Bình thai lập lòe ánh chớp, lôi điện bủa vây xung quanh Triệu Thiên Bình. Qua thời gian dài, nó cơ bản đã nắm giữ được việc hình thành lôi điện, nhưng uy lực vẫn còn quá nhỏ. Lôi điện này nếu đánh lên người bình thường còn có tác dụng, còn nếu đáp lên tu luyện giả thì cũng ngang với một đạo pháp thông thường mà thôi. Nếu dùng để chiến đấu đơn giản thì còn được, còn để cứu Lưu Vân Tông thì còn xa mới đủ khả năng, nó còn phải luyện tập thêm nhiều, vì cái tai họa kia chẳng biết lúc nào sẽ xảy ra.
Vài bữa trước Bạch Vân Chân Nhân đã từng nói với nó về kết quả điều tra của môn phái rằng những gì nó nói đã đúng. Các vị thái thượng trưởng lão đã dùng thuật thôi diễn để tái hiện lại cảnh tượng ngày đó trong rừng, nhưng không được quá chi tiết vì đối phương tuy tu vi không cao nhưng lại khá giỏi che đậy, dường như việc xóa đi dấu vết còn có bàn tay cao thâm nào khác tác động vào khiến việc thôi diễn vô cùng khó khăn.
Song vẫn có một kết quả tốt, đó là tìm thấy thi thể của vị sư huynh kia dù bị chôn thật sâu dưới lòng đất. Hắn tên là Tô Tuấn, hiệu là Hư Chân Đạo Nhân. Nhắc đến cái tên này Triệu Thiên Bình bỗng sực nhớ đến Tô Lan, nó nhớ rằng Độc Cô Truy Dương đã từng nói người này chính là anh trai của nàng.
Triệu Thiên Bình muốn đi bái tế nhưng lại bị Bạch Vân Chân Nhân ngăn cản, nói rằng đợi sau khi mọi việc điều tra rõ ràng sẽ đưa thi thể gã vào Cổ Tiên Động để vinh danh sự hy sinh của hắn, đến lúc đó nó muốn tế bái thì hãy tế bái. Còn giờ mọi chuyện vẫn là bí mật.
Triệu Thiên Bình nghĩ chắc Tô Lan hiện giờ chắc cũng chẳng biết người thân duy nhất của mình đã không còn trên cõi đời này nữa, người đó vì cứu nó một mạng, vì một tia hy vọng đưa tin cho tông môn mà mất.
Đến giờ ngẫm nghĩ lại, Triệu Thiên Bình càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Nó vốn là vậy, mặc dù tính tình đạm bạc nhưng lại hay nghĩ ngợi linh tinh, đôi khi thành nghi ngờ khó hiểu, mà đã nghi ngờ thì với bản chất tò mò của nó phải tìm cho ra nguyên nhân mình nghi ngờ mới thôi.
Lại nói lần này khi xắp xếp hết lại những gì đã diễn ra, Triệu Thiên Bình cảm thấy có điều không bình thường. Tại sao hắc y nhân kia không tìm được mình lại phải tốn công xóa đi dấu vết cuộc chiến như vậy? Triệu Thiên Bình loại ngay khả năng hắc y nhân cho rằng mình đã chết. Một người tu đạo dù tu vi yếu ớt nhưng trong thân mình đã mang linh lực, lại chẳng hề bị trọng thương thì không dễ gì chết như vậy. Triệu Thiên Bình không tin đối phương lại phạm phải sai lầm cơ bản đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Thiên Bình cảm thấy có một giải thích duy nhất, đó là hắc y nhân che giấu không phải là cuộc chiến mà là một thứ gì đó khác, còn cái thủ đoạn phi tang xác chết và xóa hết dấu vết cuộc chiến thật ra chỉ là thủ đoạn tung hỏa mù đánh lạc hướng mà thôi.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh thì Triệu Thiên Bình lập tức khẳng định. Cho dù nó không đúng đi nữa thì nó cũng phải đi kiểm tra cho rõ mới biết được.
Linh tính mách bảo Triệu Thiên Bình chi tiết này vô cùng quan trọng, thậm chí liên quan đến sống còn chứ chẳng chơi.
Mặc dù nghĩ vậy, Triệu Thiên Bình lại không vội. Nó còn nhớ rõ chỗ đó xém chút nữa là mồ chôn của nó, chẳng ai có thể khẳng định hắc y nhân sẽ không quay trở lại, nên nó phải làm chút chuẩn bị.
Một cái Thần hành phù trung cấp có thể tăng tốc độ bản thân tức thời lên đến mức cao nhất của trúc cơ cảnh giới, Triệu Thiên Bình phải dùng Linh ngọc đi mua chứ khả năng của nó vẫn chưa thể vẽ ra loại linh phù này được. Mỗi tấm phù giá một khối hạ phẩm linh ngọc, đối với tài sản chẳng bao nhiêu của Triệu Thiên Bình hiện giờ thì phải gọi là cao đến dọa người. Nhưng nếu tính ra vẫn không lỗ lắm, nó mua hai cái, nếu dùng thì bảo toàn được tính mạng, mà nếu không dùng thì có thể bán lại được, tuy giá có thấp hơn nhưng không bao nhiêu, hoặc giả để đó nghiên cứu, coi như là đầu tư.
Mua hai tấm phù xong, Triệu Thiên Bình ghé đến Thần binh phường.
Trong những kiến trúc công cộng của Lưu Vân Tông có lẽ Thần binh phường là hào hoa tráng lệ nhất. Nhắc đến Khố phòng thì đơn giản chắc chắn, Thư viện thì thanh nhã yên tĩnh, Dược đường âm u cổ kính, Luận đường thì phóng khoáng tự nhiên, còn Võ đường là một bình đài thô sơ vững chãi. Thần binh phường là một tòa đại viện to lớn với ba tầng kiến trúc được dựng bằng những cột gỗ lớn sơn son thiếp vàng tráng lệ.
Thường thì những người có tu vi Trúc cơ nhưng quá sáu mươi tuổi vẫn chưa thể đột phá thì hy vọng bước lên Chân linh kỳ coi như vô vọng, sẽ được cho làm chấp sự lo toan quản lí những sự vụ trong tông, lớn thì giám sát điểm cống hiến, quản lí binh phường, khố phòng, nhỏ thì trông coi linh điền, quản lí nhà bếp, giao thương nhu yếu phẩm các loại. Khá với Lưu Vân thư viện chỉ bao gồm những thư tịch không mấy quý giá, đa số có thể sao chép được nên chỉ cần đệ tử tự nguyện trông coi, Thần binh phường lại chứa khá nhiều thứ quý giá nên quản lí ở nơi đa số đều là những chấp sự già lão.
Có điều một đệ tử chưa đến Trúc cơ như Triệu Thiên Bình thì cũng không đáng để một chấp sự đi động tay động chân, nên chào đón nó là một vị đệ tử béo mập tiếp dẫn giới thiệu.
- Vị sư đệ này hình như là lần đầu đến đây ấy nhỉ?
Triệu Thiên Bình thật sự là lần đầu bước vào đây nên cũng chẳng ngại ngần gì mà gật đầu:
- A, đúng vậy, không ngờ sư huynh có thể chú ý kĩ đến vậy, ai đến ai đi thật sự là không qua khỏi tầm mắt của sư huynh mà.
Gã mập được khen ngợi tỏ ra đắc ý nhưng vẫn cố thở dài:
- Hây, làm cái nhiệm vụ này thì phải có chút bản sự đấy thôi, muốn kiếm chút điểm cống hiến cũng không dễ chút nào.
Những đệ tử tự nguyện vào các chức vụ quản lí đều được trả công bằng điểm cống hiến khá là hậu hĩnh, mà nhắc đến điểm cống hiến thì đến tận bây giờ Triệu Thiên Bình chỉ được vài điểm nghèo nàn nhờ lúc ngồi lì trong thư viện và bán linh thảo, tính ra chẳng đổi được thứ gì. Nó thầm nghĩ mà cười khổ trong lòng, sau này chắc phải siêng tích điểm cống hiến, bởi vì có những thứ chỉ có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy mà thôi.
- Đệ là Triệu Thiên Bình, cảm phiền sư huynh chỉ dẫn.
Gã mập híp mắt cười tươi:
- Không phiền không phiền, đến đây thì là khách, sư đệ có yêu cầu gì cứ nói. À nhân tiện giới thiệu ta là Hoàng Gia Bảo, đệ tử hướng dẫn Thần binh phường. Giám định báo giá các loại ta đều nghiên cứu nên tương đối am hiểu, sư đệ muốn trao đổi hay mua bán gì cứ tìm đến ta là được.
Mục đích Triệu Thiên Bình đến Thần binh phường lần này là trao đổi một món pháp bảo hộ thân, rồi tiện thể xem xem có hay không nên mua thêm thứ gì khác để tăng cường sức chiến đấu. Nhưng chưa đến nơi này bao giờ nên nó cũng chẳng biết đường đâu mà lần, thôi thì xem trước tính sau vậy.
Triệu Thiên Bình gật đầu:
- Đệ muốn vào trong xem thử rồi lựa chọn.
Hoàng Gia Bảo cười xòa gật đầu rồi thủ thế mời Triệu Thiên Bình vào trong.
Đại sảnh như một quảng trường, Triệu Thiên Bình thầm ước tính chắc cũng hơn mười mẫu rộng. Trong sảnh trưng bày vô số các loại binh khí, từ đao kiếm khiên bổng đến câu liêm tiên hoàn đủ mọi kiểu dáng. Có cự phủ hùng hậu đầy lực lượng, có ám khí tiểu đao sắc bén nhức mắt.
- Thần binh phường tầng một có sảnh lớn bày bán các loại binh khí phổ thông hoặc hơi quý một chút, đa số là dành cho võ giả hoặc như tu sĩ am hiểu cận chiến. Ở góc trái có phòng giám định, sư đệ nếu có tài liệu luyện khí hoặc binh khí pháp bảo không rõ ràng thì có thể đến đấy giám định, chi phí thấp. Góc trái có cầu thang dẫn xuống tầng hầm, còn gọi là khu luyện khí. Đó là nơi có phù trận dẫn dắt địa hỏa chia thành nhiều khu dùng để môn nhân đệ tử thuê để luyện khí luyện đan, chi phí rất là phải chăng. Sư đệ muốn tìm pháp bảo hay phi kiếm các loại có thể lên tầng hai, đó là nơi trưng bày pháp bảo quý giá, sư đệ cũng có thể tìm kiếm tài liệu luyện khí chất lượng cao ở đó. Còn tầng ba là nơi có cấp bậc cao nhất dùng để trưng bày pháp bảo và tài bảo cực phẩm có giá trị phi phàm.
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Đệ muốn tìm một thanh kiếm tiện tay.
Hoàng Gia Bảo nhìn Triệu Thiên Bình hỏi lại một lần:
- Là kiếm, không phải phi kiếm?
Triệu Thiên Bình gật đầu:
- Đúng, là kiếm của võ giả.
Hoàng Gia Bảo gật đầu rồi đưa nó đến gian trưng bày toàn kiếm. Gã hỏi lại cũng không phải là không có lí do, vì Triệu Thiên Bình là tu sĩ chứ không phải võ giả.
Đến trước hàng kiếm, Hoàng Gia Bảo chỉ vào thanh đầu tiên rồi giới thiệu:
- Đây là Thanh Xà Kiếm, lưỡi kiếm được chế tạo từ Huyền thủy kết tinh, trọng lượng năm cân cưỡi, có tính đàn hồi cao, vô cùng sắc bén, định giá năm khối hạ phẩm linh ngọc.
Kiếm có màu xanh ngọc, nhìn giống như nước, lưỡi kiếm lại uốn lượn như xà, mũi kiếm chẻ ra như miệng rắn. Đây là một thanh nhuyễn kiếm không tồi, có điều Triệu Thiên Bình nghĩ nó không hợp cho lắm, hơn nữa giá cao kinh người. Năm viên linh ngọc, đó là toàn bộ tài sản còn lại trên người của nó rồi, Triệu Thiên Bình âm thầm tặc lưỡi. Có điều giá đấy cũng chẳng phải cao, một thanh bảo kiếm như vậy mà giá năm viên linh ngọc hạ phẩm thì chỉ ở nơi giàu có như Lưu Vân Tông mới rẻ thế.
Triệu Thiên Bình chỉ nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Cái này không được thích hợp cho lắm.
Hoàng Gia Bảo lại tiếp tục giới thiệu thanh kiếm tiếp theo:
- Đây là Liệt Hỏa Kiếm, toàn thân được chế tạo bởi Thụ đồng, kiếm nhẹ chưa đầy một cân. Vì được chế tạo từ Thụ đồng nên khi giao đấu có thể sinh ra liệt hỏa công kích. Uy lực mạnh mẽ lại nhẹ nhàng linh hoạt, định giá tám viên linh ngọc hạ phẩm.
Triệu Thiên Bình lại lắc đầu.
- Đây là Lang Tinh Kiếm, lưỡi kiếm được tạo từ tinh cương bách luyện vô cùng cứng rắn. Kiếm nặng mười tám cân, chém sắt như bùn, định giá bốn viên linh ngọc.
- Đây là Cự Long Kiếm, lưỡi kiếm chế từ huyền thiết, khắc như long nha, ngoài đâm chém còn có thể tước xé. Kiếm nặng năm mươi cân, uy lực vô biên, định giá mười viên linh ngọc.
Triệu Thiên Bình lắc đầu vẫn cứ lắc đầu. Cây hợp túi tiền thì không vừa ý, mà cây vừa ý thì không hợp túi tiền, Triệu Thiên Bình khổ não không thôi. Cứ qua hết cây này đến cây khác, thứ năm, thứ mười, mười lăm, Hoàng Gia Bảo vẫn tập trung giới thiệu một cách chuyên nghiệp, còn Triệu Thiên Bình vẫn cứ lắc đầu.
Mãi đến thanh kiếm thứ ba mươi sáu:
- Đây là Huyền Trọng Kiếm, một thanh phế kiếm.
Hoàng Gia Bảo nói đến đây thì đấm ngực thở dài:
- Đáng lẽ ra là một kiện thần binh lợi khí được xếp vào tầng bà mà lại trở thành một thanh kiếm bình thường trưng bày chẳng ai đếm xỉa.
Triệu Thiên Bình nhìn thanh kiếm trắng toát, lại nhìn Hoàng Gia Bảo khó hiểu thắc mắc:
- Thanh kiếm này có vấn đề gì sao mà sư huynh lại gọi nó là phế kiếm?
Hoàng Gia Bảo lắc đầu:
- Đâu chỉ là vấn đề. Kiếm này đúc từ Thanh giao yêu cốt cứng rắn vô cùng, lõi kiếm lại đúc từ Lưu Tinh Sa cực nặng, hai thứ cực phẩm tài liệu có thể luyện chế thần binh lợi khí lại bị một kẻ luyện khí gà mờ phá hỏng linh tính. Sư đệ nói xem, đáng ra nó sẽ nằm trên tầng ba cơ đấy, thế mà giờ chỉ nằm chờ mục ở đây chẳng người đếm xỉa.
Triệu Thiên Bình chăm chú quan sát thanh kiếm được trưng bày, lưỡi kiếm chừng ba xích ngắn, nhỏ và có vẻ thô ráp hơn những thanh kiếm trước nhiều. Chuôi kiếm thì được trau chuốt hơn nhưng vẫn chỉ ở mức tạm được, không hề tinh mỹ, quả thực so với những thanh kiếm xung quanh thì như “gà giữa bầy hạc” vậy. Nhưng tài liệu chế tạo nó lại rất quý giá nên Triệu Thiên Bình nghĩ không thể nào là phế được nên gặng hỏi:
- Thanh kiếm này có gì đặc biệt không?
Hoàng Gia Bảo rất tận tình giải thích:
- Nó được rèn từ tài liệu thượng hạng cấp năm nên tính cứng và sắc bén khỏi chê, nếu là pháp khí thì không có gì, nhưng nếu là một thanh kiếm bình thường thì khá là nặng. Lưỡi kiếm nhìn nhỏ thế thôi nhưng là hơn một trăm sáu mươi cân, nặng gần bằng ta rồi đấy, ha ha. Cũng vì nặng như vậy nên mới gọi là phế kiếm.
Triệu Thiên Bình lại càng không hiểu nên tiếp tục hỏi:
- Vừa nặng vừa sắc bén thì phải là một thanh bảo kiếm tuyệt thế mới đúng chứ nhỉ?
Hoàng Gia Bảo lắc đầu bật cười:
- Sư đệ có chỗ không biết rồi. Lưu Tinh Sa là vật liệu có sức nặng vô cùng lớn, nếu khắc thêm triện văn phù hợp thì có thể đúc thành phi kiếm nặng cả vạn cân. Đệ nghĩ xem, một thanh phi kiếm vạn cân mà đập vào người thì không tính đến độ sắc bén của nó cũng đã mang lực công kích cường đại rồi. Tiếc là có kẻ phá gia trong lúc luyện chế lại phá hỏng linh tính của tài liệu khiến đống sắt vụn này còn chưa đến hai trăm cân. Kiếm này quá nặng, nhưng lại ngắn và nhỏ nên rất khó sử dụng. Nếu dùng làm trọng kiếm thì quá ngắn, mà chế tạo thành kiếm bình thường lại do lưỡi kiếm quá nặng nên không thể, vì không thể lấy đâu ra đôn kiếm nặng tương đương để cân bằng nó cả. Nói chung muốn biến nó thành một thanh kiếm hữu dụng thì phải bổ sung tài liệu thượng hạng để gia trì lưỡi kiếm hoặc đúc đôn kiếm.
Triệu Thiên Bình không hiểu biết về kiếm lắm nên cái hiểu cái không. Nó trầm tư một lúc rồi nói:
- Đệ có thể xem thử được không?
Hoàng Gia Bảo nhìn nó khó hiểu nhưng cũng gật đầu:
- Đệ cứ tự nhiên.
Triệu Thiên Bình nâng kiếm lên, quả thật rất nặng, mặc dù sức lực nó được cải thiện rất nhiều nhưng nếu chỉ dùng một tay nâng kiếm thì quả thực có chút không tiện. Hơn nữa khi nâng kiếm lên, mũi kiếm có xu hướng chùng xuống vì không có chuôi kiếm cân bằng, do đó kiếm này chỉ thích hợp cho việc bạt hoặc chém, còn đâm thì độ chính xác và hiệu quả không cao. Nhưng do lưỡi kiếm chỉ có ba xích nên tầm chém cũng bị hạn chế khá nhiều, thà là dùng đao. Cũng vì chất liệu nặng nên cũng khó mà biến tấu, nếu thành mũi thương thì vấn đề cân bằng cũng không đổi, rất khó linh hoạt, nói chung vì là một thanh phi kiếm hỏng nên khó mà làm gì được. Triệu Thiên Bình cũng hiểu lời của Hoàng Gia Bảo, muốn thanh kiếm này có tác dụng thì phải đúc ra một cái chuôi kiếm phù hợp, nhưng chuôi kiếm có kích cỡ nhỏ, lại phải đảm bảo đủ nặng để cân bằng, tài liệu như thế thì trong hàng cấp một và cấp hai là không thể có, cho dù là kết hợp với phù trận cũng chẳng khả quan, mà nếu dùng tài liệu cấp ba thiên về trọng lượng tỉ như Trầm Thiết hay Văn Cương Thạch thì giá cả đã vượt quá giá trị của thanh kiếm, còn tài liệu cấp bốn trở lên thì khỏi phải tính đến.
Triệu Thiên Bình âm thầm tiếc nuối, nó quả thật thích một thanh kiếm nhỏ mà nặng như thế này, nếu có một cái chuôi kiếm thật nặng thì tốt biết mấy.
“Ồ đúng rồi!”
Triệu Thiên Bình bỗng sực nhớ, nó quả thật có một thứ vừa nhỏ vừa nặng như vậy. Đó chính là khối đá mà bà lão vô danh đưa cho nó. Đến bây giờ Triệu Thiên Bình vẫn chưa biết khối đá đó để dùng làm gì, nhưng quả thật nó phù hợp với yêu cầu lúc này. Dù là báu vật cứu thế đi nữa nhưng để đó hoang phí chi bằng đem ra sử dụng thì hơn. Nghĩ đến đó, tim nó bỗng đập thình thịch, nếu có thể khảm vào chuôi kiếm, chẳng phải mình sẽ có một thanh bảo kiếm hay sao. Thanh kiếm này chế tạo từ tài liệu cấp năm đấy, mà cấp bốn đã là đẳng cấp Chân linh rồi, cấp năm chỉ sử dụng cho những Đại thần thông tu sĩ đẳng cấp Đạo thai mà thôi, nghĩ đến thôi đã thấy sung sướng rồi.
Triệu Thiên Bình kiềm chế hưng phấn trong lòng, nó lại hỏi:
- Dù sao đây cũng là thứ đáng để nghiên cứu, không biết giá cả nó thế nào?
Hoàng Gia Bảo lại càng khó hiểu nhưng vẫn báo giá:
- Dù là phế kiếm nhưng tài liệu dù sao vẫn là cực phẩm nên có giá hai mươi viên linh ngọc. Cái giá này coi như là triệt để tiệt người mua luôn, nhưng mấy vị tiền bối bảo là trưng bày xem như cảnh tỉnh cho những kẻ không có bản lĩnh lại học đòi luyện khí.
Triệu Thiên Bình nghe giá thì hơi hoảng, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Có điều trên người nó vỏn vẹn chỉ còn năm viên linh ngọc mà thôi.
Kiếm này chắc chắn phải có, biết làm sao giờ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK