Tâm tình của Trung Thành lúc này vô cùng phức tạp bởi vì mọi chuyện đã phức tạp ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hắn vẫn không rõ vì sao, gia đình hắn chỉ là một nhà quân nhân bình thường, em gái hắn chỉ là một đứa bé gái học cấp ba bình thường, lại đột nhiên quấn vào nhiều chuyện vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn đến như vậy.
Giống như có một loại dây vận mệnh bị ai đó buộc chặt lấy rồi kéo đi, bức hắn tiến lên, rồi lại tiến lên nữa. Em gái hắn thì còn hơn thế, trực tiếp bị hàng trăm ngàn thứ trói buộc kéo đi một khoảng thật dài, thật xa. Xa đến mức hắn chỉ có thể khổ sở níu lấy sợi dây mà leo lên trong vô vọng, vẫn không thể nào đuổi theo.
Khi hắn vất vả bò từng bước lên lưng chừng núi, thì em gái hắn đã đứng trên đỉnh núi từ rất lâu rồi. Độ cao khác nhau, quang cảnh khác nhau. Mặc dù Trung Thành không biết được, ở trên cái đỉnh núi xa xôi diệu vợi kia, có khi nào ánh mắt ngước lên của hắn, và ánh mắt nhìn xuống của em gái hắn chạm nhau hay không.
Nhưng hắn biết chắc, em gái vẫn luôn quan tâm hắn. AI trên cổ tay chính là bằng chứng, cái ôm trước khi li biệt hai năm trước chính là bằng chứng. Những lời thủ thỉ và hứa hẹn năm đó là bằng chứng.
Cũng giống như hắn vẫn luôn quan tâm đến con bé.
Đây là động lực khiến hắn mạnh lên từng khắc, là thứ nền tảng vững chắc nhất để hắn đặt bàn tay bình phàm của mình lên ngọn núi cường giả.
Hắn vẫn chỉ đang đứng nơi chân núi, ngước nhìn một tòa thánh sơn, nhưng lại thấy được thân ảnh nhỏ bé của em gái trên đỉnh núi đang đương đầu với hai con kền kền hung ác. Dù biết được giọng mình không thể với tới, hắn vẫn sẽ vì việc này mà thét gào. Tay hắn sẽ không tự chủ được cầm lấy mấy tảng đá ném lên cao.
Không quan hệ đến việc làm được hay không.
Không quản có vô nghĩa hay không.
Đây chỉ là phản ứng bản năng nhất của một gã anh trai với đứa em gái.
Không thể suy nghĩ thiệt hơn, không có thời gian bình tĩnh, trước khi Trung Thành nhận ra, hắn đã đứng chắn trước mặt em gái và hai gã Kim thánh rồi.
Dù rằng áp lực từ chênh lệch giai vị khiến mỗi khớp xương hắn khẽ run rẩy, những ánh mắt tập trung khiến toàn thân hắn lông tóc dựng đứng, chỉ một lần đối nhãn cũng khiến đôi mắt hắn vẫn luôn tự hào đau nhức như bị kim châm. Dù sống lưng hắn không còn thẳng tắp, dáng dứng xiêu vẹo như lung lay sắp đổ.
Nhưng cũng không cản được hắn đứng ra.
Rời khỏi tiểu kết giới ảo ảnh Sâm La Vạn Tượng Shaorin tạo ra bảo vệ hắn, Trung Thành lập tức thừa nhận khí tức khủng bố của hai vị Kim Thánh, cảm nhận được sự chênh lệch giai cấp nghiêm trọng giống như một con thỏ phải đối diện với hai con sư tử.
Hắn vẫn không chút hối hận.
Mặc dù hiện tại hắn không nghĩ được gì khác, toàn thân bị nỗi sợ hãi cùng cảm giác tử vong phủ lên từng tế bào.
Hắn vẫn chưa từng do dự qua.
Không quan hệ đến lòng dũng cảm, hay lý trí.
Đây chỉ là bản năng thúc đẩy, một đoàn ý chí từ trong genre sâu thẳm nhất, hồ hét với hắn rằng đây là việc phải làm.
Không có nên làm, không có câu hỏi liệu có làm được không.
Chỉ là phải làm. Vậy nên hắn làm.
“Đây là người thân của ta.”
“Là một thành viên trong gia đình của ta.”
“Ta sẽ bảo vệ.”
“Đây là thiên chức.”
Hắn không nói được, đây chỉ là những gì ánh mắt mệt mỏi đau nhức của hắn kiên định muốn biểu đạt.
“Muốn ta tránh ra, vậy bước qua xác này.”
Chòm xử nữ Virgo sững người, hắn có một đôi mắt nhắm chặt cùng dấu chấm đỏ giữa my tâm tạo ra một loại khí tức bình hòa đặc trưng của phật giới. Lúc này, đôi chân mày hắn nhíu lại thật chặt, tạo thành ba đường kẻ song song điểm xuyết lên sự ngạc nhiên của hắn.
Không dùng mắt để nhìn thế gian, hắn là người cảm thụ được rõ hơn ai hết.
Thật là một khỏa nội tâm đơn thuần mà cường đại.
Ý niệm cực kỳ đơn giản, nhưng kiên định vô cùng, thậm chí có thể chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, gượng đỡ lấy áp lực từ hai vị kim thánh, chèn ép cả nỗi sợ hãi của sinh vật cấp thấp với giai vị bậc cao.
Trầm mặc một chút, hắn đem tin tức này, thông qua một loại biểu đạt nào đó, truyền đến cho chòm sư tử.
Người sau cũng liền trầm mặc, rồi nói:
“Ta rất thưởng thức ngươi. So với đám hậu đại không nên thân của bọn ta, ngươi có tư cách là cường giả. Chỉ là... ngươi thật sự muốn chết...”
Đôi mắt hắn sáng lên sát ý đại thịnh:
“Thì ta cho chết.”
Nắm tay co lại, Kim Giáp tỏa ra quang mang chói mắt, tiểu vũ trụ của vị anh linh chòm sao sư tử thiêu đốt lên hàng hà xa số vì sao, tạo ra vô số cảnh tượng tân tinh bộc phá trong nội tại, sau đó là khởi thức của kỹ thuật thường thấy nhất trong số các Kim Thánh.
“Hạch bạo nguyên tử, quang tốc quyền.”
Kỹ thuật xuất quyền với tốc độ ánh sáng.
Không phải mô phỏng, không phải lấy ý nghĩa tượng trưng. Mà thật sự là xuất quyền với tốc độ ánh sáng.
Thông qua tiểu vũ trụ phát xạ lĩnh vực bẻ cong không gian và thời gian, khiến hai điểm trên đường thẳng vô hạn tiếp cận, chỉ một quyền huy xuất toàn lực, bất kể nó chậm đến đâu, vẫn sẽ đặt lên người địch nhân.
Chòm sư tử không xuất quyền chậm, mà là cực nhanh, thân thể anh linh, thánh y chòm sao tăng phúc, cùng với tiểu vũ trụ cổ xưa bộc phát, khiến hắn có thể đánh ra hàng trăm ngàn quyền trong một khoảnh khắc.
Chỉ thấy xung quanh hắn xuất hiện vô số đường kẻ sáng lóe màu vàng kim.
Là xúc thế cho quang tốc đã hoàn thành.
Linh ngồi co gối sau lưng Trung Thành, nhìn bóng lưng trầm thấp vì áp lực phải chịu, lại ngoan cố không thật sự gục xuống, cảm nhận được sự kiên định trên bóng lưng anh trai mình, cảm nhận được sự che chở từ tận sâu trong bản năng của hắn. Khóe miệng khẽ cong lên, tương phản với ánh mắt ướt át.
Cô gái này lắc đầu, dùng giọng điệu nghiêm cẩn thành tâm nhất nói:
“Anh ấy là anh trai ta. Là người đứng trên vận mệnh, khắp Lục Đạo này, không ai có thể giết anh ấy.”
Theo những lời này, tinh quang xung quanh hội tụ, tạo thành một mũi tên hư thực, tản mát ra những sợi tơ màu xanh lục bồng bềnh giống như mái tóc dài bồng bềnh trong nước. Từng sợi tơ kéo dài, đâm vào hư không, kéo về vô số luồng lực lượng bất định nghĩa.
Linh không phất tay, cũng không đưa ra chỉ thị nào. Mũi tên này vừa thành hình, giống như một con cá mập đói khát, nhào tới Trung Thành. Đâm vào trái tim hắn.Băng Liên Tâm lại một lần nữa nở rộ.
Vô số đồ án lục mang tinh xuất hiện chặn đầu mỗi sợi tơ, tham lam hấp thụ thứ lực lượng nó mang về, rồi bay lượn, cấu thành một bộ phận của đồ án lục mang tinh lớn hơn.
Lớn hơn rất nhiều.
Nó nuốt trọn Trung Thành.
Từ góc nhìn vuông góc, giống như có một tấm rèm lướt qua người Trung Thành.
Và giống như ảo thuật.
Rèm lướt qua, để lại một người khác.
Hoán vị.
Mặt nạ màu bạc. Mái tóc hung đỏ, bộ quân trang cũ sờn, khí tức cường đại.
Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc này được mũi tên vận mệnh đưa tới, xuất hiện thế chỗ Trung Thành trong khoảnh khắc.
Nhìn ánh quyền vàng kim đã xúc thế hoàn thành.
Nghênh đón là một hồi tinh phong bạo vũ, ngập trời quyền ảnh với tốc độ ánh sáng.
Hắn rút từ trong ngực ra một khối băng đao, nhẹ nhàng niệm lên một danh tự quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn trong lòng.
“Cực tốc đao pháp.”
Đối: “Quang tốc quyền.”
Không ai nhìn thấy quyền ảnh, cũng không ai nhìn thấy băng đao, bởi vì chúng quá nhanh.
Thậm chí cả người xuất quyền lẫn người vung đao cũng không thể khống chế được.
Chỉ bằng bản năng và phán đoán, họ khiến chúng va chạm.
Dù sao đều là trăm ngàn ánh quyền, trăm ngàn ánh đao. Chỉ trong một khoảnh khắc, đánh ra toàn lực về phía trước.
Đều đủ để chúng bao phủ lên nhau.
Và nổ tung. Nát vụn
Băng tinh trên lưỡi đao, kim giáp thần thánh.
Đều vỡ thành trăm ngàn mảnh, hạt vàng và mạt sương, vụn hơn từng hạt cát. Lại tiếp tục bị hàng trăm ngàn đợt trùng kích kế tiếp, đánh vụn vặt đến từng phân tử.
Một chiêu qua đi, chỉ kịp nhìn thấy trước mắt hai người có một làn khói mờ, xen lẫn kím sắc và lam sắc, tựa như mạt phấn, rất nhanh đã không thấy gì.
Nhưng cán băng đao vỡ vụn, cùng với nắm tay vỡ giáp của chòm sư tử là minh chứng rõ ràng nhất cho những gì vừa xảy ra.
Cùng là cực tốc đao pháp, mặt nạ nam đánh ra mạnh hơn Trung Thành đánh ra không chỉ trăm lần, trực tiếp so tốc độ với quyền xuất quang tốc. Thậm chí còn chiếm thượng phong.
Chòm sư tử nhìn nắm tay đã bị chặt nát bấy và nát vụn của mình, sắc mặt âm trầm.
Bọn họ được sự bảo hộ của chòm sao, thánh y là bất hoại, không thể bị hủy diệt.
Trừ năm năm trước bị kiếm ma trong tứ ma tướng, dùng kiếm ý tuyệt luân từ kiếm trận thượng cổ chém bị thương chòm Ma kết ra, đội quân Kim Thánh chưa từng biết đến đau – thương và gục ngã.
Vậy mà hôm nay có người làm được.
Hơn nữa còn là hai người.
Nhị nữ hoàng Shaorin của Trường Sinh Đảo làm được vì cùng với cô ta là một thanh vũ khí khái niệm – Phượng Hoàng Kiếm. Thứ có thể chặt đứt bảo hộ của chòm sao.
Nhưng còn ngươi!?
“Ngươi là ai!?”
Đây là câu hỏi chung mà tất cả những người tham chiến muốn hỏi.
Vì sau đó, một luồng khí tức tử vong nồng nặc bốc lên khắp mỗi ngóc ngách chiến trường, khiến tâm cảnh toàn bộ mọi người giống như đều bị vứt vào một hầm băng lạnh lẽo.
Mà nguyên nhân, chính là từ người đàn ông mang mặt nạ này.
“Arent Deathlaw.”
Hắn tự xưng.
Toàn trường, chỉ có hai người không mang tâm trạng mờ mịt này, một người đã sớm biết thân phận hắn, cũng là người đã triệu hồi hắn ra. Một người vừa từ ánh mắt chân lý quét qua, mang về kết quả đầy bất ngờ:
“Giám sát viên Lục Đạo.”
Athena gằn giọng nói.
Những kẻ từ 65 triệu năm trước trôi dạt ra bên ngoài Hỗn Độn giới cùng Trường Sinh Đảo, mang trên mình trách nhiệm thủ tiêu các Giới Hoàng, phá hư trật tự, kích động chiến tranh.
Có thể sử dụng mười hai cung Thiên Đạo Pháp Luân. Điều động được thế giới lực dù không phải Giới Hoàng.
Một danh từ tràn ngập tính tà ác cùng miệt thị.
Lại không thể quên đi sự cường đại khiến người ta sợ hãi xen với chán ghét cùng cực.
Đứng sau tấm màn thế giới, đó là giám sát viên Lục Đạo.
Đây là người thứ hai hiển lộ trước mắt chúng sinh sau Alucard.