Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển màu tím sẫm. Càn La châm đèn ngồi xuống cạnh cửa sổ, chăm chú đọc thư tín thủ hạ khắp nơi gửi về.
Dị Yến Mi ôm chăn nằm trên giường, ánh mắt ngọt ngào ngắm gương mặt tuấn tú, cử chỉ ung dung bất phàm của nhân vật đệ tam Hắc bảng. Trong lòng nàng ngập tràn hạnh phúc, một cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có được sau những cuộc hoan lạc trước đây.
Bởi nàng biết rằng, trong ái ân của Càn La có tình yêu thật sự.
Thân trên Càn La để trần, lộ những múi cơ tràn trề sinh khí. Võ công đại cao thủ Hắc bảng, sớm đã thoát khỏi mọi uy hiếp của lão bệnh. Dị Yến Mi rời khỏi giường, đến sau Càn La choàng tay ôm chặt vai lão. Sự tiếp xúc của hai làn da trần trụi khiến khoái cảm trong nàng lại lần nữa dâng trào, hơi thở mỗi lúc một rực lên nóng bỏng.
Càn La lắc đầu mỉm cười: “Ta mới hầu hạ nàng vừa xong, thế vẫn còn chưa đủ sao?”.
Dị Yến Mi khẽ cắn vào tai Càn La, hổn hển: “Yến Mi là của Thành chủ, mãi mãi sau này cũng sẽ thuộc về Thành chủ. Thành chủ không cần để ý thiếp đã đủ hay chưa, chỉ cần bản thân chàng muốn hay không là được!”.
Càn La chợt nghiêng tai lắng nghe: “Lão Kiệt đến rồi, nàng khoác áo lên đi!”.
Dị Yến Mi vội chạy lại giường, nhặt áo ngoài của Càn La khoác lên người. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Càn La bình thản: “Lão Kiệt mời vào!” Lão Kiệt đẩy cửa bước vào, không hề liếc qua Dị Yến Mi mà đi ngay đến cạnh Càn La, hỏi: “Vết thương của Thiếu chủ có tiến triển gì không?”.
Mắt Càn La thoáng hiện tinh quang, trầm giọng: “Lão Kiệt nói thế, chắc sắp có chuyện?”.
Lão Kiệt thản nhiên: “Thiếu chủ hãy trả lời câu hỏi của lão trước!”.
Càn La ung dung: “Cũng may mà ta tinh thông nam nữ dưỡng bổ chi thuật, lại được nguyên âm hiếm có của Yến Mi trợ giúp, không quá mười ngày nữa nhất định sẽ bình phục. Nhưng nếu phải động thủ ngay bây giờ, gặp phải đại địch cũng sẽ có chút khó khăn”.
Lão Kiệt gật đầu: “Thiếu chủ bình phục nhanh như vậy, thật đúng là tin mừng của thiên hạ, kế hoạch bố trí các mặt của chúng ta có thể tiến hành như dự định”.
Càn La chợt hỏi: “Tình hình phía Nộ Giao Bang thế nào?”.
Dị Yến Mi đến sau lưng Càn La, bắt đầu xoa vai cho lão.
Lão Kiệt cau mày: “Giang hồ gần đây loan truyền một tin đồn, Chu Nguyên Chương và đám dư nghiệt Mông Cổ đã thỏa thuận liên thủ để càn quét những thế lực chống đối sót lại sau khi Đại Minh khai quốc. Sau khi xong việc, Chu Nguyên Chương sẽ cắt một tỉnh cho người Mông coi như phần thưởng, còn là tỉnh nào thì không ai biết”.
Càn La cười khà khà: “Đây nhất định là tin do Nộ Giao Bang tung ra, mục đích làm cho lòng dân xao động, tạo áp lực đối với Chu Nguyên Chương. Chiêu lợi hại này hẳn là kế của Lăng Chiến Thiên và Trạch Vũ Thời, Trường Chinh không thể có tâm thuật như thế được!”.
Lão Kiệt nói tiếp: “Hiện giờ Nộ Giao Bang đã rút vào bí mật, Động Đình Hồ một dải đều đầy nhân mã của Phương Dạ Vũ khiến việc trinh sát của chúng ta hết sức khó khăn. Chỉ cần tin đồn này đúng ba phần, Nộ Giao Bang quả thật đang đứng trước họa tuyệt diệt!”.
Càn La hỏi vẻ quan tâm: “Có tin tức gì của Trường Chinh con ta không?”.
Lão Kiệt lắc đầu, mắt thoáng vẻ thất vọng: “Ta cũng đang rất muốn gặp gã tiểu tử này!”.
Càn La mỉm cười: “Ông nhất định sẽ thích nó! Thích tiểu tử con ta trời sinh hào dũng, đúng là người trong giang hồ!” Dừng một lúc lão đăm chiêu nói tiếp: “Chuyện cấp bách trước mắt chính là cứu viện Nộ Giao Bang. Không nói đến quan hệ giữa ta và Trường Chinh, chỉ dựa vào giao tình với Lãng Phiên Vân chúng ta cũng không thể khoanh tay đừng nhìn”.
Dị Yến Mi xen vào: “Lão Kiệt, còn tình hình ở Song Tu Phủ?”.
Lão Kiệt ghìm giọng: “Nếu ta đoán không sai, Song Tu Phủ muộn nhất ngày mai sẽ gặp đại địch. Tin Thiếu Chương gửi về lúc nãy cho biết, có một tốp người hình thù quái dị, vừa đến Nam Xương đã lập tức mất tung tích, trong đó có hai huynh đệ song sinh.
Xem ra chính là hai con quái vật Mông Đại, Mông Nhị, một người nữa không chừng là Lý Xích Mi”.
Càn La mắt ánh hàn quang, hừm lạnh: “Lý Xích Mi!”
Dị Yến Mi lo lắng bấu lấy vai lão: “Thành chủ, trước khi hoàn toàn bình phục tuyệt đối không nên động thủ với hắn!”.
Lão Kiệt gật đầu với Dị Yến Mi, chợt hỏi: “Dị tiểu thư từng theo Phương Dạ Vũ một thời gian, có biết dưới tay hắn còn những hảo thủ nào nữa không?”.
Nghe tên Phương Dạ Vũ, Dị Yến Mi sầm ngay mặt xuống: “Phương Dạ Vũ giấu mình rất kỹ, không ai có thể lường hết nông sâu. Chỉ có một lần tình cờ tôi nghe bọn chúng nói đến một người trẻ tuổi tên gọi Phi Ưng. Sở dĩ tôi nhớ người này vì hắn là tằng tôn của Thiết Nhan, sát thủ số một vùng đại mạc, cũng là ái đồ của Bát Sư Ba năm xưa. Cả Hồng Nhan lẫn Bạch Phát đều rất kính nể hắn, cho rằng hắn là đệ nhất cao thủ thanh niên của Mông Cổ. Theo như chúng nói hôm đó, Phi Ưng hẳn đã vào đến Trung Nguyên”.
Lão Kiệt gật đầu: “Tin này rất quan trọng. Nếu võ công người đó tương đương Phương Dạ Vũ thì chúng ta lại thêm một đại địch rồi!”
Thấy Càn La chau mày suy nghĩ, lão hỏi: “Thiếu chủ nghĩ đến vấn đề gì vậy?”.
Càn La trầm ngâm: “Ta đang nghĩ đến Lý Xích Mi, vì sao hắn không hề che giấu hành tung, không vòng qua Nam Khang đến Song Tu Phủ mà lại nghênh ngang lộ mặt giữa trấn, rốt cuộc là có mục đích gì?”.
o0o
Tịnh thất giữa rừng mờ ảo hương khói.
Cốc Nghi Thanh mắt nhìn xuống đất, tay đang lần lần phật châu bỗng khẽ dừng lại, cất tiếng: “Là cao nhân phương nào giá lâm?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bên ngoài, một giọng nói nho nhã vang lên: “Phu nhân, là Bất Xá đã đến!” Nói đến chữ cuối cùng, dáng người hiên ngang xuất trần trong bộ tăng bào trắng đã hiện ra trước cửa.
Đôi mắt xinh đẹp của Cốc Nghi Thanh thoáng hiện sát khí, đứng phắt ngay dậy, mái tóc đen dài không gió mà bay phơ phất, lướt thẳng về phía Bất Xá như một tinh linh tuyệt mỹ từ cõi u minh, bàn tay trắng nõn nhằm giữa ngực ông phất mạnh.
Trên mặt Bất Xá thoáng hiện vẻ đau khổ, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực lên chờ đợi.
Ngọc chưởng in một dấu chắc nịch lên ngực Bất Xá, ông loạng choạng lùi hai bước, ngã ngồi xuống thảm đá dăm, khóe miệng ứa hai dòng máu.
Cốc Nghi Thanh dừng trước bậc cửa, lạnh lùng: “Sao ngươi không tránh?”.
Khóe miệng Bất Xá nhếch nụ cười thê lương: “Phu nhân vì sao chỉ dùng năm thành công lực? Tại sao không một chưởng giết luôn Bất Xá đi, ân oán giữa hai chúng ta chẳng phải là sẽ đoạn sao?”.
Cốc Nghi Thanh vẫn lạnh lùng như băng tuyết, chậm rãi bước lên, lại đưa tay ấn lên ngực Bất Xá, gằn giọng: “Chỉ cần một chưởng ba thành công lực, cái gì gọi là chúng sinh thiên hạ, báo thù ân sư hay quyết chiến Bàng Ban của ngươi cũng theo người ra ma, thực sự ngươi không sợ hay sao?”.
Bất Xá nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của Cốc Nghi Thanh, dịu dàng mỉm cười: “Tiểu tăng sớm đã đoán nàng vừa gặp ta sẽ lập tức ra tay, cũng đã chuẩn bị cách tránh chưởng của nàng, nhưng khi Nghi Thanh nàng thật sự đánh đến, tiểu tăng đột nhiên lại không muốn tránh nữa”.
Cốc Nghi Thanh khẽ ấn tay xuống, cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập trong lồng ngực người đàn ông đã từng một thời phu thê ân ái. Lòng bà bất giác quặn đau, mắt tuy trừng trừng nhìn vào đối phương song trong tâm trí lại là một khoảng trống rỗng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Đột nhiên nỗi hận lại bùng lên đến run người, bà nghiến răng: “Còn xưng một tiếng tiểu tăng, ta lập tức giết chết ngươi!”.
Bất Xá vẫn một giọng trầm ấm nho nhã: “Bất Xá làm sao lại cố ý chọc giận phu nhân chứ?”.
Bàn tay Cốc Nghi Thanh vẫn ấn trên ngực Bất Xá, sát khí trong mắt dâng lên cuồn cuộn, từng chữ từng chữ rít qua hàm răng nghiến chặt: “Pháp hiệu trước đây của ngươi chẳng phải là Liễu Không sao? Vì sao đổi thành Bất Xá? Ngươi không nỡ cái gì? Không nỡ việc ngươi phải chấn hưng đại nghiệp thiếu lâm, hay là giấc mộng đánh bại Bàng Ban?”.
Mắt Bất Xá thoáng hiện vẻ u sầu, miệng hé nụ cười đau khổ: “Lúc đổi pháp hiệu thành Bất Xá, điều duy nhất ta nghĩ đến chỉ có một mình Cốc Nghi Thanh nàng!”.
Cốc Nghi Thanh rùng mình lùi lại, run rẩy: “Ngươi...!”
Bất Xá chậm rãi bước đến trước mặt Cốc Nghi Thanh, trìu mến nhìn dung nhan u sầu tuyệt mỹ của nữ nhân duy nhất trong đời, dịu dàng: “Nghi Thanh, nàng nghĩ rằng ta có thể quên nàng sao? Cái gì gọi là Phật pháp, cái gì gọi là tu đạo? Tất cả Kinh Phật của Thiếu Lâm cộng lại cũng không bằng được mê lực của nàng”.
Cốc Nghi Thanh mắt ròng ròng lệ, giận dữ gầm lên: “Nếu đã như vậy, vì sao ngươi không ở lại Song Tu Phủ làm chồng, làm cha mà lại trở về kiếp hòa thượng, khoanh tay không đoái hoài gì đến chuyện phục quốc của Song Tu Phủ, hại ta thành ra tội nhân với các đấng tiên vương? Sao ngươi đã đi rồi còn trở lại? Ngươi nói ngươi không quên, vì sao hơn hai mươi năm nay không hề hỏi han gì đến mẹ con ta?”.
Bất Xá giơ tay định lau nước mắt cho Cốc Nghi Thanh, bà đã lùi lại một bước, nức nở: “Đừng đụng vào ta, hãy trả lời trước đã!”.
Bất Xá đăm đăm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đã từng đầu gối má kề, giọng thoắt lạnh lùng: “Bởi vì nàng không hề yêu ta!”
Cốc Nghi Thanh ngây người, loạng choạng lùi thêm hai bước, đau đớn đưa tay ôm ngực: “Hóa ra là thế, vì sao lúc đó ngươi không nói ra?”.
Bất Xá ngửa mặt cười vang, giọng trái lại càng lạnh hơn: “Hứa Tông Đạo này là ai chứ? Lẽ nào đi hạ mình cầu xin thứ vốn không dành cho mình?”.
Cốc Nghi Thanh chợt buông tay, thần thái cũng đã trở lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh: “Vậy vì sao bây giờ ngươi lại nói ra như vậy?”.
Bất Xá thong thả: “Ta đã trúng một chưởng của nàng, nội thương không nhẹ, ngày mai gặp cường địch chắc chắn sẽ chết! Ta chỉ còn một lúc này để cho nàng và Tư Tiên biết, Hứa Tông Đạo này không phải là một người chồng, người cha vô trách nhiệm, câu trả lời này Nghi Thanh nàng đã hài lòng chưa?”.
Cốc Nghi Thanh quay người đi, không muốn để Bất Xá nhìn thấy nước mắt trên mặt, giọng lại bắt đầu run rẩy: “Vì sao năm xưa ngươi nói thiên hạ không có chuyện nào quan trọng bằng việc theo đuổi Phật pháp, nói sự đời toàn là hư ảo mông lung, thế mà gọi là có trách nhiệm ư?”.
Bất Xá thản nhiên: “Bởi vì khi đó ta muốn làm nàng tổn thương, muốn nhìn thấy bộ dạng bị bỏ rơi của nàng, bởi vì ta đã ghen đến phát cuồng! Lệ Nhược Hải đã chết nhưng ta vẫn còn đố kỵ hắn, vì sao ta có được thân xác nàng, nhưng lại không có được một chỗ nào trong trái tim nàng?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Cốc Nghi Thanh bỗng quay người lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai vai càng run lên nức nở: “Tông Đạo, ngươi không bao giờ hiểu được đâu!”.
Bất Xá ngang nhiên: “Không hiểu cũng tốt! Lần này ta đến chỉ là không nén được ý muốn phải gặp lại nàng, không có yêu cầu gì khác, vĩnh biệt!”.
Cốc Nghi Thanh chợt hét đến lạc giọng: “Ngươi không được đi!”
Bất Xá hơi sững người nhưng lập tức lấy lại bình thản: “Phu nhân có gì căn dặn?”.
Một câu ngắn ngủi lại làm Cốc Nghi Thanh run lên. Hai mươi năm trước, lúc hương lửa đang nồng, Bất Xá luôn đùa bà bằng câu nói ấy. Giọng bà chùng xuống như thì thầm: “Chàng biết vì sao thiếp không thể có tình với chàng không?”.
Bất Xá ngạc nhiên: “Phu nhân nói vậy là có ý gì?”.
Cốc Nghi Thanh chậm rãi bước đến sát trước mặt Bất Xá, dịu dàng ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt ông: “Chuyện đã như thế này thiếp cũng không muốn giấu chàng nữa. Song Tu Tâm pháp bắt buộc nam nhân phải Hữu tình vô dục, nữ nhân lại phải Hữu dục vô tình mới có thể luyện thành. Quả thật lúc đầu thiếp chọn chàng chỉ vì Song Tu Đại pháp, nhưng rồi thiếp nhận ra mình không thể vô tình với chàng, đành phải cố ép bản thân toàn tâm toàn ý thương nhớ Lệ Nhược Hải, thậm chí trong mơ cũng gọi tên huynh ấy.
Lúc đó thiếp đã tự nhủ, đợi Song Tu Đại pháp thành công thiếp sẽ nói rõ chân tướng với chàng. Nào ngờ Đại pháp vừa luyện thành chàng đã bỏ đi, đến một câu thiếp cũng không kịp tỏ bày.. “.
Bất Xá lùi lại liền sáu bảy bước, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ vô bờ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hữu tình vô dục, hữu tình vô dục!”.
Cốc Nghi Thanh lắc đầu thở dài: “Nhìn vết giới sẹo trên người chàng, thiếp sớm đã biết chàng là hòa thượng. Nhưng vì điều đó vừa đúng hợp với tâm pháp hữu tình vô dục của Song Tu Đại pháp nên thiếp không hề nói ra. Cuối cùng chúng ta đã đắc thành Song Tu Đại pháp, nhưng chàng lại đột ngột bỏ đi, chàng nói xem thiếp có nên hận chàng không?”
Dừng một lúc bà khẽ than thở: “Nhưng bây giờ thiếp không còn hận chàng nữa! Ôi, nếu năm xưa thiếp sớm nói cho chàng biết thiếp đã có mang Tư Tiên, Tông Đạo chàng có lẽ cũng sẽ không từ biệt mà bỏ đi như thế!'
Sau hơn hai mươi năm biệt li, cặp phu thê ân oán đan xen này cuối cùng cũng đã nói ra tâm sự của mình.
Cốc Nghi Thanh bước lên áp sát vào người Bất Xá, vòng hai tay ôm chặt thắt lưng ông, ngửa mặt than thở: “Hơn hai mươi năm, ngày nào thiếp cũng hận chàng, đêm nay thiếp mới biết thiếp yêu chàng đến thế nào! Sự ngưỡng mộ với Lệ Nhược Hải đã là chuyện của kiếp trước, hãy đến tịnh thất của thiếp, để Nghi Thanh liệu thương cho chàng!”.
Bất Xá lắc đầu: “Nghi Thanh! Trước đây ta luôn nghe lời nàng, bây giờ nàng có thể nghe lời ta một lần được không?”.
Cốc Nghi Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Chàng nói đi!”.
Bất Xá nghiêm giọng: “Hãy trở về tịnh thất, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu sau ngày mai Bất Xá không chết, nhất định sẽ trở lại gặp nàng, vứt bỏ tất cả, cùng nàng sống đến hết đời!”.
Cốc Nghi Thanh run giọng: “Vì sao chàng lại nói chững lời bất tường như vậy? Phải chăng ngày mai chàng sẽ gặp cường địch? Là kẻ nào vậy?”.
Bất Xá ghì chặt Cốc Nghi Thanh vào lòng, khẽ thở dài: “Ta thật ngốc nghếch, lại định giấu cả tuệ tâm linh trí của nàng nữa!”.
Cốc Nghi Thanh chợt nhắm mắt thì thào: “Tông Đạo, ôm thiếp đi, hãy để thiếp dùng Song Tu Đại pháp chữa trị cho chàng!”.
Bất Xá ngửa cổ cười vang: “Lần đầu tiên ta cảm thấy tình yêu của nàng, đi nào!”
Hai bóng người quấn chặt lấy nhau, lao vút vào trời đêm đen sẫm