Năm tháng sau đó, tại trái đất.
Nghĩa trang quân đội.
Vào một ngày trời xám xịt, thỉnh thoảng có những hạt mưa phùn khiến tâm tình người ta ủ dột phiền muộn, những tấm bia mộ tại đây phủ lên một lớp sương mờ ướt át, phần nào làm nhòe đi ảnh chụp chân dung những người nằm bên dưới.
“Phạm Hoài Nam.”
“Kháng thần lịch năm thứ 11 – 36. Thọ 25 tuổi.”
“Nguyên thiếu tướng trực thuộc tư lệnh quân đoàn viễn trinh vượt giới tuyến.”
“Tử vong tại chiến trường tầng trời thứ tư – Tiên giới.”
Trung Thành mặc một bộ đồ vest tối màu đứng trước bia cựu thượng cấp, một tay cầm ô che đi những hạt mưa tý tách, một tay cầm khăn, lau đi bụi bám cùng hơi nước trên ảnh chụp Hoài Nam. Cả quá trình tỉ mỉ, trầm mặc.
Sau lưng hắn, Robert, Claude, ShenJian, Hinami Hina, Myeongeun Noh đứng bồi hồi. Hoài Nam trên ảnh chụp vẫn giữ nụ cười tự tin đặc trưng, giống như việc gì cũng có thể đoán trước, mọi thứ đều trong dự tính của hắn. Tuy vậy khuôn mặt hắn không có nét làm người ta cảm thấy kiêu ngạo, trái lại chỉ cảm thấy vui vui như nhìn thấy một đứa trẻ lộ vẻ đắc thắng. Người như vậy, thật dễ ở chung và hòa đồng.
Những người đứng đây đều là thành viên cũ trên chiến hạm Angereris, ngoại trừ Jodi Benette, tất cả đều đúng hạn xin nghỉ phép, từ tiên giới chạy về trái đất tham gia tang lễ này của Hoài Nam, nhưng phải chờ sau khi đám đông tản đi hết, bọn họ mới từ từ tiến đến, rồi chẳng ai mở lời, tất cả chỉ bồi hồi đứng đó.
Mọi người đều trầm mặc, ngoại trừ tiếng những hạt mưa bụi đọng trên cành lá rơi xuống những vũng nước đọng, đại khái chỉ có thể nghe thấy tiếng Hinami Hina thút thít.
Không chỉ vì bộ tây trang tối màu mặc trên người đám thanh niên ngày nào, hay những bộ lễ phục kín đáo phủ lên thân hai cô gái, khí chất bọn họ so với trước đây đều đã thay đổi, trưởng thành hơn, nhưng cũng dần lạnh lùng hơn. Đối với Hoài Nam, không phải tất cả đều thấy đau buồn và tiếc nuối cho cái chết của hắn.
Một tuần trước, trạng thái của Hoài Nam trên quân bộ đã được chuyển từ Missing in Action (thất lạc trong quá trình làm nhiệm vụ) thành Killed in Action (Tử vong trong quá trình làm nhiệm vụ). Sau sáu tháng tìm kiếm vô vọng tại tầng trời thứ tư, nơi chỉ gồm toàn mây với gió.
Thực tế thì quá trình tìm kiếm lâu như vậy đã là rất hiếm có, các thành viên trong tiểu đội của Hoài Nam đều có quan hệ không tệ với giai cấp cao tầng của cuộc viễn trinh, cho dù bị lên án vì lãng phí nhân lực và tài nguyên cho cuộc tìm kiếm vốn chẳng thể có kết quả, tung tích của Hoài Nam vẫn luôn được coi là nhiệm vụ tại tuyến.
Thẳng đến khi những tiếng nói phản đối quá nhiều, việc tìm kiếm chỉ còn tiến hành bằng các thiết bị tự động do Hans điều khiển, với sơ giao như bọn họ, đây đã là rất cho mặt mũi. Thế nhưng lệnh tìm kiếm bị gỡ đi, cũng đồng nghĩa với việc trên danh sách quân bộ, Hoài Nam được coi như đã chết.
Hơn nữa chết không vẻ vang gì.
Đoạt quyền thượng cấp của trung tướng Marverick Antoine.
Tự ý quyết định chiến thuật sai lầm khiến toàn quân thiệt hại 80%, toàn bộ nhân viên chiến đấu đi theo đều tử vong.
Tùy tiện bỏ đội ngũ khi đang rút lui khỏi vùng giao tranh.
Nhân viên chiến đấu, những người thật sự hiểu Hoài Nam đã cố gắng như thế nào đều đã chết sạch. Còn lại chỉ là đám nhân viên bàn giấy, CIC và hoa tiêu vốn không thật sự cảm nhận được hoàn cảnh chiến trường lúc đó. Lại thêm tính bát quái thích thêu dệt của nhân viên văn phòng.
Cuối cùng Hoài Nam được tô vẽ thành một gã thiếu tướng vì thăng chức quá nhanh mà dẫn tới xúc động muốn thể hiện, cuối cùng nhận lấy quẳ đắng rồi chết do thiếu kinh nghiệm.
Thượng tầng quân đội nhất là những vị trung tướng ngay trên Hoài Nam một cấp, vốn đã rất bất mãn vì tốc độ thăng cấp bất thường của Hoài Nam, một số người đã nghĩ tới, cứ tiếp tục như vậy chỉ vài năm nữa, có phải hắn sẽ ngồi lên đầu bọn họ hay không. Dù không tính là ghét bỏ gì, nhưng để một gã thanh niên ở chiếu trên chỉ đạo một đám trung niên đã ngoài tứ tuần như bọn họ, thật không dễ chịu cho lắm. Bởi vậy tin đồn về Hoài Nam, chẳng mấy ai đứng ra dẹp loạn.
Bất kể là Robert, Claude hay Shenjian, thế lực của bọn họ đều rất tách biệt với nội bộ quân đội viễn chinh, trước loại tin đồn này chỉ có thể đấm ngực dậm chân, gặp đứa nào ngứa mồm đánh đứa đó chứ không thể làm gì hơn.
Tang lễ của Hoài Nam rất vắng vẻ.
Cho dù bọn họ không cố ý đi muộn hơn, do thời tiết xấu, thật chẳng có mấy người đến. Đón tiếp khách chỉ có bố mẹ Hoài Nam và cô bạn hàng xóm từ thời thơ ấu của hắn. Cô gái này chính là lý do Hoài Nam muốn vào quân đội, thực chỉ vì một câu tùy tiện: “Con trai mặc quân phục nhìn thật hấp dẫn.” Hoài Nam chắc hẳn không biết, cho dù hắn không vào quân đội để hấp dẫn người ta, cô gái này vốn đã tự coi mình như là người nhà của hắn.
Bố mẹ Hoài Nam không khóc nhiều. Ngoại trừ mẹ hắn có chút sụt sùi, bố hắn vẫn được coi như là trầm ổn, đón tiếp những người tới viếng không có gì sơ xuất. Bản thân ông cũng là quân nhân, dù chỉ là một sĩ quan hậu cần, thế nhưng cũng đủ biết, một khi để con trai đi lính, rất có thể sẽ có ngày này, tâm lý thật ra đã sớm có chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là số người đến viếng thật ít đến đáng thương, đa phần đều là bạn học cũ của Hoài Nam, những người chẳng liên quan gì đến quân đội tới thăm. Gia đình Hoài Nam đã chuyển lên mặt trăng sống theo chính sách di dân từ hơn hai mươi năm trước, cách biệt cả một cái tinh cầu, quan hệ họ hàng gì đó đã sớm phai nhạt, nên họ chỉ gửi một vài điện tín chia buồn chứ chẳng mấy ai thực sự muốn tới nơi. Lại nói danh tiếng của Hoài Nam bây giờ khá tệ, gần như trách nhiệm toàn bộ cuộc chiến ở cánh trái đều thuộc về hắn chứ không phải trung tướng Marverick Antoine. Chủ yếu là do trung tướng đã sớm tử trận ngay những phút ban đầu, người chết không có tội. Người đang mất tích lại khiến mọi người lãng phí sức lực cả nửa năm như Hoài Nam thì thích hợp để chỉ trích hơn.
Giống như một trò hề ngớ ngẩn.
Nhưng nó vẫn diễn ra.
Mọi người cần có một cái cớ để vin vào, để khiến đám tân binh có cái để tin tưởng rằng chiến lực của nhân loại không hề tệ, chúng ta có thể trực diện chiến đấu chống lại tiên nhân, chỉ cần không vấp phải sai lầm chiến thuật như thiếu tướng Hoài Nam.
Người trẻ tuổi tài hoa thăng tiến quá nhanh, thường gặp rất nhiều lực cản.
Đối với một tượng đài đẹp đẽ, số người thích đạp đổ nó luôn nhiều hơn số người tôn vinh.
…
“Robert, anh có nghĩ sếp thật sự đã chết không !?” Claude nhìn bóng lưng Trung Thành trầm mặc ở đằng trước, nhỏ giọng hỏi.
Trung Thành là công thần lớn nhất trong cuộc chiến ở cánh trái, bây giờ đã thăng chức, thay thế Hoài Nam, trở thành thần tượng trẻ của đám tân binh hiện tại.
Robert nhún vai, tặc lưỡi:
“Khó nói lắm, nhìn vào video ở hộp đen của AI, truy sát hắn là một con bé Kim Đan kỳ đấy, sếp của chúng ta tôn thờ dùng trí óc chứ không dùng cơ bắp, cũng có nghĩa là hắn yếu nhớt…”
Càng nói về cuối âm thanh càng nhỏ, nhưng Claude vẫn nghe ra được mấy chữ: “Chỉ sợ là đã tèo.”
Hoài Nam chạy đi vội vã, vũ trang của bộ giáp do Hans đặc chế cho cũng không mang theo. Không có rail gun, không có năng lượng tráo, không có dao chấn động siêu tần và các loại phụ kiện hỗ trợ gia tốc với sức bật, muốn đánh lại một Kim Đan kỳ, chỉ sợ vẫn còn hơn quá sức.
“Đuổi theo hắn là Mặc Sương Vũ của Mặc Gia, theo như tình báo thu được, cũng là một thế hệ lĩnh quân của Mặc Gia khi đó, chiến lực chỉ sợ không thấp.” ShenJian trầm giọng nói, hắn vẫn luôn đóng vai trò trung gian giữa nhân loại và tiên nhân, chạy qua chạy lại nhiều, nguồn tin cũng không ít. Nói ra những lời này, có nghĩa là chính bản thân hắn cũng không nghĩ là Hoài Nam còn sống.
Còn Trung Thành, chính hắn là người bắn phát súng cứu mạng Hoài Nam khi sắp bị Mặc Sương Vũ đâm chết, nhưng đó cũng là cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, tiếp theo như thế nào, hắn cũng mờ mịt. Chỉ là tọa độ vùng trời đó đã được ghi lại, nếu như Hoài Nam hoặc Mặc Sương Vũ đã chết, thì thi thể của họ sẽ liên tục rơi xuống theo quán tính và trọng lực kỳ dị ở tầng trời thứ tư, sớm tìm ra rồi mới phải.
Suy đoán một chút, chỉ sợ là đã bị cuốn vào kẽ nứt không gian mới tạo ra hiện tượng mất xác như vậy
Rơi vào kẽ nứt không gian, tỉ lệ sống thật sự không được cao cho lắm.
“Đều tại con nhỏ Lilith Ren đó.” Claude khẽ lầm bầm, với Ren, trước giờ trong đầu hắn chỉ có hình tượng của một tiểu ác ma, từ hồi mới gặp ở Thực Nghiệm Đảo đã cho hắn không ít đau khổ.Robert cũng đồng cảm, hắn từng bị Ren chôn sống chỉ còn cái đầu thôi đấy, mặc dù là do hắn chủ động đi rình trộm người ta tắm, nhưng vẫn ôm không ít tâm lý u ám.
“Nếu cô ấy không đến, thì tất cả chúng ta đều đã đoàn diệt.” ShenJian cau mày nói.
Lúc đó đội truy sát của Mặc Sương Vũ đang theo dấu bọn họ, với tình trạng nhiên liệu và năng lượng của đoàn thuyền đã dồn hết vào AI để liều mạng, thật sự khó nói trước kết quả.
“Không phải cô ta chỉ tùy tiện chơi hay sao !? Nếu quan tâm một chút, sẽ không ném AI về hướng Mặc Gia như vậy chứ !?” Claude thật sự tức giận. Hắn luôn coi trọng tất cả mọi người trên Angereris, coi bọn họ như những người bạn đầu tiên và tốt đẹp nhất của mình. Nhưng Ren không phải, trái lại vì sự vô tâm của cô ta mà Hoài Nam mới phải chết, Claude rất khó chịu.
“Ngươi thấy ai vì vui chơi một chút mà phải nằm trong capsule điều trị dung dịch nửa năm nay hay không !?” Giọng ShenJian thoáng lạnh. Hắn đã vào thăm Ren một lần, tình trạng của cô vô cùng thê thảm. Linh lực của Đạm Băng Băng phá hủy cơ thể còn lưu lại không ít ám thương khó trị, thậm chí mái tóc bị cắt đứt cũng không mọc ra trở lại. Với công nghệ của IMI, muốn chữa hết cũng rất phiền toái.
ShenJian đã có một thời gian đau khổ rất dài, chính vì hắn quá vô dụng, hắn quá yếu đuối, nên mới luôn được Ren bảo vệ chứ không phải ngược lại. Trước đó mười năm là như vậy, mười năm sau vẫn không thay đổi. Đối với hắn, thừa nhận sự yếu đuối nhục nhã này chẳng khác nào dày vò tra tấn. Cho dù hắn là thiên tài trăm ngàn năm mới có một, cho dù tốc độ thăng cấp của hắn giống như bật hack phá quy tắc, thế nhưng mọi thứ vẫn y nguyên. Đối với thượng tầng chiến lực, hắn vẫn chỉ là con sâu cái kiến, vĩnh viễn đuổi theo Ren trong vô vọng.
Còn cần bao nhiêu năm nữa !?
ShenJian nửa năm nay đã điên cuồng tu luyện giống như tra tấn, thế nhưng tốc độ tăng thực lực của hắn vốn đã chạm nóc của Lục Đạo, lại tăng lên nữa là không thể nào. Rốt cuộc, hắn vẫn chỉ có như vậy mà thôi.
Tâm tình hắn đã rất phiền muộn, lại nghe Claude nói những lời này với Ren, nếu không phải đang ở trước mộ Hoài Nam, chỉ sợ Shen Jian đã bùng nổ.
“Đối thủ đến ngoài ý muốn, vả lại, không phải đáng đời hay sao !?” Claude cũng đã phát hỏa, bình thường hắn vẫn luôn nhẫn nhịn vì muốn ở chung với mọi người, nhưng nửa năm tách ra, cái gì cũng đã không còn.
“Ngươi nói lại xem.” ShenJian gằn giọng.
Một bóng dáng nhỏ đột ngột chen vào giữa hai người. Hinami Hina nước mắt lưng tròng, dang hai tay đứng trước Claude, đối mặt với ShenJian:
“Đừng như vậy được không….” Đối diện với sát khí kinh người của ShenJian, thân hình nhỏ bé của cô liền kịch liệt run rẩy, nhưng vẫn mấp máy nói gắng nói ra hết:
“Đừng như vậy… trước mộ của anh ấy.”
“Hừ.” ShenJian buồn bực thở ra một hơi. Rồi lẳng lặng quay người rời đi.
“Hừm, càng ngày càng cục xúc.” Robert bĩu môi nói. Thành thật mà nói, Shen Jian ở với bọn họ cũng không tính là quá hợp, nhưng trươc đó luôn có Hoài Nam làm trung gian điều hòa. Thậm chí chính bọn họ cũng chẳng phải loại người thích hợp để ở chung với người khác. Trung Thành lầm lỳ, Claude giống như một đứa trẻ mới lớn, Robert giống như một ông chú bất lương, cả đám đều là thành phần dễ gây chuyện, thậm chí chuyên cần cũng chẳng tính là đủ. Đều là Hoài Nam chùi mông cho bọn họ trên báo cáo sau đó.
Mất đi Hoài Nam điều hòa ở giữa, một đám thiên tài trẻ tuổi kiêm con ông cháu cha vốn dĩ khó mà ở với nhau được.
Bọn họ chẳng thể quay lại những ngày cùng chụm đầu kể khổ khi bị Ren bán hành, hay khi cùng phè phỡn ngồi uống đồ do Jodi pha chế trong phòng chỉ huy. Robert cũng không thể tùy tiện đạp Shen Jian xuống nước rồi khinh bỉ hắn nhát gái như trước nữa.
“Thánh tử, xin lỗi, đã đến giờ rồi.”
Đang nghĩ đến những chuyện này, Robert cảm thấy bên hông có hai gọng kìm kẹp lấy, khoảnh khắc bùi ngùi chấm dứt, hắn giãy nảy lên như con tôm bị ném vào chảo.
“Làm gì, các người muốn làm gì, giữa ban ngày ban mặt…”
Được rồi, trời đang mưa, xám xịt.
“Không đi, ta không đi. Chết cũng không về với con nhỏ bạch tạng đầu có bệnh đó. Không đi mà !!!!!!!”
Hai gã đàn ông ăn mặc như bảo tiêu chuyên nghiệp, tóc vàng mắt xanh, bộ dáng vô cùng anh tuấn đang cắp lấy hai tay Robert lôi hắn đi xềnh xệch, mặc dù vậy, đối với hắn, bọn họ cũng không làm ra hành vi chế tài nào quá đáng như đánh gục hay nhét giẻ vào mồm. Thậm chí còn cung kính nói mấy cái như kiểu:
“Thánh tử, xin người hãy giữ vững tôn nghiêm.”
“Bọn thuộc hạ cũng chỉ là làm theo lệnh…”
Trung Thành vừa xong công tác với bia mộ của Hoài Nam quay đầu lại đã thấy cảnh này, nghĩ nghĩ mấy giây rồi rút trong người ra một khẩu súng lục. Lập tức Claude lúc này đã hạ hỏa liền cuống quýt chạy tới, đè lấy tay hắn, thấp giọng:
“Đừng, chuyện này chúng ta không quản được đâu.”
Trung Thành nhíu mày: “Nhìn hắn rất không tình nguyện.”
“Dù vậy, với ảnh, đây cũng không phải chuyện gì xấu.” Claude cười khổ nói.
“Là chuyện hồi nửa năm trước khiến hắn trốn đến tiên giới nhập ngũ !?” Trung Thành lúc này mới nhớ ra vụ này.
Claude cười cười gật đầu, nghĩ thoáng có chút bi hài. Bốn năm trước Robert chạy lên Thực Nghiệm Đảo vì gây chuyện với chị gái hắn và cháu gái của Mr.Thomas Lanyi, bị hai người này dọa phế đi thằng nhỏ. Những tưởng một lần đó đủ cho hắn chừa, nào ngờ bốn năm sau lại chọc ra một đại boss còn cao cấp hơn nữa. Bản lĩnh tìm đường chết vì đàn bà đến mức này, Robert có tử cũng vinh quang.
Trung Thành bật cười, chút không khí trước đó bị tràng náo loạn này xóa sạch.
“Vậy, tôi cũng đi thôi.”
Hắn quay người, cầm ô muốn rời đi. Lúc này, đằng sau có tiếng gọi:
“Sĩ quan Trung Thành.”
Trung Thành quay đầu, là Myeongeun Noh. Hoa tiêu trên tàu bọn họ, cũng là người kiệm lời nhất trong số tất cả, nếu không phải vì công việc, chỉ sợ chẳng ai nghe thấy cô ta nói chuyện.
“Cậu có rảnh không !? Đi với tôi một chuyến.”
“Đi đâu !?” Trung Thành hỏi.
“Thăm Jodi.” Myeongeun Noh.
Trung Thành thoáng yên lặng. Gặp Jodi Benette lúc này, hắn vẫn còn không quá tình nguyện. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, hắn cũng gật đầu:
“Được rồi.”
Đáp lại là một nụ cười nhẹ nhõm của Myeongeun Noh.