Sáng nắng chiều mưa, thời tiết cuối hè có chút khó chịu, ở vùng này là thế, buổi trưa chói chang, có thể nhìn thấy ở cuối chân trời mây đùn mây đống, thế mà trên đầu lại chỉ có mặt trời mà thôi, vung tay vẩy hết đống mồ hôi trên mặt ra rồi vuốt vuốt sống mũi cho bớt mùi nóng rát, hết cách, Triệu Thiên Bình chỉ còn biết kiếm một gốc cây trú tạm. Nó không sợ nắng, nhưng nắng nóng thì phải uống nước nhiều, mà còn phải nửa ngày đường thì mới đến được huyện thành nên phải tiết kiệm một chút, may mà trước mặt nó xuất hiện vài cây đại thụ có bóng rất lớn, nó bèn ghé lại nghỉ ngơi một chút.
Tựa lưng vào gốc cây, Triệu Thiên Bình tháo túi nước bên hông ra hớp một ngụm rồi mở tay nải lấy lương khô ăn. Vừa mở tay nải ra Triệu Thiên Bình có chút ngạc nhiên phát hiện một cái túi đỏ nhỏ trong đó. Nó nhớ vài ngày trước chuẩn bị tay nải này để dưới gầm giường làm gì có cái túi này, chính xác lúc đó nó chỉ bỏ vào một túi lương khô, ba bộ quần áo cùng với một túi trà hoa cúc nhỏ mà thôi. Thấy hiếu kì, nó bèn mở túi đỏ ra thì nhìn thấy bên trong có một ít bạc vụn, hai xâu tiền xu, một miếng ngọc nhỏ và một tờ giấy xếp nhỏ. Triệu Thiên Bình nhớ rõ miếng ngọc này là của Tiểu Màn Thầu, cảm thấy bất ngờ, Triệu Thiên Bình mở mảnh giấy nhỏ ra xem, trên tấm giấy có vài chỗ bị mờ có lẽ vì nước, nhưng nó vẫn đọc được:
“Thiếu gia ca ca, huynh nhớ lần trước huynh trốn đến huyện thành vì nghe được chuyện ma nữ hay không? Muội vẫn nhớ! Rồi lần huynh trốn đi sang tỉnh bên để coi cái gì sưu thuật nữa, mấy ngày mới trở về. Rồi những lần khác nữa… Muội biết lần này thiếu gia ca ca cũng sẽ trốn đi, muội không biết mấy ngàn dặm là xa như thế nào nhưng muội cũng biết là rất rất xa, tuy không muốn xa thiếu gia ca ca nhưng muội ủng hộ huynh. Tặng thiếu gia ca ca bùa bình an của muội. Huynh nhất định phải về sớm đó, muội chờ huynh, nhất định phải về với muội!”
Triệu Thiên Bình cầm bức thư mà tay hơi run lên, một cơn gió thổi vào mặt khiến mắt nó cảm thấy có chút rát. Nó cầm miếng ngọc màu đỏ đưa lên trước mắt nhìn kĩ, một miếng tròn dẹt không có điêu khắc hình dạng gì cả, ở giữa có một cái lỗ để xâu dây qua để đeo lên làm ngọc bội. Nó siết chặt miếng ngọc, trầm mặt một lúc lâu, sau đó xếp bức thư và miếng ngọc vào trong túi rồi nhét vào trong ngực áo. Khẽ vỗ ngực, nó cắn một miếng lương khô nhai nhai, tầm mắt phóng về chân trời, nơi có những rặng mây sẫm màu phiêu phù giữa bầu trời xanh thẳm, mông lung tươi sáng ẩn giấu một chút khắc nghiệt sắp ập đến, trong tầm mắt rất gần, nhưng tầm tay lại không với tới.
**
Một tiếng hí dài kéo nó ra khỏi giấc mộng, dăm ba tiếng quát tháo kêu gọi dần làm nó tỉnh ngủ. Trời đã sáng, Triệu Thiên Bình ngáp một cái hất đống cỏ che trên người rồi ngồi dậy, nó đưa cặp mắt nhìn quanh quẩn một chút thì phát hiện phía trước là một tòa thành cao ngất, thì ra đoàn xe đã tới kinh thành.
Đây là Phong Tinh đệ Thất thương đội, một nhánh của Phong Tinh thương hội giàu có vào hàng bậc nhất của quốc gia này. Triệu Thiên Bình đã có chủ ý gia nhập đoàn đội này từ khi ra khỏi nhà. Trong tầm hiểu biết của nó, với sức một mình nó thì không thể đi xa được, nó biết đến Phong Tinh thương hội khi làm bán lá trà cho những người thương nhân. Rồi khi đến huyện thành, bằng vào một chút khôn khéo với lí do đi tìm người thân và đút lót một gói trà thượng hạng cho người chủ quản, nó lấy được một chân chạy việc trong thương đội này, công việc cho ngựa ăn, rất nhẹ nhàng nên tiền lương cũng được trả rất nhẹ nhàng, một ngày ba bữa cơm. Từ đó đến nay đã một tháng, thương đội này cần di chuyển hàng hóa thu mua được đến tập kết tại tổng bộ tại kinh đô rồi phân hóa bán đi các nơi, Triệu Thiên Bình cũng theo đó mà đến được nơi phồn hoa nhất đất nước này.
- Phi Ưng theo ta mang hàng đi tập kết, những người khác dựng trại ở đây chờ lệnh của tổng hội.
Người chủ quản béo phì gọi một đại hán mắt sâu mũi hoắm đi theo hộ tống, sau lưng là mười chiếc xe ngựa xếp thành một hàng rất chỉnh tề hướng cổng thành đi tới. Triệu Thiên Bình nhìn theo nghĩ nghĩ : “bớt được một nữa công việc.” rồi nó nhanh chóng đẩy một xe cỏ cho lũ ngựa còn lại trong đoàn ăn.
Một công việc khá nhanh và nhàm chán kết thúc, Triệu Thiên Bình nhìn lũ ngựa khẽ ước ao cũng có được một con to khỏe trong đó, nhưng cũng chỉ dám mơ ước thôi, tài sản bây giờ của nó đoán chừng mua được một cái chân ngựa là nhiều rồi. Bỏ qua những suy nghĩ viễn vông về mấy con ngựa, Triệu Thiên Bình lại tập trung vào chuẩn bị cho hành trình sắp đến. “Ăn uống bây giờ không cần phải lo, nhưng thủ thêm một ít trên người đề phòng chuyện gì xảy ra là tốt nhất. Đến Thuận Thiên rồi thì phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng, leo núi cao, mình không có kinh nghiệm lắm, đến lúc đó phải học hỏi thật nhiều.” Tính toán một lúc, nó lôi trong ngực ra một con dao nhỏ mua lúc ở huyện thành ra ngắm nghía một chút rồi nhét vào trong tất, nó nghĩ để đấy phòng những trường hợp xấu có thể xảy ra, thương hội mà, giàu chảy mở, đến nó còn thèm huống gì bọn lục lâm thảo khấu. Kiểm tra lại tay nải một lúc đến lúc tất cả ổn thỏa nó mới yên tâm.
Xong đâu vào đấy, nó lấy ra một vật đặt trên tay rồi sững sờ. Đây là một cây tiêu ngắn đẽo ra từ đá, màu đá xanh trắng với những đường nét tự nhiên khiến cây Thạch tiêu này nhìn rất mỹ lệ dù chất liệu khá tự nhiên. Mẹ nó ra đi chỉ để lại cho nó một thứ này, bảo là tín vật để sau này cha con nó có thể nhận ra nhau, nhưng trong ấn tượng của nó về từ cha rất mờ nhạt, tình phụ tử rất xa vời, nó trân trọng Thạch tiêu vì đó là di vật của mẹ, còn để tìm cha, đó cũng chỉ là một lí do thôi, chả phải động lực gì cả, đối với nó là như vậy. Từng giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc như ẩn như hiện trong từng vân đá, nó bắt đầu nhận thức cuộc sống này từ tiếng tiêu từng đêm của mẹ, lúc đó nó quá nhỏ để có thể cảm nhận được hết ý tứ trong tiếng nhạc của mẹ, nhưng một vài giai điệu vẫn khắc sâu vào lòng đứa trẻ, một chút lạnh lẽo là buồn bã đến lúc này nhớ lại mới có chút cảm thụ được, nhưng với một đứa trẻ mới có nhận thức lúc trước, đó là sự dịu dàng nhè nhẹ như làn gió thoảng qua dễ dàng đưa nó vào trong giấc ngủ. Dòng suy nghĩ miên man của nó bị cắt đứt khi một giọng nói vang lên:
- Tiểu Triệu, cây sáo đẹp đấy! Làm gì mà thẫn thờ ở đây?
Nó ngước nhìn sang một bên thì thấy một người thanh niên lưng hùm vai gấu đang một xuống bên cạnh nó. Nó biết người này, tên là Chu Thiện nên mỉm cười trả lời:
- Chu đại ca, cảm ơn huynh, Thạch tiêu này là mẹ để lại cho đệ, sau này tìm lại người thân còn phải nhờ vào nó.
Đại hán khẽ gãi đầu cười rồi với tay đưa một cái hồ lô qua trước mặt Triệu Thiên Bình:
- Tiêu à, như nhau thôi, đệ uống rượu không. Lão bản đi rồi bọn ta mới dám giải khát một chút đấy.
Triệu Thiên Bình chần chừ một lát rồi tiếp nhận hồ lô rượu, nó đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi mặt nhăn tít:
- Cay quá, đệ không uống được!
Chu Thiện cười lên ha hả rồi nhận lại bầu rượu tu một hơi rồi nói:
- Không sao không sao, trước lạ sau quen, cứ bôn ba đây đó một thời gian thì đệ sẽ nghiện ngay thôi. Tiếc là lão bản chỉ cho uống một chút này thôi, nhiều hơn, lão đuổi, đợi đến lúc xong đợt nhiệm vụ này, lão tử uống cho thỏa thích.
Nhìn thanh niên còn trẻ mà mồm xưng lão tử này Triệu Thiên Bình thấy khá gần gũi, nó hỏi:
- Chu đại ca, huynh là người ở đâu?
Đại hán liếm liếm vài giọt rượu còn sót lại ở miệng bình với vẻ đầy tiếc nuối rồi trả lời:
- Ta hử, ta là người vùng Giang Thượng, Thanh Thủy quốc, nhưng mồ côi lưu lạc từ nhỏ, bây giờ thì định cư ở Thuận Thiên phủ, Thiên An quốc. Hắc hắc, nói cho đệ biết, vợ chưa cưới của ta ở đó nên ta mới ở đó đó. Đợt này kiếm đủ tiền về ta liền đem lễ qua nhà rước nàng.
Triệu Thiên Bình cảm thấy thật sự trùng hợp, nơi nó cần đến cũng là nơi ở của vị đại ca này, nó nghĩ nên làm tốt quan hệ với vị đại ca này thêm:
- Thật trùng hợp Chu đại ca, đệ cũng đang định đến Thuận Thiên đấy, nghe mẹ kể ở đấy có manh mối để tìm người thân của đệ. Huynh kể cho đệ nghe chút chuyện ở đấy đi, đệ muốn hiểu thêm để đến khi đó tìm cho dễ.
Chu Thiện có vẻ khá ngạc nhiên với sự trùng hợp như vậy, hắn cười rộ lên nói:
- Ha ha. Hèn gì ta nhìn đệ cảm thấy thuận mắt như vậy, hóa ra chúng ta có duyên đấy. Nào cạn chén cạn chén… À mà để lần sau vậy.
Hắn lắc lắc bầu rượu rỗng của mình một cách bất đắc dĩ rồi nói tiếp:
- Lần sau có rượu nhất định phải uống cho đã. Ài, nói về phủ Thuận Thiên thật tình ta ở đó cũng chưa lâu, hơn nữa lại bôn ba nhiều nên không rõ lắm nhưng cũng biết được vài chuyện. Thuận Thiên phủ có một dòng sông lớn là Vô Căn Hà chảy từ Vô Phong Sơn xuôi về phía Nam rồi chia nhánh rất nhiều, hạ lưu của nó thì là vùng đồng bằng Thuận Thiên rất rộng. Cảnh sắc khá là bắt mắt, nói chung rất đẹp. Ta cũng chả biết tả thế nào cho đệ hiểu nữa. Còn người thì đông, đông lắm, một cái phủ mà đến bốn tòa thành lớn trải đều ba mặt đông tây nam với trung tâm. Chỉ có phía bắc là bởi vì có Vô Phong Sơn nên không ai làm thành ở đấy cả. Nghe đồn ở trên đó có thần tiên, thiêng lắm, thỉnh thoảng có người còn gặp tiên đấy, nhưng mà chẳng phải ta… rồi còn nghe nói là nhờ thần tiên trên đấy mà Thiên An quốc quanh năm an bình không có nạn binh đao, thế nên người ta đến sống ở đó cũng nhiều. Còn gì nữa nhỉ, nói chung nếu đến đó ta có thể đưa đệ đi tìm hiểu thăm thú một chút chứ bảo ta kể thì chịu.
Triệu Thiên Bình cười nói:
- Chắc chắn sẽ làm phiền Chu đại ca rồi, cảm ơn huynh trước vậy, đến lúc đó đừng chê đệ phiền là được.
Đại hán cười lên ha hả:
- Không phiền không phiền. Đệ không cần khách khí.
Hai kẻ một lớn một nhỏ trò chuyện có vẻ khá hợp, thỉnh thoảng lại có người mới gia nhập cuộc chuyện trò với những thứ trời nam đất bắc khiến tầm hiểu biết của Triệu Thiên Bình mở rộng một cách nhanh chóng. Có người còn nói:
- Đợi đến Thuận Thiên, ta cũng phải đi thử thời vận của mình một chút coi có cơ duyên hay không. Biết đâu được.
Người khác nghe vậy liền nói:
- Ừ, biết đâu được. Người khác còn có cơ duyên chứ nhà ngươi hả, ta thấy toàn là tục duyên.
- Hừ tục, nhà ngươi mới tục, ta ngũ quan đoan chính anh khí bức người, phải nói là tướng thiên thần chuyển thế, các người cứ đợi xem.
Mọi người cười lên ha hả:
- Bức, ngươi thật sự có dáng của bức đấy.
**
Sáng hôm sau, Triệu Thiên Bình và Chu Thiện được phân công đến một thương đoàn vận chuyển khác, Phong Tinh đệ Tam thương đôi, nhiệm vụ là trợ giúp vận chuyển hàng hóa lên một số quốc gia phía bắc mà điểm tập kết sẽ là ở một quận của Thiên An quốc, người chủ trì là một trưởng đoàn họ Lâm. Vì đường bộ từ đây lên phía bắc khá là trắc trở, có nhiều dãy núi chắn ngang nên cách tốt nhất là vượt biển, cụ thể là đi hướng Đông Bắc đến một hải cảng, rồi dùng thuyền bắc tiến, qua khoảng bảy ngàn dặm lộ trình trên biển thì cập bờ rồi đi về phía tây khoảng ba ngàn dặm sẽ đến được Thiên An quốc, lộ trình khá dài nhưng so với đi trên đất liền thì an toàn và nhanh chóng hơn nhiều. Dự kiến hành trình sẽ mất trên dưới ba tháng.
Thương đội số ba là thương đội lớn nhất của Phong Linh thương hội. Nhân mã khá nhiều, một đoàn xe ngựa kéo dài phải đến trăm chiếc, ngoài một chiếc chở trưởng đoàn ra thì những chiếc còn lại toàn là hàng hóa chất đống, được bao bọc rất kĩ, mỗi xe được kéo bởi hai thớt mã, có hai người ngồi kèm, một mã phu, người còn lại thì tùy việc, như Triệu Thiên Bình là kẻ cho ngựa ăn, lão nhân phía trước kia lại là đầu bếp, và rất rất nhiều hộ vệ nữa, như Chu Thiện cũng là một hộ vệ cho chuyến đi này… Từ chăm sóc hai mươi con ngựa lên hai trăm con ngựa, gấp mười lần, mà chỉ có thêm một người giúp, tuy hơi cực nhưng đối với Triệu Thiên Bình cũng khá là bình thường, cho ngựa ăn là chính, còn tắm cho ngựa là việc của ông trời rồi, quen một lúc thì nó cũng khá nhàn nhã trong đoàn người này.
Từ kinh đô Sơn Hải quốc đến cảng biển Sơn Hải chỉ hơn ngàn dặm đường thường thì mất khoảng năm ngày đường, nhưng nay lại phải mất gần mười ngày đoàn xe mới đến được, chỉ vì bốn trận mưa lớn mà kéo dài thời gian lên gấp đôi, song có lẽ mọi thứ đã được tính toán nên trưởng đoàn khá là thong dong, cũng không hối ép mọi người làm gì. Đến được cảng biển Triệu Thiên Bình cảm thấy khá là hưng phấn, trước đây không phải nó chưa từng thấy biển, khi còn ở nhà nó đã từng trốn ra xem biển nhiều lần, vì Sơn Hải quốc là nước có đến ba mặt giáp biển nên không có gì lạ cả, nhưng ra khơi thì Triệu Thiên Bình chưa từng được trải nghiệm. Nó nghe kể trên biển cũng không quá an bình, trừ sóng to gió lớn các kiểu, đôi khi gặp phải bão lớn, nhưng vì lộ trình trên biển không lấn quá sâu vào vùng đại hải nên có xuất hiện bão cũng có thể chịu được. Nguy hiểm hơn chút nữa là có thể gặp hải tặc song trên biển trống khó mai phục cũng như dễ trốn chạy, hơn nữa thương thuyền cũng có thể tự vệ, mà hải tặc cũng không phải cứ ra biển là gặp được, nhất là những thương hội lớn như Phong Linh thương hội có thế lực rất lớn, thực lực cũng mạnh nên hải tặc cũng không dám trêu vào. Nguy hiểm lớn nhất cũng là hiếm gặp nhất, đó là thủy quái, theo truyền thuyết sâu trong lòng Đại hải có thủy quái tồn tại, vô cùng nguy hiểm, con người không biết chúng có số lượng bao nhiêu, hình dáng thế nào vì không ai còn sống để kể lại, họ chỉ biết đến chúng thông qua những “tác phẩm” kinh khủng trôi dạt vào bờ mà chúng để lại: xác những chiếc thuyền của những kẻ liều lĩnh xấu số muốn chinh phục đại dương với những vết hằn chặt hay những dấu răng khổng lồ cắt ngang thân, có khi là những bãi nhầy tanh hôi còn sót lại. Nhưng cũng vì chưa ai chứng kiến chúng nên mọi người đều cho rằng chúng sẽ không tiến sát đất liền. Do vậy, tổng kết lại đường biển khá là an toàn so với đi trên đất liền.
Đập vào mắt mọi người khi tới cảng là vô số thuyền từ nhỏ đến lớn, cái lớn nhất trên cờ có biểu tượng Thất thải Phong linh của Phong Linh thương hội, chính là chiếc phục vụ cho chuyến đi lần này. Đầu thuyền khắc một đôi mắt rất to và hung ác, nghe nói là để hù dọa các quái vật trên biển, thân thuyền khắc vảy, đuôi thuyền như đuôi rồng. Lần đầu tiên trong đời Triệu Thiên Bình bước chân lên một con thuyền to lớn như vậy, cảm giác trong lòng nó khó mà tả được. Quá trình bốc vác hàng hóa lên thuyền chuẩn bị vật tư đi biển mất hết nửa ngày, đem một trăm xe hàng được chất hết vào khoang thuyền. Sáng sớm hôm sau, thương thuyền nhổ neo hướng về phía bắc giương buồm rời cảng, rời Sơn Hải quốc, mang Triệu Thiên Bình rời xa quê hương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK