“ Trương Nhị, hắn giết chết Trương Nhị rồi.”
“ Các huynh đệ xông lên giết chết tên tiểu tử này.”
Tiếng hô hào không dứt cứ thế vang lên.Từng đoàn ngươi mang theo vũ khí không ngừng kéo tới ý định giết chết Ngô Minh.
Ngô Minh không chút gì là để đám người này vào mắt cầm thanh kiếm trên tay chém thẳng vào trong động bên trong.
Tiếng la hét dồn dập khắp nơi. Bên trong Linh Thứu Cung cũng đã nghe được tiếng động từ bên ngoài.
“ Bên ngoài xảy ra việc gì?”
Ô Lão Đại nghe được tiếng động vội hỏi thăm tên thuộc hạ kế bên. Tên này lập tức bẩm báo.
“ Thuộc hạ nghe nói bên ngoài có kẻ đột nhập nên huynh đệ đã đi ra ngoài bắt hắn lại.”
“ Việc như vậy lại tự ý hành động, không báo cáo cho ta.”
“ Các huynh đệ chỉ nghĩ tên kia chỉ là một kẻ không biết tự lượng sức mình nên mới xông vào đây mà thôi nên không muốn kinh động các vị đảo chủ.”
“ Mau cùng ta đi ra xem.”
“ Ầm”
Ô Lão Đại vừa dứt lời đã thấy cửa động bị đập văng ra ngoài, hàng chục tên thuộc hạ của hắn bị đánh văng vào trong nằm la liệt trên người đều là vết thương.
“ Ô Lão Đại lâu rồi không gặp.”
“ Ngươi ngươi là?”
“ Ba tháng trước trong rừng trúc không nhớ sao?”
“ Hả!”
Ô Lão Đại kinh hãi nhìn Ngô Minh, kẻ này hắn một mình không thể đối phó được. Ngay lập tức hắn muốn tìm cách chạy thoát khỏi nơi này nhưng Ngô Minh sao có thể để cho hắn dễ dàng chạy đi.
“ Đừng hy vọng chạy thoát khỏi đây, ngươi bây giờ phát tính hiệu tập hợp toàn bộ đảo chủ động chủ lại đi. Ta xem như cho ngươi một cơ hội sống.”
“ Ngươi bị điên rồi hay sao?”
Ô Lão Đại sao cũng không nghĩ ra được tại sao Ngô Minh lại sai mình làm việc này. Với suy nghĩ của Ô Lão Đại thì dù Ngô Minh có tài giỏi đến mấy cũng không thể chống lại toàn bộ bọn họ. Ngay cả Thiên Sơn Đồng Lão nếu không nhờ nắm trong tay Sinh Tử Phù cũng chưa chắc có thể một mình chống lại hết đám ma quỷ kia.
Ngô Minh không phản ứng gì, cứ như thế Ô Lão Đại bắn pháo sáng kêu gọi đồng minh của mình. Với hắn đây cũng là hy vọng sống duy nhất. Ngô Minh đi tới phòng giam giải thoát cho những cô gái của Linh Thứu Cung đang bị giam giữ.
Trong số những người bị giam một cô gái bước ra cảm tạ Ngô Minh.
“ Đa ta công tử cứu giúp.”
“ Không cần cảm tạ, ta sau này sẽ là chủ nhân của các ngươi.”
Ngô Minh không giải thích gì thêm ngồi xuống đợi đám người Ô Lão Đại tập hợp tới. Chỉ chưa tới một canh giờ cả đám người đã ùn ùn kéo tới vây kín Linh Thứu Cung. Cả bọn nhìn Ngô Minh chằm chằm. Khi lên đây họ cũng đã thấy được bao nhiêu xác chết bị Ngô Minh hạ sát, kẻ này không có chút thiện ý nào với bọn họ.
“ Ngô công tử chuyện hôm trước xem như là hiểu lầm chúng tôi sẵn sàng bỏ qua cho công tử, không cần làm lớn chuyện này.”
Tang Thổ Công đứng ra hòa giải. Hắn cùng Ngô Minh xung đột là gây gắt nhất, hiện tại thực lực Ngô Minh cường đại quá mức khiến bọn họ không ít e sợ. Nếu chiến đấu sẽ là huyết chiến, thương vong không thể đoán trước. Chỉ vì một chuyện như vậy mà gây ra chết chóc không đáng có thì bọn họ thà cầu hòa.
Ngô Minh không để vào tai mấy lời vừa rồi quay sang hỏi cô gái bên cạnh.
“ Ngươi tên gì?”
“ Bẩm công tử tôi tên là Cúc Kiếm.”
“ Cúc Kiếm ngươi cho ta biết bọn họ đã giết bao nhiêu người của Linh Thứu Cung.”
“ Chín bộ Cửu Trùng Thiên đã bị bọn họ tiêu diệt gần hết, hiện tại tàn dư của chúng tôi chỉ là nhóm nhỏ Chu Thiên Bộ. bọn người kia nếu còn sống cũng không nhiều người chết ít nhất cũng phải lên tới 300 người.”
Ngô Minh nghe xong quay sang nhìn đám người Ô Lão Đại.
“ Các ngươi đã nghe rõ chưa, 300 người các ngươi ở đây làm sao thì làm kiếm đủ cho ta 300 cái xác như vậy những người còn lại coi như bỏ qua ta không truy cứu.”Nghe được lời của Ngô Minh mọi người đều tức giận không thôi. Tang Thổ Công vốn đã có ác ý với Ngô Minh nghe lời này càng không lọt lỗ tai liên đứng ra tiên phong.
“ Tên tiểu tử chỉ dựa vào chút bản lĩnh muốn ra oai ở đây, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.”
Theo sau Tang Thổ Công là một đám thuộc hạ của hắn cùng vài tên đảo chủ động chủ. Ngô Minh vươn tay động tác vô cùng quen thuộc, đây chính là Thiên Sơn Lục Dương Chưởng mà trước đó Ngô Minh đã được học. Liên tiếp hơn hai chưởng được đánh ra đánh bay toàn bộ người xông tới. Ngô Minh vẫn như không có việc gì xảy ra nhìn đám người đang hoảng sợ xung quanh.
“ Ta giúp các ngươi trừ đi 14 tên ứng viên, giờ còn 286 tên nữa, các ngươi tự mình lựa chọn.”
Toàn bộ mọi người đều chìm trong sợ hãi. Cảnh tượng vừa rồi bọn họ nhìn thấy toàn bộ, mấy vị đảo chủ kia võ công đều không phải hạng tầm thường vậy mà với Ngô Minh đều không địch lại một chiêu. Cứ như vậy so sánh bọn họ lấy gì mà so. Hơn nữa võ công vừa rồi Ngô Minh sử dụng bọn họ đều nhìn ra đây là tuyệt kỹ của Thiên Sơn Đồng Lão. Đồng Lão vẫn là một mối lo không thể gỡ bỏ trong lòng bọn họ. Bởi vậy những cô gái này mới còn có thể sống nếu không họ đã chết hết cả rồi.
Sinh Tử Phù thứ này quá mức đáng sợ. Cái tên của nó cũng đã nói lên tất cả, muốn sống không được muốn chết không xong. Cảm giác ấy bọn người ở đây ai cũng đã trải qua. Chưa tìm được cách giải Sinh Tử Phù họ vẫn sẽ là con cá nằm trên thớt bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đem ra làm thịt.
“ Ngươi có quan hệ gì với Thiên Sơn Đồng Lão?”
“ Ta sao? Có thể gọi một tiếng là sư phụ. Lão lão đối với ta có ơn dạy dỗ.”
“ Ngươi ngươi là truyền nhân của Thiên Sơn Đồng Lão.”
“ Công Tử người nói là sự thật, Lão lão hiện giờ đang ở đâu?”
Ngay cả bọn người xung quanh hay là nữ nhân Linh Thứu Cung đều nghe qua lời của Ngô Minh liền kinh ngạc. Việc này chẳng phải quá sức dọa người sao? Nếu Ngô Minh là truyền nhân của Thiên Sơn Đồng Lão vậy chẳng phải nói mạng của bọn họ từ đầu đã định là sẽ chết sao. Dù không ai ra tay Sinh Tử Phù một khi tái phát bọn họ tự khắc sẽ vong.
Ngay thời điểm này tất cả đều như ngồi trên đống lửa không ai biết làm như thế nào. Ngô Minh quay sang đám người Cúc Kiếm.
“ Thiên Sơn Đồng Lão đã qua đời rồi, ta sau này sẽ là cung chủ mới của các ngươi.”
Toàn bộ mọi người bộ mặt nghi ngờ nhìn Ngô Minh không nói ra lời. Điều này qua sức bất ngờ ai có thể tin nó là sự thật. Chức vị cung chủ này không thể tùy tiện dựa vào một câu nói của Ngô Minh mà cho là sự thật được.
“ Các ngươi mau đi đón những đệ tử bên ngoài đi, bọn họ sẽ nói cho các ngươi biết sự thật.”
Ngô Minh sau đó sai những nữ nhân này đi tiếp ứng nhóm người bên ngoài. Để lạ chỉ là những cái nhìn ngơ ngác về phía Ngô Minh.
“ Kẻ này chính là truyền nhân của lão ác bà kia, nhất định hắn có cách giải Sinh Tử Phù của chúng ta, mau bắt hắn lại kêu hắn khai ra.”
“ Đúng vậy chúng ta đừng trúng kế của hắn giết hại lẫn nhau, mọi người hiệp lực xong lên.”
“ Phốc.”
Hai người vừa mới mở lời lập tức trên ngực đi ra hai lỗ nhỏ máu chảy ra ngoài. Ngô Minh thu tay lại nói tiếp.
“ Các ngươi còn muốn sống thì làm theo lời ta, còn muốn chết thì như bọn người này cứ tự tiện xong lên ta sẽ tiếp đón tất cả.”
Tất cả đều lùi hẳn ra phía sau. Cách ra tay của Ngô Minh quá sức dọa người hoàn toàn không có cách phòng bị, với người như thế này bọn họ sợ hãi muốn đánh cũng không có cách. Trong khi đám đông lùi ra sau chỉ có một tên là còn đứng ra. Đó chính la Trác Bất Phàm.
“ Ngươi cũng giống như lão tặc kia là một ác nhân, năm xưa 62 người của Huệ Kiếm Môn 33 năm trước đều bị Thiên Sơn Đồng Lão giết hại, hiện giờ ân oán đó tính sao đây, ngươi nói xem.”
“ Ý ngươi nói là muốn ta trả nợ sao, 33 năm trước ta còn chưa có ra đời ngươi xem ta thế nào lại mắc nợ ngươi.”
“ Đừng nhiều lời, tiếp ta một kiếm.”
Chưa dứt lời Trác Bất Phàm đang muốn rút kiếm ra bên ngoài đã bị Ngô Minh dùng Lục Mạch Thần Kiếm bắn xuyên cánh tay, kiếm cũng rớt xuống đất.
“ Các ngươi còn nợ ta 284 tên nữa, tên này kẻ nào lên giết hắn coi như hôm nay hoàn thành đến nhận một viên thuốc giải. Các ngươi trong người Sinh Tử Phù chắc cũng đã tới thời điểm phát tán.”
Ngô Minh vừa đem viên thuốc giải đưa ra đã ngay lập tức làm rung động lòng người. Thứ này bọn họ đã tìm tới hết cả Linh Thứu Cung cũng không tìm ra, nếu không có thứ đó thời hạn một năm của bọn họ cũng sắp đến sẽ chết không nghi ngờ.
Trác Bất Phàm bị Ngô Minh đánh ngã trên đất không thể động đậy tuyệt nhiên trở thành món mòi ngon trước tất cả mọi người. Giết tên này bọn họ sẽ có cơ hội sống tiếp. Tuy ngoài miệng tất cả đều nói là thề sống thề chết nhưng tới thời khắc sinh tử có mấy ai kiềm nén được hành động của mình.
Lập tức có mấy tên không kiềm nén được cảm xúc nhào tới muốn giết chết Trác Bất Phàm đổi lấy thuốc giải. Trác Bất Phàm đáng thương ngay cả một chiêu cũng chưa ra được giờ lại không thể phản kháng dù biết mình bị người khác đem thành con tốt. Chết không đáng sợ bằng cảm giác biết rằng nó sắp đến mà mình không thể làm gì. Trác Bất Phàm la hét vang trời nhưng cũng không tránh khỏi tử kiếp. Liên tục mười mấy nhát chém lên người của hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ. Đám người này lập tức quỳ xuống trước mặt Ngô Minh.
“ Công tử chúng tôi biết tội, xin công tử tha lỗi.”
“ Làm theo lời của ta coi như hôm nay các ngươi thoát khỏi tội chết, cầm lấy đan dược rồi đứng sang một bên.”
Ngô Minh quăng mấy viên thuốc ra ngoài sau đó nói tiếp.
“ Còn 283 cái nữa, các ngươi tự mình quyết định đi.”