Mặc Sung là một tên béo, bởi vậy mọi người hay gọi hắn là Mặc Bàn Tử. Ý tức là giễu cợt thân hình tròn vo của hắn.
Ai cũng biết mấy tên béo đánh nhau rất dở, Mặc Sung cũng không ngoại lệ. Có lẽ trời sinh ra hắn không phải để tu luyện rồi dùng kỹ năng lăn xả với người ta. Tộc nhân giễu cợt hắn cũng là vì họ khinh thường cái tu vi thấp kém của hắn. Mặc Sung sau nhiều lần chịu trận cũng đã chấp nhận cái sự thật phũ phàng là tiên giới, vốn chẳng phải nơi tươi đẹp gì cho cuộc đời của hắn, bởi vậy hắn cứ chết lặng sống dần ngày qua ngày.
Thế như từ khi Mặc Sương Vũ xuất hiện cùng với dự án cải tạo Thiết Khôi Lỗi, cuộc đời của Mặc Sung cũng từ đấy sang trang.
Hắn có thể béo, tu vi của hắn có thể thấp, cơ thể hắn có thể chậm chạp, nhưng tư duy của hắn, tốc độ phản ứng tay của hắn không hề bị giới hạn bởi thân thể xấu xí mà ông trời ban cho.
Ngồi vào Thiết Khôi Lỗi, thứ có thể bỏ qua tu vi cá nhân, bỏ qua hình dáng người lái, chỉ cần không tàn tật, mọi người đều đạt được giá trị vũ lực như nhau, Mặc Sung chợt hiểu ra, cái không gian trong buồng điều khiển của THiết Khôi Lỗi rộng chưa tới ba mét vuông này, mới đích thực là thế giới của mình. Hắn lột xác, hắn thăng hoa, hắn trở thành một chiến binh náo động khác hẳn với vẻ chết lặng thường ngày của mình. Dùng Thiết Khôi Lỗi cải tạo của Mặc Sương Vũ giao cho, hắn từ một tên trúc cơ kỳ thấp kém, thậm chí có thể đánh cho các trưởng lão Nguyên Anh Kỳ bò lê bò càng. Giây phút chiến thắng khiến mỗi tế bào của hắn hưng phấn đến run rẩy, tâm cảnh trực tiếp nhảy vọt lên một cấp. Hắn cảm thấy cái thân thể to lớn cồng kềnh cứng ngắc của Thiết Khôi Lỗi mới thực sự là cơ thể của mình, mà cái thân thể béo ị hiện tại, thực ra chỉ là một cái túi da tạm thời mà thôi.
Nếu đánh giá một con cá bằng khả năng leo cây, nó sẽ mãi là kẻ thất bại phế vật cặn bã trong cộng đồng loài khỉ.
Thế nhưng nếu đánh giá nó bằng khả năng bơi lội, vậy thì tộc đàn khỉ chỉ có thể ngước mắt mà nhìn thôi.
Mặc Sung từ một kẻ phế vật, nhờ dự án của Mặc Sương Vũ mà trở thành chiến binh mạnh mẽ nhất thế hệ trẻ của Mặc Gia thời đại này. Tiểu đội hắn được giao cho chỉ cần bốn người, trong vòng một tuần đã thanh lý sáu tiểu đội trinh sát của nhân loại trên Mặc Vân Hải. Hôm nay vừa tròn bảy ngày, lại gặp được một chiến hạm trinh sát thứ bảy, Mặc Sung cảm thấy đây đúng là ngày may mắn của mình.
Thế nhưng khi con Thiết Khôi Lỗi màu xanh trắng của nhân loại thình lình xuất hiện trong tầm cảm nhận của thần thức, Mặc Sung liền cảm thấy không đúng rồi. Hắn vội vã dùng truyền âm thuật liên lạc với đồng bọn:
“Cẩn thận, hắn không giống với bọn trước đây.”
“Bàn tử, hắn nhanh quá.”
“Sung ca, không ổn rồi, chúng ta không theo kịp chuyển động của hắn.”
“Chết tiệt, tốc độ này… hóa thần kỳ cao thủ !?”
Mặc Sung toát mồ hôi lạnh, chơi lớn rồi. Hóa thần kỳ Thiết Khôi Lỗi, như vậy đã bằng với Thiết Khôi Lỗi chuyên dụng của đội hộ vộ cho Sương Vũ tỷ rồi còn đâu. Chỉ vừa chớp mắt, thân ảnh của đối phương lại tiếp tục gia tốc, thoáng cái đã tiếp cận bọn họ.
“Cẩn thận.”
Choang.
Hoa lửa bắn tung tóe, quân đao hợp kim của AI va chạm với linh kiếm đặc chế dành cho Thiết Khôi Lỗi của Mặc Bàn Tử. Xung lực chấn động truyền vào khiến cái khoang điều khiển hắn vẫn luôn cảm thấy thân thiết như mái nhà duy nhất của mình ở thế giới này muốn nứt ra.
Mặc Sung bị một đao này đánh bay ra xa. Trong tầm nhìn rối loạn, hắn còn thấy được con Thiết Khôi Lỗi của nhân loại từ lúc nào đã xuất hiện giữa trận hình của bọn họ, gập thanh quân đao lại, biến nó thành một pháp bảo giống cây gậy ngắn ngắn, liên tục bắn ra ba luồng năng lượng vào đầu Thiết Khôi Lỗi đồng bọn của hắn.
Bùm bùm bùm…
Chuyển đao thành súng, Trung Thành chẳng do dự mà nhè thẳng đầu ba khối kim loại to lớn cục mịch kia mà nã đạn. Đạn năng lượng linh tử chuyên dụng để phá giáp dễ dàng thổi bay đi ba cái đầu còn đang ngơ ngác, để lại một đám nổ lớn và kim loại văng toán loạn.
Thế nhưng tràng cảnh rơi rụng của kẻ địch như Trung Thành tưởng tượng không có diễn ra. Hắn vẫn căn thứ theo thiết kế của GMS trái đất mà tiến hành phá hoại những bộ phận trọng yếu như đầu. Cho dù không bắn trúng khoang điều khiển, cũng khiến cho camera của đối phương mất đi tầm nhìn mà mất khả năng chiến đấu. Chỉ là thiết khôi lỗi quan sát mọi thứ xung quanh đều bằng thần thức của tu chân giả, cái đầu… thực ra chỉ để trang trí mà thôi.
Bắn ba loạt đạn qua ba hướng khác nhau khiến phản lực cố định hắn một chỗ, động cơ đẩy chưa kịp chuyển hướng thì từ ba đám khói bụi, thân ảnh màu đồng xanh của ba con thiết khôi lỗi không đầu lập tức nhào tới, bám chặt lấy hắn.
“Bắt được ngươi rồi !”
“Chết đi phàm nhân.”
Mỗi tay bị một kẻ khóa chặt, mục tiêu thứ ba thì đã rút ra một thanh linh kiếm sáng ngời, nhào lên vung kiếm quá đầu, muốn cưa đôi thân hắn.
Trung Thành kéo căng cần gạt, bộ đẩy hoạt động tới công xuất tối đa, kéo cả hai gã đang bám chặt lấy hắn lùi về, vừa vặn tránh được một kiếm kia. Sau đó từ cầu vai hai bên bật ra một nòng súng tự động, bắn xối xả vào mục tiêu tầm gần.
“Cái gì !?”
“Mạnh như vậy à !?”
Đạn đặc chế mũi xoáy phá giáp khoan vào lõi đồng xanh của Thiết Khôi Lỗi phát ra tiếng ma sát kinh người. Thần thức nhạy cảm của Tu Chân Giả khiến giác quan của bọn họ nhạy hơn bình thường nhiều lần lập tức phản tác dụng, hai người trong khong điều khiển Thiết Khôi Lỗi đau đớn bưng lấy tai, hệ thống điều khiển của Thiết Khôi Lỗi lập tức mất chỉ huy, buông hai tay Trung Thành ra ngoài.
Ở đằng xa, người thứ ba sau khi chém hụt cũng không đuổi theo mà rút ra nỏ linh tiễn nhắm bắn. Công kích của Linh Tiễn bắn ra từ Thiết Khôi Lỗi nguyên anh kỳ có thể đạt tới lực phá hoại của hóa thần kỳ. Ngạnh kháng một kích, cho dù là AI có lớp vỏ hợp kim phản chấn cũng chưa chắc chịu nổi. Vừa hay hai cánh tay được thả lỏng, Trung Thành điều khiển GMS tóm lấy tay của một gã Thiết Khôi Lỗi bên cạnh, chắn nó trước người mình.
“Ôi không, Tiểu Ngũ !!”
Linh tiễn bắn tới xuyên vào vỏ giáp đồng xanh không chút trở ngại nào, Trung Thành đá mạnh vào eo Thiết Khôi Lỗi đã trúng đạn, khiến mũi linh tiễn sắp xuyên qua người đó đâm tới mình bị bắn lệch đi, chỉ làm xước một bên cầu vai hắn và phá hủy một khẩu súng tự động. Sau đó lại nhanh chóng thúc giục bộ đẩy khiến GMS trượt sang ngang một cách phản vật lý, vừa vặn né được một lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua.
Loại kiếm có các hạt linh tử chạy dọc trên lưỡi thế này tuy không tạo ra thanh thế xẻ núi cắt sông khủng khiếp gì, nhưng độ xuyên thấu và khả năng cắt xẻ được tập trung nén ép lại còn đáng sợ hơn thế nhiều lần. Phần linh lực để duy trì lưỡi kiếm này thậm chí còn gấp bốn lần một tuyệt kỹ của Nguyên Anh Kỳ cao thủ, đảm bảo chém cái gì cũng như bùn. Lưỡi kiếm chặt qua phần nào thì phần đó rời thân.
Súng trên tay AI lại chuyển động, đạn không tiếc nã ra. Đối phương cũng lập tức mở lên tường gió, triệt tiêu phần lớn động năng của những viên đạn, khiến chúng va chạm với lớp giáp đồng xanh chỉ tạo ra mấy âm thanh điếc tai và mấy vết xước hờ. Những tiếng nổ vang cùng mạt vụn lại ngăn cách bốn người. Một bên bị lực xung kích, một bên bị sức công phá của những viên đạn và độ giật của nòng súng hất văng ra.
Mặc Sung cuối cùng cũng ổn định được thân hình sau mấy giây bị chém bay. Có chút trầm trọng phát hiện chỉ trong vài giây vừa rồi một đồng bạn của hắn đã lên bàn thờ, hai người khác cũng chật vật không thôi. Nếu không phải bọn họ được huấn luyện hợp tác ăn ý vô cùng, chỉ sợ vài giây này cũng đủ biến hắn thành đại tướng không quân.
Công kích bất ngờ đã mất đi hiệu quả, thành tích đạt được không như ý muốn làm Trung Thành có chút thất vọng, hắn bay là là chắn trước tàu Angeregis, quân đao hợp kim và súng ngắn đều thu về, lấy từ sau lưng ra một khẩu súng nòng dài, bắt đầu quá trình nén ép năng lượng vào đầu đạn. Còn đội ngũ ba người của Mặc Sung cũng đã tập họp lại.
“Bàn tử, giờ tính sao !? Chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
“Hắn quá nhanh, pháp bảo của hắn cũng không mất thời gian nạp linh lực như Tụ Linh Tiễn…”
“Sung ca. Còn đánh nữa chúng ta sẽ chết đấy.”
Mặc Sung nheo nheo ánh mắt, chiến thắng sáu lần trước đó khiến lòng tự tin của hắn đề thăng rất nhiều. Thiết khôi lỗi tầm thường cấp bậc Kim Đan của nhân loại đứng trước mặt hắn như một đám dê con chẳng có khả năng kháng cự. Hắn đã quen với việc đó. Đột nhiên lại nhảy đâu ra một gã đáng sợ thế này !? Tình hình đảo ngược lại, bọn họ lại đóng vai con dê, còn đối phương là một con sói lạnh lùng tàn nhẫn. Bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi bọn họ.
Thật tình có chút bối rối đấy.
“Chia ra chạy. Cấp bậc của hắn không tầm thường đâu, trong số phàm nhân hẳn cũng là tướng lãnh gì đó. Chia ra, về Thiên Không Thành, báo tin cho Sương Vũ tỷ, phần công của chúng ta như vậy đã tính đủ rồi. Hắn chỉ có một cây đao để đánh cận chiến và hai pháp bảo đánh tầm trung mà thôi. Chia ra chạy, hắn cũng chả có cách nào… chờ đã…”
Nạp đạn hoàn tất, Trung Thành kéo trên nóc phòng lái xuống một mô hình súng nhắm thu nhỏ, bên ngoài AI cũng làm một động tác tương tự, nhưng tên tay gã người thép không lồ này là một cây súng bắn tỉa năng lượng hàng thật giá thật. Khi định mức năng lượng đạt đến cực đại, Trung Thành lạnh lùng bóp cò.
“Không tốt, hắn cũng có nỏ tiễn tầm xa.”
Xèo…
“Tiểu Tứ, cẩn thận !!”
Mặc Sung vừa dứt lời, đồng bạn bên cạnh hắn đã bị một chùm sáng quét qua, biến thành một bãi nước không hơn không kém. Thậm chí còn không kịp nổ mạnh hay kêu rên tiếng nào. Đối với đôi mắt linh động nhãn của Trung Thành, chỉ cần trong tầm bắn, cho dù có bay lắt léo đến mức nào, cũng chẳng có cách thoát khỏi.
“Chết tiệt, chạy. Mau chạy.”
Một đồng bạn nữa ra đi, Mặc Sung cảm thấy rét lạnh, lần đầu tiên sau khi ngồi vào khoang điều khiển của Thiết Khôi Lỗi, hắn cảm nhận được sự sợ hãi cùng cực.
“Không tốt rồi, không tốt rồi, không tốt rồi…. Mình không muốn chết, không muốn chết, không muốn chết.”
Mặc Sung hít sâu một hơi, dùng thần thức truyền âm cho đồng bọn:
“Tiểu Lục, mau bỏ quyền điều khiển, ta sẽ kết nốt tụ linh trận của hai Thiết Khôi Lỗi lại, như vậy lực đẩy sẽ lớn hơn.”
“Sung ca, hệ thống tụ linh trận song trùng chưa hoàn thành mà !?” Gã đồng bọn cuối cùng gọi là Tiểu Lục cũng bị hai loạt đạn của Trung Thành làm khiếp đảm. Má ơi, hắn lại nhấc pháp bảo viễn công kia, chuẩn bị bắn lần nữa.
“Chưa hoàn thành cũng phải liều thôi. Nếu không chúng ta cùng chết. Mau bỏ quyền khống chế đi, chuyển giao lại cho ta !!”
“Vâng…vâng…” Tiểu Lục lắp bắp, vội vã nhường quyền điều khiển lại cho Mặc Sung.
Mặc Sung thông qua thần thức của mình tiếp quản quyền điều khiển hai chiếc Thiết Khôi Lỗi chẳng khó khăn gì, hai gã bay là là sát vào nhau, nhưng tốc độ cũng chẳng mấy tăng lên. Đúng lúc này, Trung Thành tiếp tục phát súng thứ ba của mình.
Mặc Sung cắn răng, thần thức mạnh mẽ thôi động hết sức, điều khiển Thiết Khôi Lỗi của Tiểu Lục phát động ngưng kết thuật, khiến độ cứng của nó dày hơn rất nhiều, đổi lại là tốc độ di chuyển. Lập tức biến Thiết Khôi Lỗi đồng xanh của Tiểu Lục thành một chiếc khiên chắn tạm thời.
“Sung ca, ngươi….”
Bùm.
Lần này hoa lửa cuối cùng cũng đã tóe lên, ngưng kết thuật khiến cho tia sáng chết chóc từ Trung Thành không thể đục xuyên qua Thiết Khôi Lỗi dễ dàng nữa. Thay vào đó là một hồi nổ mạnh. Thiết Khôi Lỗi của Tiểu Lục tứ phân ngũ liệt, biến thành vô số mảnh vỡ cháy xém bay toán loạn khắp tầng mây.
Trung Thành thoáng bất ngờ, vụ nổ tạo ra một màn khói bụi mơ hồ khiến hắn khó lấy lại tâm nhắm, chỉ trễ vài giây, Mặc Sung đã thoát ra khỏi vùng bắn tỉa của hắn.
Buồn bực hạ súng xuống, Trung Thành điều khiển AI trở về tàu trong tiếng reo hò của Hoài Nam và mọi người.