Nếu như nói mỗi một vị diện là một trang sách, thì mỗi đại thế giới là một phần của trang sách đó. Có thể chúng thuộc nhiều vũ trụ khác nhau, nhưng quy chiếu từ một góc nhìn khổng lồ, các đại thế giới như Thánh Vực, Cõi Niết Bàn, Tu Chân Giới, Địa Ngục ma giới, hay Nhân Giới, đều nằm trong một trang sách gọi là Lục Đạo.
Ngoài trang sách Lục Đạo này, vẫn còn vô số trang sách khác, nằm trên một quyển sách không có giới hạn về độ dày. Bước chân ra khỏi Lục Đạo, chúng ta không thể biết được đâu là nơi kế tiếp sẽ đặt chân đến, hay làm thế nào để trở về. Số lượng những trang sách vị diện luôn luôn tăng lên mỗi khi có một cá thể nằm trong trang sách khác đưa ra một quyết định gì đó, khiến tương lai của thế giới rẽ nhánh, khai sinh một vị diện đối ngược với quyết định vừa được đưa ra.
Thế nhưng có một nơi, là tồn tại nguyên thủy. Là vùng nguyên bản tuyệt đối, đi thông với tất cả những vị diện song song với nhau, kết nốt tất cả những trang sách vị diện vào làm một. Đó là vùng hỗn độn, hay còn gọi là phần gáy của cuốn sách vị diện. Nơi tất cả giao hòa và được khai sinh.
Đây là vùng đất kỳ diệu, cội nguồn của tất cả. Bất cứ chấn động nào, dù nhỏ nhất sinh ra ở đây, cũng có thể hủy diệt vô số vị diện khác.
Mỗi bước chân ở vùng đất này, đều có thể dẫn dắt người đi tới một vị diện bất kỳ, nắm giữ vô số kỳ ngộ, cũng dẫn lối tới vô số hiểm địa tuyệt vọng.
“Cũng tức là, nếu ở đặt chân tới vùng đất này, tuy là may mắn tới không tưởng hay là bất hạnh tới cùng cực, chỉ cần không muốn mất tích ở một vị diện vô danh nào đó, chúng ta không được bước hụt một bước nào cả.”
Lục Vân Tiên ngồi khoanh chân, kiên nhẫn giải thích cho Linh về hoàn cảnh của bọn họ.
King gật đầu tiếp lời:
“Thường thì các thế giới song song không thể nào trao đổi bất cứ dạng vật chất gì. Nếu không đã không gọi là thế giới song song. Chúng ta có thể xé rách không gian, đi tới Thần giới hay Tiên Giới, đó chỉ là bứt phá khoảng cách, khiến cho hai phần của trang giấy vị diện gập lại rồi đi qua mà thôi. Nếu không nằm cùng trên một vị diện, muốn trở về, gần như là không thể.”
Linh ngồi khom người ôm gối, đôi má phồng lên:
“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc vẫn phải trở về đấy thôi.”
Lục Vân Tiên vuốt vuốt sống mũi:
“Là muốn nói cho nàng biết, để trở về vô cùng khó khăn. Bởi vì thiên đạo pháp luân đánh thẳng chúng ta tới điểm khởi nguyên này, bất cứ sai sót nào cũng sẽ khiến chúng ta đi nhầm tới một vị diện khác, và không cách nào quay trở lại được nữa. Cơ hội chỉ có một lần…”
King ngắt lời hắn:
“Ý anh ta là: Dù cậu có muốn làm trung gian, cũng luôn phải tập trung cao độ, không thể buông lỏng một khắc nào trong ba năm. Đối với người bình thường như cậu, đây là một loại tra tấn cực ác độc với tinh thần, không cẩn thận có thể sẽ trở thành ngớ ngẩn đó…”
Linh bực mình nói:
“Nếu như hai người có thể hợp tác, thì tôi có cần khổ như vậy không !?”
Hai gã kia cùng nhìn nhau, rồi cùng nhìn lên trời, ăn ý bỏ qua câu này.
…
Sau ngày hôm đó, trên chiến trường Lục Đạo, không còn xuất hiện bất cứ nhân vật cấp độ giới hoàng nào nữa. Mất đi thứ sức mạnh cá nhân áp đảo tuyệt đối như giới hoàng, chiến tranh lại trở về thời kỳ quân đội nguyên thủy. Bỏ đi sự răn đe và bảo vệ của vua thế giới, mọi thứ trở nên hung ác hơn, tàn bạo hơn. Cấp độ phá hoại cũng tăng lên chóng mặt, không còn cái van an toàn nào cho Lục Đạo nữa.
Sự biến mất của King khiến nhiều người trên trái đất hí hửng, cũng nhiều kẻ khiếp vía, chẳng hạn như những thiên sứ đang chờ phẫu thuật cho thánh nữ Monica này.
Từ ngoài cửa bước vào, Bạch thư ký nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn, cùng một giọng nam ồm ồm hằn học:
“Chết tiệt, đã một tháng rồi, chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa. Thánh nữ sắp không xong rồi.”
“Uriel, kềm chế lại, chúng ta vẫn đang ở trên địa phận trường sinh đảo đấy !”
“Ta mặc kệ trường sinh đảo, dù sao chúng ta cũng chẳng còn gì để mất. Quang dực tộc đời này nếu không có thánh nữ thì không thể phục hưng. Chúng ta sống còn chút ý nghĩa nào không !?”
“…”
Đại khái là trước khi rời đi, King có hứa sẽ làm phẫu thuật cho thánh nữ Monica của giáo đình với của tim lấy được từ Apollo, thế nhưng chấn động bất ngờ ở ngục A tỳ đã thay đổi mọi chuyện, King không có cách nào trở về, thành ra mọi lời hứa đều được bỏ lửng.
Hắn là người ban ơn, dĩ nhiên không vội. Thế nhưng vết thương của Monica không đợi được, dù dùng công nghệ tối tân kết hợp với ma thuật trị liệu trên Trường Sinh Đảo, tình trạng của cô ta ngày càng xấu đi.
Dù sao người gây ra sát thương cũng là một trong mười hai chủ thần đứng đẩu đỉnh Olympus của Nam thần tộc. Mũi tên của Artemis mang theo thần lực tinh khiết, xuyên qua mọi loại phòng ngự, liên tục âm thầm phá hoại thể trạng quả tim của đối phương. Có thể nói, một khi trúng tên của vị nữ thần săn bắn này, trái tim đã bị nguyền rủa là phải chết, không cách nào cứu được. Trừ khi vứt bỏ trái tim cũ, thay vào một cái mới.
Nhưng với thực lực mạnh mẽ của Monica, một trái tim bình thường căn bản không thể chịu tải lực lượng như vậy, nó cần một trái tim cấp độ cận giới hoàng trở lên, hơn nữa, của thần tộc lại càng thích hợp.
Dù sao Quang Dực tộc gốc vốn là từ thần giới chạy xuống trái đất đấy.
Nay mọi điều kiện cứu người đều đã có đủ, chỉ duy người có thể cứu người lại biến mất, các thiên sứ dĩ nhiên là nóng nảy vội vã.
Bởi vì King đột ngột biến mất, những thứ bàn giao lại được không nhiều, cao tầng trường Sinh Đảo, nhất là ba vị nữ hoàng còn chưa hồi phục sau khi bị rút sạch sức mạnh đều bận muốn mù mắt, nhất thời không quản được nhiều thứ như vậy, thành ra ca phẫu thuật này cứ như vậy mà để án treo.
Các thiên sứ cũng đã chạy quanh trái đất để tìm chuyên gia giải quyết, thế nhưng muốn cắt đứt da thịt của một cường giả cận giới hoàng, cần những dụng cụ tiên tiến vô cùng mà chỉ Trường Sinh Đảo mới có, hơn nữa dù có thể xoay sở mượn được bộ dụng cụ phẫu thuật này, cũng chẳng có ai dám sử dụng.
Đùa sao, muốn phẫu thuật tim cho thánh nữ, tức là phải nhìn thấy ngực cô ta. Cái này nghe sơ cũng thấy u ám rồi. Xong việc người ta tiện mồm bảo mình tiết độc, khinh nhờn thánh nữ nhà họ, cái mạng nhỏ còn giữ được không !? Chẳng ai muốn mạo hiểm như vậy cả.
Người duy nhất không sợ thánh nữ, không sợ Vatican, lại có xác xuất thành công cao nhất chỉ có King của Trường Sinh Đảo. Tiếc là lời hứa của vị vua này không đáng giá ngàn vàng chút nào, vừa mới nói xong đã quăng tim chạy biến đi đâu rồi. Trên thực tế, thanh danh và chữ tín của King cũng không thực sự tốt lắm. Mới mấy chục năm trước đây thôi, vì để bảo vệ trái đất, hắn đã sửa chữa thông đạo từ thần giới đến trái đất thành ma giới, kết quả là đại quân thần tộc ù ù cạc cạc đổ bộ lên ma tộc, khiến ma giới vì vài hiểu lầm có tính trước mà trở lên gà bay chó chạy. Sau cùng ma chủ Lục Vân Tiên phải tự thân hóa thành tảng băng để cứng hóa vách thế giới, chặn đứng toàn bộ đại quân thần tộc, bản thân cũng bị phong ấn hơn ba mươi năm. Nên nhớ lúc đó, Lục Vân Tiên còn là chiến hữu của hắn trong cuộc chiến kháng thần.
Tuy hành động này cứu trái đất một bàn đẹp mắt, thế nhưng danh tiếng lật lọng của King cũng theo đó tỏa khắp lục đạo. Thanh danh của hắn… à, hắn làm gì có thanh danh. King của Trường Sinh Đảo, được bầu trọn là giới hoàng mất tư cách nhất trong tất cả các giới hoàng hiện tại. Vị trí…
Xếp thứ bét.
…
Bạch Cửu Vĩ cảm thấy đau đầu, giống như một bà mẹ trẻ phiền muộn vì đàn con nghịch ngợm. Lúc người đó còn ở đây, không có cảm giác mọi chuyện phức tạp rối rắm đến như vậy. Trước khi hắn ở về Trường Sinh Đảo, mọi thứ dưới sự điều hành của Stellar vẫn vô cùng tốt. Nhưng từ khi hắn nắm quyền trở lại, chỉ vỏn vẹn mấy năm, mọi người đều đã quen với việc dựa dẫm vào hắn, kết quả là thế này đây.
Cửa tự động bật mở, Bạch Cửu Vĩ chỉnh lại nụ cười quyến rũ trên mặt, nói với ba vị thiên sứ đang hầm hầm ở trong.
“À, chuyện phẫu thuật, tôi có thể làm được đấy.”
Ba đại thiên sứ giận dữ rít lên:
“Ngươi là cái thá gì, có biết việc này phức tạp đến thế nào không !? Mau gọi King của các người trở về cho ta. Cỡ ngươi thì làm được gì !?”
"Tôi có thể làm những gì ấy hả !?"
Bạch Cửu Vĩ đảo mắt, không biết nghĩ cái gì mà cười cười rũ rượi.
“Haha, xin lỗi, có chút khôi hài.”
“Nói tóm lại, chuyện đó xin cứ giao cho tôi đi.”
…
“Ngươi còn tới đây làm gì !?” Lilith Ren phồng miệng lên, ánh mắt gườm gườm với vẻ bất mãn.
Nhưng thực ra nhìn vẫn rất đáng yêu.
Hoài Nam vuốt mồ hôi, ngại ngùng nói:
“Ây chà, tôi có đem cân đường hộp sữa…”
“Không cần.” Lilith Ren gầm gừ nói.
“Ta nhớ ngươi rồi. Mặc dù năng lực còn khá lâu nữa mới hồi phục lại, đợi xong vụ phẫu thuật chỉnh hình này, chúng ta lại luận bàn tiếp nhé.”
“Bà cô của tôi ơi, không phải tôi chạy đến đây xin lỗi rồi hay sao !? Cái đó chỉ là tai nạn, tai nạn thôi mà.”
Hoài Nam lệ rơi đầy mặt.
Lilith Ren cười cười không chút hảo ý:
“Đừng khiêm tốn thế, anh là con người đầu tiên đấm được vào mặt tôi đấy nhé. Tự hào lên, tự tin lên, chuẩn bị mua bảo hiểm thân thể đi.”
Hoài Nam khóc không ra nước mắt:
“Zời ạ, rốt cuộc làm thế nào cô mới bỏ qua vụ đó đây chứ.”
Lilith Ren bĩu môi, chìa tay ra.
“Cái gì !?” Hoài Nam ngớ ngẩn hỏi.
“Đưa tiền đây chứ sao !? Chi phí phẫu thuật, khâu môi và chỉnh mũi, đắt lắm đấy nhé.”
“Cô đùa à !? Cô làm gì thiếu tiền !?” Hoài Nam giãy nảy lên nói.
“Thiếu hay không là một chuyện, thế nhưng chả lẽ ăn thiệt thòi không được bồi thường à !?”
“Cái đó là luận bàn công bằng mà.” Hoài Nam tặc lưỡi nói.
“Ồ…” Lilith Ren cười lạnh.
“Cô cười cái gì !?” Hoài Nam ớn lạnh.
“Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta sẽ còn luận bàn công bằng nhiều lắm đấy.”
“Khoan, đầu hàng, tôi trả. Cô muốn bao nhiêu !?”
“Toàn bộ tài sản của anh.” Lilith Ren nhướng mày nói.
Thấy Hoài Nam chết lặng tắt tiếng, Lilith Ren tiếp tục nói:
“Tiền mất rồi có thể kiếm lại, chứ xương gãy rồi có nối lại cũng thành dị tật đó à…”
…
Trung Thành đứng trước cửa phòng bệnh của Shaorin, chần chừ không biết có nên gõ cửa hay không, đột nhiên thấy bóng người quen thuộc chạy qua.
Trung Tá Hoài Nam bưng mặt chạy trên hành lang, khóc nức nở như thiếu nữ thất tình.
Nước mắt bay bay khiến cả hành lang thêm một tầng lung linh.
Trung Thành cảm thấy kinh dị, toàn thân nổi da gà, lập tức mở cửa bước vào, không cần gõ cửa.
Để gã này bắt gặp lúc nào cũng có một tá phiền phức, lần trước cả bọn bị Lilith Ren bán hành cho hắn còn chưa hết ấm ức.
Vừa đóng lại cửa, hồi hộp muốn quay đầu lại, thì có một con dao gọt hoa quả cắm lên cánh cửa hợp kim cực dày kia. Trung Thành cứng người, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Sau lưng vẫn là âm thanh dịu dàng quen thuộc của Shaorin.
“Đừng quay lại, tôi đang thay đồ.”
Dù vẫn nhỏ nhẹ, giống như tiếng nước chảy hiền hòa êm dịu, thế nhưng sao trực giác của mình lại cảm thấy có sát khí ẩn hiện !?