Đây là chuyện nửa năm trước.
Mặc Tinh khi đó đang ở vào một vị thế hết sức bối rối.
Số là hắn từng cùng với khoảng 4000 vị cao thủ Kim Đan kỳ khác, hưởng ứng lệnh triệu tập của một vị Huyền Tiên, cùng kéo đến đánh úp căn cứ nhân loại hồi năm ngoái. Sau đó bị một đội hình thiết khôi lỗi của phàm nhân đánh cho thua liểng xiểng, cúp đuôi mà về.
Thiết khôi lỗi của phàm nhân được gọi là GMS, gần đây Mặc Tinh đã dần quen với cách gọi cổ quái này. Hỏi ra mới biết, tính cơ động của đám GMS này so ra còn kém một cao thủ Kim Đan kỳ đỉnh phong, chỉ tương đương với một Kim Đan hạ phẩm, mà còn là loại rác rưởi nhất. Đối thủ như vậy, lại có thể khiến 4000 vị cao thủ Kim Đan già dặn khôn khéo bỏ chạy tứ tán, nghĩ cũng thật buồn bực.
Buồn bực hơn nữa là trong số những người thành công chạy thoát, không bao gồm Mặc Tinh. Hắn khi đó vì thúc giục một cái linh bảo mà phải tiêu hao thọ nguyên đổi lấy, đã dầu hết đèn tắt, chẳng còn chút sức lực nào. Nếu như không phải Thiên Linh Bảo Thụ có thuộc tính ôn hòa vô cùng, đổi lại một cái linh bảo khác đã sớm lấy mạng của hắn.
Thiên Linh Bảo Thụ là mẫu thân giao cho hắn từ khi còn nhỏ, đã làm bạn với hắn suốt ba mươi năm, trợ giúp hắn từ lúc còn chập chững Luyện Khí tới tận Kim Đan kỳ, cho dù có dùng nó để đổi lấy lực lượng bùng nổ trong khoảng khắc, không lý nào nó lại đi lấy mạng của hắn. Chỉ đáng buồn là cơ hội Mặc Tinh dùng tính mạng và tuổi thọ đổi lấy ấy lại chẳng được ai trân trọng, khi hắn mượn Thiên Linh Bảo Thụ để tấn cấp Hóa Thần kỳ, một đám Kim Đan tiền bối mà hắn tôn trọng ngưỡng mộ lập tức quay ngoắt, vòng ra sau lưng hắn chờ chiếu cố.
Nếu như mọi người có chút nhiệt tâm, cùng nhau chiến đấu, trận đánh đó chỉ sợ vẫn sẽ thua, nhưng không đến mức thảm hại như vậy.
Mặc Tinh sau khi dùng tính mạng đổi tu vi chỉ còn thoi thóp, Thiên Linh Bảo Thụ vừa cứu mạng vừa hộ vệ cho hắn, nếu không đã sớm bị một đám cao nhân tiền bối giết người đoạt bảo. Tu chân giới tàn khốc, người không vì tình, hắn cuối cùng cũng thể nghiệm được.
Có Thiên Linh Bảo Thụ, hắn một đường tu luyện khá dễ dàng, không phải tranh cướp tài nguyên gì nhiều, đã sớm không thể thích nghi với lòng người ấm lạnh nơi tiên giới.
Làm hắn có chút bi hài là, cuối cùng, người cứu hắn lại là mấy tay phàm nhân làm công tác quét dọn chiến trường. Hắn khi đó đã sớm thoi thóp, tóc tai bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, trở thành một ông già đúng nghĩa.
Thẳng đến khi gã sĩ quan trẻ tuổi đó móc trong người ra một viên trú nhan đan, thử nhét vào mồm hắn. Toàn bộ tuổi xuân của Mặc Tinh lập tức trở về.
“Đùa, Lục Vân Tiên, con hàng này, vậy mà bán đồ thật !? Công hiệu còn tốt hơn quảng cáo !? Thật sự biến người già 81 thành 18 !? “
Thiếu tá Hoài Nam khi đó chỉ ôm tâm tình buồn bực vì bị lừa mua sản phẩm xấu, nên tiện tay kiếm hắn thử thuốc. Mặc dù chẳng phải quá thiện tâm, nhưng ân tình lúc đó là thật, Mặc Tinh vẫn ghi nhớ. Sau đó Mặc Tinh u u mê mê, được điều động đến khu nghiên cứu của IMI, tập trung phát triển và các thí nghiệm vũ khí chống linh tử. Dĩ nhiên là một tay vị thiếu tá kia thúc đẩy.
“Nhân tài lại sẵn lòng xả thân vì đồng đội như vậy, cứ để hắn cúp mất thì thật đáng tiếc.” Hoài Nam khi đó nói với Shen Jian, lãnh đạo trực tiếp của Mặc Tinh hiện tại như vậy.
Mặc Tinh ký một hợp đồng, ừm, đại loại như một loại khế ước đãi ngộ trưng dụng tù binh chiến tranh, có cống hiến cho Trường Sinh Đảo, hoặc là giao Thiên Linh Bảo Thụ ra cho người ta nghiên cứu về cơ chế đột phá cảnh giới của Tiên Nhân, mỗi tháng đều được trả năm miếng Trung Phẩm Linh Thạch, tính ra là đãi ngộ không tệ.
Nhưng phát triển vũ khí sử dụng linh tử chính là dùng để đánh người Tiên Giới, cái này thật có chút xoắn suýt. Dù hắn là bị đám đồng bọn bỏ lại, cũng là tán tu không môn không phái, nhưng bảo hắn theo phàm nhân đánh Tiên Nhân, thật còn có chút kháng cự đấy.
Tính ra thì IMI cũng không ép buộc hắn, người ta chỉ sợ còn ngại cho tiên nhân vào khoa nghiên cứu hạch tâm làm việc sẽ lộ bí mật cơ. Mặc Tinh xuất công không xuất lực, cứ như vậy u u mê mê sống trong đặc khu giao giới được thành lập giữa tiên nhân và phàm nhân, tháng ngày trải qua rất không tệ.
…
“Ha, pháp bảo này gọi là tablet hả !? Nhìn qua khá giống ngọc giản của tiên giới nha, nhưng không có thần thức, làm sao sử dụng !?”
Mặc Tinh cầm lên một cái máy tính bảng ở chợ tiên giới, bây giờ đã đổi thành chợ tiên phàm. Tặc lưỡi cảm thán.
“Không cần đâu huynh đài, pháp bảo này của phàm nhân phát minh cho những người không có thần thức mà, cách sử dụng rất đơn giản, huynh nhìn thấy cái gì xuất hiện trên màn hình, điểm chỉ vào đó là được rồi.” Người bán hàng là một gã Kim Đan kỳ khác nhiệt tình giới thiệu.
“Ồ, nó cảm ứng !? Pháp bảo này thông linh hả !? Hẳn là rất đắt đi !?” Mặc Tinh ấn tay lên một biểu tượng hình tròn trên máy tính bảng, cửa sổ giao diện mới liền bật ra. Hắn loay hoay thử mấy cái nữa, thứ này liền mở ra một loạt tranh ảnh.
“Thông linh thì không hẳn, nhưng thứ này đúng là có khả năng tư duy nhất định, phàm nhân gọi là thế hệ đồ dùng thông minh thì phải. Đại khái, bên trong bọn họ chế tạo cho nó một linh thức nhân tạo, giúp nó có thể hiểu được một số chỉ lệnh nhất định. Thậm chí có thể nhận biết giọng nói của chủ nhân nữa, ta cho huynh xem…”
Gã bán hàng cười cười, đưa tablet lên quát:
“Music. Play.”
Thứ này liền phát nhạc.
Mặc Tinh tròn mắt, có chút sợ hãi than: “Khí linh bên trong lại có thể lên tiếng, thật sự là nhân tạo !? Thần kỳ thật.”
Sau đó lại ngẩng đầu hỏi:
“Đạo hữu, chú ngữ vừa rồi của ngươi có chút lạ, là phàm nhân đặc dụng chú ngữ !?”
Người bán hàng nhún vai giải thích:
“Không hẳn là đặc dụng gì, đại khái ở phàm giới có một cái địa phương gọi là Mỹ quốc, diện tích chỉ như lãnh địa của một môn phái trung phẩm trên nhất cảnh thiên, nhưng lực ảnh hưởng khá lớn, nên ngôn ngữ trên các pháp bảo này đều mặc định theo ngôn ngữ của chúng. Thứ tiếng thổ dân này khá dễ học, muốn sử dụng phần lớn pháp bảo của phàm nhân hiện tại, ta khuyên huynh nên đến giáo viện ở cuối đường kia học một khóa, với khả năng ghi nhớ của tu chân giả, chỉ vài ngày là nắm giữ thuần thục thôi.”
“Hảo, một lát nữa ta sẽ đi.” Mặc Tinh trịnh trọng gật đầu.“Nên đi, nên đi.” Người bán hàng cười trả lời. “Nhưng mà huynh đài, pháp bảo này huynh có tính mua hay không !?”
“Ừm, ta quên hỏi giá.”
“Nể tình đồng liêu, hai cái trung phẩm linh thạch đi.”
Tỷ giá quy đổi khá đơn giản: 1 hạ phẩm linh thạch = 100$, trung phẩm bằng 1000$, cực phẩm bằng 1.000.000$. Đặt ở tiên giới, một cái trung phẩm linh thạch cũng bằng thu nhập một tháng của một tu chân giả trúc cơ kỳ.
“Hình như có chút mắc ha.” Mặc Tinh nhíu mày. Pháp bảo này hắn thấy phàm nhân sử dụng khá nhiều, giá cả chẳng hơn một cái phù bảo cấp thấp đi.
“Không mắc, huynh đài, huynh xem, dùng thứ này còn có thể truy cập mạng lưới của phàm nhân, tương tự mạng lưới thần thức của chúng ta, tuy hiệu suất kém hơn, nhưng thông tin chia sẻ lưu lại trên này rất nhiều, chịu khó đào bới thậm chí có thể tìm được một số công pháp của các đạo hữu bày ra.”
“Công pháp có thể đưa lên mạng lưới hay sao !?” Mặc Tinh trầm giọng hỏi. Tu chân giới truyền thừa cực kỳ nghiêm ngặt, thế hệ các đời luôn tuân thủ quy định truyền công nội bộ, đem công pháp nhà mình truyền ra ngoài, chính là khi sư diệt tổ, phản môn hại phái. Chung quy, công pháp chính là thứ làm nên đắc sắc của một môn phái, nếu như tùy tiện đem ra giao dịch, vậy thì môn phái đó còn gì là bản sắc !? Chỉ như một cái tổ chức tầm thường của phàm nhân mà thôi. Ừm, gọi là công ty thì phải.
“Có chứ.” Người bán hàng vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Một số công pháp tự sáng tạo, có thể đem giao dịch không chịu sự hạn chế của môn quy mà. Với lại, những cái cơ bản như khinh thân thuật, liễm tức thuật, gần như môn phái nào cũng có, chỉ có tán tu chúng ta là không có, muốn tìm cũng thật mệt mỏi… bây giờ thì khác rồi, đây, ta cho huynh xem cái chức năng này, gọi là shopping online nhé, ở đây có bày bán đủ cả…”
Mặc Tinh tò mò nhìn xem, sau khi người bán hàng điểm chỉ loạn mấy cái trên pháp bảo kia, hình ảnh trên đó liên tục thay đổi, đến cuối cùng, một bản danh sách dài dằng dặc hiện ra trước mắt Mặc Tinh.
“Phàm nhân phi hành khí hướng dẫn sử dụng công pháp.”
“Phàm nhân ngọc giản đào bảo công pháp.”
“Đê cấp liễm tức thuật.”
“Trung cấp hỏa cầu thuật.”
“Phàm nhân chiêm tinh thuật.”
“Phàm nhân phong thủy thuật.”
“Cao cấp lưu thủy hành vân thuật.”
“…”
Mặc Tinh thoáng đổ mồ hôi, kính nể nói:
“Nhưng công pháp này, đều do nhóm tán tu đầu tiên quy thuận phàm nhân đưa ra đúng không !?”
Bên trong có rất nhiều công pháp dùng để sử dụng các loại pháp bảo đặc biệt của phàm nhân, đọc sơ qua giới thiệu, người viết vô cùng tâm huyết, giúp cho tu chân giả kém cỏi nhất cũng có thể nhanh chóng thích nghi sử dụng.
“Đúng vậy a.” Người bán hàng nói với vẻ tự hào. “Bọn ta còn có một group chat, ấy lộn… nhóm giao lưu trau dồi tâm đắc tu luyện thông qua thiết bị này, chốc nữa liền cho huynh xem. Trong nhóm có không ít tiền bối luôn trực tuyến, giải đáp thắc mắc nghi vấn cho người mới gia nhập, rất nhiệt tình nha, đôi khi tu luyện gặp khúc mắc mà đăng lên diễn đàn cũng sẽ có tiền bối nguyên anh nhiệt tình giải đáp. Nói không phải chứ từ khi ta gia nhập nhóm này, mỗi ngày cũng đều tại tuyến lắng nghe kinh nghiệm các tiền bối trên này trao đổi qua lại với nhau, được lợi không nhỏ, thậm chí cửa ải Kim Đan trung kỳ vây khốn ta mấy chục năm nay đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá….”
Hắn thao thao bất tuyệt một thôi một hồi, nói đến mức Mặc Tinh hoa mắt chóng mặt, nhưng quả thật là động tâm không ít. Cuối cùng Mặc Tinh cũng cắn răng lấy ra hai miếng trung phẩm linh thạch cầm đi pháp bảo này.
Hắn còn nhớ, tin tức đầu tiên đọc được thông qua pháp bảo này là:
“Trận chiến tiếp theo ở tầng trời thứ tư đã xác định, thời gian ba ngày sau. Chiêu mộ một nhóm lớn các tán tu đang muốn tìm công tác tham gia giảm bớt thương vong không cần thiết cho cả hai phe…”
Mục tiêu tiếp theo lại là Mặc gia, hừm, đại danh đỉnh đỉnh, cái tên nghe thật quen… sau đó Mặc Tinh bi ai phát hiện, Mặc gia này chính là Mặc gia của phụ thân mình. Tuy rằng ổng đã bỏ gia tộc chạy theo mẹ hắn rồi cùng tự sát khi bị gia tộc và vài môn phái liên hợp bắt giao ra linh bảo Thiên Linh Bảo Thụ, thế nhưng gốc gác vẫn không đổi đi được đấy.
Tuy rằng mẫu thân hắn có căn dặn không được quay về Mặc Gia báo thù, vì tên của hắn vẫn treo một chữ Mặc đằng trước, thế nhưng lắm khi nghĩ lại, chỉ vì một cái linh bảo mà đang tâm bức chết một thành viên trong gia tộc, cái Mặc gia thấy lợi mờ mắt này nên sớm chết rơi đi là vừa. Hồi bé Mặc Tinh nghĩ vậy hoài, chẳng qua hắn chỉ là một tán tu được Thiên Linh Bảo Thụ che chở, trốn chui trốn nhủi khỏi tai mắt Mặc Gia, lấy tư cách gì mà báo oán.
Rồi thì Mặc Gia cũng xong đời, hắn không cần tu luyện thành tài quay về báo thù thì Mặc Gia cũng xong đời. Quái vật khổng lồ như vậy, một thế lực trải dài khắp mười sáu tầng trời cứ như vậy xong đời, nghĩ đến thật có chút thổn thức. Phàm nhân thực lực, mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Sau cùng thì chi nhánh tầng trời thứ tư cũng bị thanh lý, Mặc Tinh phát hiện, đây là cái cơ hội không tệ, tờ đơn chiêu mộ và bảo lãnh do Hoài Nam phát bị hắn lôi từ trong rương ra, nhanh chóng ký tên điểm chỉ, ở hàng chữ vị trí công tác yêu cầu, rất nhanh liền điền mấy chữ:
“Quản lý chi nhánh Mặc Gia.”
…