Bàng Ban an tọa bên trong Viên tâm tiểu đình nhìn tuyết trắng ngoài trời bông bông phiêu đãng rơi xuống, dần dần phủ dày mặt đất.
Đang tiếp lão là Lý Xích Mi, Phương Dạ Vũ, Chân phu nhân và Niên Liên Đan.
Lúc này, Liễu Dao Chi và Ưng Phi ra ngoài cũng vừa về tới, trông thấy Bàng Ban thì đi tới hành lễ rồi ngồi xuống quanh bàn.
Bàng Ban ung dung thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài, giọng bình thản: “Tìm không được sao?” Liễu Dao Chi chán nản lắc đầu.
Ưng Phi hừ lạnh nói: “Chỉ cần bám chặt Hàn Bách, lo gì không tìm được Hoa hộ pháp.”
Bàng Ban lập tức từ trong giọng nói của Ưng Phi nhận ra được gã cực kì thù hận Hàn Bách. Ánh mắt lão hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Ưng Phi. Mọi người không hiểu vì sao câu nói của Ưng Phi làm cho lão mất hứng.
Với tính cách cao ngạo tự phụ như Ưng Phi nhưng khi tiếp xúc ánh mắt của Bàng Ban cũng rùng mình, cả người lạnh lẽo, gã hoảng sợ rời ghế quỳ xuống đất run giọng nói: “Tiểu Phi nhất định đã phạm sai lầm, thỉnh ma sư chỉ dạy.”
Bàng Ban quát lớn: “Đứng lên!” Ưng Phi vừa đứng lên, tay phải Bàng Ban lập tức vung lên, năm ngón hình thành một tư thế vừa kì dị vừa dễ nhìn, chỉ phong ‘xuy xuy’ đâm vào các đại yếu huyệt trên ngực, bụng, đầu của Ưng Phi.
Ưng Phi hoàn hoàn không có sức phản kháng, như con rối không ngừng lắc lư nhảy lên nhưng không có té ngã, tình cảnh quái dị vô cùng.
Sau khi điểm liên tục hơn hai mươi chỉ, bàn tay Bàng Ban ấn vào khoảng không, Ưng Phi liền như diều đứt dây văng ngược ra ngoài đình. Bốn phía yên lặng như tờ, gã thì ngã ngửa vào trong đám tuyết.
Sống lưng Ưng Phi vừa chạm đất, gã liền bật người đứng lên rồi lại lần nữa quỳ xuống nói to: “Đa tạ ma sư, tiểu Yến đã khỏi toàn bộ nội thương rồi!”
Bàng Ban nhàn nhạt nói: “Đừng vội cao hứng, mặc dù ta đã trị nội thương cho ngươi nhưng không thể trị được tâm ma trong ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn chất chứa đầy tư dục, cừu hận và tham lam thì đêm nay, khi đến Quỷ vương phủ, ngươi chỉ có chết mà thôi. Tâm tình kém cỏi làm sao có được võ công thượng thừa? Vô dục(không ham muốn) mới cứng, bao dung mới lớn! Ngươi hiểu chưa?”
Dù trong khí trời giá rét nhưng Ưng Phi vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh. Gã hổ thẹn đáp: “Ma sư giáo huất rất phải!”
Bàng Ban mỉm cười nói: “Vậy ngươi hãy ngồi trong tuyết trắng đến đêm nay, nếu tuyết cũng không thể rửa sạch thể xác và tinh thần của ngươi thì không cần đến Quỷ Vương phủ nửa.”
Ưng Phi không trả lời, lập tức khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Bàng Ban mới có thể khiến tên cao thủ trẻ tuổi ngạo mạn này cam tâm nhận giáo huấn.
Tiếp đó Bàng Ban lạnh lùng liếc mắt nhìn Niên Liên Đan rồi tiếp tục thưởng thức mưa tuyết ngoài đình.
Niên Liên Đan tự hiểu, vội cáo từ rồi đi, tránh vào trong tĩnh thất tĩnh tọa.
Còn lại bốn người Lý Xích Mi, Phương Dạ Vũ, Chân phu nhân và Liễu Dao Chi ở lại. Cả bốn người đều không nói chuyện, tránh quấy rầy suy nghĩ của Bàng Ban.
Bàng Ban bỗng bật cười khanh khách, hỏi Lý Xích Mi: “Vì sao ngươi không đi tìm Giải Ngữ?”
Lý Xích Mi cười khổ đáp: “Tìm được nàng thì thế nào, ta vốn không có cách nào ngăn cấm nàng, mà càng trọng yếu là thấy nếu nàng thân mật với Hàn Bách cũng không có gì không thỏa đáng.”
Liễu Dao Chi ngẩn ngơ nói: “Lý lão đại! Ta là không tán thành ý đó. Hàn Bách là một trong những mục tiêu trọng yếu mà chúng ta phải ám sát. Giải Ngữ đi cùng với hắn tất nhiên sẽ cực kì không thích hợp.”
Lý Xích Mi than thở: “Nếu biết như thế, cần gì làm như vậy? Nếu Dao Chi yêu Giải Ngữ, vì sao năm đó lại để nàng lạnh nhạt nơi khuê phòng, cái sai đã tạo thành, khó làm ngược được rồi.”
Liễu Dao Chi cúi đầu không nói.
Bàng Ban bình thản cười nói: “Đừng tính toán nợ cũ, giao việc của Giải Ngữ cho ta đi. Dù sao cũng đã tới chốn phồn hoa đô hội này rồi, ta cũng nên dạo mấy vòng chia sẽ cảnh tượng thái bình hưng thịnh cùng Chu Nguyên Chương.” Mọi người đều ngạc nhiên.
----- oOo -----
Lãng Phiên Vân mỉm cười, sắc mặt vui mừng.
Tả Thi đi cạnh chàng ngạc nhiên hỏi: “Sao đại ca vui vẻ như vậy?”
Lãng Phiên Vân thuận miệng nói: “Đón Tiểu Văn Văn mà, tất nhiên phải rất vui.”
Tả Thi phản bác: “Đại ca lừa gạt người ta. Không được, nói mau đi!” Lãng Phiên Vân líu lưỡi đáp: “Tả Thi quản ta càng ngày càng chặt rồi. Được! Ta vừa nghĩ tới Bàng Ban, lão tới Kinh thành đã được một canh giờ rồi.” Tiếp đó chàng cau mày tự hỏi: “Vì sao lão nổi lên ý giết người chứ? Người nào trêu chọc lão đây?”
Tả Thi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao đại ca biết được? Không phải huynh luôn bên cạnh Thi nhi sao?” Lúc này hai người đã đi tới gần cửa thành Tụ Bảo ở đối diện Tụ Bảo sơn.
Ngay lập tức có Hán vệ đi theo họ tiến lên chỗ quan thủ thành sắp xếp trước, để hai người họ thoải mái đi qua.
Tụ Bảo môn là một trong mười ba cửa thành, cùng với hai cửa “Tam sơn” và “Thông tể” được gọi là “Thiên hạ tam môn”, chúng nổi tiếng bởi vẻ lạ kì, hùng vĩ và tráng lệ nguy nga.
Cửa hình chữ nhật có bốn lớp tường thành, xen vào giữa là ba bức thành bằng đồ sứ và bốn cái cổng vòm, tất cả chúng tạo thành chữ “Mục”(目). Thành lầu cao tới tám trượng, dùng đá tảng làm nền móng, gạch lớn làm tường, kiên cố vô cùng.
Lãng Phiên Vân nói tránh đi: “Hư Nhược Vô thật là thâm sâu khó lường, ngay cả cấu trúc thực dụng, tuyệt diệu như vậy cũng có thể sáng tạo ra, quả thực ngạc nhiên vô cùng.” Khi ra khỏi thành rồi, chàng vẫn ngoái lại nhìn thêm lần nữa.
Tả Thi vui vẻ nói: “Nếu Nguyệt nhi biết huynh khen ngợi cha muội ấy như vậy, chắc chắn sẽ cao hứng vô cùng.”
Bỗng nhiên Lãng Phiên Vân vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng đồng thời nói nhỏ vào tai: “Chúng ta đi nhanh một chút nào!” Tả Thi vừa giật mình, gió đã rít bên tai, người lơ lửng trên mặt đất, được Lãng Phiên Vân nâng lên lướt nhanh tới trước.
----- oOo -----
Tuyết lớn không ngừng rơi xuống.
Hàn Bách vượt lên, chen vào giữa hai nàng Tần, Trang, nói: “Tử lão quỷ (nd: lão quỷ chết bằm- Phạm Lương Cực) khen Mộng Dao đẹp hơn lúc trước nhiều, Mộng Dao cảm tạ ta thế nào đây?”
Đôi mi thanh tú của Mộng Dao hơi nhíu lại rồi “A!” một tiếng như không có gì nói: “Hàn Bách đại gì gì đó dường như đã quên mạng nhỏ của mình là được ai cứu rồi nhỉ!” Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt nhịn không được khẻ khẻ cười trộm.
Hàn Bách xấu hổ chuyển đổi đề tài: “Hay là Mộng Dao về Quỷ Vương phủ với chúng ta đi!”
Hư Dạ Nguyệt nghe vậy lập tức nhảy lên năn nỉ: “Tần tỷ tỷ ừ nhanh đi! Tĩnh thất luyện công của Nguyệt nhi là do đích thân cha chọn, trong phong thủy là huyệt mạch nhận khí, khi luyện công có thể làm ít được nhiều đó.”
Tần Mộng Dao mềm lòng đáp: “Ừ!”
Hàn Bách vui mừng nói: “Vậy để ta tới cùng Mộng Dao hợp tịch… Ui cha!” Thì ra khuỷu Tần Mộng Dao đã thúc vào eo hắn, nàng dùng sức rất khéo, khiến Hàn Bách không thể nói tiếp được.
(Hàn Bách định nói ‘hợp tịch song tu’)
Hai nàng Hư, Trang tất nhiên sẽ không thương xót hắn, họ rất phấn khởi nhảy tới ôm chầm lấy Tần Mộng Dao kéo chạy về phía Thanh Lương sơn.
Phạm Lương Cực từ phía sau nhẹ nhàng đi tới chụp cổ áo Hàn Bách kéo lại bên cạnh, vừa định cất tiếng thì có tiếng vó ngựa cang lên từ phía trước. Hai tên Hán vệ phi ngựa tới gần rồi dừng lại, xuống ngựa quỳ gối bẩm báo: “Phụng thánh dụ của Hoàng thượng, Trung Cần Bá lập tức tiến cung bái kiến!”
----- oOo -----
Lam Ngọc trở về nơi ở, mặt lạnh như nước, một chút biểu tình cũng không có. Mọi người biết tâm tình của y rất xấu, không dám ồn ào, e dè như ve mùa đông sợ trong lúc vô ý làm y tức giận.
Sau khi vào phòng, Lam Ngọc nói với đám thủ hạ: “Huynh muội Tống gia đã vào kinh, Chu Nguyên Chương lúc nào cũng có thể đến đối phó chúng ta, các ngươi chuẩn bị sẵn sang đi, nếu tình thế không thích hợp thì lập tức đào tẩu.”
Chiến Giáp do dự một lát mới hỏi: “Thương thế của Đại tướng quân…?”
Lam Ngọc không kiên nhẫn đáp: “Chỉ là việc nhỏ, đả tọa một hai canh giờ là được rồi.” Tiếp đó y quay qua nói với Lan Thúy Trinh: “Đi theo ta!”
Lan Thúy Trinh tuân mệnh đi theo y ra phía nhà sau. Hai người xuyên qua hành lang hậu viện đi tới đại trạch(khu nhà lớn), vừa vào trong phòng, Lam Ngọc liền rung mình té ngã ra mặt đất.
Lan Thúy Trinh không ngờ y chấn thương nghiêm trọng như vậy, nàng vọt tới nâng y lên, dìu tới bên giường, giọng nói hoảng sợ “Đại tướng quân!”
Sắc mặt Lam Ngọc trắng bệch, cười khổ nói: “Tần Mộng Dao ra tay thực là lợi hại độc địa, thiếu chút nữa thì đã phá Đại Thiên Cương khí của ta rồi.”
Lan Thúy Trinh mặt tái mét, không chút huyết sắc, trông càng khó nhìn hơn cả Lam Ngọc, chân phí bị phá xem như võ công phế bỏ luôn rồi, nếu mà như vậy, tại thời điểm mấu chốt trong việc tranh giành thiên hạ này Lam Ngọc sao còn có thể dẫn quân chinh chiến.
Lúc này nàng mới hiểu được vì sao Tần Mộng Dao cố ý chọc giận khiến Thủy Nguyệt Đại Tông phải bỏ đi, bởi vì, mục tiêu của nàng chỉ là Lam Ngọc.
Vẻ mặt Lam Ngọc trở nên kiên quyết, y nghiêm mặt nói: “Bây giờ ta sẽ nhập định chữa thương, chỉ cần khôi phục phân nửa công lực thì chúng ta lập tức rời kinh.”
----- oOo -----
Tả Thi được Lãng Phiên Vân ôm chặt xuyên rừng vượt núi, cảm giác như trở lại tình cảnh thân mật khi vừa rời Nộ Giao đảo ngày nào, tâm thần say mê, tình yêu đè nén trong lòng không kiềm chế được ào ạt dâng lên, nàng mong được mãi như vậy, mãi trong vòng tay chàng không phải rời ra.
Lúc này, hai người đi tới đỉnh một gò đất, Lãng Phiên Vân thả lỏng tay, để Tả Thi đứng vững.
Nhìn ra phía trước, sông lớn mịt mờ từ phía đông bắc vòng vèo chảy tới phía đông rồi uốn lượn nhập vào Tần Hoài hà. Trừ cái ngã ba sông này ra, khắp nơi đều là núi non hình thành tấm chắn thiên nhiên, địa thế hiểm yếu.
Lãng Phiên Vân chỉ vào mấy chiếc thuyền đang dong buồm chạy tới cười nói: “Chiếc thuyền không có cờ hiệu chính thuyền chở Tiểu Văn Văn của bang ta, còn ba chiếc kia là thuyền Thủy sư hộ tống. Chà! Ai mà ngờ được thế sự phát triển ly kì như thế, bây giờ, triều đình lại hợp tác với tặc thuyền chúng ta khăng khít đến mức này.” Chàng hướng Tả Thi mỉm cười nói tiếp: “Thi nhi phải đa tạ Bách đệ mới được. E rằng chỉ có phúc khí của đệ ấy mới đụng bậy đụng bạ mà tạo ra tình thế tinh xảo như vậy.”
Tả Thi nhớ tới Hàn Bách thì mặt xinh đỏ bừng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, nàng bẽn lẽn hỏi: “Đại ca à! Có phải Thi nhi quá tùy tiện lẳng lơ, đã cam tâm tình nguyện theo Bách đệ rồi nhưng vẫn không kìm được lòng mà yêu đại ca, hy vọng vĩnh viễn được tựa trong vòng tay đại ca.”
Lãng Phiên Vân cười ha hả, đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng nói: “Tình cảm huynh muội chúng ta, thiên địa chứng dám, làm gì có cái gì mà tùy tiện lẳng lơ? Đi! Chúng ta đi gặp tiểu Văn Văn.”
Tả Thi kéo hắn nói: “Không! Đại ca! Chúng ta hãy nói chuyện một lúc đã, những lúc như vậy quá ít rồi.”
Lãng Phiên Vân trìu mến nhìn Tả Thi đang cúi mặt nói: “Từ Thanh Khê Lưu Tuyền của muội, Lãng Phiên Vân đã nhận thấy được tình cảm vô hạn của muội rồi, còn cần dùng lời tới nói sao?”
Thân thể mềm mại run rẩy, nàng sà vào lòng chàng, vui mừng nói: “Thi nhi hiểu rồi, Thi nhi hạnh phúc lắm!”
Lãng Phiên Vân ngửa mặt huýt một hơi dài, nâng Tả Thi lên, chạy về phía Hoàng Hà. Hai tay Tả Thi ôm chặt eo thô của Lãng Phiên Vân, chìm đắm trong khí tức nam nhi của chàng. Nàng vừa nhiệt tình yêu Hàn Bách, cũng luyến ái Lãng Phiên Vân.
Một người khiến nàng thỏa sức thiêu đốt sinh mệnh, người kia lại là một khúc nhạc tình yêu thuần khiết không chút tì vết.
----- oOo -----
Hàn Bách và Phạm Lương Cực được đám thủ vệ vây quanh, hiên ngang tiến vào hoàng thành.
Lần này bọn họ vào theo cửa Hồng Vũ phía nam, đi dọc theo Ngự đạo về phía Ngọ môn, hai bên là một loạt cơ quan trung ương, lục bộ Lại – Hộ - Lễ - Binh – Hình – Công, Đại đô đốc phủ và Thái Thường tự các loại san sát hai bên, cảnh tượng sâm nghiêm.
Hoàng cung thị vệ rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, mơ hồ hiện lên bầu không khí khẩn trương trước ngày giông bão.
Khi đi qua công sở của Lại bộ, chợt có người ở phái sau gọi to: “Đại ca! Tứ đệ!” Hai người Phạm, Hàn quay đầu nhìn lại.
Là Trần Lệnh Phương đã mấy ngày không gặp, bây giờ quan phục nghiêm chỉnh, được năm, sáu tên cao thủ cầm vệ vây quanh đang bước nhanh tới, tay thì đè quan mão(mũ quan) trên đầu lại cho nó khỏi rơi xuống, nhìn tức cười vô cùng.
Hai người liền dừng ngựa, trong lòng dâng lên tình cảm thân thiết khắc sâu sau khi cùng qua cơn hoạn nạn.
Trần Lệnh Phương đi tới cạnh ngựa hai người, câu đầu tiên là hỏi: “Tiên thể của Dao muội khỏi hẳn chưa?”
Hàn Bách hiếu kì sờ sờ quan mão của lão, cười nói: “Có Tình y đệ nhất thiên hạ như đệ thì tất nhiên phải khỏi rồi! Ai! Nhưng mà tiên khí của nàng lại càng tăng mạnh, giờ đệ khó mà thể hiện bản lĩnh phu quân rồi!”
Trần Lệnh Phương biết hai người họ vào cung để kiến giá(ra mắt vua) nên không dám dây dưa, mặt mày rạng rỡ nói: “Vậy thì tốt rồi, khi nào rảnh, đến Lại bộ tìm ta. Ta bận rộn tối mắt tối mũi, muốn đi thăm mọi người mà cũng không được.” Tiếp đó hạ giọng nói: “Ngày mốt, Hoàng thượng sẽ chính thức cải tổ Lục bộ và Đô đốc phủ, đến lúc đó tất có nhiều trò hay.”
Phạm Lương Cực vui vẻ nhỏ giọng trào phúng: “Ông là cái người tối mắt vì lợi.” Nói xong lập tức thúc ngựa rời đi trước.
Hàn Bách cúi người xuống hỏi: “Đại lễ Yến Vương gửi tới có tuyệt vời không?”
Trần Lệnh Phương cợt nhả đáp: “Tuyệt vời không gì sánh được!”
Hàn Bách ha hả cười to mà rời đi. Khi vượt qua Phạm Lương Cực, hắn truyền âm hỏi: “Huynh có cùng vào gặp lão Chu không?”
Phạm Lương Cực truyền âm hồi đáp: “Chu Nguyên Chương cũng chẳng phải là người đẹp hút hồn, có gì hay đâu mà gặp, ta tự tìm nơi giết thời gian.”
Hàn Bách cảm thấy không ổn, nhưng không thể lên tiếng được. Lúc này, đã tới ngoài Ngọ môn, mọi người liền dừng lại, xuống ngựa.
Thành ngọ môn đồ sộ nguy nga, dưới rộng trên hẹp, tư thế vững chãi, nền móng bằng đá cẩm thạch xây theo thế Tu di tọa, trên thành có năm đỉnh mái ngói hoàng lưu ly, lầu cao với mái hai tầng nhiều màu sắc, cảnh sắc tráng lệ nổi bật hơn hẳn Đại Minh môn. Khi đi qua cổng vòm ở giữa thì càng cảm thấy thư thả thoải mái. Lúc này, ngự đạo bằng đá xanh phủ đầy tuyết trắng, hơn trăm tên nội thị đang quét dọn tuyết.
(Tu di tọa/Kim cương tọa: một kiểu thức kiến trúc làm đế, bệ đỡ, Phật giáo)
(Nội thị: thái giám; phục vụ trong cung)
Vừa vượt qua Ngọ môn đã thấy Nhiếp Khánh Đồng đợi sẵn. Sau một hồi khách sáo, lão dẫn hai người vượt qua Thanh môn, đi tới trước Thanh cung ở hậu đình, nơi Chu Nguyên Chương và các phi tần sinh sống.
Trên mặt Phạm Lương Cực mơ hồ thấy được vẻ hưng phấn. Lão tùy tiện lấy một cái lý do lưu lại bên ngoài điện, để Hàn Bách một mình vào điện gặp Chu Nguyên Chương.
Cung điện to lớn, giống như đại sảnh của một nhà phú quý giàu sang, tất nhiên là rộng hơn rất nhiều.
Chu Nguyên Chương đang nhàn nhã ngồi trên ghế dựa, phía sau lưng là một bức bình phong to lớn viết đầy đạo lý, thấy Hàn Bách đi vào liền từ xa cười nói: “Trung Cần Bá không cần đa lễ, tới đây nào! Tới ngồi cạnh trẫm!”
Hàn Bách vốn tưởng rằng lão sẽ căm ghét mình vì đã đoạt Tần Mộng Dao, nào ngờ ngược lại, so với trước, thái độ của lão càng thân thiết hơn, dù không biết có phải là diễn trò hay không nhưng cũng chắc chắn có nhiều hơn. Hắn quỳ gối làm lễ rồi đứng dậy đi tới một cái ghế bên cạnh lão. Hai người chỉ cách nhau mấy cái bàn, nhìn qua như ngang vai ngang vế.
Chu Nguyên Chương cười cười, nói: “Người nhìn xem cái bình phong phía sau Trẫm viết cái gì, đọc cho trẫm nghe nào.” Hàn Bách không biết lão bày trò quỷ gì đành nhìn bình phong lẩm bẩm: “Nam triều thiên tử thích phong lưu, tận thủ giang sơn không tận cùng. Là từ chiến tranh thu lấy được, lại vì ca vũ mất niềm vui. Nghiêu nâng đạo đức làm vô địch, Tần dù vững chắc có tự do? Thử hỏi phồn hoa nơi nào tại, mưa hoa mù mịt đá thành thu.”
Chu Nguyên Chương bình thản nói: “Đây là bài ‘Thượng Nguyên hoài cổ’ của thi nhân Lý Sơn thời Đường. Trẫm đặc biệt sai người viết tại nơi trung tâm sảnh nhằm kiềm chế, nhắc nhở bản thân tránh xa hoa, cậy vào sức dân để vạn dân khỏi khổ. Những gì Trẫm làm, bây giờ tuy có người không đồng ý nhưng nhiều đời sau, mọi người có thể hiểu được khổ tâm của trẫm.”
Với bài thơ này, Hàn Bách chỉ hiểu lõm bỏm, cũng chẳng muốn biết rõ, hắn càng không biết tại sao Chu Nguyên Chương đề cập tới vấn đề thương dân, tiết kiệm này nên đành vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.
Chu Nguyên Chương thở dài một hơi nói: “Đêm qua, sau khi nói chuyện với Mộng Dao, trẫm cả đêm không ngủ. Trẫm nghĩ tới những gì nàng nói, lại nghĩ tới lời của Tĩnh Am, của Vô huynh, nghĩ mãi, nếu thật có thể quay ngược thời gian, ta sẽ sửa chữa một số việc.”
Bỗng ánh mắt lão long lanh sắc bén, hỏi: “Ngươi chắc phải biết vì sao quan hệ giữa trẫm và Vô Không huynh bây giờ lại thành ra như vậy?” Lão dừng một chút rồi cất giọng lạnh lùng quát: “Đừng có như những người khác nói không biết để lừa dối trẫm.”
Hàn Bách âm thầm than khổ, đáp: “Hình như vì Hoàng thượng và Quỷ vương có cách nhìn khác nhau khi lập kinh đô!”
Chu Nguyên Chương gật đầu nói: “Đây cũng là việc đầu tiên trẫm không nghe theo đề nghị của huynh ấy. Ai ngờ một việc này lại như lỗ thủng đê dài, một loạt tranh cãi từ đó bắt đầu xảy ra.” Khóe miệng lão hiện lên nét cười khổ, nói tiếp: “Cái này cũng phải trách trẫm lúc đó bị mê hoặc bởi bản lĩnh xem phong thủy của Thiết Quan đạo nhân, không chỉ chọn Kim Lăng làm kinh đô, còn để cho cái người không như danh tiếng này định vị nền móng. Ta đã phớt lờ phản đối của Vô Không huynh, huy động mấy chục vạn dân công, dùng lượng lớn đất đá san bằng Yến Tước hồ theo đề nghị của Thiết Quan, rồi xây dựng cung điện lâu đài trên đó. Ta đã quên mất những công trình như vậy hao tài tốn của đến mức nào.”
Hàn Bách nghe được con người thống trị thiên hạ này lần đầu tiên thừa nhận mình phạm sai lầm thì rất thiện cảm, hắn thầm nghĩ “phải chăng qua một đêm được Mộng Dao ‘giáo huấn’, lão tiểu tử này đã đổi tính rồi sao?”
Chu Nguyên Chương than thở: “Năm đó trẫm một mực kiên trì. Để đề phòng công trình bị lún, dưới nền móng, Trẫm đặc biệt đóng xuống dày đặc cọc gỗ, toàn bộ tường móng đều được lót đá tảng lớn, lại xây dựng hệ thống cống thoát nước rất hoàn chỉnh. Lúc đó Vô Không huynh cũng đã nói rõ những việc trên chỉ tốn công vô ích, thế nhưng trẫm vẫn khư khư cố chấp. Ai…”
Hàn Bách ngẩn ngơ hỏi: “Hoàng cung bây giờ đâu có gì không ổn chứ?”
Chu Nguyên Chương cười khổ nói: “Là rất, rất không ổn. Sau khi cung điện hoàn thành, móng bắt đầu lún xuống, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, toàn bộ kinh thành trước nhô cao, sau hạ thấp, địa thế không cân xứng. Ai! Từ lúc gặp ngươi, nhìn ngươi hưởng thụ hết diễm phúc nhân gian, ta càng tin tưởng hưng suy có định sẵn; đặc biệt sau lần nói chuyện với Mộng Dao, càng cảm thấy tinh lực không còn như lúc trước. Ta chỉ mong. Sau khi cải tổ quân chính, thiên hạ sẽ có một giai đoạn thống nhất hòa bình và ổn định lâu dài, vậy mới không phụ Tĩnh Am ủy thác.”
Trong lòng cảm động, nhiệt huyết dâng lên, Hàn Bách không quan tâm đây có phải là lời Chu Nguyên Chương giả tạo để lung lạc hắn hay không nữa, đưa tay vỗ ngực nói: “Chỉ cần Hàn Bách còn một hơi thở, nhất định sẽ trợ giúp Hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện.”
Chu Nguyên Chương nhìn hắn thật sâu, lại trầm ngâm một lát rồi đột nhiên hỏi một câu rất ngoài dự liệu: “Theo ngươi, trẫm có nên diệt trừ Yến Vương hay không?”
Hàn Bách giật mình hỏi: “Cái gì?” hai mắt Chu Nguyên Chương ánh lên vẻ tàn khốc, lão chậm rãi nói: “Tình thế bây giờ đã rõ ràng, dù ta dẹp yên Lam Ngọc và Hồ Duy Dung thì Yến Vương cuối cùng vẫn là một nguồn gốc khác dẫn tới tai họa và rắc rối. Trẫm sao có thể nhẫn tâm nhìn vạn dân lại lần nữa chịu nỗi khổ chiến loạn.”
Hàn Bách bị lão làm cho hồ đồ, lúng túng nói: “Không phải tiểu tử đã cảnh cáo hắn theo lời Hoàng thượng sao, nếu như hắn ngoan ngoãn không mưu phản khi Hoàng thượng còn sống thì sẽ không khống chế quyền lực của hắn.”
Chu Nguyên Chương bật cười khanh khách nói: “Tranh giành thiên hạ, chỉ có hai loại người, chính là người thành công và người thất bại. Mà mục tiêu tranh giành chính là muốn trở thành người thắng duy nhất. Để đạt mục đích đó, thủ đoạn gì người ta cũng có thể dùng tới, trọng yếu nhất chính là thủ đoạn đó có giúp ngươi thành công hay không, đó là cái được gọi là ‘binh bất yếm trá’. Mấy chục năm qua, bởi luôn luôn thủ vững quy tắc này, trẫm mới ngồi lên được vị trí này, hiểu chưa?”
Hàn Bách nói: “Không phải Hoàng thượng nói Yến Vương là một trong số chín người ngài không đành lòng vô tình sao?”
Chu Nguyên Chương vui: “Dám tính nợ cũ với trẫm sao?” Hàn Bách càng lúc càng không hiểu được Chu Nguyên Chương rốt cuộc là người như thế nào, càng không đoán được trong lòng lão đang nghĩ gì, hắn than thở: “Tiểu tử không dám! Chỉ là có chút hồ đồ!”
Lạnh lùng nhìn Hàn Bách một hồi, lão thở dài nói: “Nếu như Lam Ngọc đền tội, Yến Vương liền trở thành người có quân quyền cao nhất trong thiên hạ. Doãn dù được toàn bộ quan lại trong triều ra sức ủng hộ nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của người tinh thông binh pháp như Yến Vương. Dưới tình huống như vậy, nếu ngươi là Yến Vương, sau khi trẫm mất, ngươi có chịu ngồi yên cho người khác an bài không?”
Hàn Bách càng không lý giải được, hỏi: “Nếu là như vậy, vì sao Hoàng thượng không dứt khoát làm theo lời khuyên của Quỷ Vương, không cần để ý tới những người khác phản đối mà cứ lập Yến Vương làm thái tử. Vậy chẳng phải là thiên hạ thái bình rồi?”
Trong mắt Chu Nguyên Chương ẩn hiện vẻ phức tạp, một hồi sau mới thở dài mà nói: “Mọi người đều nói Chu Nguyên Chương ta không chút nào nhớ tình cũ, sát hại công thần, đâu biết rằng trẫm cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy. Nếu như ai cũng như tiểu tử nhà ngươi, không coi trọng công danh lợi lộc, thì trẫm đâu cần phải làm ra cái hạ sách này.” Tiếp đó hai mắt chăm chăm, hàn quang chợt lóe nói: “Lịch sử rõ ràng cho chúng ta thấy, chỉ có thể một người có quyền lực, quyền lực càng tập trung vào trung ương, các chính sách càng dễ dàng phổ biến, thái bình thống nhất càng bền bỉ. Hán cao tổ sau khi lập triều, việc làm đầu tiên chính là tru sát các đại tướng không chịu giao trả quyền lực; Triệu Khuông Dận sau khi làm ra binh biến Trần Kiều thì không phải cũng đã dùng tước cao lộc hậu để tước binh quyền sao; chỉ có tập trung quyền lực mới không nảy sinh thế cuộc rối loạn. Cứ nhìn Lam Ngọc và Hồ Duy Dung bây giờ mà xem, sẽ thấy không phải trẫm nói ngoa.”
Hàn Bách cau mày hỏi: “Lam Ngọc đúng là ỷ và công lao mà ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Hồ Duy Dung hiện tại thì hoàn toàn do chính tay Hoàng thượng nâng đỡ mà tạo ra, như vậy lạ có đạo lý gì chứ?”
Chu Nguyên Chương hơi kinh ngạc nhìn hắn nói: “Mấy câu nói đó nếu là người khác hỏi trẫm, chắc chắn là tru di cửu tộc rồi, may người nói là tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngươi. Hừ! Đan Ngọc Như thật là cao minh, lại có thể giấu giếm trẫm lâu như vậy!”
Hàn Bách biết Chu Nguyên Chương sẽ không trực tiếp trả lời hắn, nhưng cũng mơ hồ đoán được Hồ Duy Dung chính là tấm khiên và đao phủ mà Chu Nguyên Chương dùng để đối phó công thần. Chỉ cần giết chết Hồ Duy Dung, toàn bộ quyền lực liền lập tức trở về trong tay của lão cùng người kế thừa. Kế sách này có thể nói là cực kì đa mưu túc trí rồi. Hắn thăm dò: “Hoàng thượng có muốn tiểu tử đối phó Yến Vương hay không?”
Sắc mặt Chu Nguyên Chương trở nên thâm trầm, lát sau mới nói: “Để trẫm đi gặp Vô Không huynh, xem thử huynh ấy còn có lời gì không đã.”
Hàn Bách gặp mặt nói chuyện đã lâu, giờ nóng lòng thoát thân, liền nói: “Lần này Hoàng thượng triệu tiểu tử tới, có sai khiến gì đặc biệt không chứ?”
Chu Nguyên Chương nghiêm mặt nói: “Hiện tại có ba người khiến trẫm lo lắng nhất; một là Đan Ngọc Như, nếu không tìm biết rõ nàng có thủ đoạn lợi hại gì thì chúng ta té ngã lúc nào, bởi cái gì cũng không biết.”
Hàn Bách vỗ ngực hùng hồn nói: “Việc này cứ giao cho tiểu tử, có Phạm Lương Cực giúp đỡ, âm mưu gì cũng có thể tra ra rõ ràng.”
Chu Nguyên Chương cười khổ nói: “Tên lão tặc này thực sự đến chết vẫn không đổi tính. Ngươi có biết lão ấy rốt cuộc là muốn trộm cái gì của trẫm không?”
Hàn Bách thất kinh, mặt biến sắc thốt lên: “Sao Hoàng thượng biết lão ấy muốn trộm đồ?”
Chu Nguyên Chương mỉm cười đáp: “Nếu như hắn không có mưu đồ thì sẽ không có lí gì muốn đi ngủ một giấc. Lúc đó ta chưa biết hắn là Phạm Lương Cực nên không có nghi ngờ mà thôi.”
Hàn Bách bối rối nói: “Để tiểu tử đi khuyên lão ấy!”
Chu Nguyên Chương lắc đầu: “Đừng! Để hắn thử xem cũng hay! Trẫm cũng muốn nhìn xem trình độ ăn trộm của lão cao tới đâu.” Dừng một chút lão nói tiếp: “Hai người khác chính là Trần quý Phi và Lăng Nghiêm. Họ đều là người kề cận trẫm, nếu như có âm mưu, chắn chắn sẽ khó phòng bị.”
Hàn Bách làm ra vẻ đau khổ nói: “Thực sự tiểu tử không dám đụng Trần quý phi, theo Lãng Phiên Vân nói, ta không phải đối thủ của nàng ấy.”
Chu Nguyên Chương ngẩn ngơ hỏi: “Lãng Phiên Vân có nói như vậy sao?” Hàn Bách vội vàng gật đầu liên tục.
Chu Nguyên Chương bật cười nói: “Theo Trẫm thì Lãng Phiên Vân đánh giá thấp ngươi rồi! Ai! Hoặc là trẫm già rồi, mỗi lần nghĩ tới Trần quý phi thì tâm mềm cả lại, khó mà hạ thủ được. Ngươi nghĩ biện pháp nhanh đi! Thời gian càng lúc càng ít, tốt nhất là trong hai ngày tới, ngươi có thể vì trẫm giải quyết vấn đề Đan Ngọc Như và Trần quý phi. Vậy thì trẫm có thể toàn lực đối phó những người khác rồi.”
Hàn Bách âm thầm cười khổ, nghĩ mình thật đủ khả năng trong hai ngày giải quyết được nhân vật lợi hại không biết đến mức nào, quỷ thần khó lường Đan Ngọc Như, và Trần quý phi gian hoạt ngoan độc đến ngay cả phụ thân cũng có thể mưu sát sao? Lúc này chợt nhớ tới việc tìm nơi ở cho Hàn gia liền đưa ra thỉnh cầu với Chu Nguyên Chương, sau khi được cho phép, hắn mới thi lễ thối lui.