Lão tổ Đông Phương Vô Khuyết sử dụng Hư Di nhan, mượn lực lượng của cõi Vô Minh để che đậy bản thân, chờ thời cơ chín mùi để tấn công Gia Bảo trưởng lão. Khi thấy Gia Minh thành công tiếp cận và giáng cho Gia Bảo một đòn chí mạng thì lão vui mừng như vừa được thăng thiên. Thế nhưng chỉ trong khoảng khắc, thiên đường liền trở thành địa ngục. Gia Bảo sống lại rồi lập tức nghiền nát Gia Minh. Lão không thể ra ta cứu người kịp thời. Mười vạn cỗ thi thể được cải tạo thành khôi lỗi tự bạo mất đi người điều khiển, lập tức mất đi sức chiến đấu, ngã gục.
Sĩ khí của Huyền Ma cung đã hăng lại bạo tăng. Cuộc chiến này, Vô Song lĩnh không còn phần thắng nào. Lão hận bản thân mình đã không ở bên cạnh tên điên Gia Minh, để hắn tự tung tự tác.
Hiện tại lão chỉ muốn mau chóng trốn khỏi chiến trường này, trở về lại Trung châu. Cho dù trận này thất bại, không thể lập tức chiếm đoạt vô hạn tài nguyên ở Nam vực, chỉ cần còn sống thì lão có thể lại gây dựng lực lượng. Có Điên Đảo Thiên Địa trận ở Trung châu, Vô Song lĩnh và lão đứng ở thế bất bại. Những ma đầu đoạt xá sống lại cũng có cùng suy nghĩ như Đông Phương Vô Khuyết.
Tu sĩ của Vô Song lĩnh tháo chạy tán loạn. Binh lính của Huyền Ma cung đang say máu thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức điên cuồng truy sát.
Lúc Đông Phương Vô Khuyết đang tháo chạy thì một cỗ sức mạnh khổng lồ bao phủ cả người lão, muốn rút đi linh hồn của lão. Đông Phương Vô Khuyết hoảng sợ, vội vàng dập tắt nén Hư Di nhan đang cháy dỡ, muốn thoát khỏi cõi vô minh.
Thế nhưng đã quá muộn. U Linh chị thụ giáng lâm, hồn về vô minh. Linh hồn của lão lập tức bị lôi ra khỏi cơ thể. Thi thể hiện ra ở nhân giới. Thấy Đông Phương Vô Khuyết xuất hiện, Gia Bảo lập tức chỉ huy cỗ Lục Đạo khôi lỗi, Kiếm Khách tấn công. Thi thể kia lập tức bị phanh thây. Gia Bảo cứ tưởng đâu mình sẽ phải khổ chiến một trận, thế nhưng hắn không ngờ địch nhân vậy mà không chịu nổi một kích.
"Thời buổi này ma đầu đoạt xá sống lại yếu ớt đến thế sao?"
Huyền Đông và Huyền Hạ đã tìm được U Linh chi thụ. Huyền Đông lúc này cũng không chống cự được mà ngất đi, Huyền Hạ nhờ có xá lợi của Như Lai bảo vệ nên tuy đã kiệt sức nhưng vẫn còn thanh tỉnh. Nàng nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng vững chắc như dãy Thiên Sơn kia, mỉm cười ngây ngô:
"Thiếu chủ ca ca... "
Chưa kịp nói nên lời cổ vũ thì nàng đã chìm vào mộng cảnh. Lúc đó nàng đâu biết rằng phải hơn hai mươi năm sau nàng mới có thể lại được nhìn thấy thân ảnh đó che chắn trước mặt mình.
Phục Ma trận đã bao phủ cả Nam Thiên Ma vực nên hắn dễ dàng thuấn di đến bên cạnh Huyền Hạ. Huyền Tĩnh rời khỏi trung tâm của phục ma trận; trận pháp mất đi sự điều khiển luân hồi pháp vương, trong nháy mắt muốn sụp đổ. Nam vực chấn động, cả nhân giới chấn động.
Huyền cười nói:
"Tiểu Tĩnh, hôm nay chúng ta lại chơi lớn thêm một lần nữa đi."
Huyền Tĩnh lập tức tế ra đống lớn linh thạch như quả núi nhỏ. Hắn phất tay, tất cả linh thạch lập tức vỡ nát, linh lực hóa thành vô số trận pháp biến ảo xung quanh Huyền Tĩnh. Hắn không một chút chần chờ, chạm tay vào U Linh chi thụ. Hồn phách của hắn trong nháy mắt liền bị rút đi. Cái xác không hồn ngã xuống trên giường gấm, nằm bên cạnh hai chị em Huyền Đông và Huyền Hạ.
Phục Ma trận là một vòng luân hồi cỡ nhỏ. Tuy được Huyền Tĩnh sắp đặt vô cùng hoàn hảo, nhưng nó lại thiếu mất một yếu tố vô cùng quan trọng đó là cõi Vô Minh. Khuyết điểm này khiến nó không thể tự vận hành mà phải nhờ sự trợ giúp của một Luân Hồi pháp vương.
Lúc này Huyền Tĩnh dùng quyền hạn của tiểu Luân Hồi pháp vương để kết nối Phục Ma trận của mình với U Linh chi thụ, tồn tại vô địch của Vô Minh. Trận pháp lập tức trở nên hoàn hảo vô khuyết. Không cần một ai kích hoạt, phục ma trận tự vận hành.
Các bức tượng ở vòng ngoài cùng vỡ nát, hóa thành vô số huyễn cảnh của sáu cõi luân hồi. Điêu khắc Phật và Ma ở vòng trong đều sống lại, chậm rãi đi vòng, miệng liên tục tụng niệm. Lực lượng đủ màu sắc của trận pháp bay lên không trung, rồi lấy tốc độ chóng mặt mà mở rộng.
Chẳng mấy chốc bầu trời của cả Nhân giới được trận pháp bao phủ, tỏa ra vô tận uy áp. Phàm nhân lẫn tu sĩ của nhân giới hoảng sợ, quỳ xuống bái lạy. Trước lực lượng cường đại kia, họ cảm thấy mình còn thua cả con kiến.
Oan hồn ở khắp nơi trên nhân giới bắt đầu trở nên mờ ảo rồi tiêu tán. Ở trong Quỷ Diện lâm, hai con Quỷ tổ vừa được phái canh giữ lối vào Vạn Quỷ động hoảng sợ, nhanh chóng vắt giò chạy về Ngạ Quỷ giới. Ma đầu đoạt xá sống lại thì trở nên điên cuồng. Bọn chúng mới hồi sinh không lâu, thần hồn vẫn còn lưu giữ khí tức của Mê Trì địa ngục. Những thứ không thuộc về cõi này, lập tức sẽ được trả về chỗ cũ. Ngay cả cái xác chết của nữ nhân nằm ở dưới Vọng Thiên Thành cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.
Phục Ma trận từ trên không trung nhân giới giáng xuống, triệt để thanh lọc nhân giới. Trận pháp vỡ nát, thiên địa được bao phủ bởi phật quang vàng óng, phạn âm vang vọng khắp nơi. Những phàm nhân và tu sĩ nhân giới thấy mình còn sống thì thở phào, lau mồ hôi, thay quần mới. Trung Châu minh do Đinh Đinh, Lệ Băng, A Ngưu dẫn đội đang lâm vào khổ chiến.Tình thế đang nguy cấp thì Trận pháp từ trên trời giáng xuống. Một nhóm lớn địch nhân liền trở thành những cái xác không hồn, ngã trên đất. Đây là những ma đầu đã đoạt xá chưởng môn, trưởng lão của các môn phái tu tiên nhỏ ở trong vùng này. Những tên đệ tử bình thường khi thấy các trưởng bối ngã quỵ thì hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.
Tình huống tương tự diễn ra ở Vọng Thiên thành. Người của Thánh tông cũng Linh Kiếm tông đang vây thành thì các trưởng lão và chân truyền đệ tử nổi điên rồi gục ngã, trở thành thi thể. Không còn người chủ chiến, các đệ tử của hai phái ngây người nhìn nhau rồi đồng loạt quyết định lui quân, đem xác các trưởng bối trở lại tông môn.
Nữ nhân mặc đế bào nằm nhìn trời ở Mê Trì địa ngục lúc này nở nụ cười dịu dàng. Nhan sắc kia khiến mây trời như muốn dừng lại để ngắm nhìn thêm chút nữa.
"Thiên đế! Chúng ta sắp được đoàn tụ rồi!"
Vừa nói xong thì thân ảnh của nàng trở nên mờ nhạt. Xác chết trong cỗ quan tài bên dưới Vọng Thiên thành cũng đồng thời biến mất. Chúa tể của Thần giới đã sống lại.
------
Ở trong Chiến vực, nơi giao nhau giữa Thiền giới và Ma ngục, Phật âm và Ma âm vang vọng. Huyền và Tĩnh đang đứng trên cùng một đài sen. Một người mặc cà sa, người kia mặc long bào. Huyền kích động nắm lấy vai của Tĩnh, bàn tay có chút run rẩy:
"Tiểu Tĩnh, ngươi không cảm thấy hồi hợp à. Chúng ta chuẩn bị chuyển thế đó. Ngươi muốn đi đâu?"
"Đến nơi nào thật không quan trọng. Tâm an lạc thì sẽ thành Phật."
"Nói chuyện với ngươi thật là mất cả hứng. Ta thì lại muốn đến Thiên giới. Lần này nữ nhân kia trở về Thần giới, nhất định sẽ lại chuẩn bị xâm lượt Thiên đình. Nếu chúng ta nhanh chân, có khi có thể trở thành tâm điểm của cuộc chiến đó. Biết đâu cơ duyên xảo hợp, chúng ta lại có thể thống trị cả Tam Thập Tam Thiên (13 cõi trời) lẫn Thần giới? Tiếp đó ai có thể ngăn cản thế công của chúng ta?"
"Đánh vào Ngạ Quỷ giới, đoạt ấn Quỷ Vương; Đánh vào yêu giới; bắt Long vương làm tọa kỵ; đánh xuống địa ngục, luận tội Diêm vương; sau đó đánh ngược về nhân giới, hủy thuyền của lão thuyền phu. Ha ha ha ha ha."
Chỉ nghĩ đến đây thôi, hắn đã cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp, liền há to miệng, cười như điên như dại.
Cười vui vẻ xong, Huyền lại thở dài, mặt buồn rười rượi:
"Nói gì thì nói. Chúng ta mới có sáu tuổi vậy mà đã phải ra đi. Gia gia và bà bà thì người tóc bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh, chắc hai người sẽ đau buồn lắm. Huyền Hạ cũng chỉ mới bảy tuổi mà đã phải trở thành quả phụ."
Nghe đến đây thì lông mày của Tĩnh giật giật. Hắn thành hôn khi nào, sao hắn không biết? Tĩnh rất muốn dùng Minh Vương trảm chém chết con hàng này.
Chiến vực đen tối bắt đầu nổi bão, khoảng không gian của thần thức này bị U Linh chi thụ cắn nuốt, vặn vẹo rồi vỡ nát. Đứng trên đài sen, Huyền nở nụ cười tà mị. Tĩnh chấp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền.
Thân ảnh hai người hóa thành sương vụ rồi tan biến. Lời hành giả:
Kết thúc phần "Loạn Trung Châu". Chương sau ta sẽ viết một phần luận truyện, hy vọng có thể giúp độc giả hiểu thêm về nội dung phần này.
Ở phần sau ta sẽ chú ý hơn khi viết, sẽ cố giải thích chi tiết hơn. Nếu các độc giả có góp ý thì cứ viết trong mục bình luận hoặc nhắn tin cho ta.