• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Bẩm Bệ Hạ, thức ăn của Ngự Thiện Phòng đã đem tới!”

“ Cút đi hết cho ta!”

Tiếng quát tháo từ bên trong điện vọng ra ngoài làm cả đám binh sĩ cùng nha hoàn hoảng sợ. Tên thái giám nhìn người nô tài đang bưng mâm thức ăn nói ra.

“ Ta đã bảo ngươi rồi, hoàng thượng giờ này không ăn uống gì đâu.”

“ Nhưng mà Lý đại nhân vừa xuống Ngự Thiện Phòng sai bọn tiểu nhân làm mấy món này đem cho bệ hạ mà.”

“ Có chuyện này sao? Mà ngươi là ai ta hình như lần đầu nhìn thấy ngươi!”

“ Tôi là người mới đến, Tiểu An Tử hôm nay bị bệnh rồi nên tôi đem thay hắn.”

“ Được rồi, ngươi đem trở về đi. Còn ở đây dây dưa làm hại tới bọn ta bây giờ.”

“ Ta đi ngay đây!”

Nấp sau bộ quần áo thái giám kia chính là Ngô Minh. Vừa quay lưng đi Ngô Minh đã nhanh chóng quay lại bất ngờ điểm huyệt đạo của những tên thị vệ cùng nô bộc xung quanh.

“ Ta đã bảo là ra ngoài hết rồi cơ mà, bây giờ ngay cả các ngươi cũng không nghe lệnh ta?”

“ Tiểu nhân theo Ngự Thiện Phòng mang thức ăn cho bệ hạ.”

“ Không cần ngươi mau cút ra ngoài.”

Ngô Minh mở cửa bước vào bên trong đã bị mùi rượu nồng nặc bên trong tấn công khứu giác của mình. Tiếng quát mắng của hoàng đế cũng ngay lập tức vang ra. Ngô Minh không quan tâm vẫn bước vào bên trong, chỉ vài bước là đã đứng đối diện với vị hoàng đế.

“ Đây là canh giải rượu người mau uống đi.”

“ Ngươi dám phạm thượng ăn nói với ta như vậy?”

“ Người phải tỉnh táo thì ta mới nói chuyện được với người.”

Ngô Minh lúc này không tỏ ra kính trọng nửa mà lộ ra vẻ đạo mạo của mình. Khí thế của hắn còn có phần lấn áp đi người đang say khướt kia.

“ Ngươi.. người đâu, mau đem tên này đi ra ngoài cho ta!”

“ Người không cần gọi, bọn họ đều bị tôi đánh ngất hết rồi. Bây giờ thì uống canh giải rượu ròi chúng ta nói chuyện với nhau.”

“ Ta không uống!”

“ Sợ tôi bỏ độc sao? Nếu tôi muốn giết người bây giờ một đao là được không cần phí công hạ độc đâu.”

Không có sự lựa chọn nào khác, Tống Anh Tông chỉ còn cách ngồi dậy uống bát canh mà Ngô Minh đem tới. Chỉ là ông ta vừa uống vào ngụm đầu tiên đã nhìn Ngô Minh bằng đôi mắt kinh ngạc, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt ông ta.

“ Ngươi là con trai người ở thôn Thiên Hương năm đó.”

“ Người còn nhớ!”

“ Đó là ân hận nhất cả đời này của ta sao ta lại không nhớ, mùi vị này cùng khuôn mặt này của ngươi giống hệt với thứ đã ám ảnh ta mấy chục năm nay.”

“ Đã biết sai lầm sao còn không sửa, cái lệnh truy nã người thôn Thiên Hương năm ấy tới nay vẫn còn chưa gỡ.”

“ Ta làm vua sao? Ha ha.”

Tống An Tông đang vươn tay muốn cầm lên bình rượu của mình đã lập tức bị Ngô Minh hất văng đi.

“ Người không cần giả vờ nữa,tôi không phải là người của Tào thái hậu phái tới không cần phải giả vờ nữa.”

“ Ngươi nói gì tôi không hiểu!”

“ Tôi tới đây là muốn giúp người giành lại quyền hành của mình, Tào thái hậu lạm quyền chuyên chính không phải chuyện bí mật, thiên hạ này ai cũng rõ nhưng mà hiện tại quốc gia lâm nguy không thể cứ để thế này mãi được.”

“ Lại có trò mới sao? Lần này tìm ngươi tới đúng là rất giống người trù sư năm đó nhưng mà ngươi cũng nhanh cút đi cho ta, mấy năm nay cứ đem thứ này ra uy hiếp ta, hoàng vị cũng đưa cho các ngươi rồi cần gì phải cứ liên tục tới làm phiền ta.”

“ Nói thế nào cũng nghĩ ta là do Tào thái hậu phái tới sao? Vậy tôi dẫn người đi tới chỗ này.”

“ Ngươi muốn làm gì?”

Ngô Minh còn chưa cho cơ hội hoàng đế phản ứng đã nắm lấy người hắn lôi đi. Cả hai trong màn đêm bay nhảy trong hoàng cung. Qua không biết bao nhiêu hoa viên cùng mấy dãy nhà cuối cùng cả hai cũng đã tới được cung tẩm của Tào Thái Hậu.

“ Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”

“ Lấy lại quyền hành cho người.”

Ngô Minh cùng hoàng đế rơi xuống trước sân của cung tẩm của Tào thái hậu.

“ Có thích khách.”

“ Bảo vệ thái hậu có thích khách.”

“ Nhìn! Trong tay hắn có hoàng thượng.”

Đang muốn tấn công tới Ngô Minh thì đám quan binh xung quanh thấy được người trong tay của hắn là ai thì lập tức loạn. Họ không dám quyết định hành động này, việc này quan hệ tới cả một quốc gia mấy tên lính canh như họ sao dám tự quyết.

Cả đám người bao vây xung quanh Ngô Minh chỉ thấy một lối nhỏ đang chừa ra cho một người phụ nữ đang đi tới.

“ Hoàng Thượng người sao rồi!

Tên gian tặc kia ngươi dám mạo phạm hoàng thượng còn không buông tay chịu trói?”

Ngô Minh mỉm cười nhìn sang vị hoàng đế vẻ mặt không chút sợ hãi gì kia.

“ Người cũng tin ta cùng bà ấy không có quan hệ gì đi!”

“ Dù là không có quan hệ nhưng mà ngươi tới chỗ này cũng không thoát được.”

“ Vậy sao, chúng ta đánh cược đi trong vòng 3 khắc ta lấy mạng của bà ấy xuống, bọn người ở đây cũng không dám làm gì ta.”

“ Cược cái gì?”

“ Cược một vị hoàng đế tốt.”

Ngô Minh nắm lấy vai của hoàng đế ném lên trời, chỉ trong nháy mắt một cơn gió nhẹ thổi qua đèn xung quanh bổng nhiên tắt hẳn hết.

“ A a a a..”

Tiếng la hét cùng vang lên cùng lan rộng cũng cùng nhau ngừng hẳn. Bóng tối bao trùm lấy cả khoảng không gian.

Khi mà ánh sáng tới được cặp mắt của vị hoàng đế trẻ kia thì đã là ở trong căn phòng lúc nãy.

“ Ngươi thật sự đã giết chết bà ấy!”

“ Giờ đây đã không còn ai cản đường người nữa rồi, ngày mai người lên triều quét sạch đám cặn bã còn lại xem, gốc rễ từ từ cũng sẽ diệt sạch.”

“ Ngươi làm thế này thiên hạ sẽ đại loạn.”

“ Không làm thì không loạn sao, chẳng phải người giả vờ làm một tên say xỉn u uất suốt thời gian qua cũng là chờ cơ hội lật đổ Tào thái hậu giành lại quyền lực sao?”

“ Nhưng mà làm thế này không được.”

“ Người sợ cái gì chứ, người có danh sách đám tay chân của bà ta không đưa đây trong đêm nay ta bảo đảm không tên nào nhìn thấy ánh mặt trời.”

“ Ngươi sao có thể làm vậy.”

“ Muốn có quyền lực không thể mềm lòng, người vì mềm lòng nên mới lâm tới ngày hôm nay. Lấy nhân nghĩa trị dân là tốt nhưng mà đối với kẻ địch làm phản không thể dung thứ được, tha cho bọn chúng srx chỉ hại thêm nhiều người hơn mà thôi.”

“ Ta còn chưa biết ngươi là ai, sao có thể tin tưởng ngươi.”

Ngô Minh lúc này mới kể lại sự tình của mình, kể lại ý định của Mộ Dung Thiên cùng âm mưu tiến đánh Đại Tống của quân Liêu.

Sự việc hai mươi năm trước hơn trăm mạng người từ lâu Ngô Minh đã nghĩ thông. Hoàng đế hiện tại chỉ mới có gần hai mươi sáu tuổi, vậy lúc đó hắn là bao nhiêu cơ chứ. Triều chính lúc đó cũng là nằm trong tay các quan viên đời trước cùng Tào thái hậu.

Nói Tống Anh Tông chỉ là một ông vua bù nhìn cũng chẳng có sai tý nào, nhiều năm qua ông ta đã bị vụ án oan mấy trăm mạng người đó ám ảnh mình. Nguyên nhân của vụ việc vẫn được Tào thái hậu đem ra như một cái cớ uy hiếp ông ta, làm một vị hoàng đế nếu tin tức chỉ vì thú vui ăn uống mà giết chết mấy trăm mạng người lan truyền ra ngoài thì sẽ thế nào. Nếu quyền lực của ông ta còn vững thì còn chưa tính tới đằng này quyền lực của ông chỉ là một cái danh không hơn không kém.

Ngô Minh cũng là vì điểm này mà lựa chọn giúp đỡ ông ta. Việc Ngô Minh cho đi quá nhiều sẽ làm cho cách tiếp cận của hắn dễ dàng hơn. Trong lịch sử vị hoàng đế khốn khổ này trị vì cũng chỉ thực sự có 3 năm đã qua đời nhưng trong quá trình ngắn ngủi này người đời cũng coi ông là một vị hoàng đế tốt có thành tựu.

Ngô Minh cho vị hoàng đế kia cả giang sơn thì còn thứ gì đáng giá hơn nữa so với đi thuyết phục một lão bà quyền lực đầy mình thì còn khốn khó hơn.

Nghe theo lời của Ngô Minh chỉ trong vòng bảy ngày triều chính Đại Tống biến đổi chóng mặt. Tống Anh Tông không phải là kẻ vô dụng, ông ta cũng đã chờ cơ hội nổi dậy từ lâu, lần này Ngô Minh xuất hiện cho hắn một cơ hội quá tuyệt vời.

Thân tín xung quanh hoàng đế dần dần thay thế hết vào vị trí quan trọng. Những lão thần cũng từ từ cáo lão hồi hương, người thì bệnh chết kẻ thì cả nhà bị cướp giết sạch, người thì có ý đồ tạo phản bị phát hiện, lần lượt bị thanh trừng khỏi bộ máy. Cái chết của Tào thái hậu cũng bị đổ sang cho thích khách người Liêu.

Tin tức này làm nổi lên lòng hận thù trong lòng người dân, lại thêm tin tức Đại Liêu đang lâm le xâm phạm một đội quân đã nhanh chóng được thành lập được đích thân Tống Anh Tông làm chỉ huy. Đây cũng là cách ông lấy được vị thế của mình, còn vì tuyệt vời hơn khi cho thần dân của mình thấy vị hoàng đế của mình là một người anh hùng thay vì những tin tức không hay trong lời đồn.

Lần này Ngô Minh cũng không muốn đánh một trận. Hắn đã nói rõ với Tống Anh Tông là việc này chỉ là một sự hù dọa cho Liêu Quốc thấy Đại Tống là một quốc gia không dễ bắt nạt. Hiện tại, Tống Anh Tông mới lấy lại vương quyền cũng không thích hợp đánh nhau nên ý này của Ngô Minh rất hợp ý hắn.

Hiện tại với lực lượng mà Ngô Minh tập hợp quân Liêu chỉ có một nước bại không thể đánh, như vậy đã đủ làm cho kế hoạch của Mộ Dung Thiên kia tan vỡ. Chỉ trừ khi nào lão hoàng đế Liêu quốc kia đầu óc có vấn đề mới đem quân đi đánh cả ba nước cùng lúc như vậy.

Ngô Minh một mình ngồi trên đỉnh Phiêu Miễu Phong nhìn hoàng hôn tàn xuống dưới chân trời thở dài. Chỉ còn mười ngày nữa là tới lúc mọi việc tiến hành. Quân đội của Liêu Quốc vẫn đang tiến quân về Nhạn Môn Quan mà không hay biết mình đang bị mai phục. Ngô Minh đã căn dặn mọi người chỉ xuất phát trước đó hai ngày để không lộ tin tức ra ngoài, chỉ duy nhất tin tức Đại Tống sẽ cử đích thân hoàng đế ra trận là được lộ ra. Việc này cũng là lẽ đương nhiên nên cũng sẽ không làm Gia Luật Trọng Nguyên nghi ngờ ngược lại nếu Đại Tống không có hành động gì mới là đáng nghi.

“ Mọi việc đều như hắn nói, tương lai của thế giới này đã bị mình thay đổi đi vậy mà hắn vẫn biết trước mọi việc. Việc này thật ra là tại sao? Thế giới này còn có ai giống như mình hay không? Nếu có thì họ đã ở đâu khi mình làm rối tung mọi chuyện lên như thế này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK