• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiếc thuyền cổ kính đang bay từ Vô Tận hải đến Trung châu. Trong một gian phòng trên thuyền, một cậu bé đang nhắm mắt tu hành, trên người mặc trường bào màu đen, thêu huyết long uốn lượn, nội y đỏ như máu, mái tóc đen nhánh dài chưa đến vai, cả người toát ra khí thế của trùm cuối. Quỷ dị là hai mắt của đứa bé trai này được che kín bởi một dải lụa đen, bên trên có chằng chịt kinh văn, chân và tay đều bị khóa bởi xích được tinh luyện từ vạn niên huyền thiết mà cả Chân Tiên cũng khó phá. Huyền Tĩnh lúc này nhìn tựa như một ác ma đang bị phong ấn, nếu có ai dại dột cởi bỏ xích sắt kia thì thế gian sẽ chìm trong biển máu.

Ở trong Ma ngục, Huyền lên tiếng hỏi:

"Tiểu Tĩnh, người có cần thiết phải làm như vậy không? Tuy ta phải công nhận rằng lúc này trông ta rất có phong phạm cao thủ bí ẩn nhưng mà ngươi làm như vậy lỡ như chúng ta bị tập kích bất ngờ thì phải làm sao? Vả lại những thứ này có thể cản được ta giết người sao?"

"Pháp lực của ta và ngươi ngang ngửa nhau, ta không thể trấn áp ngươi, dù sao thì ta cũng chỉ có thể làm hết khả năng của mình mà thôi. Sống chết có số."

"Tĩnh à! Lần này đến Trung châu, ta sẽ hết sức ủng hộ ngươi. So với trở thành quán quân Tiên Tâm luận đạo, cứu vớt Trung châu còn nhanh chóng gây dựng danh tiếng của ta hơn. Ta cũng đang vô cùng bận rộn với nghiên cứu của mình, mọi việc lần này, cứu người hay giết người ta đều sẽ giao cho ngươi. Thế nào! Có tâm ma nào thoải mái dễ nói chuyện như ta không? Ahahahahaha."

Ở ngay bên ngoài căn phòng, có 2 người đang canh gác, một thiếu nữ chừng 18 tuổi có gương mặt ngây thơ trong sáng mặc áo váy máu hồng nhạt, một người thanh niên tuôi chừng 25 trên mặt lúc nào cũng mang một nụ cười hiền lành phúc hậu. Cô gái hỏi người thanh niên,

" Văn sư huynh! Vì sao thiếu chủ lại ăn mặc kì quái như vậy?"

" Điều này ta cũng đã từng hỏi cha ta. Người nói thiếu chủ của chúng ta đang tu luyện một môn công pháp vô cùng cường đại, có thể khiến người tu luyện trở nên cuồng loạn, bởi vậy phải tự phong ấn bản thân."

Vị Văn sư huynh ngừng nói, nhìn về phía căn phòng, chấp tay bái phục,

"Thiếu chủ tuổi còn rất nhỏ đã đạt đến cảnh giới Tiên Tâm, thế mà vẫn người vẫn khắc khổ tu luyện như vậy, đây là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo."

Hai người này là Bá Văn và Hồng Ly Châu, thiên tài của Thiên Tàn kỵ binh và Địa Khuyết ám vệ. Bá Văn chính là con trai của Bá Long, thế nhưng hoàn toàn trái ngược với Bá Long, hắn lúc nào cũng mang bộ dạng một thư sinh, trên người khoác áo dài xám, đầu đội mũ quan, tay lúc nào cũng phe phẩy cây quạt xếp. Đây có lẽ là như người ta hay nói, "cha mẹ sinh con, trời sinh tánh". Bá Long đã hoàn toàn bỏ cuộc với việc chỉnh đốn con trai mình, hắn vô cùng hối hận việc đặt tên cho con trai mình là Bá Văn. Cũng bởi vì hắn ít học nên mới đặt cái tên này cho con trai, ai ngờ con trai hắn lại vùi đầu học hành, còn thỉnh cầu Huyền Mục cung chủ tổ chức thi cử cho Nam Thiên Ma vực để tuyển quan lại. Huyền Mục cung chủ thấy đây cũng không phải việc gì xấu nên cũng chiều ý hắn, còn phong Bá Văn thành trạng nguyên của Nam Thiên Ma vực.

"Ly Châu sư muội, Liễu tổng quản đã có lệnh, lần này đến Trung châu phải hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của thiếu chủ, không được tự ý làm bậy."

Hồng Ly Châu nghe vậy thì bĩu môi:

"Sư huynh cứ làm như ta lúc nào cũng quậy phá, nghịch ngợm."

Hồng Ly Châu quả thật cảm thấy rất bất bình. Nàng tiến vào cảnh giới Tiên Tâm từ lúc 16 tuổi, vậy mà 2 năm nay nàng vẫn không được giao nhiệm vụ chính thức nào. Sư phụ của nàng là Hồng Liên trưởng lão không một chút nào tin tưởng nàng, luôn bảo nàng tâm tính còn quá trẻ con. Nàng quyết định sẽ nhân cơ hội này thể hiện bản lĩnh của mình, cho mọi người ở Huyền Ma cung được sáng mắt ra.

Không ai có thể ngờ rằng đội ngũ dự thi lần này của Huyền Ma cung lại không một chút phô trương thanh thế, chỉ có 3 người lặng lẽ tiến đến Trung Châu. À không! là 3 người và một sát thủ cảnh giới Chân Tiên đỉnh phong. Tuy Tĩnh đã yêu cầu nhưng Huyền Mục lão tổ dĩ nhiên không thể nào yên tâm để cho cháu mình chạy đến đất của địch nhân một cách đơn sơ như vậy, thế nên lão đã phái Thương Lục trưởng lão âm thầm theo sau bảo vệ.

----------

Ở Vô Song lĩnh lúc này đang vô cùng náo loạn. Họ vừa nhận được ngọc giản với tiêu đề "khách làng chơi Vô Song lĩnh tìm hoan". Trong ngọc giản là hình ảnh đoàn sứ giả do Khải Uy trưởng lão đang hò hét những lời thô tục, biểu diễn đủ tư thế ngoạn mục.

Nhưng tất cả những điều đó không đáng sợ, họ có thể nói là Huyết Ma cung dùng thủ đoạn nhầm nhục mạ Vô Song lĩnh.

Ở trong ngọc giản, nếu để ý, ngoài những lời lẽ thô tục, Khải Uy cùng những người trong đội còn tiết lộ kế hoạch tiêu diệt Huyền Ma cung của Vô Song lĩnh. Những ngọc giản này được truyền đi khắp nơi, mà Vô Song lĩnh lại là nơi cuối cùng nhận được tin tức.

Đông Phương Duy Kính, trưởng môn của Vô Song lĩnh gương mặt âm trầm, xiết chặt tay vịn ghế ngồi. Trong đại điện, các trưởng lão cũng không ai dám nói chuyện. Một hồi lâu sau, Duy Kính lên tiếng:

"Mọi người, chuyện lần này chúng ta nên phải giải quyết như thế nào?"

Một vị trưởng lão lập tức trả lời:

"Cứ đổ hết tội cho Khải Uy trưởng lão cùng Thiên Thu quốc. Khi chấp hành nhiệm vụ đó, họ đã có giác ngộ phải chết nếu thất bại."

Các vị trưởng lão khác cũng gật gật đầu, rì rào bàn tán. Lúc này đại trưởng lão Âu Dương Thắng lắc đầu nhìn các vị trưởng lão khác rồi hỏi:

"Đã có tin tức gì của đoàn người Khải Uy chưa?"

"Bọn họ đã rời khỏi Huyền Ma cung, có nhiều người nhìn thấy họ trên đường từ Nam Vực về Trung châu nhưng không lâu sau đó, họ như hoàn toàn tiêu thất, không tra ra được tin tức gì. Có lẽ là đã chết dưới ma trảo của Huyền Ma cung..."Đại trưởng lão giơ tay ngưng vị trưởng lão đang nói kia rồi nhẹ nhàng nói:

"Họ đã trốn rồi, chắc đã mai danh ẩn tích."

"Đại trưởng lão, vì sao người lại nghĩ vậy?"

"Huyền Ma cung căn bản không cần giết họ, lại càng muốn chứng kiến chúng ta ra tay giết người của mình, gây mâu thuẫn trong nội bộ."

Nói đến đây, tất cả các vị trưởng lão trong đại sảnh đều trở nên yên lặng. Khải Uy dù gì cũng là một vị thái thượng trưởng lão, quan hệ với những sư huynh đệ của mình cũng rất tốt. Nếu phải để Khải Uy gánh hết hàm oan, rồi lấy mạng đền tội thì sẽ dẫn đến rất nhiều xích mích giữa các phe phái trong tông môn. Vị chưởng môn ngôi im lặng trước giờ, lúc này lên tiếng:

"Sự việc lần này, Vô Song lĩnh chúng ta cứ im lặng là được. Dù sao, chúng ta cũng chưa tiến quân Huyền Ma cung, không ai có chứng cứ khẳng định kế hoạch là do chúng ta lập ra. Căn dặn những đệ tử biết chuyện, khi ra ngoài nên chú ý miệng lưỡi. Từ đây đến khi Tiên Tâm luận đạo, ta không muốn thấy chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."

Đại trưởng lão Âu Dương Thắng nheo mắt nhìn Đông Phương Duy Kính. Lão cảm thấy tính tình của vị sư huynh này càng lúc càng thay đổi, khí tức so với trước kia rất khác biệt, trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Lão suy nghĩ:

"Những người trong gia tộc Đông Phương dạo này quá im lặng, không hợp lẽ thường. Ta phải căn dặn tiểu tử Âu Dương Vân, tránh để hắn xung đột với họ trong thời gian này."

----------

Tĩnh mở mắt, Thiên Nhãn thông nhìn xuyên qua ván gỗ của thuyền, nhìn vào khu rừng rậm của Quỷ Diện Lâm, hắn nhìn thấy Thiên Thủy Nguyệt vị công chúa kia của Thiên Thu quốc, lúc này xiêm y rách nát, mặt mày tái nhợt, đôi mắt u buồn không còn vẻ băng lãnh của lúc trước. Nàng ta đang bị một đám thổ phỉ vây quanh. Không có U Linh cổ cầm, nàng cái gì cũng không phải.

Tu vi của nàng vốn bình thường, mới đạt đến cảnh giới Thần Thông. 16 tuổi mới vào cảnh giới Thần Thông, tuy không thể so sánh với các tuyệt thế thiên tài, nhưng cũng không phải là quá tệ, dẫu sao cũng là một công chúa được hoàng tộc bồi dưỡng. Bởi vì không phải là quá tệ, nàng mới có thể cầm cự đến hiện tại. Cả đám thổ phỉ có 5 tên này đều có tu vi Thần Thông cảnh.

Sau khi bị vứt ra khỏi Huyền Ma cung, nàng đã biết mình không còn nhà để về, cũng không thể tin tưởng bất kì ai trong đoàn đội vì Vô Song lĩnh và Thiên Thu quốc có thể sẽ đem hết tội lỗi đổ lên đầu nàng. Dù gì thì U Linh cổ cầm cũng chỉ có mình nàng là có thể sử dụng. Bởi vậy, nàng lập tức rời khỏi đoàn đội, trú thân ở Quỷ Diện lâm. Thế nhưng có ai ngờ rằng, đến đây chưa lâu thì liền bị thổ phỉ tập kích.

Tĩnh lắc đầu nhắm mắt nhập định. Không lâu sau lại thở dài, lên tiếng:

"Văn huynh, Ly Châu tỷ, mau chóng quay lại, có người đang gặp nạn ở trong Quỷ Diện lâm."

Bá Văn cho cổ thuyền nhanh chóng bay lại, hạ xuống trên đỉnh đầu đám thổ phỉ. Bá Văn lên tiếng, khí thế uy áp:

"Giữa ban ngày ban mặt, đám thổ phỉ các ngươi lại dám làm càng, quấy rối nữ nhân. Còn không mau cút đi."

Nhận ra linh lực hùng mạnh của Tiên Tâm, bọn thổ phỉ luống cuống chạy tán loạn. Bá Văn hừ lạnh, nếu không phải vì thiếu chủ có lệnh thì hắn cũng không cần phí lời với đám người này. Ly Châu vừa chạy đến bên Thu Thủy Nguyệt muốn đỡ nàng, nhưng vừa nhìn rõ gương mặt kia, Hồng Ly Châu lập tức không chút do dự rút đoản đao bên hông chém tới. Bá Văn hoảng hốt nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

Đoản đao chém xuống lập tức bị một hư ảnh chuông đồng chặn lại. Phạn âm vang vọng. Tĩnh bước ra khỏi phòng, chậm rãi tiến đến:

"Làm phiền Lý Châu tỷ giúp người này chữa trị thương thế."

"Vâng, thiếu chủ."

Tuy rất muốn lập tức giết con tiện nhân đã năm lần bảy lượt muốn hãm hại Huyền Ma cung này, nhưng Lý Châu vẫn tuân mệnh vô điều kiện. Lời của cấp trên chính là mệnh lệnh tuyệt đối, phải lập tức chấp hành, không được phép hoài nghi.

Bá Văn thấy Lý Châu đem Thu Thủy Nguyệt lên thuyền thì cũng thở phào nhẹ nhỏm. Các trưởng lão đã từng căn dặn, tuyệt đối không được chọc giận thiếu cung chủ, nếu không thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

-------

Lời tác giả:

Đa tạ mọi người. Ta thật sự rất vui khi có người đọc truyện của mình.

Ta biết! TA BIẾT! Thu Thủy Nguyệt phải chết. Ta cũng là anti-fan của bả, nhưng ngặt cái cu Tĩnh còn quá hiền, đi thì đi luôn đi, còn quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK