• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Phụ thân người lại như vậy rồi, sao người cứ mỗi chiều lại ngồi thơ thẩn như vậy?”

“ Phong Nhi, con đi xuống dưới lầu chơi đi để ta yên tĩnh một chút.”

“ Lần nào cũng vậy, thật không hiểu Phụ thân người nghĩ gì?”

Cậu bé lanh lợi đi xuống dưới lầu để lại Ngô Minh một mình phía trên nhìn ra phố. Đứa trẻ vừa rồi không ai khác chính là đứa bé năm xưa Ngô Minh đem theo từ cái ngày định mệnh.

Ở nơi này cũng đã hơn 6 năm trời, lúc đó Ngô Minh chỉ biết chạy chạy thụt mạng. Chạy không biết bao lâu Ngô Minh chạy tới một thị trấn nhỏ. Lúc này hắn đã toàn thân mệt lã, vết thương trên người lúc này mới bắt đầu phát ra từng cơn đau. Ngô Minh cả người rỉ máu, trong tay vẫn ôm theo đứa trẻ cố gắng tìm tới người giúp đỡ.

May mắn đúng lúc có người đi qua, người này đã phát hiện ra Ngô Minh, nhanh chóng la lên sau đó mọi người mới đưa Ngô Minh cùng đứa trẻ tìm tới đại phu chữa trị.

Phải nói cơ thể Ngô minh hoàn toàn khác biệt so với người thường. Những may trên người Ngô minh chẳng biết là do thứ gì tạo ra, chúng không thể lành lại theo thời gian. Mà cứ thế đi theo Ngô Minh. Cũng chính vì điều này mà Ngô Minh có thói quen mắc những bộ trang phục kín người che đi hết các vết thương trên cơ thể.

Sau hơn nửa tháng chữa trị, Ngô Minh cũng dần lấy lại sức khỏe, mặc cho những vết may kia cứ thể còn hiện diện trên người.Lúc này mới là thời gian khó khăn dành cho hắn ta.

Vị đại phu kia cũng không phải làm việc từ thiện, Ngô Minh khoảng thời gian này phải làm việc trong phòng thuốc của vị đại phu kia trả công. Cũng có công việc để chi trả cho cuộc sống.

Vừa làm việc Ngô minh vừa học tập ngôn ngữ trung quốc. Môi trường chính là người thầy tốt nhất. Nhớ lúc trước học tiếng anh trong nhà trường Ngô Minh gặp không ít khó khăn thì bây giờ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Ở đây nói cũng là tiếng trung, cười cũng là tiếng trung, mọi thứ điều như thế trở thành thói quen.

Cũng chính từ lúc này Ngô Minh nhận ra mình đang ở đâu.

Lúc đầu Ngô Minh cứ nghĩ mình bị lạc vào vùng nào đó của trung quốc vẫn còn giữ truyền thống mặc trang phục cổ. Nhưng bây giờ hắn đã rõ mình hiện tại mình đang ở đâu.

Ngô Minh cũng không tin tường những gì mình tìm hiểu, những gì mình thấy ra được.

Nếu nói chính xác hắn đang ở trong thế giới của một tác phẩm trong Kim Dung, Thiên Long Bát Bộ.Có Cái Bang, Thiếu Lâm Tự, có võ công, có giang hồ tranh đấu.

Bây giờ Ngô Minh đã hoàn toàn hiểu rõ những gì xảy ra lúc mình vừa tới nơi này. Ngày hắn tới chính là sự kiện Nhạn Môn Quan diễn ra. Ngô Minh cũng rõ ràng đứa trẻ mình mang theo là ai. Tiêu phong người anh hùng mà hắn đã từng ngưỡng mộ khi còn là một đứa trẻ.

Lại nói tới chuyện làm việc trong nhà vị đại phu kia. Phải nói Ngô Minh chính là may mắn. vị đại phu này cũng tính là một người tốt bụng, khi ông ta ăn được mấy món ăn mà Ngô Minh nấu ra thì hoàn toàn bị thuyết phục. Ông ta đã giới thiệu cho Ngô Minh với một vị trù sư trong trấn. Vị trù sư này là người sở hữu tửu lầu to nhất trong vùng, cũng là người có tay nghề.

Vừa gặp Ngô Minh ông ta có chút nghi ngờ. Bởi bộ dạng Ngô Minh rõ ràng là ngoại tộc khiến cho ông ta không có ấn tượng tốt. nhưng sau khi thưởng thức tay nghề của Ngô Minh ông ta đã phải thay đổi suy nghĩ của mình.

Ngô Minh nếu ở thời hiện đại cũng là một đầu bếp giỏi, còn nếu lấy kiến thức đó đặt ở thời đại này thì khỏi phải bàn. Ở thời đại này gia vị cũng như cách chế biến, kiến thức về dinh dưỡng còn nhiều hạn chế. Đa số điều là từ kinh nghiệm của đầu bếp đúc kết ra vì thế không có một quy chuẩn nào cả.

Nhưng Ngô Minh thì khác. Kiến thức hắn có chính là cả ngàn năm sau nhân loại mới đúc kết ra được. Ẩm thực là một nghê thuật. Trong nghệ thuật người ta thường đề cao sự sáng tạo. Nhưng sự sáng tạo cũng phải dựa trên những tiêu chuẩn cơ bản mà Ngô Minh thì có đầy đủ những thứ này. Chỉ tính riêng kiến thức của Ngô Minh đặt ở nơi này cũng là sự sáng tạo lớn nhất rồi.

Vị trù sư kia hoàn toàn bị thuyết phục bởi Ngô Minh, ông ta quyết định nhận cho Ngô Minh vào làm trong tửu lầu của mình. Cũng từ đó danh tiếng của Ngô Minh vang ra khắp nơi.Nó lan rộng tới mức vị trù sư kia đã giao mọi quyền hành của mình về tửu quán lại cho Ngô Minh.Ông ta làm việc này một phần cũng vì toàn bộ danh tiếng mà tửu lầu có được đều do một tay Ngô Minh mang về, còn có theo thời gian tiếp xúc ông ta cũng có phần tin tưởng tính cách của Ngô Minh.

Có thể nói chính Ngô Minh đã làm thay đổi cái thị trấn này. Món ăn của Ngô Minh thu hút thực khách tới mức lúc nào tửu lầu cũng chặt cứng khách hàng.

Cảm giác này Ngô Minh vô cùng ưa thích. Đây chính là cảm giác hắn tìm kiếm bấy lâu nay. Ngô Minh cũng không biết cách nào để trở về thế giới của mình nên hắn chọn cách sống cuộc sống thật tốt ở cái thế giới mới này.

Ngô Minh tuy là hào hứng như thế nhưng cũng dần hắn bất đầu cảm thấy công việc đã có chút quá sức với mình. Tất cả khách hàng tới ăn điều yêu cầu là chính tay Ngô minh chế biến. Một ngày có bao nhiêu khàng? Mỗi khác lại gọi bao nhiêu món? Ngô Minh dù là ba đầu sáu tay cũng không làm nổi.

Cũng chính lúc này Ngô Minh mới quyết định dạy lại tay nghề của mình cho một số phụ bếp của hắn. Cũng vì vậy mà công việc của Ngô Minh mới có phần giảm xuống.

Dần dần Ngô Minh đã đưa ra một quy định có phần kỳ hoặc. Đó là mỗi ngày hắn chỉ nấu 50 món sẽ được chia thành 10 bàn được cho đặt trước. Điều này cũng làm giảm áp lực cho Ngô Minh, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác.

Ngô Minh sau khi cho Tiêu phong đi xuống dưới tửu lầu, Ngô Minh mới lấy một tờ giấy trong góc áo ra xem xét.

Trên tờ giấy vẽ một hình ngũ giác, với năm góc là năm hình tròn. Liên kết với nhau bằng những hình thù kỳ lạ. Năm hình tròn cũng tượng trưng cho một thứ gì đó mà Ngô Minh nghĩ mãi cũng chưa thể nhận ra. Ô tròn đầu tiên là hình ảnh một con cóc,tiếp theo là rắn, chim, vượn, và cuối cùng chính là thứ Ngô minh vẫn chưa thể nhìn rõ.

Bức vẽ này cũng không phải tự nhiên mà Ngô Minh chú ý, bởi nó chính là từ cơ thể Ngô minh mà có được. Cụ thể là từ Tiêu phong phát hiện ra. Trong một lần cùng Tiêu Phong tấm chung với nhau, Ngô Minh đã để cho cậu con trai mình nhìn thấy lưng của mình. Trên đó vẽ hình ảnh y như trong bức tranh mà Ngô Minh đang cầm.

Ngô Minh hoàn toàn không hiểu bức tranh này có ý nghĩa gì? Cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trên cơ thể mình. Nhưng Ngô Minh nghi ngờ rất có thể nó liên quan tới việc vì sao mình lại tới được nơi này cũng như vì lý do gì mà cả cơ thể hắn lại nhiều vết thương như vậy.

Ngô Minh cũng nhận ra được rằng cơ thể mình đã thay đổi nhiều đến thế nào. Mọi giác quan của Ngô minh điều được đẩy lên một mức cao, hơn nữa thể chất cũng đạt tới một mức siêu việt bình thường. Hiện tại Ngô Minh có thể nâng một khối đá 200 cân như trở bàn tay. Ngô Minh cũng không rõ gì nguyên nhân gì mình lại đat được khả năng này, nhưng những điều này này điều là có lợi vì thế Ngô Minh cũng không quan tâm nhiều.

“ A”

Đang suy nghĩ thì đột nhiên những vết may trên cơ thể Ngô Minh lại đột ngột phát ra cơn đau. Những cơn đau này ngày càng diễn ra nhiều hơn. Một năm trở lại đây nó càng lúc càng nhiều cơn đau cũng gia tăng mức độ. Ngô Minh đọc rất nhiều sách y thuật để tìm ra cách tự cứu chữa cho chính mình nhưng y học thời đại quả thật có nhiều hạn chế. Ngô Minh tin tưởng nếu là thời hiện đại hắn có thể tìm ra nguyên nhân của việc này. Ngô Minh luôn có cảm giác sau lớp chỉ may khắp người mình kia có chứa một thứ gì đó, một câu trả lời cho mọi chuyện đang xảy ra với hắn ta.

“ Phong nhi con lên đây làm gì?”

Ngô Minh lập tức nhận ra tiếng bước chân của Tiêu Phong đang tiến lên trên, mở lời trước.

“ Phụ Thân người có con mắt thứ ba sao? Nhiều lúc con cứ tưởng là người nhìn lén con.”

“ Ta không phải bảo con xuống dưới lầu chơi sao? Lên đây làm gì?”

“ Phía dưới lầu có người muốn tìm phụ thân.”

“ Tìm ta? Có nói là muốn làm gì không?”

“ Họ nói là tìm Phụ thân để nấu ăn.”

“ Bảo họ về đi, hôm nay ta nấu xong 50 món rồi, với lại tâm trạng ta đang không tốt nấu sẽ có lỗi với thức ăn.”

“ Con xem không được rồi.”

Tiêu Phong ấm úng, sau đó nói tiếp.

“ Bọn họ hình như là quan binh.”

“ Quan binh?”

Ngô Minh bất ngờ. Luật pháp ở thời đại này là thứ hắn không tin tưởng nhất, cũng là thứ mà hắn không muốn dính vào nhất. Hắn không có quan hệ gì tới quan phủ, hiện tại họ lại tới đây có mục đích gì?

“ Đi cùng ta xuống phía dưới.”

Ngô Minh cùng Tiêu Phong đi xuống dưới lầu, lúc này cả tửu lầu hoàn toàn trống khách, chỉ còn lại đám quan binh ngồi đầy hai bàn ăn.

“ Các vị quan gia tìm tại hạ có ý gì?”

“ Ngươi là Ngô Minh.”

“ Đúng vậy tại hạ chính là Ngô Minh, không biết ngài là?”

“ Ta tự giới thiệu ta là Phúc công công, là nô tài bên cạnh hoàng thượng. Hôm nay ta tới đây là phụng ý chỉ của người tới gặp ngươi.”

Vừa nghe xong Ngô Minh đã vô cùng bất ngờ. Mọi việc ngoài dự đoán của hắn. Ban đầu hắn cứ nghĩ đây chỉ lũ muốn ăn một bữa tiệc rồi đi, hắn cũng sẽ điệu thấp nấu vài món cho qua rắc rối, nhưng nào ngờ rắc rối này quá lớn rồi.

“ Phụ thân ý người này là gì vậy?”

“ Phong nhi mau đi vào phía sau,để nơi này ta tiếp các vị đại nhân.”

Tiêu Phong luôn rất nghe lời vội chạy vào bên trong gian nhà bếp nhưng vẫn lén nhìn ra bên ngoài. Lúc này Ngô Minh mới giữ bình tĩnh xử lý chuyện trước mắt. Tên thái giám ngay lập tức lấy ra thánh chỉ ra hiệu, lập tức tất cả mọi người xung quanh quỳ xuống đất nghe đọc. Ngô Minh cũng không ngoại lệ.

“ Phụng thiên thừa lệnh, hoàng đế chiếu viết. Ngô Minh trù sư danh tiếng vang xa, tài nghệ khiến trẫm ngưỡng mộ. Nay ta lệnh Ngô Minh trù sư lập tức nhập cung giữ chức tổng quản ngự thiện phòng phục vụ cho hoàng cung lấp tức thi hành. Khâm chỉ”

“ Ngô Minh đại nhân chúc mừng ngài, mau tiếp chỉ.”

Tên thái giám đưa thánh chỉ về phía Ngô Minh ra hiệu Ngô Minh mau tiếp nhận lấy. Ngô Minh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết nhận lấy thánh chỉ rồi nói một tiếng tạ ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK