Mục lục
[Dịch] Phúc Vũ Phiên Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc lão Kiệt đi tới phòng Càn la thì Dị Yến Mi vẫn còn đang chải đầu cho hắn.

Lão Kiệt tự mình đi đến một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh nói: “Trường Chinh cùng những huynh đệ Nộ Giao Bang của hắn đang toàn lực trên đường tới đây. Còn con dâu tương lai của Thiếu chủ cũng đã an toàn quay trở lại Trường Sa đến chỗ Bạch Ngọc Nương nên cũng không cần phải lo lắng cho nàng. Hồng Tụ cô nương biết Thích Trường Chinh vẫn bình an vô sự, hoan hỉ không thôi nhờ ta sai người đi mua hai tấm vải nói là muốn may cho Trường Chinh hai bộ đồ mới, khả năng là cả chúng ta cũng có phần thơm lây đó.”

Càn La nở nụ cười từ hòa, rồi đột nhiên lại lạnh lùng nói: “Lão Kiệt, ông có biết chúng ta chính đang bị hãm vào trong nguy hiểm trùng trùng không?”

Lão Kiệt đáp: “Đương nhiên là biết. Chân yêu nữ hiện đang treo thưởng một ngàn lượng hoàng kim cho kẻ nào có thể cung cấp chỗ chúng ta ẩn náu. Ta cũng đã tự tay giết chết mấy tên khả nghi. Nhưng chỉ là giấy cuối cùng vẫn không bọc được lửa. Chân yêu nữ sớm muộn gì cũng tìm đến cửa mà thôi. Đáng hận là chúng ta đang chờ bọn Thích Trường Chinh, muốn đi cũng không đi được.”

Càn La nói: “Người ta lo lắng nhất không phải bọn chúng, mà là Lăng Chiến Thiên và Thượng Quan Ưng. Nếu hai người đó chết đi. Nộ Giao Bang trong thời gian ngắn sẽ khó có thể hành động. Lúc đó chúng ta sẽ trở thành đối tượng tiếp theo bị Chân yêu nữ đuổi giết.”

Dị Yến Mi cũng nói: “Chúng ta có thể chủ động đi hội hợp với bọn Thích Trường Chinh, còn hơn là ở đây chờ chết.”

Càn La khẽ mỉm cười, vòng tay ra phía sau ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lên long đồn của nàng hai cái rồi mới ung dung nói: “Không cần phải lo lắng. Hiện tại công lực của bổn nhân đã phục hồi hoàn toàn, cho dù là Bàng Ban có đích thân đến cũng không phải là không có lực hoàn thủ. Bất quá đề nghị của Yến Mi cũng rất có đạo lý.”

Rồi quay qua lão Kiệt nói: “Ông có nắm chắc đem Hồng Tụ đi ẩn nấp ở một nơi an toàn hay không? Chờ cho chuyện này lắng xuống rồi mới đem nó quay trở về.”

Lão Kiệt cười nói: “Nếu chuyện nhỏ này mà làm không xong, lão Kiệt ta sao còn mặt mũi hành tẩu chốn giang hồ. Huống hồ ta sớm đã có an bài xin Thiếu chủ cứ yên tâm.”

Càn La ha ha cười nói: “Như vậy lập tức chuẩn bị hành động. Lão Kiệt trước tiên phái mấy tên tiểu tử nhanh nhẹn, sớm liên lạc với bọn Thích Trường Chinh một bước. Nếu chúng ta có thể thần bất tri quỷ bất giác tiềm xuất ra ngoài thành thì ta thực muốn xem xem lúc đó Chân phu nhân bối rối tới mức nào.”

Lão Kiệt nghe vậy cả mừng nói: “Chúng ta đã chọn Thường Đức làm địa phương lưu lại, tự nhiên là vì đã sớm có bố trí rồi. Tiến có thể công, lui có thể thủ. Chân phu nhân dù có lợi hại đến mấy rốt cuộc vẫn là người ngoài đến. Để chúng ta phái dăm ba tên địa đầu trùng ra thể hiện uy phong cho ả ta nếm mùi một chút.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều bật cười ha hả.

oOo

Sau khi rời khỏi Hoàng cung cũng đã tới giờ ăn cơm trưa. Hàn Bách không dám quên ba vị mỹ tỷ tỷ, cưỡi ái mã Khôi nhi dưới sự hộ tống của thủ hạ Diệp Tố Đông đi thẳng đến ngõ Tả gia.

Tả Thi tam nữ đã thay bộ y phục làm việc, bao lấy mái tóc tránh bụi bặm, cao hứng chỉ huy mấy chục tên người làm đang sửa sang lại quán rượu chuẩn bị cho ngày khai trương. Thấy hắn đến xem bọn nàng, vui vẻ không thôi, ôm lấy hắn tiến vào bên trong, nơi này là một cái xưởng bày đầy cũng công cụ làm rượu.

Hàn Bách rất biết làm cho ba vị mỹ tỷ tỷ vui vẻ. Sau khi khen một vòng rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tả Thi nói: “Tương lai ta không có cơm ăn, vậy Thi tỷ cần phải nuôi ta đó.”

Tả Thi lườm hắn một cái, cười đến suýt chút nữa không ngậm miệng lại được.

Chiêu Hà đưa chiếc miệng nhỏ nhắn ghé vào tai hắn nói: “Nếu chàng có thể hoàn thành một tâm nguyện của Thi tỷ thì tỷ ấy sẽ càng vui vẻ đấy.”

Tả Thi cau mày khẽ trách: “Hà muội!”

Nhu Nhu thấy Hàn Bách không có chút cố kỵ, thân mật với bọn nàng như chỗ không người bèn vội vàng cho vệ sĩ cùng người làm lui ra, cười nói: “Thi tỷ nhớ Tiểu Văn Văn đến khổ!”

Hàn Bách nhớ đến quan hệ của gã với Chu Nguyên Chương rất tốt nên liền vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để ta lo. Chờ lát nữa ta sẽ bảo Phạm Báo phái người lập tức đón Tiểu Văn Văn lên kinh sư. Đảm bảo sẽ không có vấn đề gì.” Rồi lại thấp giọng nói: “Hiện tại cho dù có phát hiện ta là Hàn Bách đi nữa, khả năng cũng không có việc gì.”

Tả Thi mừng rỡ nói: “Thực sao?”

Hàn Bách ôm nàng hôn một cái rồi nói: “Nhớ đến lúc Tiểu Văn Văn gọi ta là cha thì khắp người đã ngứa ngáy rồi. Thi tỷ, ta biết phải làm sao để cảm ơn tỷ đây.”

Tả Thi bị lời lẽ của hắn làm cho trong lòng hân hoan, thấp giọng nói: “Ngươi muốn Thi tỷ làm sao cảm tạ ngươi, Thi tỷ sẽ làm vậy.”

Một tay khác của Hàn Bách thừa cơ quàng qua chiếc eo mềm mại của Chiêu Hà cười nói: “Các nàng xem đi. Thi tỷ là tấm gương sáng cho các nàng noi theo đó. Ây, phải rồi! Phòng ngủ ở chỗ nào nhỉ?”

Lưỡng nữ đồng thời lắc mình bỏ trốn.

Nhu Nhu hờn dỗi nói: “Con người chàng chẳng được việc gì, chỉ giỏi làm loạn thôi. Mau đi tìm Hư Dạ Nguyệt cùng Trang Thanh Sương của chàng đi. Bọn ta còn phải bận rộn mấy ngày nữa.”

Rồi lại lườm hắn một cái tiếp: “Tối qua ba tỷ muội người ta thật là mệt chết đi được. Người ta còn nghĩ sáng nay không ra được khỏi giường đó. Chàng mau xéo đi cho khuất mắt.”

Hàn Bách cả mừng, đi qua phía Nhu Nhu ôm nàng thật chặt rồi hôn lên môi nàng xong mới nói: “Phạm lão quỷ đã chạy đằng nào rồi?”

Chiêu Hà nói: “Đại ca sáng nay cùng chúng ta đến nơi này xong, nói huyên thuyên một lúc ý là đã nghĩ thông chuyện gì đó rồi đi ra ngoài. Không còn thấy đại ca đâu nữa.”

Hàn Bách biết lão ta nhất định là đi bám lấy Vân Thanh nên cũng thầm chúc lão may mắn. Lại nhớ đến trước khi dự buổi yến hội của Hồ Duy Dung vào tối nay thì còn có nguyên cả một buổi chiều. Nói dài là không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Nếu chỉ kiếm một trong hai người Trang Thanh Sương hoặc Hư Dạ Nguyệt thì có thừa, nhưng nếu cùng lúc đi kiếm cả hai người thì chỉ sợ không đủ thời gian. Vậy nên đi kiếm ai mới được đây?”

Thanh âm Tả Thi vang lên bên tai: “Bách đệ! Tha cho Nhu Nhu đi. Muội ấy sắp chịu không nổi rồi.”

Hàn Bách lúc này mới để ý đến Nhu Nhu đang ở trong lòng ngực. Chỉ thấy ánh mắt nàng nóng bỏng như sắp phun ra lửa, ngay cả tai cũng đỏ hồng, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã động tình đến cực độ liền sửng sốt buông nàng ra.

Nhu Nhu dựa lên người Chiêu Hà, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng, hiên nhiên là còn chưa hồi phục lại bình thường, mị nhãn như tơ tức giận nhìn hắn.

Hàn Bách trong lòng đại hỉ, biết rằng trải qua kinh nghiệm mấy ngày nay làm cho Ma Công đại tiến. Lúc này cũng mới biết Hư Dạ Nguyệt bị hắn vừa đè xuống vừa ôm mà ngay cả sức đẩy hắn ra cũng chẳng có. Nghĩ vậy không khỏi nhớ đến Tần Mộng Dao.

Tả Thi nắm lấy cánh tay hắn kéo ra ngoài nói: “Có Bách đệ ở đây, bọn ta muốn làm chuyện gì cũng làm không được. Để đến tối chúng ta mới bồi tiếp đệ đi nha.”

Nói xong liền hôn hắn một cái rồi đi ra ngoài chỉ đạo người làm.

oOo

Lăng Chiến Thiên liên tục thi triển thủ pháp, mấy lần cắt đuôi địch nhân. Lại cố ý đi vòng vòng, khiến cho địch nhân không thể nắm được rốt cuộc là hắn muốn đi đâu rồi mới đến phía Tây giao Thường Đức phủ.

Hắn ẩn mình trên một khỏa sơn thụ, ngồi xuống điều tức.

Trong mấy ngày này hắn liên tục bị thương lại thêm không ngừng bôn hành đến hiện tại cũng đã có chút cảm giác sức cùng lực kiệt. May mắn là hắn sớm đã đạp chân vào Tiên Thiên cảnh giới. Chân khí trong thể nội chỉ cần không suy kiệt hết thì điều tức hai ba canh giờ có thể hoàn toàn hồi phục.

Lúc mặt trời xuống núi, hắn mới lợi dụng bóng đêm để tiềm nhập vào Thường Đức phủ gặp Càn La sau đó mới định đối sách.

Hắn cũng không lo lắng cho Thượng Quan Ưng và Càn Hồng Thanh. Địa phương mà hắn phục kích cướp ngựa cách nơi hai người ẩn náu chừng ba mươi dặm. Nếu không mất vài ngày địch nhân đừng hòng mơ tưởng đến việc có thể phát hiện ra chỗ bọn họ ẩn thân.

Nghĩ vậy liền thu nhiếp tâm thần, tiếp vào cảnh giới thiền định vật ngã lưỡng vong.

oOo

Hàn Bách trải qua một phen đắn đo cuối cùng quyết định đi tìm Trang Thanh Sương. Nào ngờ vừa dắt Khôi nhi ra khỏi ngõ Tả gia thì phía trước có một người cưỡi ngựa đến. Thì ra là đệ tử của Quỷ Vương đã có duyên gặp mặt một lần “Tiểu Quỷ Vương” Kinh Thành Lãnh.

Kinh Thành Lãnh thấy hắn cả mừng nói: “Thật may tình cờ lại gặp được Chuyên sứ ở đây.”

Hàn Bách thúc ngựa đi lên chào hỏi, mỉm cười nói: “Kinh huynh kiếm tiểu đệ không biết có việc gì?”

Kinh Thành Lãnh đi tới một bên ngựa của hắn mới thúc ngựa dừng lại, thân thiết nói: “Đương nhiên là vì sư muội đại nhân của ta rồi. Ngài nếu còn không đi gặp nó, chỉ sợ nó sẽ phá tan hết mấy cái mô hình kiến trúc của sư phụ mất.”

Hàn Bách nghe vậy cả kinh, thất thanh hô: “Cái gì?”

Kinh Thành Lãnh cho ngựa quay đầu, cùng Hàn Bách sóng vai cưỡi ngựa rảo bước trên đường cười nói: “Là ta có chút quá lời. Bất quá nhìn bộ dạng của Tiểu sư muội không thấy ngài cứ ủ rũ không vui. Ta không nhịn được mà tới đây tìm … à! Hàn huynh.”

Hàn bách cười khổ nói: “Xem ra khắp Quỷ Vương phủ ai ai cũng biết thân phận thực của tiểu đệ rồi.”

Kinh Thành Lãnh than thở nói: “Danh tiếng Hàn huynh giờ đã thành truyền kỳ rồi. Đặc biệt là trận chiến với Lý Xích My trong võ khố càng khiến huynh vang danh thiên hạ, ngầm trở thành đệ nhất đại cao thủ trẻ tuổi rồi. Thanh thế còn vượt qua cả Phong Hành Liệt cùng cao thủ nổi danh gần đây là Thích Trường Chinh. Nhân vật như vậy làm sao có thể đột nhiên vô thanh vô tức được? Cho nên sư phụ suy đoán Bát phái hoặc có thể là cả Chu Nguyên Chương từ buổi tối huynh hiển lộ một phần thân thủ ở sông Tần Hoài đã có lòng nghi ngờ với huynh rồi.”

Hàn Bách biến sắc nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Kinh Thành Lãnh khẽ mỉm cười nói: “Nếu như Hàn huynh mà sợ thì đã không dám đại náo ở chốn kinh sư này rồi. Nói cho huynh biết vậy! Sư phụ là cố ý công khai thừa nhận thân phận Chuyên sứ của huynh đó. Cho nên dù Chu Nguyên Chương có phát hiện ra huynh là ai cũng không dám manh động. Bởi vì như thế có khác gì bảo sư phụ mang tội khi quân. Cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn nếu không sẽ rơi vào tình cảnh cùng sư phụ chính thức trở mặt. Ha ha! Hiện tại thì hắn ta còn chưa có cái gan đó.”

Hàn Bách nghe xong không khỏi trợn mắt há mồm. Quỷ Vương lão mưu thần toán, một tên tiểu tử non nớt như hắn có cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp.

Hai người lúc này đi đến con đường rộng rãi dẫn lên Tiêu Lương sơn. Người ngựa đi đường cũng ít dần nên tốc độ của hai người cũng nhanh hơn.

Kinh Thành Lãnh thấy Khôi nhi thần tuấn vô cùng trong lòng thầm khen rồi mới nói: “Sư muội có được đức lang quân như Hàn huynh, tiểu đệ cảm thấy thật cao hứng phi thường. Chỉ có huynh mới xứng đáng với nó.”

Hàn Bách nhịn không được hỏi dò: “Kinh huynh ở gần nàng như vậy, làm sao có thể bỏ qua một mỹ nhân như quý sư muội vậy?”

Kinh Thành Lãnh cười sằng sặc nói: “Đừng nghĩ rằng ta con trẻ. Kỳ thật ta cũng đã ba mươi lăm rồi. Trong nhà còn có bảy vị kiều thê, mười hai nhi tử cùng mười bảy nữ nhi. Lúc Dạ Nguyệt mới chỉ là một đứa trẻ đáng yêu bi bô học nói, ta còn thường xuyên bế nó dỗ dành nữa là…”

Nghe đến đây, Hàn Bách cũng nhịn không được mà bật cười sằng sặc, nhẹ nhàng vỗ Khôi nhi ra hiệu, hô: “Đi nào! Xem xem ngựa của ai nhanh hơn?”

Ngay vào lúc ấy, hắn mới chợt nhận ra chính mình đã trở thành một nhân vật tiếng tăm trong chốn giang hồ.

oOo

Hàn Bách tinh thần căng thẳng bước vào tiểu lâu của Hư Dạ Nguyệt. Một tiểu nha hoàn cười mỉm chạy ra nghênh đón, đôi mắt hiếu kỳ nhìn hắn nói: “Tiểu thư vẫn ở trong phòng chờ đại nhân tiến vào gặp nàng.”

Hàn Bách đại hỉ quên cả việc chọc ghẹo tiểu nha hoàn khả ái này, vội vàng đi về phía khuê phòng của Hư Dạ Nguyệt, không chút khách khí đẩy cửa vào trong nơi được xem cấm địa của nam nhân này.

Hư Dạ Nguyệt đứng trước giường quay lưng về phía hắn, lật tấm chăn lên chỉ vào hai dấu chân đen thui thui ở trên giường quát: “Tử Hàn Bách ngươi xem, dám giả chết đến đây làm ô uế giường của Nguyệt nhi.”

Hàn Bách bị vẻ tức giận đáng yêu của nàng làm cho toàn thân ngứa ngáy bèn đi đến sau lưng nàng định ôm một cái thì Hư Dạ Nguyệt đã dùng thân pháp nhanh chóng tránh thoát, đồng thời quay người lại, hai tay đưa ra sau lưng ưỡn bộ ngực kiêu ngạo ưu mỹ cười mỉm nói: “Ngươi không phải đi tìm Trang Thanh Sương của ngươi ư? Theo như thám tử hồi báo thì nàng cả ngày vẫn ngồi ở nhà chờ ngươi tới đó.”

Hàn Bách xăn ống tay áo lên để lộ cánh tay cường tráng vạm vỡ, giả vờ làm động tác bức tới nói: “Hư Dạ Nguyệt! Hàn Bách ta bị nàng làm cho tức giận cũng đã đủ lắm rồi. Hiện tại đã đến lúc có oán báo oán rồi.”

Hư Dạ Nguyệt hoảng sợ liên tiếp lùi ra phía sau, tức giận quát: “Tử Hàn Bách! Ở đây không cho phép ngươi ngang ngược như vậy.”

“Bình!” Lưng của Hư Dạ Nguyệt va vào tường, toàn thân run rẩy nhìn bộ dạng Hàn Bách từng bước từng bước tiến lại gần mình, khẽ hô: “Ngươi mà dám tiến thêm một bước, ta sẽ gọi vệ sĩ đến làm thịt ngươi. Phải rồi! Ta sẽ la lên cho cha nghe thấy đó!”

Hàn Bách hai mắt sáng ngời, mặt dày bước lên trước một bước đem thân thể động nhân của Hư Dạ Nguyệt áp chặt vào tường, cúi đầu ngắm khuôn mặt của tiểu mỹ nhân đang ý loạn tình mê, lại cố ý đè mấy cái lên bộ vị không thể mạo phận của nàng, thản nhiên nói: “Nàng có gan thì kêu đi. Nàng mà kêu lên ta sẽ hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng, để cho nàng biết thế nào là tư vị mê hồn của hôn môi.”

Khuôn mặt mịn màng của Hư Dạ Nguyệt đỏ chín tới tận mang tai, hai tay buông thõng xuống, cả người vô lực, chỉ toàn dựa vào sức đè của thân thể Hàn Bách mới không bị trượt xuống dưới đất. Căn nguyên của tất cả hành động này đều đến từ việc bị thân thể của tên ác ôn kia đang đè và ma sát lên người nàng.

Ánh mắt của Hư Dạ Nguyệt như được phủ một màn sương mỏng, nhưng cũng sáng rực như ánh trăng trên bầu trời, cuối cùng cũng lộ ra chút nữ tính yếu mềm của nàng, khẽ giọng nói: “Xin ngươi đừng có khi phụ nhân gia nữa được không?”

Hàn Bách toàn thân chấn động, không tự chủ được mà cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hư Dạ Nguyệt khẽ rùng mình. Đôi tay trắng muốt nhẹ nhàng giơ lên, quàng chặt lấy cổ Hàn Bách, mãnh liệt đáp trả.

Tất cả những oán cừu lúc trước tại giờ phút này đều được hóa giải sạch sẽ.

Nàng không hề bảo lưu mà thổ xuất ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt thơm tho, mặc cho Hàn Bách thưởng thức.

Đôi dấu chân trên chiếc giường của Hư Dạ Nguyệt giống như biểu tượng tượng trưng cho việc Hàn Bách đã đạp chân đến cấm địa mà chưa từng có người nào khám phá ra trong con người nàng.

Trò chơi này chẳng những chưa đến hồi kết mà chỉ là mới vừa bắt đầu.

Hàn Bách thở gấp rời khỏi đôi môi của Hư Dạ Nguyệt, sau đó mới ôm chầm lấy nàng nhấc bổng lên đi về phía chiếc giường.

Hư Dạ Nguyệt bắt đầu run rẩy, tại bên tai Hàn Bách thỏ thẻ cầu xin: “Xin chàng giơ cao quý thủ, tha cho Nguyệt nhi.”

Hàn Bách ở bên giường ngắm mỹ nhân nữa người đang nằm duỗi ra trên giường, cười nói: “Không phải là muốn gọi Hư lão đến đây ư?”

Hư Dạ Nguyệt lắc đầu nói: “Ta đầu hàng rồi! Ngươi có thể đi kiếm Trang Thanh Sương. Sau này Nguyệt nhi cũng không dám quản chuyện của Hàn đại gia nữa.” Nói xong bật cười khúc khích, lại thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu ra vẻ người ta đã biết sợ rồi. Kỳ thật nàng một chút cũng không sợ, còn cảm thấy rất có hứng thú nữa là khác.

Hàn Bách ngạc nhiên nói: “Xem ra nàng một chút cũng không sợ bị ‘Lãng tử’ Hàn Bách ta chiếm hữu nàng.”

Hư Dạ Nguyệt cố ý nhíu mày nói: “Biệt hiệu này là do ai đổi vậy, thật khó nghe quá đi mất.”

Hàn Bách vội vàng nói: “Đừng có lảng sang chuyện khác, mau trả lời ta.”

Hư Dạ Nguyệt không hề hoảng sợ mà lại dương dương tự mãn nói: “Cái cây yếu đuối Nguyệt nhi sớm muộn gì cũng bị gả cho cây đinh nhà ngươi. Bị ngươi đoạt mất trinh thao còn có gì phải vội?”

Hàn Bách nghe vậy liền nói: “Hư tiểu thư giống như xem ta không dám Bá vương thượng cung với nàng hay sao mà chẳng những không sợ hãi mà vẫn thuận gió đẩy thuyền, còn nói ra những lời đầy tính khiêu khích như vậy. Ta thực không hiểu nàng vì cái gì mà nghĩ rằng ta không có gan động đến nàng vậy?”

Hư Dạ Nguyệt hai mắt khép hờ, cố ý trong vòng tay hắn ngả người ra sau, tháo bỏ cây trâm cài trên đầu. Suối tóc đen huyền xõa ra tung bay phất phới càng làm cho những đường cong trên thân thể ngạo nhân không ngừng hiện ra trong mắt hắn. Đứng trước sự khêu gợi nhường này thực muốn làm cho người ta kích thích đến cùng cực, tim đập liên thanh, yết hầu khô nóng.

Nhưng không ngờ Hàn Bách vẫn không tiếp tục xâm phạm nàng. Không phải là hắn đột nhiên mất đi bản tính háo sắc hay sức hấp dẫn Hư Dạ Nguyệt còn chưa đủ mà ngược lại hoàn toàn tương phản. Sự kích thích của Hư Dạ Nguyệt đối với hắn chỉ thua mỗi sức hấp dẫn của Mộng Dao, điều này càng khiến cho Ma công của hắn không ngừng tăng lên, đột phá đến cảnh giới trước nay chưa từng có. So với lần chinh phạt Tú Sắc và Doanh Tán Hoa thì hơn xa rất nhiều.

Giờ khắc này tinh thần của hắn tiến nhập vào cảnh giới trong sáng tinh minh không nhiễm chút bụi trần thông thấu cảnh giới hạo nguyệt đương không.

Hư Dạ Nguyệt bỗng vươn người giang tay ôm chặt lấy cổ cùng bờ vai rộng rãi của hắn. Khuốn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển qua cách mặt hắn chỉ chưa đây hai thốn, đôi mắt xinh đẹp xạ xuất ra ngọn lửa ái tình mãnh liệt nhìn vào nhãn thần thâm sâu của Hàn Bách khẽ nói: “Cha từng xem tướng qua cho Nguyệt nhi, nói rằng Nguyệt nhi thiên sinh mị cốt những nam nhân căn nguyên thiển bạc vô phúc tiêu thụ. Hiện tại nếu đã gặp được ‘Phúc tướng’ chàng, cớ sao lại còn sợ hãi? Đến đi! Tử Hàn Bách! Có gan thì lấy đi trinh thao của Nguyệt nhi đi!”

Hàn Bách thất thanh nói: “Nàng dám cho ta không có gan ư?”

Hư Dạ Nguyệt cười sằng sặc, ngả người ra sau, từ trong vòng tay của hắn ngã xuống giường.

Hàn Bách thuận thế giúp nàng nằm ngay ngắn rồi mới leo lên giường đem nàng áp ở bên dưới người, hung hăng dùng miệng phong kín đôi môi nhỏ nhắn của nàng.

Lần này Hư Dạ Nguyệt đã thành thục hơn rất nhiều, sớm chủ động thổ xuất chiếc lưỡi thơm tho để mặc hắn hưởng dụng.

Ngọn lửa dục trong lòng hai người từ từ được nhen lên, cháy bừng bừng.

Nguyên thần của Hàn Bách vẫn bảo tồn được sự trong sáng thanh minh. Trong thể nội chân khí kinh người không ngững bánh trướng, luân chuyển trong kỳ kinh bát mạch.

Hắn trong lòng chấn động, vận khởi Vô Tướng Thập Thức, những xung động nguyên thủy nhất chỉ tăng mà không giảm, nhưng mây mù trong lòng sớm đã tan biến , không nhiễm một tia tục niệm.

Loại cảm giác này tuyệt nhiên bất đồng khiến hắn tiến nhập vào cảnh giới khác giống như tinh thần và nhục thể là hai thứ hoàn toàn độc lập nhưng lại được dùng một phương thức liên hệ càng kỳ dị hơn dung hòa thành một thể thống nhất.

Đây là một cảm giác mà trước đây hắn chưa bao giờ được trải qua.

So với sự kích thích mà Hư Dạ Nguyệt mang lại cho hắn thật không thể so bì.

Nàng không ngừng dãy giụa, thở gấp, rên rỉ, ngay cả đôi mắt phượng xinh đẹp dường như cũng tự biết phun ra lửa, xuân tình bộc phát.

Hàn Bách thấp giọng hô: “Nguyệt nhi! Mau tỉnh lại đi.”

Hư Dạ Nguyệt nghe thấy vậy thôi không uốn éo, đôi mắt xinh đẹp mở to ra lộ xuất nhãn tình trong sáng ẩn chứa vô hạn khát khao cùng mộng đẹp cười khúc khích nhìn hắn nói: “Nguyệt nhi biết là chàng sẽ không làm loạn mà. Con người chàng mới nhìn qua thì tưởng là háo sắc vô cùng nhưng thật ra lại rất quân tử. Cũng rất xấu xa. Bất quá muốn nhân gia đầu hàng thì miễn đi. Hiện tại nhân gia còn chưa cam tâm tình nguyện đầu hàng. Thế nên cho dù để chàng chiếm được thân thể thì trong lòng vẫn không phục.”

Trong lòng Hàn Bách liên sinh ra cảm giác bội phục phản ứng nhạy cảm của nàng. Hắn tuy thân có Ma chủng, kinh nghiệm đối với nữ nhân lại dày dặn phong phú sớm đã qua cảnh giới vì sắc dục mà không để ý đến hết thảy rồi, càng coi trọng đến việc chinh phục về phương diện tinh thần. Một đối thủ khó tìm như Hư Dạ Nguyệt, hắn tuyệt sẽ không muốn vội vàng chiếm lấy thân thể của nàng mà từ từ hưởng thụ niềm vui cùng nàng đùa giỡn. Nếu như dùng thủ đoạn cường hoành mà đoạt lấy trinh thao của nàng, như thế chỉ khiến bị nàng xem thường, cũng mất đi rất nhiều hứng thú.

Mà quan trọng nhất là nàng còn chưa đích thân mở miệng với Quỷ Vương tỏ ý đầu hàng mà bằng lòng gả cho hắn. Đến lúc đó mới tính là thua thực sự.

Hàn Bách sau khi hôn lên hai má nàng xong, nhẹ nhàng nói: “Nguyệt nhi có biết đại hiệp…hắc…Hàn Bách ta yêu nàng đến nhường nào không? Ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng suốt cuộc đời này. Hãy ngoan ngoãn cùng ta gặp cha nàng nói với ông ấy nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta đi.”

Hư Dạ Nguyệt bị lời lẽ của hắn khiến cho ý loạn tình mê, không thuận theo nói: “Tử Hàn Bách! Nguyệt nhi hận chết chàng. Đều vì chàng mà hại Nguyệt nhi sau này không thể đứng trước mặt cha ưỡn ngực làm người được rồi.”

Hàn Bách đại hỉ kéo nàng đứng dậy.

Thân thể Hư Dạ Nguyệt mềm mại vô lực may nhờ có Hàn Bách đỡ lấy mới miến cưỡng đứng vững.

Hàn Bách tại bên tai nàng nhẹ nhàng hô: “Nguyệt nhi ngoan! Hảo Nguyệt nhi!”

Hư Dạ Nguyệt thiên kiều bách mị lườm hắn một cái rồi dùng khẩu khí cầu xin nói: “Cho Nguyệt nhi chút thời gian được không? Vì chàng giả chết hại nhân gia khóc hu hu, làm cho trước mặt cha sớm đã mất hết thể diện rồi. Lần này kêu chàng tới là muốn vãn hồi chút thể diện nào ngờ lại bị tên sắc quỷ nhà chàng giở thủ đoạn với nhân gia. Làm cho nhân gia hiện giờ vẫn còn hoảng hốt mà vẫn chưa vừa lòng còn muốn bức nhân gia nhận thua trước mặt cha. Thế mà lại còn nói thương Nguyệt nhi ư?”

Giờ phút này Hư Dạ Nguyệt cười cười nói nói so với thần thái kiêu ngạo bất khuất trước đây của nàng thật có sự khác biệt rất lớn, cảm giác mị hoặc dụ nhân đến cực điểm.

Hàn Bách có được tình yêu của nàng thì sớm mừng đến phát điên, nhưng biết rằng không thể dễ dàng buông tha cho nàng. Nhất định phải khiến nàng triệt để đầu hàng nhưng cũng không thể quá cưỡng ép nàng được để tránh nhạ đến tính cách kiên cường đến phản cảm của nàng, gật đầu nói: “Được rồi! Tranh thủ còn nhàn rỗi khoảng hai canh giờ, chúng ta cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo có được không?”

Hư Dạ Nguyệt vỗ tay hưởng ứng nói: “Vậy mới đúng chứ! Nhân gia ngay cả một câu tâm sự cũng còn chưa được nói với chàng thì đã bị chàng bế lên giường rồi. Giống như nam nữ trừ chuyên đó ra thì chẳng còn chuyện nào khác vậy. Đối với nữ hài nhi cần phải ôn nhu thể thiếp hơn một chút đi.”

Hàn Bách thầm kêu xấu hổ. Mỹ nhân này so với hắn còn biết hưởng thụ ái tình hơn. Mộng Dao cũng đã nhiều lần chỉ ra khuyết điểm đó của hắn. Hừ! Từ hôm nay trở đi, Hàn Bách ta sẽ không còn là nộ lệ của sắc dục nữa, mà là chủ nhân của nó.

Nghĩ vậy bèn ngửa mặt lên trời cười lớn, hào tình vạn thiên nói: “Đi! Chúng ta lập tức cưỡi người tán tâm.”

Hư Dạ Nguyệt lúc này nhìn tiểu nam tử tràn đầy khí phách anh hùng, hoan hỉ nắm lấy tay hắn đi ra khỏi phòng.

Khi hai người nắm tay rảo bước ra khỏi hoa viên đang được nhuốm vàng bởi những tia nắng mặt trời cuối ngày thì Hàn Bách biết Ma công của mình thực sự lại tiến thếm một tầng đến cảnh giới trước nay chưa từng có.

Hơn nữa lần đầu tiên hắn nhận ra sự giao tiếp tinh thần giữa nam và nữ cũng có thể khiến cho Ma công của hắn đột phi mãnh tiến như giao hoan nhục thể vậy.

Đạo tâm chủng ma đại pháp đích thực là một kỳ công Thiên cổ bất truyền của Ma môn. Chẳng trách Bàng Ban vì bí kíp này mà ngay cả Ngôn Tĩnh Am cũng nỡ rời bỏ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK