Linh kiếm tông nằm trong góc Tây Bắc của Trung châu. Lưng dựa dãy Thiên Sơn hùng vĩ. Bốn phía là đồi núi tuyết trắng đan xen, tạo thành những hẻm núi nhỏ hẹp treo leo, thuận tiện cho việc mai phục.
Dựa vào địa hình của nơi này mà các lão tổ của Linh Kiếm tông đã sáng lập nên Lưu Quang kiếm trận.
Vô số kiếm khí vô hình trôi chảy trong các hẻm núi, chủ động chém giết kẻ xâm nhập.
Trên bầu trời cũng là kiếm khí dày đặc, nhảy múa theo một lộ trình huyền nào đó. Kiếm khí từ trên cao và trong các hẻm núi thi thoảng lại hoán chuyển vị trí cho nhau, vô tình phá nát hư không.
Nếu ai sảy chân rơi vào thiên la địa võng này sẽ lập tức bị kiếm khí biến thành tổ ong.
------
Mây đen chậm rãi tiến vào bầu trời của Linh Kiếm tông.
Người có linh căn sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đang diễn ra trên đám mây khổng lồ kia.
Vô số oan hồi bay lượn, kêu gào, thâm chí còn có âm hồn cấu xé lẫn nhau.
Đạp trên mây là năm vạn khôi lỗi to nhỏ không đồng đều, cả người mặc khôi giáp. Có con chỉ cao gần bằng người trưởng thành, có con còn to lớn hơn cả một tòa lầu các chín tầng.
Bên cạnh chúng là hơn mười vạn quỷ vật dữ tợn, gào thét những ngôn ngữ tối nghĩa.
Đội ngũ này hoàn toàn không có bất kỳ một trật tự nào. Những con khôi lỗi thỉnh thoảng còn lỡ chân đạp trúng lũ âm binh, khiến bọn chúng gào rú thê thảm.
Ở phía trước hết, Tứ tượng hộ pháp to lớn khiên bốn lá cờ đen như mực, bay phần phật trong gió.
Phía sau bốn con khôi lỗi này, Huyền Tĩnh một tay chống cằm, nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế kiệu được khiên bởi tám con quỷ mập mạp dữ tợn. Cả đám đều được xăm kín trận pháp và văn tự kỳ dị.
---
Cung chủ của Huyền Ma cung hôm nay ăn mặc khá giản dị. Thân khoác một chiếc áo bào đen viền đỏ, bên ngoài phủ áo choàng nhung trắng, dĩ nhiên không phải để chống lại gió lạnh phương Bắc. Đối với một tu sĩ đẳng cấp tông sư như hắn, trang phục tất nhiên là để gia tăng thần thái.
Mái tóc trắng dài tùy ý xõa trên vai. Gương mặt thì được một chiếc mặt nạ trắng tinh không chút biểu cảm che kín.
Những nơi không bị y phục che khuất, trên cổ và trên bàn tay, làn da trắng nõn của hắn được phủ đầy trận pháp chồng chéo lên nhau, thỉnh thoảng những trận pháp này lại có chút biến hóa nho nhỏ. Người có tu vi thấp kém nhìn vào trận pháp quá lâu liền sẽ bị câu hồn đoạt phách.
Bên cạnh của Huyền Tĩnh có một viên ngọc đen xì, có ma khí hừng hực bao bọc, không ngừng liếm láp.
Huyền Tĩnh vươn tay chụp lấy hắc châu rồi bắt đầu tung hứng.
"Nếu nó to hơn chút nữa ta có thể lấy nó làm thành một quả lưu tinh chùy. Trước kia ở Yêu giới, ta dùng Hỗn Thiết lưu tinh chùy khá thuận tay... "
Bỗng Huyền Tĩnh nhíu mày. Nhắc đến Yêu giới, một cảm giác quen thuộc tràn ngập tâm can hắn.
"Lại là cái cảm giác quái gỡ này! Hẳn là liên quan đến phần ký ức bị mất đi sau khi chuyển sinh..."
Huyền tiếp tục chơi tung hứng. Liên quan đến ký ức kia, hắn không tài nào nghĩ ra nên đành phải cho qua.
Còn việc luyện viên ngọc đen tuyền này thành lưu tinh chùy, hắn tất nhiên chỉ là đang nói chơi mà thôi.
Thực ra, Hắc châu đó chính là Tiên Tâm của hắn.
Sau khi minh ngộ ra được bản chất của Vô Cấu thể, hắn quyết định làm chuyện điên rồ nhất trong lịch sử tu chân giới, thậm chí là lịch sử của cả cõi Ta Bà, 3000 đại thiên thế giới.
Trong hai năm, hắn đã thành công tách rời tiên tâm của mình ra khỏi cơ thể.
Đầu tiên hắn dùng Tỏa Hồn Vị Định trên chính cơ thể của mình, phong bế thần hồn, trú định Tiên Tâm, cắt đứt liên hệ của nó với linh khí bên ngoài. Tiếp theo hắn lại phá nát hết toàn bộ kinh mạch của mình.
Sau đó là chịu đựng vô tận thống khổ, để cho bản năng của Vô Cấu thể tự hành, loại bỏ tiên tâm. Trong trạng thái đau đớn tột cùng này, Huyền Tĩnh phải khắc trận pháp lên da thịt và xương cốt, ve thần thức thành một tia mỏng liên kết hời hợt với khỏa tiên tâm này.
Lần bế quan đó đối với hắn mà nói chính là cửu tử nhất sinh. Hắn cũng không ngờ rằng, Ma tâm tiểu thành như hắn mà cũng phải quằn quại vì cơn đau thấu tâm đó.
Bây giờ nhục thân của Huyền Tĩnh chính là một khỏa linh thạch tuyệt phẩm. Linh lực ở trong trạng thái thuần túy nhất, chỉ có linh lực, không có pháp lực.
Quá trình tu luyện Vô Cấu thể không phải là quá trình trao dồi, mà chính là một quá trình loại bỏ hết tất cả các pháp phụ thuộc bên trong cơ thể.
"Nhưng mà... Đây vẫn chưa phải là điểm cuối cùng của Vô Cấu thể. Trên thân thể của ta vẫn còn trận pháp. Trận pháp cũng là pháp, ma tâm cũng là pháp, đều phải bị loại bỏ. Tuy nhiên, nếu ta hủy cả trận pháp thì thần thức của ta làm sao có thể trụ lại trên cơ thể. Lúc đó, chẳng phải ta sẽ thực sự hóa thành một pho linh thạch sao?!"
Huyền Tĩnh rất đau đầu, tâm pháp của Vô Cấu thể quá mức mơ hồ. Các đời trước của Lãnh Nguyệt cốc cũng có nhiều người tu luyện Vô Cấu thể. Thế nhưng đừng nói đến Vô Cấu thể đại thành, chưa từng có người nào đi đến được độ cao như Huyền Tĩnh.
Ngay cả thiên tài nghịch thiên như Huyền Mục lão tổ cũng chỉ dám chia tiên tâm của mình ra làm hai. Một nửa vận chuyển tâm pháp của Vô Cấu thể, loại bỏ tất cả các pháp; còn nữa kia thì vận hành Thiên Ma quyết, thôn phệ tất cả các pháp. Hai pháp môn cứ như vậy mà tuần hoàn rồi lớn dần lên.
Huyền Mục lão tổ rất đắc ý với phương pháp tu luyện của mình.
Thế nhưng, Huyền Tĩnh thì chỉ cười, nói đó không phải chính đạo.
Ngồi trên ghế kiệu, Hắn thở dài ngán ngẩm:
"Nếu Lăng Thần lão tổ của Thanh Hư môn còn sống thì thật tốt. Nghe nói lão có thể dùng trận pháp để hòa mình vào đại tự nhiên của Tiên Bàn sơn. Nếu ta có thể được lão chỉ dạy cho trận pháp đó thì hẳn có thể khắc phục được vấn đề nan giải của Vô Cấu thể."
---
Lưu Quang kiếm trận của Linh Kiếm tông đã ở trong tầm mắt, Huyền Tĩnh thả Tiên Tâm của mình xuống rồi lười nhác giơ tay lên, ra hiệu dừng lại.
Đám khôi lỗi lập tức đứng khựng lại.
Lũ hồn ma và quỷ vật thì hoàn toàn không để hắn vào mắt, cứ nhào đầu chạy về phía trước.
Gân xanh nổi lên trên trán của Huyền Tĩnh.
"Đứng lại!"
Hắn hét lớn, ma âm len lỏi qua các hẻm núi, vang vọng khắp nơi.
Âm binh bộ hạ khựng lại, ngờ nghệch nhìn hắn một lát rồi lại hét gào lao về phía Linh Kiếm tông, muốn nói "Ngươi hét kệ ngươi!"
Huyền Tĩnh ngớ người. Hắn có chút hối hận quyết định thống lĩnh đoàn ma quân này.
"Tứ tượng hộ pháp!"
Sau khi Huyền Tĩnh vừa lên tiếng, bốn cỗ khôi lỗi to lớn đi ở phía trước bắt đầu phất bốn cây cờ hiệu khổng lồ.
Đám ma quỷ như bị thôi miên, tất cả đều dừng lại.
Ngay lúc này, một âm thanh già nua trầm thấp từ Linh Kiếm tông vang lên:
"Ma đầu to gan, dám xâm phạm Linh Kiếm tông. Nể tình ngươi đã từng có công giải cứu nhân giới, bản tông tha cho ngươi một mạng, mau mau rời khỏi nơi này. Đây là thánh..."
"Câm miệng!!!"
Tiếng hét của Huyền Tĩnh lấn áp giọng nói kia! Tuyết trên các sườn núi cũng bị dư âm làm cho chấn động, nứt toác.
Hắn ngôi thẳng dậy, phất tay áo, dư âm cũng theo đó mà biến mất.
Sau khi tất cả đều bị tiếng hét của hắn dọa thành người câm, Huyền Tĩnh cười nói:
"Con người ta rất biết nói lý lẽ. Để ta suy nghĩ một lát xem."
Huyền Tĩnh đang trong bộ dạng suy nghĩ thì Ma khí quấn quanh khỏa Tiên Tâm của Hắn bắt đầu giao động dữ dội hóa thành hai con giao long thô to, lao vào Lưu Quang đại trận.
Trận pháp lập tức liền được kích phát. Vô số kiếm khí lao đến cắt giao long ra thành từng mảnh nhỏ.
Ma khí bay tán loạn.
Vị thái thượng trưởng lão của Linh Kiếm tông không ngờ pháp thuật của Huyền Tĩnh lại yếu ớt đến vậy.
Huyền Tĩnh từng giết chết một vị thượng thần và hơn ngàn tu sĩ của Thánh tông. Sau đó trận pháp của hắn lại trấn áp được cả Mê Trì địa ngục. Những chuyện này càng được lưu truyền thì càng bị phóng đại, thực lực của Huyền Tĩnh đã được miệng đời thần hóa. Vị trưởng lão của Linh Kiếm tông thà tin vào lời đồn hơn là chủ quan khinh địch.
"Ha Ha! Nếu thực lực ngươi chỉ có nhiêu đó thì chịu chết đi!"
Vừa nói lão vừa thúc dục Lưu Quang đại trận tấn công Huyền Tĩnh.
Sát ý cô động thành pháp tướng khổng lồ, có gương măt uy nghiêm. Kiếm khí bên trong đại trận tụ lại hình thành một cây kiếm sắc bén.
Pháp tướng cầm kiếm chém thẳng xuống đầu Huyền Tĩnh.
- Khốn Thiên Kiếm.
Huyền Tĩnh bao tuổi? Làm sao có thể chống lại Khốn Thiên Kiếm, một đòn của một tu sĩ cảnh giới Thượng Thần sử dụng kiếm khí của Lưu Quang đại trận.
Kiếm còn chưa chém xuống thì mây đen đã bị đánh tan, âm binh quỷ vật bay nhảy tán loạn. Huyền Tĩnh bị kiếm khí khóa chặt, không thể nhúc nhích, lập tức bị chém làm hai, ghế kiệu tanh bành.
Vị trưởng lão đang canh giữ đại trận thấy Huyền Tĩnh bị giết thì vui sướng, cười ha hả.