• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuận Thiên Phủ, Thiên An Quốc. Phía bắc ngự trị một ngọn núi chọc trời Vô Phong Sơn. Từ xưa đến nay, đây là nơi tượng trưng cho thái bình thịnh trị, tượng trưng cho tín ngưỡng trường tồn của người dân Thiên An.

Núi cao không thể đo đếm, mây mù lại phủ quanh năm, đã bao lần thuyên chuyển xuân hạ thu đông chẳng hề thay đổi, trải dài từ năm này qua năm khác. Nhưng đột nhiên hôm nay gió nổi mây quầng, thiên không ám sắc, cảnh tượng khiến lòng người bất an sợ hãi.

Lại quỷ dị thay ám vân hòa vào hồng quang thật làm cho nhân sinh tưởng tượng ra bao nhiêu kỳ quái.

Sâu thẳm trong màn mây, một quang bích màu đỏ kịch liệt rung động, bao phủ lên những âm thanh rạo rạo ghê người là những luồng khói xanh huyền ảo.

Thật chính là kết quả do cấm chú Huyết chu phệ linh mà Tử Minh Tôn Giả gây ra.

Đã gần hai ngày, những rung động trên hộ sơn đại trận càng lúc càng mãnh liệt, tưởng chừng như bất kỳ lúc nào cũng sẽ vỡ tan như bong bóng nước.

Từng chút từng chút hao mòn hiện ra trong ánh mắt chẳng chút sinh khí của Tử Minh Tôn Giả, lão vẫn phiêu phù trên tầng cao ngắm nhìn thành của mình.

Hai đoàn đội đi theo lão vì không xuất lực, lại chẳng muốn hao tổn nên từ sớm đã đáp hạ xuống chân núi ngồi dưỡng sức.

Đột nhiên tầm đấy, Tử Minh Tôn Giả liền từ thiên không hạ xuống ra lệnh:

- Sau một khắc phòng trận tất phá, chuẩn bị tấn công.

Vô Ưu Chân Nhân bên đoàn đội chính giáo quan sát một chút liền nói:

- Theo tình hình này thì bọn chúng đã có chuẩn bị, toàn bộ môn nhân đệ tử Lưu Vân Tông đã tập kết lên cao điện kia phòng thủ.

Tử Minh Tôn Giả liếc nhìn hắn một cái rồi nói:

- Cái sơn thể này chính là cơ sở cho địa khí lên trên, trước tiên một đường đi lên nên công kích phá hủy lấy chút lợi thế.

Long Kinh Thiên bên kia nghe vậy cân nhắc một chút liền hướng phía sau nói:

- Cứ làm như thế.

Như dự liệu, một lát sau trên hộ sơn đại trận phát ra tiếng xèo xèo, tửng lỗ hổng như bị đốt cháy dần dần xuất hiện rồi lan tràn trên khắp linh tráo. Chẳng mấy chốc, linh tráo liền tả tơi rồi ầm ầm sụp đổ. Cả Lưu Vân Thiên Sơn liền lộ ra trước mắt bọn họ.

- Tấn công.

Liễu Thanh hét lớn dẫn đầu xung phong, cả hai quần đội cứ vậy mà định ùa lên sơn thể. Nhưng lúc này Tử Minh Tôn Giả lại khoát tay ngăn chặn, hắn nhìn lên Lưu Vân Sơn mây mù bao phủ khẽ nhíu mày, Long Kinh Thiên bên kia nhìn qua lão cười nhạt:

- Có phải ngươi đã nhận ra cái hộ sơn đại trận này có vấn đề?

Tử Minh Tôn Giả trầm mặc suy tính, chỉ có mỹ phụ Hồng Lăng Nương Nương kia ngẫm nghĩ chút liền sáng mắt nói:

- Lưu Vân Tông này là truyền thừa của vũ trụ đại phái, không thể chỉ có chút thủ đoạn như vậy được.

Liễu Thanh một bên thử đưa ra suy đoán:

- Có thể bọn chúng chỉ tập trung lực lượng một chỗ để cầu sinh mà thôi, dù sao thì nhân số bên ta áp đảo như vậy nếu bọn chúng còn giở thủ đoạn phân tán nữa chỉ có chết.

Tử Minh Tôn Giả ánh mắt thâm trầm nói:

- Cẩn tắc vô áy náy. Triển khai đánh phá từ xa.

Hồng Lăng Nương Nương gật đầu:

- Sư phụ nói phải, dù sao đây cũng là địa thế của Lưu Vân Tông, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Trên đường tiến lên, bọn chúng liên tiếp tung ra công kích mãnh liệt xuống sơn thể. Từng trận từng trận ầm ầm vang lên, mặt đất như rung lên bần bật.

Tử Minh Tôn Giả đứng trên cao quan sát một lát bỗng nhíu mày, lão liền quát lớn:

- Dừng lại.

Nghe tiếng lão, tuy ai cũng có phần khó hiểu nhưng cũng ăn ý thu tay. Lúc này Tử Minh Tôn Giả liền chăm chú quan sát cảnh tượng.

Một mảng rừng cây xơ xác tiêu điều, từng mảng từng mảng gỗ văng tứ tung, hoa lá thì nát trụi, những loại cây có chút yếu đều bật gốc.

Nhưng thế thì chưa đủ. Phải biết hai quần đội tập kết lại đây tu vi yếu nhất đều là Trúc cơ tu sĩ hoặc là Tiên thiên võ giả, mạnh hơn còn có Chân linh tu sĩ, thậm chí là đại thần thông tu sĩ cũng không ít. Mặc dù không phải công kích quá cường hoành như cũng đủ để đào lên hố lớn, đốn ngã cổ thụ chứ không phải là tình cảnh như tiều phu loạn rìu trước mặt. Mà trên mặt đất, tổn hại cũng là cực ít, có chăng chỉ như người bình thường lấy búa lớn nện lên mà thôi.

Tử Minh Tôn Giả khẽ nhíu mày một lát rồi truyền lệnh:

- Triển khai Thiên Lang Chiến Trận toàn lực một kích.

Nghe mệnh lệnh, đoàn đội phe tà giáo liền có khoảng ngàn người di chuyển thành hình thế Thiên Lang Trận rồi phóng ra công kích. Dưới Thiên Lang Chiến Trận, vô số công kích liền tụ hợp thành một cự ngân lang rồi lấy uy thế phiên sơn đảo hải nhắm thẳng Lưu Vân Sơn mà đến.

Uỳnh! Rầm rầm rầm… Ngọn Lưu Vân Sơn lung lây kịch liệt, cả cánh rừng chim thú bị chấn cho sợ hãi bay nhảy toán loạn, nhưng chỉ chốc lát dư chấn liền tan hết.

Khói bụi mù mờ vơi đi để lại một cái hố sâu hơn trượng rộng đến ba bốn trượng trên mặt đất.

Tử Minh Tôn Giả cau mày, mỹ phụ sau lưng lão nhìn kết quả mà khiếp sợ than vãn:

- Một kích toàn lực của cả ngàn tu giả lại được hợp nhất bởi chiến trận lại chỉ đào ra một chút đất này, đất ở đây thật là quá cứng đi à nha.

Liễu Thanh một bên tiếp lời:

- Nghe nói ngày xưa khi Lưu Vân Tông được sáng lập thì ngọn núi này đã được vị đại năng kia luyện hóa qua. Đào ra một chút này hẳn là do ngàn năm qua bồi lên một lớp đất mà thôi, nếu tiến thêm nữa sợ là khó mà phá hư được.

Vị phụ nhân kia hừ lạnh, giọng nói có ghen ghét:

- Cái đám ăn hàng này quả nhiên được hưởng phước tổ tiên thật sâu a.

Vô Ưu Chân Nhân chắp tay nói:

- Trận này phủ khắp sơn thể, phải tìm ra trận nhãn mới có thể san bằng nơi này được. Theo bần đạo nghĩ, mắt trận hẳn sẽ được bảo vệ khá chặt chẽ, hẳn là trên Lưu Vân Điện kia. Mà ở đó lại có đủ chúng nhân Lưu Vân Tông, như vậy cứ thẳng tay mà phá hủy trung tâm của chúng đi.

- Được rồi, không cần công kích sơn thể nữa, thẳng tiến Lưu Vân Điện, nếu bọn chúng đã tập trung lại thì đỡ công sức chúng ta phải tìm kiếm.

Tử Minh Tôn Giả mắt phủ huyết quang, đoàn người lại trực hướng Lưu Vân Điện mà bay lên.

Không phá được sơn thể nhưng với lợi thế lực lượng áp đảo, bọn chúng vẫn là có rất nhiều sự tự tin khi đối đầu với Lưu Vân Tông. Trước kia vẫn là lăm le tài phú của Lưu Vân Tông nhưng e ngại uy lực kinh thiên của Ngũ linh thiên thạch nên bọn chúng mới chưa dám lỗ mãn, lúc này đã phá bỏ được chướng ngại lớn nhất rồi thì tâm lý bọn chúng tự tin là có thừa. Hơn nữa, trải qua bao năm, Lưu Vân Tông cái này luôn ít giao thiệp với bên ngoài, mà nhân lục lại ít nên tính ra tài nguyên bổ sung không đến bao nhiêu, khác hẳn với mấy tông phái khác. Tỉ như mấy tông giáo ở Võ Thần Đảo thường xuyên có trao đổi buôn bán với Thiên Không Sa Ngư, mà bọn tà giáo ở Tuyết Vực là không chịu thua kém cũng thường xuyên trà trộn mà giao thiệp thành ra tài nguyên luôn tuần hoàn, lại có cơ hội mua sắm thần binh lợi khí khiến chiến lực càng lúc càng cường hoành.

Bản thân Tử Minh Tôn Giả cũng rất tự ngạo, thử nghĩ xem ngay cả thứ thần khí lợi hại như Ngũ linh thiên thạch cũng bị lão phá đi thì một cái Lưu Vân Tông nho nhỏ hắn lại sợ cái gì. Mang danh Huyết quỷ trên người, lão không chỉ tàn độc mưu mô mà một thân tu vi đạo pháp nếu xếp ở Lưu Thiên Tinh này chẳng ai có thể vượt mặt lão cả. Với tu vi Đạo nguyên đỉnh phong, chỉ cần lấy được tài nguyên của Lưu Vân Tông, lấy được thứ kia, lão chắc chắn sẽ bước thêm một bậc nữa đạt tới cảnh giới cao hơn. Khi đó lão sẽ có tiền đề mạnh mẽ để tiến một bước ra thế giới bên ngoài, biết đâu cố gắng lại có cơ hội gia nhập những tông giáo cự phách ngoài vũ trụ kia, tu vi lại càng đột phá, lúc ấy chẳng phải Lưu Thiên Tinh sẽ trở thành sân sau của lão hay sao.

Trước đây Tử Minh Tôn Giả đã từng theo Thiên Không Sa Ngư phiêu dạt một thời gian dài. Trong tinh không vũ trụ chứa đựng vô số những cơ duyên lớn lao, điển hình là những di tích truyền thừa của thượng cổ đại năng mấy vạn năm trước để lại nhiều vô kể, tài bảo, pháp quyết, bĩ kĩ đỉnh cấp là hằng hà sa số, nếu kỳ ngộ một lần cũng đủ khiến tu vi tăng trưởng mạnh. Tiếc là lúc đó lão mới bước vào Chân linh, ở tinh cầu như Lưu Thiên còn có tiếng nói nhưng ra ngoài vũ trụ thì so với kiến hôi cũng chẳng khác gì, cái mức ấy họa chăng có gặp được bảo vật rơi trúng đầu cũng chẳng có mạng để giữ. Vũ trụ có cơ duyên, nhưng cũng đầy rẫy nguy cơ, nó như viễn cổ hoang thú luôn rầm rịch, chỉ cần ngươi sảy chân là đến mảnh xương cũng chẳng còn.

Lưu lạc thời gian dài, Tử Minh Tôn Giả cuối cùng cũng gặp may mắn. Trong một di tích cổ xưa, lão đoạt được một phần bảo vật, trong đó có một thứ gọi là Vẫn tinh lệnh, cùng với một ít đan được bí pháp. Nhờ vậy tu vi rốt cục phá vỡ bình chướng Chân linh trở thành đại thần thông tu sĩ. Nhưng chẳng may thay lão lại chọc phải cường địch truy sát, tu vi của địch nhân hơn lão một bậc nên đành phải quay về cái tinh cầu nghèo nàn Lưu Thiên Tinh này để ẩn núp.

Tính ra kỳ ngộ của lão không quá mạnh mẽ, nhưng cũng đủ tu đến hàng đệ nhất nhân Lưu Thiên Tinh.

Nắm trong tay Vẫn tinh lệnh, lão từ trăm năm trước đã lên kế hoạch phải san bằng Lưu Vân Tông để lấy lại di vật tiên tổ, tăng cường tu vi, chinh phục Lưu Thiên Tinh rồi quay lại tung hoành vũ trụ.

Rốt cục ngày hôm nay cũng đến lúc thực thi cái kế hoạch lâu dài này, lão dù tự tin nhưng cũng cực kỳ cẩn thận.

Lưu Vân Tông từ xưa chưa từng hướng ngoại chiến đấu quy mô cho nên chẳng ai có thể đánh giá được chính xác thực lực chân chính. Lưu Vân Tông xưa nay luôn ẩn mình trong mây mù khiến thế nhân nhiều mê hoặc, mà hôm nay mây mù càng thêm dày đặc, càng thêm khí tức thâm trầm như hung thú rình rập chẳng biết lúc nào lại bất ngờ nhảy xổ ra cho ngươi một đòn trí mạng.

Lại một lần nữa đối diện Lưu Vân Điện, Tử Minh Tôn Giả liền quyết đoán ra lệnh công kích.

Khí bình bạo nổ từng đợt bắn phá mây mù nhằm thẳng hướng Lưu Vân Điện mà nện xuống.

Tiếng rầm rầm như sấm rền vang không ngớt, mây mù tan ra, chỉ thấy chúng nhân Lưu Vân Tông đều được bao phủ trong hào quang năm màu lưu chuyển hình thành một lớp phòng ngự khác, dưới công kích như vũ bão của hai bên chính tà xâm lấn chỉ vang lên từng đợt sấm nổ mà chẳng hề mảy may tổn hại.

Lại là phòng hộ đại trận, nhưng so với trận pháp bao phủ cả Lưu Vân Sơn thì cái hộ trận của Lưu Vân Điện này cường đại hơn nhiều.

Tử Minh Tôn Giả lúc này liền lần nữa thi triển cấm chú Huyết chu thôn phệ, lão ọc liền mấy ngụm máu phun lên màn hào quang.

Nhưng không như lúc trước hiệu quả như vậy, lúc này đây huyết đoàn chưa kịp áp lên mặt quang tráo đã bị chấn thành cặn bã.

Chúng nhân bốn đại môn phái thấy thế không nhịn được kinh hô, mà Tử Minh Tôn Giả nhíu mày nhìn lại mới vỡ lẽ. Hóa ra đây nào có phải linh tráo gì mà những quang tuyến ngũ sắc này lại chính là vô số những kiếm khí tinh mịn không ngừng lưu chuyển mà kết thành quang mạc. Từng đạo từng đạo kiếm khí tuy nhỏ yếu lại có lực lượng không ngờ, dưới công kích mãnh liệt lại đem từng lượt từng lượt cuồng bạo xoắn nát.

Những tiểu hình kiếm khí này ở giữa nhau liên kết thành một quỹ tích kì diệu, lẫn nhau trong đó có sự hỗ trợ tăng cường khiến mỗi đạo kiếm khí lại càng cường hoành. Vốn dĩ bọn tứ đại môn phái chưa dám tiếp cận quá sâu nên đành ở ngoài hai dặm công kích đi vào, thành ra lực lượng đã yếu lại càng yếu, đánh lên tấm lưới kiếm khí lại càng dễ bị tiêu diệt.

Công kích nhỏ lẻ không thành, hai đoàn người lại tụ thành các loại chiến trận viễn trình công kích khác nhau hăm hăm bổ tới, nào là Thiên Lang Chiến Trận, Thần Xa Chiến Trận, Long Tượng Bạo Thủy Trận các loại, những đòn hợp kích cực kì mạnh mẽ nhắm lên kiếm võng mà đánh tới.

Từng mũi nhọn với uy lực cực đại liền đánh thủng kiếm võng ra một lỗ, nhưng chưa đầy nháy mắt kiếm khí khắp nơi hội tụ lại chặn phá công kích thành hư vô, mà tổn hại liền nhanh chóng bị kiếm khí phủ đầy chữa trị.

Dưới con mắt đánh giá tinh đời của Tử Minh Tôn Giả, phòng trận siêu kiếm khí này có căn cơ thù năm ngọn chủ phong dưới địa mạch dẫn truyền mà vĩnh tồn không dứt. Muốn phá trận này mà dựa vào viễn trình công kích là không được, ít nhất phải áp sát rồi vận dụng kết hợp giữa chiến trận lợi hại và thần binh lợi khí mới mong xuyên qua được kiếm khí ăn mòn, hoặc giả phải phá đi năm ngọn chủ phong, nhưng điều này có chút bất khả thi.

Công kích áp sát mạnh mẽ nhưng cũng phải đối diện với nhiều nguy cơ, có thể xem như thợ săn muốn săn thú dữ lại chẳng thể dùng cung tên mà bắn chết nó, buộc lòng phải dùng cự đạo mà chém mới xuyên qua da dày thịt béo được, nhưng lỡ chưa săn được hổ lại ăn phải nó một vuốt vào người thì mạng nhỏ chắc chắn phải bồi vào.

Mới chỉ một cái phòng trận kiếm khí đã làm Tử Minh Tôn Giả có chút rối trí, đành rằng hắn có biện pháp mạnh mẽ hơn nhưng chẳng thể biết được cái Lưu Vân Tông này còn có thủ đoạn cường hoành gì hay không.

Lúc này, nhận được truyền âm từ Tử Minh Tôn Giả, Hồng Lăng Nương Nương liền hướng Long Kinh Thiên bên phe phái chính đạo đưa ra một cái tư thế yểu điệu cười nói:

- Chẳng hay quý bang chủ có cao kiến gì để phá trận này hay không?

Long Kinh Thiên khoanh tay ngạo nghễ liếc nhìn tư thái của Hồng Lăng một chút nhưng chẳng để vào lòng, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền hướng Vô Ưu Chân Nhân phân phó:

- Sở trường trận pháp phải kể đến Diệu Nhật Tông rồi, Vô Ưu đạo hữu hẳn là có biện pháp?

Sở dĩ Long Kinh Thiên nói vậy cũng chẳng sai, bởi Long Tượng Bang là bang phái thịnh về tu võ, với các loại trận pháp thiên kỳ bách quái dù có chút nghiên cứu nhưng do hạn chế về linh lực nên chẳng thể nào hiểu được bao nhiêu, so với tông môn tu đạo như Diệu Nhân Tông tất nhiên là không thể nào so được. Do vậy hắn chẳng cần tốn hao tâm trí nhiều mà hỏi thẳng Vô Ưu Chân Nhân. Luận chiến lực trực tiếp võ giả có phần nhỉnh hơn tu sĩ, nhưng luận thủ đoạn thì không thể bằng được. Cũng vì thế mà dù trong lòng vốn không phục nhưng từ đầu đến giờ Long Kinh Thiên vẫn là hạ thấp xuống một chút tư thái để Tử Minh Tôn Giả dẫn đầu tiến công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK