Thời gian đã là hai mươi ngày từ khi nó gia nhập Lưu Vân Tông. Những ngày đầu còn dùng cơm đều đặn với mấy vị sư huynh nhưng chỉ năm ngày sau thì bọn họ bị phân công chuẩn bị cho điển lễ Khai Thiên thành ra nó không còn được nói chuyện thêm với họ nữa. Do vậy Triệu Thiên Bình cũng không quá tha thiết với thiện phòng nữa, buổi sáng nó đến dùng bữa rồi lấy cả thức ăn cho ai bữa còn lại rồi quay lại tiểu viện của mình vùi đầu vào tìm hiểu kinh lạc. Nhưng cũng không phải chỉ toàn như vậy, thi thoảng nó cũng chào hỏi vài đệ tử của trưởng lão khác, hoặc là vài ngoại môn đệ tử chịu trách nhiệm chuẩn bị cơm nước. Thời gian còn lại thì toàn lực tập trung vào luyện thể và y thư, đến hôm nay nó đã nắm rõ hết các động tác trong quyền thuật cũng như dụng khí tìm hiểu kĩ thân thể của mình, nhưng với khả năng hiện giờ của nó thì không thể thấu hiểu quá tường tận được, nhưng đã đảm bảo hoàn thành tất cả những gì trong y thư nhập môn đề cập. Trong y thư có nhấn mạnh rằng đến mức độ của nó bây giờ đã có thể bắt tay vào việc học tập tu luyện, khi khả năng của nó được nâng cao thì sẽ có những y thư nâng cao khác mà nó phải tìm hiểu.
Bước cơ bản chuẩn bị cho việc tu luyện đã hoàn thành, Triệu Thiên Bình thật sự vui vẻ trong lòng. Sau khi hoàn thành một bài quyền đơn giản nó quyết định đi tìm Linh Vân sư huynh để thông báo nhưng bỗng nhớ lại Đại sư huynh không ở trên núi, mà các sư huynh khác chả biết là đi đâu. Suy nghĩ thêm một lát nó nghĩ mình nên đến Điện Truyền Đạo để thử xem, hi vọng ở đó có thể gặp một ai đó hoặc gặp manh mối để nó bắt đầu tu luyện.
Đại điện này luôn luôn mở cửa, bất cứ ai cũng có thể vào tìm hiểu nghiên cứu nên khi nó đến cũng chẳng cần phải thông báo cho ai. Nhưng khi vừa vào điện thì nó thấy một người tóc bạc trắng đã đứng ở trong đó. Nhận ra người đó là ai nó vội vàng chắp tay cung kính:
- Sư phụ!
Bạch Vân Chân Nhân quay lại nhìn nó mỉm cười:
- Con đã đến. Lại đây ngồi đi.
Triệu Thiên Bình vâng một tiếng rồi đến một cái bồ đoàn phía trước ngồi xuống, nó tiện tay đặt hai quyển sách xuống trước mặt rồi hướng lên chăm chú sư phụ chờ chỉ dạy. Bạch Vân Chân Nhân phất tay một cái thu hai quyển sách rồi nhìn nó hỏi:
- Đã xem hết chưa.
Triệu Thiên Bình gật đầu đáp:
- Đệ tử đã xem hết, nhưng có vài chỗ trong y thư không rõ lắm.
Bạch Vân Chân Nhân mỉm cười từ ái:
- Không có ai vừa mới xem đã rõ, đến một lúc tự con sẽ hiểu rõ thôi. Hôm nay con đã tới đây thì ta cũng sẽ nói rõ vài thứ cần biết để con hiểu.
Triệu Thiên Bình vâng dạ rồi chăm chú. Bạch Vân Chân Nhân ngồi xuống một bồ đoàn trước mặt nó rồi tiếp tục:
- Lưu Vân Tông chúng ta thu nạp đệ tử chỉ dựa vào một chữ duyên. Duyên gặp gỡ và duyên tu hành. Duyên gặp gỡ giúp chúng ta nhận biết lẫn nhau, duyên tu hành chính là khả năng có thể hay không tu hành của con. Cái duyên đó cũng không phải hoàn toàn là do ý trời. Thế tục nhân muốn nắm được duyên đó thì phải thông qua thử thách của Lưu Vân Thiên Sơn. Thật ra hành trình Lưu Vân Thiên Sơn đều là có dụng ý của nó cả. Khi con lựa chọn đặt chân đến Thiên Sơn thì đã bắt đầu một chữ duyên đó rồi. Thử thách từ đầu đã chia làm hai phần, một là vượt Vô Căn Hà, tuy khó mà dễ, hai là vượt Vân chướng, tuy dễ mà khó. Ngọn thác đầu tiên mang tính chất đưa ra lựa chọn, hoặc là vượt thác, hoặc và vượt núi. Ngọn thác thứ hai vừa là thử thách, vừa là một phần thưởng nhỏ cho những người có duyên tu luyện. Có phải con đã từng thắc mắc tại sao trong dân gian chưa bao giờ có truyền lưu về những thụ đằng ở ngọn thác đấy không?
Triệu Thiên Bình ngay lập tức gật đầu, lúc đấy nó thậm chí còn muốn mắn họ Lương kia nữa ấy chứ, nhưng giờ nghe sư phụ nói vậy có nghĩa là phía sau còn có huyền cơ gì đấy. Nó sáng mắt chờ đợi sư phụ tiếp tục giải thích:
- Những cây đó được gọi là Thanh Đằng Linh Thụ, một loại linh thụ có bản năng cảm ứng vào bảo vệ lãnh thổ rất mạnh. Những người có khả năng tu đạo, thương có chút thiên phú đặc biệt, việc đó dẫn đến sự cảnh giác của Linh thụ, khiến nó tấn công khi con bước chân vào lãnh thổ của nó, còn đối với người bình thường thì nó không quan tâm đến, nên họ ngược lại vượt qua thác rất dễ. Nhưng bù lại sẽ không thể biến được có Thanh ti đằng dưới mặt đất được. Con đã dùng nó nên cũng biết tác dụng của nó rồi, sau này khi nghiên cứu thảo mộc sẽ rõ hơn.
Triệu Thiên Bình nhớ đến hai tháng trời nhai dây leo mà gật đầu hiểu ra, Bạch Vân Chân Nhân tiếp tục giảng giải:
- Ngọn thác thứ ba chỉ đơn giản thử thách sức khỏe và sự kiên nhẫn mà thôi. Ngọn thác thứ tư mới là quan trọng nhất. Nó là nơi chọn ra người có thiên phú tu đạo và đào thải những người khác. Ta sẽ nói rõ hơn cho con biết về khả năng tu đạo. Con người sinh ra đã có linh hồn, linh hồn chi phối ý thức, ý thức điều khiển cơ thể. Trong sự phát triển của vạn vật luôn tồn tại sự tiến hóa, con người cũng vậy, mà điều cốt lõi của thiên phú tu đạo chính là linh căn, một sự tiến hóa của con người. Sự tiến hóa đó xảy ra như thế nào không ai lí giải rõ ràng, vì linh hồn là thứ mà con chỉ có thể biết mà không thể hiểu, chỉ có thể thông qua đạo thuật mà diễn giải một phần thôi, người ta gọi nôm na đó là dị biến của linh hồn. Loại linh hồn dị biến đó ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể, khi đó sẽ hình thành những linh trận tiên thiên trong kinh mạch. Ý thức điều khiển linh trận tiên thiên trong cơ thể, những linh trận đó lại điều khiển sự vận động và luyện hóa linh khí thành lực lượng phù hợp với cơ thể, hệ thống linh trận tiên thiên đó chính là căn nguyên của sự hình thành linh lực nội tại, người ta gọi là linh căn. Đó là yếu tố thứ nhất, yếu tố thứ hai hợp thành khả năng tu luyện đó là ngộ tính, một người muốn tìm hiểu đại đạo không thể thiếu ngộ tính. Thiên phú và ngộ tính là hai yếu tố đầu tiên cần thiết cho một người tu luyện, nên ngọn thác thứ tư là khảo thí con có duyên với việc tu luyện hay không. Những biến hóa trong vách đá phải dựa vào linh căn để mà tìm ra được, và ngộ tính là thứ quyết định con sẽ vượt qua nó như thế nào. Khi vượt qua được ngọn thác thứ tư thì con chính thức có tư cách trở thành đệ tử Lưu Vân Tông. Quãng đường còn lại từ đó đến Vân Đài chính là tiêu chí đánh giá phần thưởng cho đệ tử nhập môn.
Triệu Thiên Bình nghe đến phần thưởng thì sáng mắt, nó nhớ mình đã tới được bờ hồ, không biết sẽ được thưởng gì. Bạch Vân Chân Nhân nhìn nó như vậy thì cười khẽ rồi nói tiếp:
- Nếu hoàn thành được nữa chặn đường thì được một viên linh ngọc, một thứ rất quý hiếm có ích rất lớn cho việc tu luyện, hoàn thành đến được bờ hồ như con thì hai viên, còn nếu con đến được Tụ Vân Đình giữa hồ thì sẽ được ban tặng một sơ cấp pháp bảo.
Triệu Thiên Bình lập tức thở ra tiếc nuối, nếu nó ráng cầm cự chút nữa là chắc chắn được pháp bảo rồi, nghĩ như vậy nó bèn thở dài một cái. Bạch Vân Đạo Nhân thấy thế cười bảo:
- Không cần phải như vậy, thật ra đa số mọi người đều dừng lại ở phần thưởng đầu tiên, đến phần thưởng thứ hai như con đã là rất hiếm, phần thưởng thứ ba từ khi lập phái đến nay chỉ có một người đạt được mà thôi. Đó là chính Tam sư huynh của con, nó cũng là đệ tử đặc biệt nhất trong hai ngàn năm qua của Lưu Vân Tông ta, người duy nhất vượt qua ngọn thác thứ tư mà không có thiên phú tu đạo, tức là không có linh căn.
Triệu Thiên Bình mắt mở lớn vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ lẫn khâm phục, nó liền thắc mắc hỏi lại:
- Không có linh căn làm sao để vượt qua, chẳng lẽ huynh ấy đi vòng sao?
Bạch Vân Chân Nhân cười ha ha lắc đầu:
- Đi vòng là một chuyện khác, vượt qua là một chuyện khác. Tam nhi tuy không có linh căn, nhưng bù lại là một người thông tuệ và cực kì kiên trì, hơn nữa còn là người trời sinh mang thần lực.
Triệu Thiên Bình lại được nghe một vấn đề mới, nó lại thắc mắc:
- Thần lực là sao thưa sư phụ.
Bạch Vân Chân Nhân khẽ vuốt râu rồi đáp:
- Con người sinh ra đã khác nhau. Linh căn là một loại thiên phú về linh lực, mà thần lực lại là một loại thiên phú về mặt cơ thể. Người mang thần lực sinh ra có lực lượng và sự nhạy cảm về lực lượng mạnh hơn gấp nhiều lần người bình thường. Con thử nghĩ xem nếu có sức lực mạnh mẽ sẽ vượt qua ngọn thác thứ tư thế nào?
Triệu Thiên Bình nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
- Lúc đó con đã từng muốn làm một cái thang bắt lên nhưng sức lực thật sự không đủ. Có phải Tam sư huynh cũng làm như thế?
Bạch Vân Chân Nhân lóe lên ánh mắt tán thưởng:
- Lúc đó Tam sư huynh của con đã dùng nửa năm thời gian để dùng Thanh Đằng và Cổ thụ để tạo thành một cái thang khổng lồ cao hơn trăm trượng để vượt vách đá. Về sau pháp bảo ban tặng cho nó cũng chính là cái thang đó được ta luyện hóa thành một pháp bảo để trợ giúp nó tu luyện. Nhưng nó không phải tu đạo mà đi theo con đường võ, cũng là phù hợp nhất với thiên phú của nó. Lưu Vân Tông ta từ xưa đến nay võ tu chỉ dành cho Ngoại môn đệ tử, những người kết bạn lữ với môn nhân mà thôi, Tam sư huynh của con là ngoại lệ duy nhất, một võ tu được bái nhập làm đệ tử Ngũ Phong.
Triệu Thiên Bình lúc này mới hiểu hết vấn đề trong đó, nhưng nó vẫn còn một thắc mắc khác:
- Vậy còn Vân chướng thì sao hả sư phụ?
Bạch Vân Chân Nhân từ tốn:
- Thiên địa phân âm dương, con người phân nam nữ. Vô Căn Hà là thử thách tạo ra cho nam đệ tử vì vì tính chất mạnh mẽ khốc liệt của nó hợp với nam tính, nhưng cũng không phải không có nữ đệ tử nào qua được, nhưng rất hiếm, hiện nay cả Lưu Vân Tông chỉ có một vị Ngô trưởng lão ở Chu Phong là nữ tính duy nhất đã từng vượt qua thử thách này. Còn Vân chướng thật ra là một mê trận lớn được tạo ra để chọn những nữ đệ tử, nếu là nữ tính có linh căn sẽ cảm giác được phương hướng mà linh khí trong mây mù lưu lại để tìm ra con đường chính xác lên núi, còn nam tính mà vào đây dù có thiên phú vẫn lọt vào mê trận, trừ khi họ có thiên phú thần thông khác ví dụ như thiên nhãn.
Triệu Thiên Bình lại được nghe thêm về một điều mới, nó bằng hỏi:
- Thiên phú thần thông là gì sư phụ, vả lại con còn một thắc mắc đó là về thú vương nữa, tại sao nó không làm gì con.
Bạch Vân Chân Nhân rất kiên nhẫn trả lời nó:
- Thú vương thực chất chỉ là một cách gọi của dân gian mà thôi, thật ra hai loài con gặp là loại tiểu linh thú mà thôi linh thú, hai loại linh thú đó là Kim Dương Hổ và Thiết Lân Mãng. Hai linh thú có nhiệm vụ là canh gác chỉ để một lần có một người được thử thách, và đảm đảo thử thách được công bằng. Con nhớ lúc đấy có mang theo mộng con Tiểu Thiết Lân Mãng trên người không. Kim Dương Hổ xuất hiện là để đảm bảo Tiểu Xà đó không trợ giúp con vượt qua thử thách mà thôi.
Lão khẽ vuốt râu rồi nói tiếp:
- Còn thiên phú thần thông thật ra cũng là một loại thiên phú cao cấp hơn của linh căn. Linh căn cũng có chút phân biệt về phẩm chất, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp bốn loại. Con muốn hiểu rõ phẩm chất linh căn của mình thì có thể sử dụng Trắc Linh Thạch, ở Lưu Vân Tông chúng ta thu nhận môn nhân đệ tử dựa vào chữ duyên, nhưng đa phần tông phái khác sử dụng Trắc linh thạch để tuyển chọn đệ tử. Phẩm cấp linh căn càng cao thì thiên phú càng mạnh, linh căn được coi là đỉnh cấp khi xuất hiện thần thông bẩm sinh, ví dụ như thần thông thiên nhãn là ánh mắt nhìn được xa hơn bình thường gấp trăm ngàn lần. Còn một loại xếp ở trên Linh căn đỉnh cấp nữa, tu luyện giới gọi đó là Tiên căn. Tiên căn là một thứ kì diệu của tạo hóa, là ưu ái của thiên địa, người mang tiên căn là người mang dị năng bẩm sinh có thể liên kết với thiên địa, tạo ra những sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, họ được coi là đứa con cưng của thiên địa, tu luyện giới gọi họ là tu tiên giả. Chưởng giáo chí tôn một năm trước đã phát hiện trong nhân gian có một đứa trẻ mang tiên căn, trong mấy trăm năm lại đây thì Lưu Thiên Tinh mới xuất hiện một đứa trẻ như vậy. Nhưng tông phái chúng ta không có khả năng để chỉ dạy một Tu tiên giả. Khi đó chúng ta đã thông qua Thái Huyền Tông để liên hệ với một Tiên môn hảo hữu là Thái Thiên Tiên Môn để cầu sư cho đứa trẻ đó. Mười ngày nữa là điển lễ Khai Thiên, chính là để mở ra không gian truyền tống môn để gửi đứa trẻ đó đến Thái Thiên.
Triệu Thiên Bình lúc này lại hỏi:
- Nói như vậy tu tiên giả có khả năng đắc đạo cao hơn chúng ta sao?
Bạch Vân Chân Nhân vuốt râu giọng thâm thúy:
- Tu tiên giả thiên sinh có thể gắn kết với lực lượng thiên địa, tu đạo giả chúng ta lại phải tự mình đi tìm con đường để sử dụng sức mạnh thiên địa. Con nghĩ xem một người sinh ra đã hưởng phú quý so với một người tự mình làm giàu thì ai hiểu rõ giá trị của công sức và tiền tài hơn, ai có khả năng duy trì và phát triển hơn. Đấy chỉ là một ví dụ mà thôi, còn nhiều yếu tố nữa sau này con sẽ hiểu, nhưng không phải nói vậy là phủ nhận thiên phú của tu tiên giả. Thiên đạo luôn công bình. Người mang linh căn có thể tu đạo gọi là tu đạo giả hay tu sĩ, mà một trong nhiều con đường khác để thành đại đạo đó là dùng võ nhập đạo, người dùng võ nhập đạo được gọi là tu võ giả. Người tu đạo chúng ta dùng điều khiển và luyện hóa linh khí thiên địa thành linh lực bên ngoài cho bản thân dùng, còn người tu võ lại rèn luyện thân thể, dùng cơ thể thông qua các phương pháp luyện tập để sản sinh và tụ tập nội khí bên trong để sử dụng, gọi là nội lực. Xét về nguồn gốc và tính chất thì linh lực và nội lực khác nhau, cách vận hành sử dụng khác nhau, nhưng về bản chất thì đều là năng lượng của vũ trụ cả. Khi con sống càng lâu, tu vi tinh tiến, kiến thức mở rộng thì sẽ biết đến rất nhiều loại năng lượng khác nữa.
- Thái Thiên Tiên Môn đấy là ở đâu sư phụ?
Bạch Vân Chân Nhân nhìn ra bầu trời xa xăm:
- Vũ trụ vô biên vô tận, Thái Thiên Tiên Môn nằm ở một nơi vô cùng xa xôi mà ta cũng không biết, một nói mà có thể cả đời chúng ta cũng không biết đến được.
Triệu Thiên Bình âm thầm tặc lưỡi không thôi. Đủ thứ mới lạ lại xa vời như thế. Liệu một ngày nào đó nó có thể vươn tới hay không. Bạch Vân Chân Nhân lúc này lại lên tiếng cắt đứt suy nghĩ miên man của nó:
- Được rồi! Mọi việc tùy duyên, nếu có duyên con sẽ được biết những thứ đó. Ta sẽ giảng giải một chút về linh khí rồi truyền cho con tâm pháp tu luyện. Phải dụng tâm ghi nhớ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK