• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy người Lưu Vân Tông trao đổi thoáng một chút liền thống nhất hành động. Liền đó Triệu Thiên Bình cắm lên mặt đất mấy trận kỳ, mà phối hợp, Minh Dương Chân Nhân cũng thu hồi Thủy mạc để bọn Hồng Lăng Ba tiến vào vân trận. Đám Thiên Túc Vương lại sợ có mai phục liền thu quân lui xa vân trận.

Quân đoàn Hồng Lăng Ba nhập trận thì trước mặt lập tức mở ra một thông đạo, tuy có chút khúc khuỷu nhưng theo đó chẳng mấy chốc bọn họ tiến vào một khu vực trống, nơi này không quá lớn nhưng đủ chỗ cho hơn ngàn người chen chúc. Ngoài mây trắng, chỉ thấy thân ảnh một thiếu niên tầm mười lăm ngồi giữa một trận pháp được cấu thành từ năm trận kỳ, tay nó không ngừng huy động, chốc chốc lại có từng đoàn từng đoàn vân vụ từ năm trận kỳ tràn vào vân trận. Người thấy liền suy đoán được hẳn là thiếu niên này đang tác động trận pháp, rất có thể đây chính là người điều khiển, bọn họ cũng thật không ngờ một trận pháp to lớn đầy kì bí như vậy lại nằm dưới sự điều khiển của một người trẻ tuổi mà tu vi xem ra không cao lắm, dù cho bọn họ chưa hãm vào công kích của trận pháp, nhưng có thể khiến bọn họ không nhìn thấy, lại liên tục chớp lóe công kích mãnh liệt đủ biết đại trận này thật không đơn giản.

Hồng Lăng Ba ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc nhưng rất nhanh thu lại, nàng liền hướng thủ hạ phân phó:

- Tranh thủ thời gian nhanh chóng khôi phục thực lực, chúng ta phải báo thù cho yêu tộc bị hạ độc thủ.

- Chúng ta phải báo thù!

Những kẻ khác cũng đồng thanh ứng tiếng, cặp mắt đỏ hoe đầy sát khí.

Không nhiều lời, Hồng Lăng Ba cùng chúng yêu tại chỗ ngồi xuống điều tức khôi phục, mà có vài yêu tu trên mình tỏa ra hào quang khác lạ, hào quang bao phủ tới đâu liền thấy thương thế trên chúng yêu có thể khôi phục một cách rõ ràng.

Trong lúc chúng yêu chữa thương, đoàn quân của Thiên Túc Vương bên ngoài liền khởi xướng công kích về hướng vân trận. Từng luồng từng luồng pháp thuật không ngừng oanh kích, Vân lôi trận như đại hải nổi bão càng thêm cuồn cuộn xoay chuyển, mà lôi đình vì thế càng cuồng loạn, khiến chúng nhân bên trong bị công kích mà la ó không ngừng:

- Á úi cha, đau quá…

- Mấy tên khốn, dừng lại…

- Đừng công kích nữa, ta chịu không nổi…

Liên tục có tiếng hét thảm vang ra nhưng Thiên Túc Vương không có ý định dừng tay. Vân trận trước đó có thể hoàn toàn hấp thụ vô số công kích bên trong nhưng với công kích bên ngoài có chút ăn không tiêu, vân khí mỗi lần bị chấn nát dù không biến mất nhưng vẫn tiêu hao đi một chút, mà kình lôi phản lại bay đến bên ngoài lại thiếu đi chính xác rất nhiều.

Sở dĩ có điều này bởi vì Vân Lôi Hóa Sát Trận dù uy lực kinh người nhưng bị giới hạn bởi người điều khiển là Triệu Thiên Bình, bản thân nó quá yếu, nên vân trận nội lực đầy đủ, tuần hoàn kinh người nhưng nếu bị ngoại lực tác động hoặc muốn khởi xướng công kích bên ngoài thì có phần bất lực. Cũng vì thế mà ngay từ đầu đối phó cường địch không phải là vân trận mà phải đợi địch nhân thâm nhập, sau lại mượn Thủy mạc khóa chết, lại thôi động vân khí tràn vào mới kích hoạt Vân lôi trận bao vây lấy địch nhân.

Nhận thấy sự tiêu hao của vân trận, Thiên Túc Vương quát lớn:

- Các đạo hữu trong trận cố gắng chịu đựng, chỉ cần ta triển khai công kích mãnh liệt liền có thể phá trận này, đến lúc đó có thể san bằng Lưu Vân Sơn.

Vừa nói, hắn vừa chỉ huy thuộc hạ tăng cường công kích. Hóa ra lực lượng yêu tộc này đã có móc nối từ trước với đội quân chinh phạt Lưu Vân. Lúc này bên dưới vang lên giọng nói khàn đặc của Tử Minh Tôn Giả:

- Ý ngươi là công kích từ bên ngoài có thể phá trận?

Thiên Túc Vương nghe vậy liền đáp:

- Hóa ra là Tử Minh Tiền bối, thật đúng như vậy, vân khí bên ngoài rất dễ bị phá hoại, chỉ cần kiên trì công kích thì sớm muộn cũng bị mài chết.

Tử Minh Tôn Giả hơi suy nghĩ tới tình huống trước đó liền hiểu rõ đầu đuôi, trong trí nhớ của lão còn ấn tượng một thiếu niên lúc trước, dù chỉ là lướt qua, nhưng nhãn quang của lão rất cao, chỉ thoáng qua liền rõ ràng thiếu niên kiên quá yếu ớt nhưng lại tọa vị trung tâm. Hóa ra trận pháp này cũng có hạn chế. Lão liền quát lớn:

- Chúng nhân nhập trận nghe lệnh, triệt tiêu công kích, toàn lực phòng thủ né tránh, hạn chế thương vong.

Lão cũng như vậy, dù đang thắng thế nhưng lập tức chuyển công thành thủ, lại lợi dụng thân pháp tinh diệu né tránh công kích. Đột nhiên tầm đó, Thiên Túc Vương lại lo lắng nói:

- Ồ, không ngờ trận pháp này lại tự động hấp thu vân khí tán loạn trong thiên địa tự động chữa trị. Lúc trước ta tính toán chỉ cần hai ngày có thể phá trận, nhưng lúc này e rằng phải đến hai tháng mới phá được.

Dù quân số bọn họ rất đông, nhưng trận pháp này cũng to lớn kinh người, tuy Thủy mạc rút đi khiến trận pháp có thể bị công kích, nhưng cũng vì vậy mà mở ra liên kết với bên ngoài khiến trận pháp có khả năng tự động hấp thu vân khí để chữa trị, dù tốc độ không so được với phá hoại nhưng muốn phá trận với lực lượng ba ngàn yêu tu thì ít nhất phải là hai tháng không ngừng oanh kích.

Hai tháng, ai có thể chịu nổi tiêu hao lâu như vậy. Thậm chí mấy người Lưu Vân Tông cũng chẳng có khả năng duy trì đến mức đó.

Nhưng điều này khiến đội quân bình định lo lắng.

Bỗng nhiên, một bên vân trận liền vù vù bay lên một đoàn người toàn thân là y phục tiềm hành, nhân số tầm hai ngàn, đột nhiên xuất hiện. Một hắc y nhân tuổi độ tứ tuần, thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh có vẻ như là người dẫn đầu, gã nhìn Thiên Túc Vương chắp tay chào hỏi. Nhân mã của Thiên Túc Vương vô cùng ngạc nhiên với những kẻ mới xuất hiện này, người nào cũng lộ ra vẻ đề phòng, nhưng kẻ cầm đầu của bọn họ thì không chút ngạc nhiên, hắn nhìn hắc y nhân kia gật đầu ra vẻ chào hỏi, như là biết trước những người này sẽ xuất hiện.

Đại hán hắc y kia sau khi chào hỏi liền hướng vân trận phía dưới quát lớn:

- Đại huynh, ta đã tới.

Bên dưới sau một lát liền vang lên tiếng cười ha hả:

- Tốt tốt, các ngươi đã tới, mau phối hợp với chư vị yêu cung công phá trận này.

Nghe tiếng liền biết đó là giọng của Long Kinh Thiên. Đám hắc y nhân kia thực sự là viện thủ của Võ Thần Đảo. Công kích uy hiếp trận pháp liền tăng lên gấp bội, cảm nhận được nó, Tử Minh Tôn Giả không khỏi âm trầm:

- Các ngươi lại có hậu thủ mạnh như vậy?

Long Kinh Thiên vừa tránh né công kích vừa cười nhạt:

- Luôn có những thứ nằm ngoài tính toán, chỉ những kẻ ngu xuẩn mới tự tin mình nắm chắc tất cả.

Tử Minh Tôn Giả thầm tính toán trong lòng một chút rồi nói:

- Nhân lực như vậy chỉ sợ đã đào rỗng toàn bộ các ngươi đi, thậm chí là những thế lực phụ cận đúng chứ?

Long Kinh Thiên khinh thường:

- Lão quỷ ngươi đừng hòng đánh được cái chủ ý gì, bọn ta rỗng thì đã sao, ta cũng không quên nhắc nhở cho ngươi Võ Thần Đảo không phải chỉ có hai đại môn phái. Dù Kim Sơn Tự một bộ cao tăng đắc đạo ra vẻ thanh cao, nhưng nếu có uy hiếp đến chúng sinh Võ thần đảo thì bọn chúng chắc chắn chẳng thể khoanh tay ngồi nhìn. Các ngươi vọng tưởng tập kích hậu phương đi.

Tử Minh Tôn Giả đột nhiên cười khặc khặc:

- Vậy ngươi điều động hết lực lượng hẳn là nhằm vào Tuyết vực chúng ta sao?

Long Kinh Thiên cười to:

- Ha ha ha, lão quỷ ngươi rất thông minh, Lưu Vân Tông này đã hết đường chống cự, chỉ cần tiêu diệt bọn ngươi nữa thì công cuộc tru diệt tà ma ngoại đạo của chúng ta liền viên mãn.

Từ Minh Tôn Giả vẫn một thái độ trầm tĩnh:

- Ngươi cho rằng chỉ với nhân số gấp đôi liền có thể tiêu diệt toàn bộ chúng ta sao?

Long Kinh Thiên ngạo nghễ cười lạnh:

- Nhân thủ gấp đôi quả thật rất khó đem các ngươi ép chết, cho dù được vẫn là tổn thất thảm hại, nhưng nếu gấp ba, gấp bốn lần thì sao, ha ha.

Lúc nói chuyện, cả hai đều không ngừng né tránh công kích, chỉ là đột nhiên liền không cần nữa, vì lúc này mấy người Lưu Vân Tông đã đình chỉ tấn công, Minh Dương Chân Nhân cùng năm vị trưởng lão không nói một lời liền ngừng công kích, mà bóng dáng bọn họ cũng tiêu thất.

Tử Minh Tôn Giả ngừng lại, chỉ đề phòng vài tia lôi điện liền hướng Long Kinh Thiên đáp:

- Ồ, các ngươi chẳng lẽ lại có thêm viện thủ hay sao?

Long Kinh Thiên càng lúc càng sảng khoái cười lớn:

- Đã đến, số lượng còn không ít, lão quỷ a lão quỷ, ngươi có nghe qua câu chim chết vì mồi người chết vì tiền chưa, lũ chuột nhắt Nam vực các ngươi lại dám ngấp nghé tài bảo của Bắc vực ta, quả thật là muốn chết.

Tử Minh Tôn Giả nghe vậy liền hỏi:

- Các ngươi là hợp tác với yêu tộc?

Long Kinh Thiên cũng chẳng trả lời mà càng đắc ý cười lớn. Kế hoạch này ngay từ khi bắt đầu bố trí công phạt Lưu Vân Sơn từ mấy chục năm trước đã dựng lên, liền từ đó một lòng mua chuộc vài kẻ trong yêu tộc, lại hết sức bồi dưỡng ra để những kẻ đó nắm quyền cao trong Thiên Yêu Cung, mà Thiên Túc Vương chính là kẻ thành công nhất. Nếu thành công thực sự là một công đôi việc, quét sạch thiên hạ, mà thế lực Thiên Yêu Cung cũng thành lệ thuộc, từ đó đưa Võ Thần Đảo nắm quyền thiên hạ, mà bản thân Long Kinh Thiên sẽ từ ngoại lực mà từng bước bành trướng nắm cả Võ Thần Đảo trong tay.

Long Kinh Thiên là một kẻ đầy dã tâm, hắn đã biết vũ trụ rộng lớn, tất nhiên sẽ không thể nào cam tâm lạc hậu. Bá chủ thiên hạ, nắm giữ đại thế làm bàn đạp cất bước ra vũ trụ, đó mới là mục đích của hắn.

Tử Minh Tôn Giả đột nhiên cổ quái nói:

- Khặc khặc, ngươi có vẻ rất tự tin? Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ các ngươi mới có hậu chiêu?

Long Kinh Thiên khinh thường:

- Lão quỷ, ngươi cũng đừng cố lộng huyền hư, mọi cử động của các ngươi đều dưới sự giám sát của ta, ngay cả Tuyết vực của các ngươi đều bị chúng ta giám sát chặt chẽ, chỉ cần có động tĩnh thì tuyệt đối không thể qua mắt ta được. Hai môn phái, tổng cộng hai ngàn năm trăm bảy mươi sáu chiến lực tiên thiên, kể cả lão gia hỏa Hắc Mục kia, hiện tại đều đang ru rú ở Tuyết vực. Tuy Kim Sơn Tự không muốn tham gia lần này nhưng bọn hắn đã đảm bảo, chỉ cần các ngươi xuất động liền đi ngăn chặn, hắc, lão quỷ a lão quỷ, ngươi còn có viện thủ nào nữa sao? Chẳng lẽ ngươi có thể mời được lực lượng bên ngoài.

Ý của Long Kinh Thiên tức là cường giả từ vũ trụ, chỉ là hắn nói vậy nhưng cũng chẳng tin tưởng, lão quỷ dù năm đó phiêu bạt vũ trụ nhưng vì thù mà chạy trốn, hắn chẳng tin lão có được cường viện nào. Hơn nữa muốn du hành trong vũ trụ không phải chuyện đơn giản, thời gian và tài lực tiêu hao là cực kỳ kinh người, cái giá bỏ ra không phải thứ mà Tuyết vực có thể chịu được, mà Thiên không sa ngư vẫn là chưa có dấu hiệu đáp xuống.

Tử Minh Tôn Giả ánh mắt âm u:

- Long tiểu tử, dù không muốn nhưng bổn tọa quả thực không thể không cho ngươi một lời khen. Những tính toán bố trí của ngươi thực sự rất tài, những ám tử kia của ngươi quả thực khiến bổn tọa bỏ ra không ít công sức.

Long Kinh Thiên nghe thế liền cười nhạt nhưng cũng không ngắt lời, lão quỷ liền tiếp tục:

- Nhưng ngươi quá tự tin, bản thân ngươi trước vừa nói chỉ kẻ ngu xuẩn mới tự tin mình nắm chắc tất cả, nhưng bản thân ngươi lại tự phạm vào. Chí hướng ngươi cao xa nhưng hiểu biết lại hạn hẹp, ngươi ham muốn vũ trụ nhưng chưa từng bước ra, ngươi không thể nào biết được những thứ bên ngoài vượt quá sức tưởng tượng của mình như thế nào.

Long Kinh Thiên nhíu mày:

- Như vậy thì thế nào, hôm nay ngươi nhất định sẽ chết tại đây.

Lão quỷ khặc khặc u ám cười:

- Đã vậy bổn tọa sẽ cho ngươi được mở mang tầm mắt một chút:

Nói đoạn, lão quỷ liền tung người thẩy ra một loạt trận kỳ tổng cộng ba trăm sáu mươi cây. Trên một mặt kỳ liền lấy máu khắc lên từng trận phù cổ xưa. Kỳ trận xúc động, phù trận liền lúc nhúc như huyết trùng nhúc nhích tỏa ra ánh sáng yêu dị từng cái từng cái thắp lên. Khi cả ba trăm sáu mươi mặt cờ tỏa sáng liền tụ lại với nhau rồi phóng thẳng lên trời.

Vù vù vù vù…

Kỳ trận xoay vần một lúc liền nổ tung, nhưng không tiêu tán, huyết quang từ phù trận như có linh tính liền chuyển động rồi kết thành một đồ án hồng quang cực lớn phiêu phù giữa không trung. Đột nhiên huyết quang bùng nổ, liền đó một dải trường hồng từ đại hình phù trận xuất hiện rồi bắt thẳng về chân trời.

Chỉ chốc lát, trường hồng tiêu tán, huyết quang cũng dần tàn lụi, nhưng giữa quang đoàn lại xuất hiện từng cái từng cái thân ảnh. Một, hai, mười, một trăm, một ngàn, hai ngàn,… Huyết quang cũng đại hình đồ án biến mất, thay vào đó là một đoàn đội bỗng dưng xuất hiện giữa trời, hai ngàn năm trăm người, mà đứng đầu không ngờ là vị Hắc Mục Chân Nhân mà vừa trước đó Long Kinh Thiên còn đảm bảo rằng đang ở Tuyết Vực cách đây mấy vạn dặm.

Chấn kinh, tập thể người Võ Thần Đảo bên ngoài là triệt để chấn kinh rồi, kể cả đám yêu tộc Thiên Túc Vương cũng hoảng sợ không thôi. Một đồ án bùm một cái lại hóa thành một đám người, điều này vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ.

- Đây… này… này… cái này…

Đại hán dẫn đầu hắc y nhân cũng lắp ba lắp bắp, hắn một đường bình tĩnh cũng không chịu nổi mà lắp bắp kinh hoàng. Hắn ấp a ấp úng rồi hoảng sợ hướng vân trận bên dưới nói to:

- Không ổn, tình… tình hình không ổn rồi đại huynh, có… có…

Long Kinh Thiên ở trong vân trận mù mịt không nhìn thấy gì, nhưng nghe đệ đệ mình thất thố liền biết không tốt, hắn quát:

- Có chuyện gì, mau nói!

Đại hán kia nghe tiếng quát liền tỉnh táo trở lại, hắn hít sâu một hơi:

- Tuyết vực có viện binh, Hắc Mục dẫn đầu hơn hai ngàn tên đột nhiên xuất hiện.

Lúc này đến lượt Long Kinh Thiên thất thố:

- Cái gì, viện binh, hơn hai ngàn tên, Hắc Mục? Tại sao lại có chuyện như vậy?

Đại hán bên ngoài cắn răng:

- Ta không biết, bọn họ đột nhiên xuất hiện, đúng, là bỗng nhiên từ giữa trời xuất hiện.

Long Kinh Thiên kinh sợ không hiểu:

- Giữa trời xuất hiện?

- Ha ha ha, Long bang chủ, chúng ta lại gặp mặt a.

Hắc Mục Chân Nhân ổn định thân hình liền cười to. Tử Minh Tôn Giả cũng cười khặc khặc, lão đắc ý nói:

- Long tiểu nhi, ngươi quá vô tri. Đây là thứ ngươi chưa từng được thấy, thậm chí là chưa từng được nghe tới a.

Long Kinh Thiên lúc này triệt để hoảng sợ, nhưng gã cũng rất mau lấy lại bình tĩnh, mặt mày nghiêm nghị phỏng đoán:

- Chẳng lẽ là thuật truyền tống?

Danh Sách Chương:

Sách

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK