“ Ta cũng thử qua một chút ván cờ này, xem thử nó có thật sự ảo diệu như trong lời nói.”
Cưu Ma Trí tự đại nhìn Đinh Xuân Thu bị như thế hắn chỉ nghĩ là tên này vô dụng nên muốn tự mình lên phá giải thế cờ.
Đinh Xuân Thu được đám đệ tử kéo sang một bên để an tỉnh đầu óc còn Cưu Ma Trí thì tiến lên thế chỗ.
“ Ván cờ này.”
Cưu Ma Trí vừa nhìn vào thế cờ đã như mộng. Thế cờ từ từ biến ảo trong mắt của hắn khiến hắn rơi vào ảo giác.
Trước mắt Cưu Ma Trí cứ như đang nhìn hai đội quân đen trắng đánh nhau. Hắn muốn cứu bên trắng nhưng bất lực tứ phía đều có địch rơi vào luân hãm.
Cưu Ma Trí khuôn mặt hốt hoảng lùi ra sau mấy bước.
“ Bàn cờ này sao mà có thể giải. Những quân trắng dưới góc này đều đã chết cả rồi. Bàn cờ này tạo ra chỉ để trêu người mà thôi, ta không muốn lảng phí thời gian của mình vào nó.”
Cưu Ma Trí trên trán vẫn còn mồ hôi vẫn còn lui ra ngoài. Đinh Xuân Thu lập tức lên tiếng trêu chọc.
“ Đã giải không được còn khoác lác, ta xem tên hòa thượng ngươi nên hoàn tục bái vào Tinh Túc Phái của ta. Ta sẽ dạy ngươi cách chơi cờ.”
“ Ha ha, kẻ nào vừa rồi tâm thần bất định ngay cả đệ tử mình cũng không nhận ra đánh nhầm người. Còn mở miệng khoe khoang.”
“ Ngươi.”
Đinh Xuân Thu bị Cưu Ma Trí nói lại giận tới đỏ mặt, Không nói tiếp được lời nào.
“ Cộc cộc.”
Tiếng động từ chiếc gậy sắt của Đoàn Diên Khánh vang lên. Hắn cũng là một người am hiểu kỳ nghệ cũng bị hấp dẫn bởi bàn cờ Trân Lung này.
Đoàn Diên Khánh dùng gậy nhấc lên quân cờ trắng đánh lên bàn cờ trên vách đá. Tô Tinh Hà một bên phụng bồi dùng quân đen đối chiến với đối phương.
Đoàn Diên Khánh chỉ đi được vào nước đã lâm vào thế bí không biết tiếp tục đánh như thế nào. Huyền Nan một bên cũng góp ý.
“ Đoàn thí chủ, bàn cờ này nếu dùng chính đạo giải không được đâu, còn nếu dùng tà đạo cũng giải không ra.”
Đoàn Diên Khánh thở dài nói ra.
“ Phía trước tiến không được, phía sau có truy binh. Chính cũng không được tà cũng không xong. Khó quá, ván cờ này đúng là khó quá.”
Đinh Xuân Thu một bên lại nói thêm vào.
“ Đúng vậy, một người nếu từ chính nhập tà thì dễ nếu như muốn hồi đầu khó lắm. Ngươi bước nhầm một bước ngàn đời ân hận, muốn quay đầu cũng không được đâu.”
“ Phải, ta đường đường là hoàng thượng của Đại Lý quốc lại lưu lạc tới bước đường này đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông.”
“ Ha ha, đúng. Cho dù lúc này ngươi có trốn tránh thì sau này khi ngươi chết cũng không có mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông tiền nhân Đoàn Thị. Nếu ngươi còn có chút liêm sĩ thì bây giờ mau đi tự tử đi như vậy còn được coi là một anh hùng.”
Nghe được lời nói của Đinh Xuân Thu, Đoàn Diên Khánh trong lòng rối loạn. Hắn vừa rồi đấu ván cờ kia tâm trí đã bất định lại thêm Đinh Xuân Thu khiêu khích khiến hắn mất kiểm soát quỳ xuống đất. Trên tay cây gậy muốn đâm vào ngực mình để tự sát.
Đoàn Dự một bên thấy vậy liền hốt hoảng nắm lấy một người kế bên mình ném về phía Đoàn Diên Khánh và Đinh Xuân Thu ngăn lại sự việc.
Ai ngờ người không may mắn đó lại chính là Hư Trúc. Hắn bị Đoàn Dự ném đi gần tới đích lại bị Đinh Xuân Thu một chưởng đánh văng ngược trở ra. Nhưng mà mục đích của Đoàn Dự cũng đã thành công, nhờ động tĩnh gây ra mà tâm trí của Đoàn Diên Khanh có chút bình tĩnh trở lại, trên tay gậy cũng đã hạ xuống. Đinh Xuân Thu khuôn mặt khó coi tức giận một chưởng đánh tới Hư Trúc.
“ Tên hòa thượng chết tiệt phá hoại chuyện tốt của ta.”
Đinh Xuân Thu biết rõ là Đoàn Dự ném nhưng hắn tự mình rõ Đoàn Dự không dễ chọc vì thế hắn chọn Hư Trúc để trút giận. Huyền Nan nhìn thấy đệ tử mình bị tấn công sao có thể làm ngơ liền ra tay ngăn cản lại.
“ Đinh thí chủ, xin giơ cao đánh khẻ.”
“ Tiểu hòa thượng coi như ngươi may mắn, tạm tha cho ngươi.”
Đinh Xuân Thu bị ngăn lại tức giận quát lên. Hư Trúc một bên điếc không sợ súng vẫn đứng dậy nói ra.
“ Ta không giải được ván cờ này cũng không muốn họ tẩu hỏa nhập ma mất đi tính mạng, ta đi phá nó.”
Hư Trúc đang định xông lên phá bỏ ván cờ Trân Lung, Ngô Minh một bên sao có thể cho hắn làm vậy, một chưởng đánh hắn tiếp tục lăn quay sang một bên.
“ Ngươi tránh ra một bên cho ta, ván cờ này ta còn chưa đánh không tới lượt ngươi đi phá.”Ngô Minh tỏ ra đang bị thương, bước đi đều nhờ Ngữ Yên một bên dìu dắt bước tới trước ván cờ ngồi xuống. Hắn nhìn sang Đoàn Dự. Tên này vừa rồi hành động đã cho Ngô Minh thấy được hắn có lẽ đã biết rõ thân thế của mình. Có lẽ là vì nguyên nhân này mà hắn có được nội lực cùng võ công như hiện tại. Chỉ là quá trình cụ thể Ngô Minh không biết được. Riêng có thêm một việc nữa làm Ngô Minh rất khó chịu. Chính là tên này từ nãy tới giờ mắt cứ dán vào người của Ngữ Yên và Uyển Thanh. Ngô Minh chỉ muốn lập tức tới móc hai con mắt của tên họ Đoàn này ra mà thôi.
Đoàn Diên Khánh nhìn thấy Ngô Minh bước lên thì bất ngờ nói ra.
“ Ngô công tử, người cũng biết chơi cờ hay sao? Công tử nên cẩn thận ván cờ này có huyền cơ.”
“ Ta tự biết nặng nhẹ, ván cờ này ta cũng muốn đi thử một chút.”
Ngô Minh cánh tay hất một quân trắng đánh vào trong bàn cờ. Nhìn thấy được vị trí của Ngô Minh đi mọi người xung quanh đều cười lớn.
“ Tên tiểu tử, ngươi võ công còn tạm được nhưng mà kỳ nghệ nên đi về nhà học lại đi.”
“ Đúng vậy đi về nhà mà học lại đi, tự giết quân của mình đây là đạo lý gì.”
“ Cả luật cờ cũng không biết còn muốn thể hiện, mau đi xuống đi.”
Ngô Minh vẫn không nói gì nhìn sang Tô Tinh Hà nói ra.
“ Tự giết quân mình cũng là một cách nhập cuộc không biết Tô tiên sinh có đồng ý cho ta đi nước này hay không?”
“ Năm xưa tiên sư tọa ra bàn cờ này có nói bất cứ ai cũng có thể tham gia. Ngô công tử xin cứ tiếp tục.”
Tô Tinh Hà mỉm cười nhìn Ngô Minh sau đó tiếp tục điều khiển cờ đen đánh lên ván cờ.
Ngô Minh nhấc lên một con cờ đánh vào bình vị tam cửu lộ.
Ngay lúc này tiếng cười nhạo đã giảm xuống, những người này ánh mắt đã chăm chú nhìn vào ván cờ mà Ngô Minh đang đánh. Ngay khi Tô tinh Hà đánh xong nước tiếp theo Ngô Minh như dự tính đánh tiếp bình vị nhị bát lộ.
Tất cả mọi người lúc này đã thấy được đường thắng từ cõi chết ánh mắt như tôn sùng nhìn Ngô Minh. Ngay cả Đoàn Diên Khanh hay Cưu Ma Trí vừa nãy đã thất bại cũng không tin tưởng nhìn lên ván cờ mà Ngô Minh đang đánh.
Tất cả đều không tin Ngô Minh có thể phá giải được ván cờ Trân Lung này. Rõ ràng nhất là Đoàn Diên Khánh. Hắn đã từng quen biết Ngô Minh biết rõ hắn không biết đánh cờ. Nếu trong vòng mấy tháng mà kỳ nghệ của Ngô Minh tăng tới mức này có đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng mà không tin cũng không được Ngô Minh thật sự đang từ từ phá giải thế cờ này.
Tô Tinh Hà vừa đánh vừa cười to, nhìn Ngô Minh ánh mắt tán thành. Ngô Minh tiếp tục đánh vào thượng vị thất bát lộ. Đến đây Tô Tinh Hà tới trước mặt Ngô Minh chấp tay.
“ Ngô công tử đúng là thiên tài, chúc mừng chúc mừng.”
Mọi người không khỏi ái mộ nhìn về Ngô Minh. Những kẻ lúc nãy cười nhạo lúc này xấu hổ không biết giấu mặt mũi đi đâu. Ngữ Yên cùng Uyển Thanh cũng vui mừng cho Ngô Minh khuôn mặt cười tươi như hoa.
“ Mười sáu quân cờ tìm được đường sống trong cái chết, cả nghe cũng không thể nghe thấy.”
Tô Tinh Hà bước ra trước mặt các nhân sĩ giang hồ đang có mặt tuyên bố.
“ Tiên sư bố trí bàn cờ này mấy mươi năm nay không ai có thể phá giải. Ngô công tử cuối cùng đã phá giải được bàn cờ này, lão phu cảm kích vô cùng. Các vị kỳ hội lần này xem như đã kết thúc.”
Ông ta nói xong quay sang Ngô Minh.
“ Ngô công tử đang bị thương nhưng có một việc lão phu cần phải nhờ công tử làm ngay chẳng biết công tử có bằng lòng hay không?”
“ Vết thương không đáng ngại có việc gì Tô tiên sinh cứ nói.”
“ Mời công tử đi theo ta.”
Ngô Minh biết tiếp theo sẽ là việc gì xảy ra sao có thể từ chối. Hắn đi ngang qua Tiết Mộ Hoa thì quay lại mỉm cười. Tiết Mộ Hoa đôi mắt vẫn còn chưa tin tưởng chuyện vừa mới xảy ra. Lần trước ở Tụ Hiền Trang Ngô Minh đã nói với hắn về bí mật giả câm giả điếc của Tô Tinh Hà đe dọa hắn sẽ nói chuyện này ra ngoài. Lo cho sự an nguy của sư phụ mình nên Tiết Mộ Hoa mới đồng ý cứu chữa cho A Châu. Lúc rời đi Ngô Minh còn nói với hắn sau này Ngô Minh sẽ phá giải thế cờ Trân Lung còn bắt hắn kêu Ngô Minh một tiếng sư thúc. Tới lúc này Tiết Mộ Hoa đã không thể tin từng lời Ngô Minh nói đã dần trở thành sự thật.
Tô Tinh Hà dẫn Ngô Minh đi tới một tảng đá lớn rồi nói.
“ Mời công tử đi vào.”
Mọi người đều không hiểu ý của Tô Tinh Hà. Tảng đá này đi làm sao mà vào, duy chỉ có Ngô Minh biết rõ bên trong kia có thạch động, hắn mới mở lời nói ra..
“ Ta có thể đem theo hai người này vào bên trong không?”
Tô Tinh Hà nhìn sang hai nữ tử bên cạnh Ngô Minh thì đắn đo.Ngô Minh sỏ dĩ nói ra như vậy bởi vì biết lúc nữa bên ngoài sẽ xảy ra đại chiến. Hắn không muốn để hai nữ ở ngoài gặp nguy hiểm, hơn nữa cũng muốn cho Ngữ Yên đi gặp gia gia của mình.
“ chuyện này đáng lý ra là không được nhưng bao nhiêu năm nay chờ được công tử tới đây quả là không dễ, nếu công tử có thể đưa họ vào vậy thì tùy ý.”
Ngô Minh nghe xong hai tay nắm lấy Ngữ Yên cùng Uyển Thanh, một cước vào vách đá chỉ thấy nó nổ tung mở ra một cánh cửa đưa cả ba vào trong. Tảng đá kia nhanh chóng đóng lại mất đi lối vào ý như cũ, khi làn khói biến mất chỉ khác trước là ba người Ngô Minh biến mất còn lại mọi thứ đều như cũ.