Tiếng chuông trong vắt ôm ấp Giới Minh, vỗ về an ủi hắn. Giữa những tiếng chuông ngân vang là tiếng nói thanh khiết như suối mát:
"Này Sa-di Giới Minh, con có đau khổ không?"
Giới Minh không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết nơi đây tuy u tối nhưng lại rất thoải mái, dễ chịu. Nghe thấy có người hỏi mình, hắn mở mắt, liền thấy một cánh tay đang lơ lửng ở trước mặt. Cánh tay giống y hệt cánh tay phải đã mất của hắn. Âm thanh kia phát ra từ cánh tay đó.
"Khi cánh tay bị chặt đứt, con rất thống khổ."
"Vậy con có hối hận không?"
Giới Minh nhìn cánh tay trước mặt, nét mặt có chút lo âu.
"Con hối hận trước kia mình không chăm chỉ tu hành, đến lúc nguy nan thì không đủ khả năng để giúp ai cả? Chỉ hi vọng vị tiểu thí chủ kia có thể an toàn trốn thoát."
Cánh tay đó nghe vậy thì liền tan biến thành khói trắng. Hương khói tụ lại thành hình dạng của kẻ đã tàn sát Lạc Nhạn thôn và chặt tay của Giới Minh. Gương mặt tuấn tú vô tình vô cảm nhìn hắn:
"Con hận kẻ đã chặt tay của con chăng?"
Giới Minh nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn nghĩ rằng khi mình nhìn thấy người này thì sẽ không kìm lòng được mà trở nên giận dữ. Thế nhưng tâm hắn vẫn bình lặng, phải chăng là do pháp âm du dương kia?
"Khổ của thân đã tiêu, khổ của tâm vốn không tồn tại, lửa phiền kia đã tắt."
Người thanh niên Vô Song lĩnh kia tan thành mây khói sau đó lại tụ hợp trở lại, hóa thành một quái vật nửa người nửa dơi, từng thớ cơ bắp lộ ra bên ngoài lớp da đen mỏng, cánh dơi mở ra dài chừng một trượng, đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn chằm chằm:
"Ta có thể cho ngươi lực lượng để bảo vệ những thứ ngươi muốn bảo vệ, chỉ cần ngươi chấp nhận ta, chỉ cần ngươi chấp nhận bản thân của mình."
Lúc này hình bóng một đứa trẻ chừng 6 tuổi hiện ra bên cạnh hắn. Đôi mắt tràn đầy từ bi, miệng lập lại những lời lúc trước từng nói với hắn ở Quỷ Diện lâm:
"Khi thức không phải thức, khi ngủ không phải ngủ,..."
Giới Minh nhìn thân ảnh Huyền Tĩnh, mỉm cười, gật đầu đa ta, rồi quay đầu về phía quái vật kia:
"Ở chỗ mộng mị mà không mộng mị, ta luôn có chánh niệm của chính mình."
Con quái vật lập tức tan thành mây khói, không gian bên cạnh Giới Minh xụp đổ, hắn mở mắt tỉnh dậy trong thực tại. Thế nhưng, thực tại lại còn ồn ào hơn cả mộng cảnh. Hắn nhíu mày, "Chẳng lẽ đạo tâm của ta còn quá yếu nên đã bị tâm ma thôn phệ?" Giới Minh lại lập tức nhắm mắt, gạt bỏ mọi tạp niệm, chú tâm tụng niệm tam tạng kinh.
Ở trong phòng khách bên cạnh phòng ngủ của Giới Minh còn một nam, hai nữ và một câu bé đang tranh cãi.
"Băng tỷ, bây giờ cho dù tỷ có đến Nam Vực thì cũng không thể bắt trói tiểu ma đầu Huyền Tĩnh về Lãnh Nguyệt cốc được, Huyền Ma cung cũng không phải chỉ để trang trí."
"Sư tôn đã căn dặn ta phải cố "thuyết phục" tiểu sư điệt, phải mang nó về Lãnh Nguyệt cốc. Đó cũng là mục đích duy nhất của chuyến đi lần này."
Lăng Vân Sơn ở bên cạnh chỉ biết cười khổ, "Tiên tâm luận đạo thật thật không có chút hấp dẫn nào với các quái thai này sao? Ba nhân vật đình đám nhất không một người xuất hiện; Bất Kiến Huyết - Lệ Băng đến đây té ra cũng chỉ là vì phụng mệnh hành sự."
Lệ Băng quay đầu chuẩn bị rời khỏi phòng. Đinh Đinh thấy không thể thuyết phục được Lệ Băng, liền ôm chằm lấy nàng từ sau lưng, cười hì hì:
"Vậy thì muội cũng đi cùng tỷ. Tuyệt đại song kiều của Tây vực, đánh đâu thắng đó, nhất định sẽ bắt được tiểu ma đầu, áp giải hắn về Lãnh Nguyệt cốc."
Đinh Đinh hoàn toàn không cho rằng bằng vào sức của 2 người là có thể bắt được Huyền Tĩnh, nàng chỉ là lo lắng cho Lệ Băng. Tuy thần thức của Lệ Băng rất cường đại, nhưng dẫu sao vẫn là một người mù. Hơn nữa hướng đến Nam Vực từ Trung Châu lúc này là vô cùng nguy hiểm.
Lăng Vân Sơn nghe vậy thì tái mặt, hắn kéo tay Đinh Đinh lại:
"Ở Trung châu lúc này, ngoài Vọng Thiên thành của Cự Kiếm môn và Cửu Cung kết giới của Thanh Hư môn, thì không còn một nơi nào an toàn. Hơn nữa Huyền Ma cung đã tuyên chiến với Vô Song lĩnh, Đao tông ở Bắc địa đã bỏ mặt hiệp ước đình chiến, bên ngoài rất hỗn loạn. Muội đi lúc này, lành ít dữ nhiều."
Đinh hất tay Lăng Vân Sơn ra, rồi hừ lạnh:
"Ta muốn đi đâu, không cần thiếu môn chủ Cự Kiếm môn phải bận tâm."
Tâm trạng của Đinh Đinh lúc này quả thật không tốt. Vô Song lĩnh bành trướng khiến nhiều tu sĩ dự thi hối hả bỏ đi, có người vì lo lắng cho tông môn, gia tộc cũng có người thì muốn chạy khỏi Trung châu để lánh nạn. Ba nhân vật được chú ý nhất của Tiên Tâm luận đạo lại không xuất hiện, nên không mấy người màng đến cá cược. Tên gia hỏa Lăng Vân Sơn này thì suốt ngày cứ bám lấy nàng không buông.
Đinh Đinh kéo A Ngưu và Lệ Băng ra khỏi căn nhà khách của Cự Kiếm môn, đẩy họ lên chiếc kiệu bạc to lớn được tám khôi lỗi khiên. Lúc nàng leo lên kiệu cũng không quên nhăn mặt lè lưỡi với Lăng Vân Sơn vừa chạy theo ra. Trong lúc Lăng Vân Sơn ngỡ ngàng, chiếc kiệu bạc lập tức cưỡi mây trời thẳng tiến Nam Thiên Ma vực.
Vẻ mặt trêu đùa của Đinh Đinh làm trái tim nhỏ bé của Lăng Vân Sơn đập trễ một nhịp. Hắn trở nên kiên cường hơn bao giờ hết, hắn hạ quyết tâm phải chạy theo làm hộ hoa cao thủ, bảo vệ nét hồn nhiên trên gương mặt tuyệt mĩ kia.
Chậm rãi rút Tổ kiếm ra từ sau lưng, chậm rãi chỉ Tổ kiếm về hướng Đinh Đinh vừa rời đi, chậm rãi nheo mắt lại, hắn trợn mắt lên, miệng quát lớn:
"Phá Thiên!"
Cả người Lăng Vân Sơn bốc lên hỏa diễm cuồn cuộn, Tổ kiếm phát ra hào quang đỏ rực, từng tiếng nổ lách tách vang lên. Khí thế được tích tụ đến đỉnh điểm, Tổ kiếm kéo hắn bay nhanh, bay đến bên cạnh tình yêu của hắn. Chỉ trong nháy mắt hắn đã vượt ra khỏi cổng thành hùng vĩ cao hơn tầng mây của Vọng Thiên thành. Lăng Vân Sơn ngửa mặt lên trời thét dài:
"Lăng Vân Sơn ta thà chết vì tình còn hơn sống vô tình."
Lúc này, một âm thanh già nua vang lên trong đầu hắn:
"Đừng lộn xộn!"
Thần thức của lão tổ Đường Thiên luôn khóa chặt Lăng Vân Sơn, lúc này lôi cả hắn và Tổ kiếm quay về.
-Ở Nam Thiên Ma vực, thiếu chủ của Huyền Ma cung, Huyền Tĩnh đang rơi vào tình huống xấu nhất. Hắn đang chạy đôn chạy đáo khắp Nam Thiên Ma vực để lập Phục Ma trận thì lại gặp được cố nhân. Đứng ở trên thuyền, hai mắt của Huyền trợn tròng thiếu chút nữa là muốn lòi cả ra ngoài, hai đầu gối run lên cầm cập, mồ hôi ướt đẫm áo.
"Không! Không thể nào! Chẳng lẽ đây chính là Thiên ý?! Trời đất ganh tị nên muốn bóp ta từ trong trứng nước?! Ta không tin! Ta không tin!"
Nghe thấy thiếu chủ của mình không cam lòng hét lên, Huyền Hạ cũng run sợ nhưng chấn định lại, chạy đến bên cạnh hắn, lắc vai hắn, thì thào:
"Thiếu chủ ca ca thông minh nhất, mạnh mẽ nhất! Chuyện gì ca ca cũng có thể giải quyết được."
Huyền ngừng run rẩy, trìu mến xoa đầu Huyền Hạ:
"Đúng vậy! Ca ca sẽ không sao!"
Huyền không muốn liên lụy Huyền Hạ nên lập tức rời khỏi cổ thuyền, hắn phất tay, một lượng lớn linh thạch bay ra khảm vào trên thuyền, chiếc thuyền cổ kính lập tức trở thành sao băng bay trở về Huyền Ma cung với tốc độ nhất.
Sau khi xác định Huyền Hạ đã an toàn rời khỏi, hắn liền đốt pháo hiệu. Quả pháo bay lên cao, nổ tung, một chữ "Ma" đỏ rực hiện trên bầu trời. Tiếp theo hắn tế ra hết các pháp bảo cúng cơm của mình, tay phải có Trấn Hồn linh, tay trái có Phục Ma niệm châu, trên người mặc Tam Tạng cà sa, đầu đội bát La Hán ứng lượng khí.
Xung quanh Huyền Tĩnh, bốn trận pháp không gian tỏa sáng, bốn con khôi lỗi uy mãnh xuất hiện; chúng đều cao gấp đôi người trưởng thành, hai tay cầm khiên lớn vuông vức to bằng thân thể của chúng. Đây là bộ khôi lỗi phòng ngự "Tứ Tượng hộ pháp" được Huyền tốn rất nhiều công sức nghiên cứu mà thành. Lúc này, hắn mới cảm thấy an toàn hơn một chút:
"Chẳng mấy chốc người của Huyền Ma cung sẽ đến đây. Các ngươi thật là gan to bằng trời! Ở Nam Thiên Ma vực mà cũng dám tập kích bản thiếu chủ. Khôn hồn thì mau cút khỏi nơi đây!"
Ở cách đó không xa, ba tên thổ phỉ đang bao vậy Thiên Thủy Nguyệt. Đúng! Chính là sát tinh Thiên Thủy Nguyệt, công chúa của Thiên Thu quốc. Những tên thổ phi sau khi nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời rồi nghe được những lời kia thì điếng người. Ở Nam vực, không ai không biết đại danh Huyền Ma cung, vậy mà có người vây đánh thiếu cung chủ tại nơi này. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn. Tuy mấy tên này có tu vi Thần Thông cảnh, nhưng đối với cường giả cấp cao thì bọn chúng có khác gì hài tử phàm nhân trói gà không chặt. Có một tên bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, hai tên còn lại thì lấy đao cắt vào tay để tạo cảm giác rồi cắn răng tháo chạy.
Thiên Thủy Nguyệt sau khi bị bọn thổ phỉ đợt trước bắt về trại, doanh trại liền bị người của Vô Song lĩnh đến tàn sát, nàng may mắn, vẫn sống sót. Sau khi biết Trung châu loạn lạc, nàng liền trèo đèo lội suối đến Nam vực. Vì không muốn lộ tin tức của mình cho người của Huyền Ma cung, nàng lựa chọn sống ẩn dật một mình, ai ngờ đâu vì thế mà nàng lại bị một đám thổ phỉ chú ý rồi tìm đến.
Nàng nhìn Huyền Tĩnh trên trời, ánh mắt phức tạp. Kẻ mà mình năm lần bảy lượt muốn hãm hại lại xuất hiện cứu mình. Nàng cảm thấy thật hổ thẹn. Nếu nàng biết lần trước hắn để mặc nàng cho thổ phỉ bắt đi, thì không biết nàng sẽ nghĩ gì. Thu Thủy Nguyệt quỳ trên đất, hướng về phía Huyền Tĩnh khấu đầu:
"Tiện thiếp hai lần chịu ơn cứu mạng, xin làm trâu làm ngựa đền đáp đại ân của Huyền công tử?"
Huyền hoàn toàn không để ý đến Thiên Thủy Nguyệt đang phủ phục ở đằng xa, hắn vẫn cảnh giác đề phòng xung quanh:
"Khốn kiếp! Phục ma trận vẫn chưa kịp hoàn thành! Chậc! Nếu Tĩnh có thể mở Tuệ nhãn thì không cần phải khổ sở như thế này nữa. Nhưng mà sát tinh Thu Thủy Nguyệt đang ở đây, nguy cơ mất mạng nhất định phải ở rất gần."
Ở trong rừng, một vài sát thủ đang ẩn thân, nhìn Huyền chằm chằm, tay cầm dao găm, đang chờ một cơ hội thích hợp để ra tay:
"Làm sao hắn lại có thể phát hiện ra chúng ta? Chẳng lẽ là do sát ý của chúng ta quá mạnh mẽ?"
"Không ổn! mau rút lui..."
Tên sát thủ kia chưa kịp truyền tin cho đồng bọn xong thì một mũi kiếm đã chui từ miệng của hắn ra ngoài, rồi rụt về.
Một xác chết từ trên cổ thụ hiện ra, đôi mắt vẫn còn nét bàng hoàng, rơi xuống đất.
Những tên sát thủ thấy vậy, hoảng sợ, ngưng ẩn thân thuật, phân tán bốn phương tám hướng, thi triển đủ bí pháp, điên cuồng bỏ chạy.
Vừa chạy được vài bước thì trước mặt của của mỗi người liền xuất hiện một cái xác không đầu. Đám sát thủ không hẹn mà cùng nghĩ:
"Sao giống lại cơ thể của ta như vậy?"
Đôi mắt bọn chúng lờ đờ, miệng cố nói mà không thể phát ra thanh âm:
"Kiếm vực! Nhất kiếm phong hầu."
Khi thân xác của bọn hắn được bí pháp đem đi thật xa thì những chiếc đầu kia mới mất đi sinh cơ, đồng loạt rơi xuống đất.
Sau khi chém ra một kiếm lấy đầu toàn bộ các sát thủ, Thương Lục trưởng lão mới hiện ra trước mặt Huyền Tĩnh:
"Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, mong thiếu chủ trách phạt."
"Thương Lục thúc, người đến thật kịp thời."
Huyền Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, lại thoát được một kiếp. Hắn thầm trách mình quá chủ quan, luôn nghĩ rằng ở Nam Thiên Ma vực là mình đã an toàn.
Huyền nhìn về phía Thiên Thủy Nguyệt, trầm ngâm:
"Nhờ nhìn thấy cô ta mà chúng ta mới phòng bị kịp thời, bình an vô sự. Vậy cô ta là sát tinh hay là phúc tinh đây?"
Ở trong Thiền giới, Tĩnh mở mắt, thì thào:
"Phúc họa tương y."