế nào để tạo ấn tượng với Đinh Đinh, hắn cáo biệt các vị trưởng bối của mình rồi vội vã chạy ra ngoài.
*
Đinh Đinh lúc này đang điều trị cho một tiểu sa di, chừng 12 tuổi, mặt mũi nhợt nhạt, tay phải đã bị chặt mất, máu trên vai áo đã khô. Đây không ai khác chính là Giới Minh, lúc này đang bất tỉnh nhân sự. A Ngưu đang ngồi trên đất, ngẩn đầu nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài. Cậu bé hồn nhiên luôn nhe răng cười ở Lạc Nhạn thôn đã chết.
"Băng tỷ, là ai ra tay độc ác vậy? Lại nhẫn tâm hành hạ một tiểu sa di."
"Là người của Vô Song lĩnh. Trên đường đến đây, ta thấy nhiều thành thị, thôn làng bị tàn sát nên đã lần theo dấu vết của bọn chúng. Khi ta đuổi đến thì đúng lúc hai đứa bé này đang bị truy sát."
"Vô Song lĩnh điên rồi! Đường đường là đại phái của Trung Châu vậy mà lại làm ra chuyện thương Thiên hại lý này."
Đinh Đinh đắp chăn cho Giới Minh rồi nhìn sang A Ngưu:
"Tiểu đệ, hai đệ là người của tự viện nào?"
A Ngưu lấy tay áo quệt nước mắt trên mặt, đứng lên, cung kính nghiêng mình cảm tạ Lệ Băng và Đinh Đinh:
"Cảm ơn hai tỷ tỷ đã cứu đệ và tiểu hòa thượng kia. Lúc đó, đệ có nghe tiểu hòa thượng nói mình là phật tử của Bồ Đề tự. Còn đệ thì từ nhỏ sống ở Lạc Nhạn thôn."
Nói đến đây, A Ngưu không tự chủ được, òa khóc. Bởi từ nay về sau, hắn không còn nhà để về.
Đinh Đinh thở dài, đến ngồi xuống trước mặt A Ngưu, xoa đầu nó:
"Ta thấy đệ lực lượng công đức quấn thân, Phật môn thích hợp với đệ nhất. Ta có thể tiến cử đệ cho Bồ Đề tự. Nếu đệ không muốn xuất gia thì ta có thể dẫn đệ về Thiên Cơ các. Ở đó, ta chắc chắn đệ có thể tìm ra những phương hướng tu tập tốt cho mình."A ngưu không muốn xuất gia. Lúc này hắn muốn giết người; hắn muốn giết hết những kẻ ở Vô Song lĩnh kia; hắn muốn trừng phạt những tiên nhân coi phàm nhân như cỏ rác. Gương mặt trở nên kiên quyết, A ngưu quỳ xuống trước mặt Đinh Đinh.
"Mong tỷ tỷ giúp ta trở thành tiên nhân. Ta muốn trở nên mạnh mẽ. Ta muốn báo thù."
Đinh Đinh kéo tay A Ngưu, rồi lấy chiếc chuông nhỏ đeo trên tóc đặt vào lòng bàn tay hắn:
"Đệ tử Đinh Đinh, truyền nhân đời thứ 5 của Thiên Cơ các. Hôm nay nhận A ngưu làm đệ tử, có các vị tổ sư chứng giám, tuyệt sẽ dốc lòng dạy dỗ."
Chiếc chuông bạc run lên, A Ngưu ngẩng đầu lên thì thấy không gian xung quanh trở nên tối tăm, trước mặt hắn là một con mắt to lớn, uy nghiêm cao ngất, nhìn hắn chằm chằm. A ngưu run rẩy, muốn quỵ ngã nhưng lại phát hiện cơ thể mình cứng đờ. Một âm thanh già nua hiền hòa vang vọng trong không gian tối đen:
"Nhân quả của ngươi thật thú vị! Vậy mà lại dính đến tiểu tử kia."
Suy tính một lát, giọng nói đó lại tiếp tục:
"Lão phu Thiên Nhãn, chấp nhận A Ngưu trở thành truyền nhân đời thứ 6 của Thiên Cơ các. Nhân quả trói buộc, các còn người còn, các mất người diệt."
A Ngưu giật mình tỉnh lại, Đinh Đinh vẫn đứng ở trước mặt, nhìn hắn mỉm cười:
"Đồ nhi ngoan! Tổ sư gia rất xem trọng con. Sau này con phải nổ lực nhiều, không phụ lòng của người."
"Đệ tử xin ghi nhớ." A Ngưu không phải chỉ nói suông cho đúng lễ phép. Là phàm nhân, hắn biết rõ gia nhập Tiên môn khó khăn đến mức nào. Thiên Cơ các không những chấp nhận một phàm nhân không có linh căn, mà còn chọn hắn trở thành đệ tử chân truyền, đây vốn là một điều không tưởng.
Lệ Băng sư tỷ đứng bên cạnh nhìn Đinh Đinh tạo dáng vẻ tông sư, liền cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ:
"Ta cũng phải tìm cho mình một đệ tử."
-
Ở Nam Thiên Ma vực, người của Huyền Ma cung đang đốn cây, đào mỏ, khuân vác vật liệu, xây dựng những kiến trúc kỳ lạ. Một chiếc thuyền cổ kính, gương cờ Huyền Ma cung, bay lượn trên cao. Trên thuyền, Hạ Nhi đứng bên cạnh Huyền Tĩnh đôi mắt tò mò nhìn xuống dưới:
"Thiếu chủ ca ca! Mọi người đang làm gì vậy?"
Trước mặt của Huyền là một cái hộp thủy tinh trong suốt, bên trong có vô số sợi tơ bạc đan xen chuyển động không ngừng quanh một viên ngọc trắng tinh. Mỗi lần Huyền vươn tay rút ra một sợi tơ thì những sợi tơ khác liền thay đổi phương hướng, viên ngọc cũng trở nên trong suốt hơn.
Huyền vừa chăm chú rút những sợi tơ bạc, vừa trả lời Huyền Hạ:
"Mọi người đang giúp ca ca lập trận pháp. Ca ca có thể khẳng định tự cổ chí kim, đây chính là Phục Ma trận to lớn nhất, cầu kì nhất."
"Trận pháp thật to lớn, thiếu chủ ca ca thật lợi hại."
"Ha ha! Đương nhiên rồi!"
Hắn phất tay áo, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hướng Trung châu, gương mặt tràn đầy từ bi, hoàn toàn không phù hợp độ tuổi:
"Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?!"
Hạ Nhi đứng bên cạnh không nói gì, hai tròng mắt tỏa sáng, hâm mộ nhìn Huyền chằm chằm.
Huyền chợt nhận ra phong cách của Tĩnh đệ còn có sức hút hơn cả của mình.
"Thời buổi này, Phật môn có lực sát gái cao đến vậy sao?"
Ở trong Thiền Giới, Tĩnh lắc đầu, thở dài.