“ Uyển Thanh chuyện này cứ để ta nói cho tõ ràng nhưng không phải lúc này. Ở nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện riêng.”
Ngô Minh nói rồi nhìn xung quanh. Ám chỉ ở đây rất nhiều người ngoài không tiện mở miệng. Ngữ Yên nhìn Ngô Minh làm ra vẻ thần bí thì tình tò mò trong người đã dâng lên.
“ Huynh có chuyện gì giấu muội sao?”
“Đúng là có chuyện giấu muội, nhưng mà lên bờ ta sẽ nói. Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh sẽ nói sau.”
“ Được muội cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi huynh.”
Sau khi thỏa thuận cả ba người ngay khi cập bến đã tìm một quán ăn có phòng riêng để nói chuyện với nhau.
“Chỗ này đã yên tĩnh rồi có gì huynh cứ nói ra đi, Thanh tỉ tỉ là như thế nào với huynh.”
“Việc này phải kể ra từ việc mẫu thân giao ta đi làm.”
Ngô Minh một bên kể hết mọi chuyện ra ngoài. Cũng không phải là kể toàn bộ. Tỉ như Đoàn Chính Thuần là cha của hai người ngồi ở đây.
Ngữ Yên nghe xong hai mắt rưng rưng. Ngô Minh sợ nhất là chiêu này của Ngữ Yên, hắn không có cách đối phó chiêu này.
“ Này này đừng khóc. Ta còn chưa làm gì mà, muội sao lại khóc chứ. Có giận thì nói ra đánh ta cũng được.”
“Ngữ Yên muội muội đừng khóc, đều là lỗi của ta.”
“Thanh tỉ đừng có nói giúp cho tên này. Không phải hắn bày trò gỡ khăn che mặt của sao tỉ phải khổ như thế này. Tất cả đều là lỗi của hắn.”
“ Đúng vậy đều là lỗi của ta, biết là vậy rồi thì muội đừng có khóc nữa được không.”
“ Cả khóc cũng không cho sao? Huynh nếu đã lấy Thanh tỉ rồi còn cần muội làm gì, mẫu thân nói đúng đàn ông đều là lũ khốn kiếp.”
“Mẫu thân tỉ cũng nói như vậy.”
Đột nhiên cả hai người phụ nữ lặng lẽ khóc rồi ôm lấy nhau. Ngô Minh còn chẳng hiểu tại sao lại thành ra thế này.
“ Hai nàng nghiêm túc một chút được không. Ngữ Yên vừa rồi ta thấy muội cười rồi. Các nàng là bày kế chơi ta sao?”
Ngô Minh từ đầu đã luôn cảm thấy không ổn trong cuộc nói chuyện này. Ngữ Yên nghe Ngô Minh kể biểu cảm không hề có sự ngạc nhiên hay tức giận gù cả. Còn cả phản ứng của Uyển Thanh nãy giờ cũng không đúng.
“ Là Thanh tỉ tối hôm qua đã nói hết với muội rồi.”
“ Hả”
“ Tỉ ấy nói không muốn chúng ta khó xử nên muốn nói hết với muội rồi hứa sẽ rời khỏi huynh.”
Ngô Minh đưa mắt sang Uyển Thanh. Với tính các cô gái này thì việc Ngữ Yên vừa kể là có khả năng. Hắn chỉ không nghĩ tới là nàng sẽ lựa chọn vậy mà thôi.
“Ngữ Yên muội ấy là coi gái tốt, huynh cũng không cần vì muội mà khó xử.”
“Nàng đúng là ngốc.”
“Tỉ đúng là ngốc.”
Cả hai người Ngô Minh và Ngữ Yên đồng thanh.
“Ta đã nói trước là dù là nàng hay là Ngữ Yên ta cũng sẽ không buông tay. Ta nghĩ rồi nàng sau này làm gì cũng phải hỏi ta trước tránh nàng suy nghĩ lung tung.”
“Đúng vậy, tỉ đúng là ngốc, mẫu thân từng nói với hai người muội là dù thế nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình trước. Cả bản thân cũng lo không xong sao có thể lo cho người khác..”
“Ngữ Yên muội không giận ta sao? Muội sẽ phải chia sẽ Ngô Minh chàng ấy với ta?”
“ Nếu là người khác muội có lẽ sẽ đau lòng đến chết mất nhưng mà tỉ đúng là quá ngốc muội không nhẫn tâm. Tên này bình thường cao cao tại thượng nhưng mà hắn ta ấy à vok cùng nhiều tật xấu, tỉ mà biết có khi sẽ không còn thích hắn nữa.”
“Này hai người có xem ta là phu quân không vậy, ít ra cũng phải ra vẻ giành giật ta một chút chứ.”
“ Huynh đi ra ngoài chút đi muội phải nói vài thứ cho Thanh tỉ tỉ, nhìn tỉ ấy là biết bị huynh ức hiếp rất lâu rồi.”
Ngô Minh bị Ngữ Yên đẩy ra ngoài. Hắn ngơ ngác chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra. Hắn chuẩn bị cả tá trường hợp có thể xảy ra cho việc này từ rất lâu nhưng đến lúc thực hiện mọi việc lại đi theo một hướng hoàn toàn khác.
“Uổng công chuẩn bị bao nhiêu câu dỗ ngọt Tiểu Yên vậy mà không có cơ hội. Mình còn chuẩn bị máu giả để vả vờ chết nếu muội ấy đánh mình để làm khổ nhục kế. Vậy mà không dùng được cái nào”
Thật ra Ngữ Yên đối với Ngô Minh có một thứ gọi là tin tưởng. Nàng biết dù là thế nào xảy ra người đàn ông này sẽ luôn lo lắng ở bên nàng hoàn toàn không hề có việc lo sợ bị mất đi Ngô Minh. Ngô Minh có lẽ cũng có thứ này, chỉ là hắn không quá tin tưởng vào bản thân của mình mà thôi.
Ngô Minh đi ra ngoài tầng hai nhà trọ để ngồi uống rượu. Ngô Minh ngồi sát hành lang nên nhìn rõ những người đang ở phía dưới hoạt động những gì. Bổng nhiên hắn bắt gặp một nhóm người Cái Bang đang di chuyển đi về hướng tây.
“Nhanh lên mau đi báo cho ban chủ việc này.”
“Bang chủ ở phia trước, chúng ta nhanh lên một chút.”
“ Mau đi báo cho bang chủ biết mọi việc để ngài ấy đi xử lý.”
Ngô Minh một bên nghe được thì nhận ra ngay chuyện gì đang xảy ra.
“ Xem ra cũng vừa kịp lúc, đi một chuyến xem thử so nguyên tác thế giới này đã lệch đi bao nhiêu.”
Ngay sau đó Uyển Thanh cùng Ngữ Yên cũng vừa đi ra.
“ Hai nàng nói gì với nhau mà lâu vậy, ta nghe được tin tức về Cái Bang rồi. Hôm nay chính là ngày đại hội diễn ra. Gọi bọn người A Bích tập hợp rồi đi tới đó.”
“ Để muội đi kêu bọn họ.”
Ngữ Yên xung phong rồi chậm rãi đi xuống dưới lầu ra phòng trọ phía sau để gọi người. Lúc này chỉ còn lại hai người Uyển Thanh và Ngô Minh.
“ Nàng có nghe gì cũng đừng làm theo lời muội ấy. Lúc nãy nàng diễn quá tệ nếu không ta thật sự sẽ bị muội ấy lừa rồi.”
“Ngữ Yên cùng chàng đều là người tốt.”
“Ngữ Yên muội ấy đúng là người tốt, còn ta thì không.”
“ Chàng đối với thiếp là người tốt vậy là đủ rồi.”
“Điểm này thì đúng.”
Ngô Minh cười nhẹ đáp lại hắn là nụ cười tỏa nắng của Uyển Thanh. Nụ cười như là sự chấm dứt cho mọi nỗi lo từ mấy ngày qua của cả hai người.
“ Tiểu nhị cho ta hỏi một chút.”
“ công tử ngài cần gì cứ nói.”
“ Ngươi cho ta hỏi Tùng Hạc Lâu đi hướng nào.”
“ Tùng Hạc Lâu sao, công tử ngài đi thẳng về hướng cổng tây của thành nơi đó có một cái tửu lầu lớn chính là nơi ngài muốn tìm.”
“ Tốt cái này cho ngươi.”
Ngô Minh quăng ra viên bạc nén cho tên tiểu nhị. Hắn vui vẻ nhận lấy liên tục gật đầu đa tạ Ngô Minh. Mọi người lúc này cũng đã tập hợp đủ.
“ Ngô thiếu gia hỏi cái Tùng Hạc Lâu gì đó để làm gì?”
“ Không có gì chỉ là muốn tìm một người mà thôi.”
Nói xong cả nhóm theo hướng dẫn của tên tiểu nhị lúc nãy đi đến cổng tây của thành tìm tới Tùng Hạc Lâu. Tửu lầu này cũng không có gì quá nổi bật so với những tửu lầu khác. Chỉ là một tửu lầu lâu năm trong thành nhưng nơi đây lại là nơi Kiều Phong cùng Đoàn Dự hai người uống rượu kết bái. Đoàn Dự nay sống chết không rõ, sao có thể cùng Kiều Phong uống rượu nhưng hắn không tới nhưng Kiều Phong thì không có gì thay đổi.
“ Đúng là nơi này rồi.”
“ Ngô Thiếu Gia người muốn tìm ai ở đây?”
“Ngươi nhìn trên lầu xem.”
“ Kiều Phong.”
Bao Bất Đồng đã từng gặp qua Kiều Phong nên vừa gặp đã có thể nhận ra ngay. Mọi người nghe vậy cũng hướng mắt lên trên quan sát.
Kiều Phong cùng Mộ Dung Phục trên giang hồ được xưng Nam Bắc hai vị. Mọi người cũng tò mò để xem Kiều Phong là người như thế nào.
“ Đúng là có khí chất của bậc anh hùng. Vừa nhìn đã cảm nhận được khí khái nam nhi tỏa ra.”
“ A Châu ngươi nhìn vừa mắt Kiều Bang chủ sao?”
Nghe A Châu khen Kiều Phong, Ngô Minh liền lên tiếng trêu chọc. Trong lòng Ngô Minh lúc này đang nghĩ:” Đúng là số mệnh sắp đặt chỉ cần nhìn là đã thích, sau này ta có cơ hội phải bắt cô gọi ta một tiếng phụ thân.”
Ngô Minh vừa nghĩ vừa mỉm cười. Kiều Phong cũng vừa kịp lúc đi xuống dưới theo mấy tên ăn mày.
“ Kiều bang chủ.”
“Người là, là Ngô công tử sao? Sao công tử lại tới đây.”
“ Ta cũng là vì vụ án của Mã Phó bang chủ của quý bang mà tới. Biểu ca của ta mang tội oan ta cũng nên đến nói vài lời.”
Vậy thì quá tốt. Hiện tại Cái Bang vì việc này mà tổ chức đại hội tại Hạnh Tử Lâm để bàn bạc. Nếu Ngô công tử cùng tới nói vài câu thì còn gì bằng. Ta cũng không tin Mộ Dung công tử là hung thủ giết Mã Phó bang chủ.”
“ Nếu vậy thì quá tốt chúng ta cùng đi.”
Ngô Minh tươi cười như không có việc gì xảy ra đi theo Kiều Phong cùng đi tới Hạnh Tử Lâm hội họp.
Cả nhóm người cùng lên đường đi tới Hạnh Tử Lâm. Kiều Phong vừa tới nơi cả đám trưởng lão Cái bang cũng vừa tới kịp lúc.
“ Bang chủ.”
“ Bang chủ.”
“ Các vị trưởng lão đều đã tới.”
“ Các vị này là.”
“ Để ta giới thiệu, vị này là Ngô Minh Ngô công tử là biểu đệ của Mộ Dung công tử. Hôm nay đến đây là để minh oan cho biểu ca của mình. Còn đây là Bao Bất Đồng, cùng thân quyến của Mộ Dung công tử.”
“Thì ra là tên Võ Lâm Minh Chủ lần trước sao? Lúc đó ta không có tham dự nếu không có thể bay giờ ta đã là tân Võ Lâm Minh Chủ rồi.”
“ Ha ha nghe nói giang nam Bao Bất Đồng rất thích lo chuyện bao đồng rất thích đấu khẩu nhưng hôm nay gặp mặt lại là con rùa câm sao?”
Bao Bất Đồng bị chọc giận đỏ cả mặt nhưng haawdn vận không quen lời hứa với Ngô Minh cắn răng nhịn. Ngô Minh quay sang nói.
“ Kiều bang chủ ngài cũng nghe là thuộc hạ của ngài khiêu khích trước chúng ta chỉ phụng bồi. Bao lão tam đi bịt miệng hết đám người này lại.”
“ Ta chờ câu này lâu rồi, Ngô thiếu gia yên tâm ta nhất định cho bọn ăn mày này câm miệng.”