Mục lục
[Dịch] Phúc Vũ Phiên Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Bách nấp trong hai lớp chăn đệm dày cộm, bắt đầu đi vào cảnh giới ‘Thai tức’ chỉ có ở Ma thai, miệng mũi ngừng hô hấp song lại không hề có chút cảm giác ngạt thở khó chịu, tâm linh chuẩn bị đạt đến tịch giới tĩnh lặng, chân khí tản mát trong người bắt đầu tụ lại ở Đan điền.

“Xoạt xoạt...!”.

Bên ngoài truyền đến tiếng thay váy áo.

Trong đầu Hàn Bách tự nhiên hiện ra cảnh tượng thú vị khi hai cô gái thân hình tuyệt mỹ ấy cởi bỏ xiêm y. Vừa nghĩ đến đó, bụng dưới đột nhiên nóng bừng, chân khí lồng lên như vạn mã cuồng phi chực phá tung kinh mạch trào ra ngoài. Chàng kinh hãi vội định thần lại, may mắn tránh khỏi một phen tẩu hỏa nhập ma.

Bên ngoài chăn, một giọng nữ ngọt dịu như đường cất lên: “Bích Mộng tỷ, tỷ nói xem chúng ta còn có thể sống đến ngày mai không?”.

Hàn Bách lại được một phen kinh hãi giật mình. Chiếc trướng trang trí lộng lẫy này tuy là có chút cổ quái song lại mang một không khí ấm áp tiện nghi, kiểu gì cũng không thể khiến người ta liên tưởng đến bi kịch và chết chóc, nào ngờ cô gái bên ngoài vừa mở miệng đã lo lắng liệu có thể sống được đến ngày mai hay không!

Nữ nhân tên gọi Bích Mộng than thở: “Nhu Nhu, chúng ta đều là những người mệnh khổ! Lúc Môn chủ sủng ái thì hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, khi ông ấy tâm trạng không tốt thì lập tức chúng ta trở thành bia trút giận...”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Giọng của Nhu Nhu cao lên kích động: “Đâu phải là trút giận! Tám tỷ muội chúng ta lão đã giết mất sáu, thảm nhất là Xuân Hoa bị lão ta dùng roi đánh đến chết tươi. Muội thật hy vọng ly trà độc đó có thể kết liễu lão ta, cùng lắm thì chúng ta chết chung với lão!”.

Bích Mộng có vẻ khiếp sợ, giọng run lên: “Đừng nói nữa, để lão ta nghe được thì không xong đâu! Tốt hơn là mau chóng đốt hương lên đi, bằng không không biết lão ấy sẽ dùng thủ đoạn gì để hành hạ chúng ta nữa!”.

Vẳng đến tiếng kim loại khẽ va vào nhau. Một lát sau, mùi hương tỏa ra dày đặc, ngay cả Hàn Bách ở trong chăn cũng ngửi thấy mùi hương thơm dịu ấy.

Hai người lại tiếp tục lời to tiếng nhỏ. Trong lòng Hàn Bách tuy đồng tình với hai cô nương mà vận mệnh đang mong manh trong tay một lão Môn chủ nào đó, nhưng chàng bây giờ ngay mạng mình cũng còn khó giữ nên chỉ còn cách duy nhất là tập trung tinh thần, toàn lực liệu thương, nếu hồi phục vài phần công lực thì may ra có thể giúp được họ chút gì.

m thanh bên ngoài chăn dần lặng đi, không phải bởi hai nữ nhân đã ngừng nói chuyện, mà do tinh thần Hàn Bách đã dần tự thu liễm, đi vào cảnh giới ‘thai tức’ dị thường, vô niệm vô tưởng. Cảnh giới này là điều mà người luyện võ và kẻ tu đạo luôn mong ước có được, là pháp môn bắt buộc phải trải qua để từ Hậu thiên nhập vào Tiên thiên.

Hàn Bách tuy thân mang Ma chủng, song công lực vẫn chưa thâm nhập được vào cảnh giới Tiên thiên. Không ngờ trong lúc trị liệu thương tích, nấp dưới hàng lớp chăn đệm ấm áp, lại thêm mùi hương thanh tao trợ giúp, vô tình chàng đã đi vào được cảnh giới Tiên thiên kết khí. Điểm quan trọng nhất giúp Hàn Bách thành công chính là sự vô tình của chàng, nếu là người bình thường, cố ý bao nhiêu cũng khó lòng thực hiện được.

Cũng không biết sau bao nhiêu canh giờ, một tiếng hét lạnh lùng ngoài chăn làm Hàn Bách tỉnh lại. Vội vàng vận khí kiểm tra cơ thể, chỉ thấy vô cùng dễ chịu, chân khí trong người cuồn cuộn sung mãn. Ngoài kinh mạch vẫn còn chút chưa thông, chàng gần như đã hồi phục lại như lúc chưa bị thương.

Một âm thanh va đập truyền tới, tiếp đó là giọng của Bích Mộng: “Môn chủ! Xin hãy tha cho chúng thuộc hạ!”.

Gã môn chủ kia không nói gì. Bích Mộng đã sợ đến mức giọng lạc đi: “Nhu Nhu! Còn không mau xin Môn chủ tha mạng!”.

Cô nương tên Nhu Nhu kia có vẻ bướng bỉnh hơn nhiều, thà chết cũng không lên tiếng. Gã môn chủ kia lại hừm lên một tiếng lạnh lùng.

Hàn Bách giật thót mình. Giọng của người này ẩn chứa một luồng nội lực vô cùng thâm hậu, hẳn là cao thủ trong những cao thủ. Ngay cả khi lành lặn, chưa chắc chàng đã phải là đối thủ của hắn, huống hồ bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, tình trạng này nếu như giao đấu thì đúng là chỉ có bại mà không có thắng.

Bên ngoài chăn chợt trở nên im lặng đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ vang khẽ tiếng hai hàm răng của Bích Mộng đập vào nhau.

Hàn Bách thầm thở dài. Nếu gã môn chủ kia thực sự muốn giết hai cô nương đó thì chàng dù thế nào cũng chỉ còn cách lao ra ứng cứu, bằng không cả đời này cũng đừng mong gì lương tâm được thanh thản.

Nào ngờ kẻ kia chỉ thở dài một tiếng, trầm giọng: “Làm sao ta có thể trách các nàng được, muốn trách chỉ có thể trách ta, muốn hận thì cũng chỉ có thể hận ta. Nếu như đêm đó ta toàn tâm toàn ý hợp sức với Đàm huynh tấn công Lãng Phiên Vân, thắng bại chưa biết thế nào, song cũng không đến mức Đàm huynh phải bỏ mạng tại đó. Cuối cùng ta thành thân bại danh liệt, ngay cả Cô Trúc cũng dẫn Thập nhị du sĩ bỏ ta mà đi, khiến ta giận đến phát cuồng, trong lúc hồ đồ đã giết mất sáu trong tám tỷ muội các nàng. Lỗi tại ta, ta làm sao có thể trách hai nàng đây!”.

Bích Mộng không ngờ hắn ta lại thay đổi lạ thường như vậy, chỉ thốt lên được một tiếng: “Môn chủ!”.

Hàn Bách khi ấy đã biết kẻ bên ngoài kia chính là Mạc Ý Nhàn, môn chủ Tiêu Dao Môn, một trong Thập đại cao thủ Hắc Bảng. Chàng mừng thầm vì đã không lỗ mãng ra tay.

Đối phương nếu thấy lại lương tâm thì quả là điều tốt nhất rồi, lại thấy hắn ta tự trách móc mình như thế, trong lòng chợt cảm thấy chút đồng tình.

Mạc Ý Nhàn than thở: “Các nàng không cần nói nữa, khi nãy ta ngầm đi theo các nàng, đã nghe thấy hết những câu các nàng nói rồi”.

Bích Mộng giọng run cầm cập: “Môn chủ! Chúng thuộc hạ...”.

Mạc Ý Nhàn thấp giọng: “Không phải lo lắng, ta đã nói là sẽ không trách các nàng rồi mà! Ài, trong Bát mỹ thiếp ở Tiêu Dao môn này, hai nàng là xinh đẹp nhất, cũng được ta sủng ái nhất. Ta dù đầu óc có hồ đồ thế nào cũng sẽ không tìm hai nàng để trút giận đâu”.

Bích Mộng ấp úng: “Môn... môn chủ, nếu... nếu ngài có thể giống như trước đây, thuộc hạ và Nhu Nhu cũng sẽ vẫn hầu hạ ngài như trước, cũng sẽ không nói xấu sau lưng ngài đâu. Phải không, Nhu Nhu?” Câu cuối cùng đương nhiên là nói với cô nương kia rồi.

Mãi một lúc lâu sau, Nhu Nhu mới khẽ đáp lại: “Đúng... đúng thế!”.

Mạc Ý Nhàn hớn hở: “Thật vậy sao?” Tiếp đó hắn lại than dài: “Nhưng ta cũng không nhẫn tâm để các nàng lãng phí tuổi xuân trên thân xác ta, huống chi ta và Lãng Phiên Vân đã kết mối thù không thể hóa giải, vì thế ta đã quyết định để cho các nàng ra đi”.

Hàn Bách thầm gật đầu, đây đúng là cách giải quyết tốt nhất.

Bích Mộng mừng đến nghẹn ngào, quỳ xuống: “Đa tạ Môn chủ!” Nhưng cô nương Nhu Nhu kia lại không chút phản ứng gì.

Sát khí bỗng tỏa ra trong trướng.

Hàn Bách lập tức cảm thấy không ổn, song đã không kịp phản ứng lại. “Bụp!”.

m thanh của thoi quyền đánh vào trán, tiếp đó là tiếng xương sọ vỡ rạn. Không biết là ai trong số hai cô nương ấy, ngay đến nửa tiếng kêu thảm khốc cũng không kịp thốt lên!

Hàn Bách nộ hỏa nổi lên đùng đùng, có nằm mơ cũng không ngờ tên Mạc Ý Nhàn này lại hèn hạ tàn độc đến như vậy. Vốn định bất chấp tất cả xông ra, đột nhiên chàng lại cảm thấy sát khí hạ xuống.

Hàn Bách biết Mạc Ý Nhàn tạm thời sẽ không giết người nữa nên vội vàng kiềm chế kích động, lặng yên chờ đợi thời cơ thích hợp.

Nếu như không biết kẻ bên ngoài là Mạc Ý Nhàn thì chàng đã lao ra từ lâu rồi!

Mạc Ý Nhàn cười lạnh: “Vừa thử là biết ngay ngươi muốn ly khai, ha ha! Thực ra ta vừa mới đến thôi, đâu có biết các người đã nói gì!”. Đoạn dịu giọng lại: “Nhu Nhu, vẫn chỉ có nàng là tốt với ta nhất!”.

Cô nương tên Nhu Nhu chợt cất giọng hằn học: “Ngươi giết luôn ta đi!”. Mạc Ý Nhàn lặng người một hồi mới nói: “Nàng không sợ chết sao?”.

Nhu Nhu lẳng lặng: “Ngày nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, thà chết còn hơn!”.

Mạc Ý Nhàn cười khẩy: “Chẳng lẽ nàng không biết rằng ta có rất nhiều cách khiến nàng sống không bằng chết sao?”.

Giọng Nhu Nhu vẫn bình tĩnh đến lạnh người: “Ra tay đi!”.

Lần này ngay cả Hàn Bách cũng thấy ngạc nhiên. Ở vào hoàn cảnh của Nhu Nhu, chết thoải mái quả là còn hơn sống sợ hãi. Nhưng Mạc Ý Nhàn còn có những thủ đoạn tàn độc khiến người ta sống không bằng chết, Nhu Nhu dựa vào đâu mà vẫn bình tĩnh như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, thầm đoán Nhu Nhu nhất định sẽ tìm cách tự sát để chết trước khi Mạc Ý Nhàn ra tay, như thế thì sẽ chẳng còn phải sợ bất kỳ thủ đoạn nào của hắn nữa.

Nhưng xem ra cô nương Nhu Nhu này cũng chưa phải là đã quyết tâm liều chết, bằng không đã chẳng đợi đến tận bây giờ! Nghĩ đến đây, Hàn Bách lại cảm thấy không ổn. Nếu như chàng mạo muội xông ra, tất sẽ dẫn đến phản ứng của Mạc Ý Nhàn, Nhu Nhu vì thế có thể sẽ lập tức tự sát, chẳng phải càng làm cho sự việc tồi tệ hơn sao?

Mạc Ý Nhàn giọng vẫn nhẹ nhàng: “Ta có thể nổi giận mà giết chết bọn chúng, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm hại nàng? Nàng không phải không biết từ trước đến giờ người ta yêu chiều nhất là nàng...”.

Hàn Bách mỗi lúc một nóng lòng. Điều chàng nghĩ đến, lão hồ ly này làm gì không nghĩ đến, cách hắn đang làm chính là một diệu pháp để ngăn cản Nhu Nhu tự sát.

Nhu Nhu chợt hét lớn: “Ngươi đừng qua đây!”.

Mạc Ý Nhàn đáp ngay: “Được! Được! Ta không qua, không những không qua mà còn đi xa hơn một chút, nàng bằng lòng chưa?”.

Hơi thở của Nhu Nhu bỗng trở nên gấp hơn, Hàn Bách thầm thốt lên không ổn. Chàng đã biết Nhu Nhu cô nương này rất thông minh, đã nhìn thấu quỷ kế của Mạc Ý Nhàn, và đang quyết tâm lập tức tự sát.

Đúng lúc Hàn Bách đang chuẩn bị bất chấp tất cả tung chăn lao ra, một luồng nội lực âm nhu từ chân Mạc Ý Nhàn bỗng theo tấm thảm loang tới. Hàn Bách chưa kịp vận công phòng bị, sống lưng hứng trọn một đòn, nửa người thoắt trở nên tê dại.

Một tiếng kêu thất thanh vang lên, Nhu Nhu ngã vật ra trên tấm thảm. So với Hàn Bách, cô nương ấy đương nhiên đau đớn hơn nhiều.

Mạc Ý Nhàn cười lạnh: “Tiện nhân khốn kiếp, lại định lỡm ta hả? Sao không nghĩ trước xem Mạc Ý Nhàn ta là hạng người thế nào. Hừm! Thì ra tay áo lén giấu trâm độc. Hừm! Ngươi định hành thích ta, phải không?”.

Hàn Bách ngầm vận chân khí, nửa người tê dại lập tức khôi phục quá nửa, trong lòng vừa thầm kinh ngạc kỳ công mượn vật truyền lực của Mạc Ý Nhàn, lại vừa thầm trách bản thân quá mức sơ suất. Nếu đối tượng của Mạc Ý Nhàn là chàng thì đêm nay chắc chắn đã thất bại thảm hại rồi! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bách quyết tâm, chỉ cần khôi phục trạng thái như trước, chàng sẽ lập tức ra tay. Giọng Mạc Ý Nhàn đã chuyển thành quái gở: “Vì sao nàng không lên tiếng? A, nhất định là toàn thân đã tê dại rồi, để ta đấm bóp cho nàng nào!”.

Tiếng ma sát giữa bàn tay và cơ thể bắt đầu vang lên.

Chẳng mấy chốc Nhu Nhu đã hổn hển: “Đừng! Đừng có động vào ta, hãy giết ta đi!”. Mạc Ý Nhàn phá lên cười dâm đãng: “Cho dù là tam trinh cửu liệt cũng không thể chịu nổi sự khêu gợi của Tiêu Dao thủ pháp, huống hồ nàng lại là một thứ hàng nát. Chỗ nào của nàng thích được nam nhân động đến nhất, còn ai biết rõ bằng ta!”.

Tiếng rên của Nhu Nhu càng lúc càng lớn, xen vào là tiếng thở hổn hển không ngừng.

Hàn Bách nổi giận lôi đình, Mạc Ý Nhàn này thật là quá bỉ ổi, song ngay lúc đó chàng liền bình tĩnh trở lại.

Mạc Ý Nhàn đang muốn hành hạ Nhu Nhu, vì thế sẽ không hạ ngay độc thủ. Chàng phải tính toán đúng thời điểm ra tay, nhất kích thành công mới có hy vọng giành phần thắng.

Một tiêu đó của Liễu Dao Chi thật không phải tầm thường. Cho đến tận bây giờ, kinh mạch nửa người của Hàn Bách vẫn còn chưa được thông suốt. Thực ra Hàn Bách không biết, nếu Liễu Dao Chi biết được chàng hồi phục nhanh chóng đến như thế, lão ta nhất định sẽ trợn mắt vì khiếp sợ.

“Toạc!”. Tiếng y phục bị xé rách vang lên.

Tiếng kêu thất thanh truyền đến. Thân người mềm mại của Nhu Nhu ngã nhào xuống đúng trên người Hàn Bách.

Nhu Nhu lại kêu lên sợ hãi, hẳn cô nương ấy đã cảm thấy dưới chăn có người.

Hàn Bách giật mình, khẽ đưa bàn tay đẩy nhẹ, Nhu Nhu từ trên chăn lăn xuống, nằm vật dưới thảm ngay bên cạnh người chàng. Hàn Bách ở trong chăn tối mịt, đương nhiên không thể nhìn thấy thân thể lõa lồ của Nhu Nhu, nhưng chỉ nghĩ qua cũng đã bị kích thích.

Từ nhỏ đến lớn, chàng chưa từng nhìn qua cơ thể bất cứ nữ nhân nào. Hoa Giải Ngữ là người đầu tiên cho chàng được mở chút tầm mắt, lúc này chuyện tơ tưởng về Nhu Nhu trong đầu cũng là điều hết sức tự nhiên.

Mạc Ý Nhàn bật cười hềnh hệch: “Tiện nhân, hãy để ta làm cho nàng dở sống dở chết trước đã rồi mới nghĩ cách để dày vò nàng, ha ha!”.

Nhu Nhu lại kêu lên thất thanh. Tiếng gió bỗng nổi lên.

Hàn Bách mừng thầm trong bụng, không dám chần chừ thêm, một tay đưa ra ngoài, áp sát vào tấm lưng trần mềm mại của Nhu Nhu, khẽ hét: “Xuất chưởng!”.

Nhu Nhu tuy đã biết trong chăn có người từ trước, song đột nhiên bị một bàn tay lạ ấn vào lưng cũng vẫn không khỏi giật mình. Một luồng nội lực ào ào như biển truyền vào thể mạch, chạy thẳng ra tay phải, lại thấy thân hình phì nộn xấu xí của Mạc Ý Nhàn đang chuẩn bị đè lên người...

Nhu Nhu nghiến răng tung mạnh một chưởng vào đúng giữa ngực Mạc Ý Nhàn. “Aaa!”.

Vang lên một tiếng kêu thảm khốc, Mạc Ý Nhàn bắn ra như chiếc lá khô, trên mặt hiện vẻ kinh hãi khó tin.

Cùng lúc đó, đống chăn vốn được gấp rất gọn gàng bỗng nhiên tung lên, giống như những đám mây dày phủ lấy người Mạc Ý Nhàn. Hàn Bách bật dậy, lăng không bay lên, hướng đến Mạc Ý Nhàn đang lúng túng trong chăn, hai tay toàn lực xuất chưởng.

Trong nháy mắt, tấm trướng tràn ngập chưởng phong, tất cả những ngọn đèn đều vụt tắt.

“Bụp!”.

Hàn Bách một chưởng đánh mạnh lên đống chăn, đáng tiếc đó lại không phải là cơ thể phì nộn của Mạc Ý Nhàn, chỉ có bàn tay béo mập của hắn tung chăn phản đòn.

Chàng kêu lên một tiếng, bay ngược trở lại, kinh mạch vốn bị thương chưa lành hẳn lập tức trở nên đau nhức tê dại. Thật may chàng đã có chút kinh nghiệm khi giao đấu với Phạm Lương Cực, khi xuất chiêu đã để lại một chút chân khí hộ thể mới không bị ngã gục.

Thật không ngờ, Mạc Ý Nhàn lại có thể phản công nhanh như vậy!

Tiếng gió vẫn vù vù trong bóng tối, Nhu Nhu nép sát một bên mạn trướng, cũng không biết hai người kia đã trao đổi bao nhiêu chiêu.

Bỗng hai âm thanh chói tai gần như cùng lúc vang lên. “Bụp!”.

Hàn Bách rơi ngược trở lại bên cạnh Nhu Nhu, không ngừng hít thở, hẳn là đang cố hội tụ nội lực.

Mạc Ý Nhàn bên kia lại không chút động tĩnh gì, thật khiến cho người ta hoàn toàn không biết ý đố tiếp theo của hắn.

Trong lòng Nhu Nhu bỗng cảm thấy ấm áp. Chàng trai này trong lúc sinh tử huyết chiến mà vẫn không quên lăn trở lại bên cạnh để bảo vệ nàng, làm sao nàng lại không cảm kích?

Tiếng gió lại rít lên.

Thân thể trần trụi của Nhu Nhu được chàng trai kia ôm chặt, lao vút về một góc khác trong trướng.

Lại chan chát tiếng ra đòn liên tiếp.

Trận huyết chiến đột nhiên dừng lại. Hai người giao chiến trong bóng tối đều không hề cất lên một tiếng.

Nhu Nhu từ nhỏ đã bị Mạc Ý Nhàn thu làm thiếp, từ trước đến giờ chưa hề tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác. Giờ khắc này, lại được một chàng trai thân hình tráng kiện tràn đầy sinh lực ôm chặt trong lòng.

Cảm giác thật là khác lạ!

Tự nhiên nàng cũng vòng tay ôm lại đối phương.

Thật đáng khen, Hàn Bách giờ đây chỉ toàn tâm quan sát mọi động tĩnh của Mạc Ý Nhàn, không mảy may động tâm trước tấm thân nữ nhân tuyệt mỹ. Chàng vừa kinh hãi vừa mừng, kinh hãi là bởi nửa người mãi vẫn chưa hồi phục, lại thêm phải bảo vệ cho cô nương Nhu Nhu, quả thật là quá mức bất lợi, song lại mừng là nội lực của Mạc Ý Nhàn hóa ra kém hẳn Phạm Lương Cực. Hắn tuy có thể ra đòn phản kích, song rõ ràng là vết thương mỗi lúc một nặng hơn, bằng không cũng chẳng cần sau mỗi lần tấn công đều phải dừng lại điều khí.

“Soạt!”.

Nhu Nhu giật thót mình, ghé sát vào tai Hàn Bách nói khẽ: “Coi chừng quạt của lão!”. Mạc Ý Nhàn giận dữ hét: “Con tiện nhân ăn trong rào ngoài!”.

Hàn Bách cố ý ra vẻ ngạc nhiên: “Cái gì! Hắn tức đến nỗi phải dùng quạt để hạ hỏa sao?”.

“Hây a!”.

Cánh cửa nhà kho bên ngoài mở toang. Ba người trong trướng đồng thời giật mình. Rốt cuộc là ai lại xông vào lúc này?

Mùi hương quen thuộc của Động Đình Hồ theo gió thổi tới.

Lãng Phiên Vân chống sào, thong dong lướt trên mặt hồ, thần thái ung dung tự tại, người ngoài không biết nhìn vào nhất định sẽ cho rằng chàng đang nổi hứng du hồ giữa đêm khuya.

Động Đình Hồ đúng là Thiên hạ đệ nhất danh hồ, diện tích trải khắp mấy tỉnh Trung nguyên, phía nam giáp tứ thủy Tương, Tư, Nguyên, Tào, phía bắc hợp với Trường Giang, nước trời bao la hòa vào làm một, sắc xanh biêng biếc, khí sắc thiên biến vạn hóa. Tìm một con thuyền giữa Động Đình Hồ cũng chẳng khác nào đi tìm một người trên sa mạc.

Thế nhưng Lãng Phiên Vân biết chàng nhất định sẽ tìm thấy đối phương, bởi vì kẻ địch cố ý dụ chàng ra đây. Cuộc đột nhập này, chúng đã sắp đặt để nhắm vào chàng.

Rõ ràng bọn chúng nắm vững nhất cử nhất động của Lãng Phiên Vân, chỉ có người thông thạo tình hình nội bộ Nộ Giao Bang mới có thể làm được như vậy.

Nhưng, những kẻ nào đó dựa vào cái gì mà dám thách thức với Lãng Phiên Vân?

Nghĩ đến đây, chàng khẽ chau mày, thử đặt mình vào vị trí đối phương để tìm hiểu những điểm yếu của mình.

Lãng Phiên Vân tuyệt nhiên không hề lo kế điệu hổ ly sơn, bởi lẽ trừ phi đích thân Bàng Ban ra tay, nếu không những Thượng Quan Ưng, Trạch Vũ Thời với sự giúp sức của Lăng Chiến Thiên vốn đủ sức để đương đầu với bất kỳ nguy hiểm nào.

Đột nhiên Lãng Phiên Vân rùng mình, nghĩ tới một người...

Tinh quang trong mắt vụt lên, chàng đưa mắt nhìn về phía xa, nơi mặt nước hồ và bầu trời đêm hòa vào làm một.

Một con thuyền lớn ba buồm đang vun vút lao đến.

Lãng Phiên Vân khẽ thở phào một tiếng, đứng thẳng lên.

Chàng thật yêu thích biết bao những tháng ngày bình yên trên Nộ Giao đảo, nhưng chàng cũng biết thực tại không cho chàng luyến tiếc thêm nữa. Lăng Nghiêm tuyệt đối không phải là nhân vật có thể xem thường, vừa xuất hiện đã giở một thủ đoạn tàn độc kinh người.

Lãng Phiên Vân vận lực vào chân. “Roạc...!”.

Chiếc thuyền nhỏ lập tức nứt toác ra, chân Lãng Phiên Vân đáp lên một tấm ván dài vỡ ra từ con thuyền, tốc độ vụt tăng, sóng nước rẽ sang hai bên.

Tấm ván lao về phía trước như một mũi tên.

Tần Mộng Dao nhìn về phía Bất Xá Đại sư, lẳng lặng nói: “Đại sư nếu muốn khiêu chiến với Ma Sư, xin hãy vượt qua thanh kiếm trong tay Mộng Dao trước đã!”.

Đám cao thủ Bạch đạo người nào người ấy hết sức ngạc nhiên. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Tần Mộng Dao nếu giữ lập trường trung lập cũng đã đủ khiến họ bất mãn rồi, huống chi lúc này nàng lại toan thay mặt Bàng Ban ứng phó với sự khiêu chiến của Bất Xa!

Chỉ có ba người trong đó là phản ứng tương đối khác.

Người thứ nhất là Vân Thưởng của Thư Hương thế gia, đôi mắt xinh đẹp hiện rõ vẻ trầm tư suy nghĩ, bàn tay thon nhỏ ấn trước ngực của tướng công là Hướng Thanh Thu, cố kiềm chế sự tức giận của gã.

Người thứ hai là Tiểu Bán đạo nhân, lão ta trước thì kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại lóe lên vẻ kính phục, hẳn đã hiểu rõ Tần Mộng Dao nguyện bất chấp thanh danh bản thân, quyết chí bảo mạng cho đám cao thủ Bạch đạo, trong đó có lão.

Người thứ ba chính là Bất Xá Đại sư. Cần phải biết rằng, triệu tập mười tám cao thủ Bạch đạo lần này phần lớn là chủ trương của Bất Xá. Một nguyên nhân trong đó là khơi dậy hùng khí của Bạch đạo các phái, hy vọng giảm bớt nguy cơ rạn nứt Liên minh do vụ huyết án ở Hàn phủ gây ra. Nào ngờ chỉ vừa xuất hiện, mười tám cao thủ hạt giống thì đã một bại một chết, khiến cho Liên minh hoàn toàn rơi vào nguy cảnh bị động. Vì thế ông ta đã đơn độc khiêu chiến với Bàng Ban, vạn nhất mà không thua thì vãn hồi được đại cục, nếu ông ta có chết cũng vẫn có thể đổi lại sự an toàn cho những cao thủ kia, bảo toàn lực lượng cho Liên minh Bạch đạo.

Đạo tâm Chủng ma đại pháp của Bàng Ban quả đúng là sâu không thể lường, đã vượt qua mọi quy luật của võ học và đạo lý của chiến tranh. Nếu cứ dại dột quần chiến thì khó tránh khỏi việc khơi dậy sát ý của lão, sẽ khiến cho Bàng Ban bất chấp nội thương mà tàn sát trùng vây. Nếu tình huống đó xảy ra, Bạch đạo sẽ chìm sâu vào trong kiếp trầm luân, mấy chục năm nữa cũng không thể phục nguyên được.

Đáng tiếc cho Bất Xá, đến khi giáp mặt với Bàng Ban mới ngộ giác ra được thực lực của con người này. Bàng Ban hiện giờ đã không còn giống như Bàng Ban bốn mươi năm trước, đã bước vào một tầng thứ khác, một cảnh giới khác, khiến cho những sách lược của đám cao thủ Bạch đạo nhằm vào lão ta phút chốc trở nên hoàn toàn vô dụng.

Trước tiếng rì rầm bất mãn của đám đông, Bàng Ban cười lớn, đi đến mũi thuyền, đứng thẳng người ngửa mặt lên nói: “Mộng Dao cô nương đúng là người duy nhất ngoài Ngôn Tĩnh Am khiến ta cảm thấy chân tay luống cuống. Nếu như ta không nể mặt cô nương, Ngôn Tĩnh Am sẽ cười ta là thiếu phong độ. Nhưng nếu ta vẫn đại khai sát giới, cô nương liệu có dùng kiếm để gặp ta không?”.

Ngoài Bất Xá và hai người kia ra, những người còn lại có mặt ở đó đều phân vân không hiểu. Tần Mộng Dao không nể mặt ai đã tiếp nhận sự khiêu chiến của Bất Xá, rõ ràng chỉ có lợi mà không hại đối với Bàng Ban, vì sao Bàng Ban lại có vẻ không hài lòng như thế? Lại còn ép Mộng Dao phải bày tỏ thái độ của mình?

Những cao thủ hạt giống ấy đều là những nhân vật tuyệt đỉnh được Bát Đại Liên Minh dốc lòng đào tạo. Trong vòng hai mươi năm Bàng Ban thoái ẩn, Bát đại phái đã vứt bỏ những hiềm khích trước đây, cho những người này một tiền lệ chưa từng có là ngoài võ công của bản môn còn được thụ giáo tâm pháp mật truyền của các phái khác, lại được đích thân các Tông sư tám phái chỉ dạy huấn luyện. Sau hai mươi năm, mười tám người đều mang trên mình sở trường của cả Bát đại phái, lòng tin đối với việc tiêu diệt Bàng Ban có thể nói là vững vàng vô cùng, nào ngờ khi thực sự giáp mặt với lão ta họ mới cảm nhận được thuật chiến tranh thượng thừa lại khó thi triển đến vậy, qua đó mới hiểu rõ điểm đáng sợ của Bàng Ban.

Chẳng trách trong cuộc đấu với Bàng Ban hai mươi năm trước, Bạch đạo tuy nhân tài vô số, vậy mà vẫn phải cam bái hạ phong.

Tần Mộng Dao khẽ than thở: “Ma Sư đừng nên ép Mộng Dao nữa!”.

Thân hình cao lớn của Bàng Ban khẽ rung lên, cúi đầu xuống chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao, thở dài: “Trời ơi! Ta cứ tưởng là Ngôn Tĩnh Am đang làm nũng với ta!”. Đoạn khẽ giậm chân, nói tiếp: “Thôi được! Đêm nay nể mặt Mộng Dao cô nương, ta tha cho chúng một lần!”.

Y phục Bàng Ban rung lên phần phật, đột nhiên bay vút lên không.

Tạ Phong nộ hét lên một tiếng, một nam một nữ bên cạnh ông ta cũng lập tức vung cao song rìu và phất trần.

Bàng Ban cười ha hả, cũng không biết dùng động tác gì đã bay đến trên đầu mấy người đó.

Lãnh Thiết Tâm, Vân Thanh và Sa Thiên Lý đứng thành một nhóm, từ lâu chưa lên tiếng, giờ cũng không khỏi thán phục khí thế của Bàng Ban, bởi nếu lão ta né tránh Tạ Phong và hai người kia thì khó tránh khỏi tạo cho người ta cảm giác hèn nhát.

Mắt xích yếu nhất trong vòng vây chính là ở ba người Lãnh Thiết Tâm, không phải bởi võ công của họ non kém, mà bởi cả ba đã sớm nhụt chí chiến đấu. Vân Thanh từng giao đấu với kẻ vô danh là Hàn Bách mà không làm gì nổi, Lãnh Thiết Tâm vừa ngầm bị thua thiệt dưới tay Phạm Lương Cực, còn Sa Thiên Lý hôm trước đã phải lẳng lặng rút lui ngay trước mặt Bàng Ban. Cả ba người này lòng tin đã mất, chiến ý cũng không còn, vì thế nếu Bàng Ban lựa chọn hướng của họ mà thoát đi, có thể nói dễ như trở bàn tay, mấy người đó lại càng rõ điều này.

Vì thế họ không thể không thán phục hành động bỏ yếu đánh mạnh của Bàng Ban! Ngược lại với ba người, Tạ Phong chớp mắt đã lâm vào thề cưỡi hổ khó xuống, trong lòng không khỏi có chút ân hận. Ông ta phản ứng lại lời khiêu chiến của Bất Xá chỉ là động cơ cá nhân, bởi vô hình chung Bất Xá qua sự khiêu chiến này đã chiếm thế cao hơn các cao thủ hạt giống khác. Giờ đây, Tạ Phong mượn cơ hội Bàng Ban rời đi mà cố ra uy ngăn cản, hòng lấy lại một chút thể diện cho bản thân.

Việc này hoàn toàn chẳng khác gì lấy bụng mình đo lòng Bàng Ban! Nguyên lai Tạ Phong đã nghĩ, đến lúc Bàng Ban thoát đi sẽ không chọn hướng của ông ta, nào ngờ thực tế đã vượt qua những gì ông ta dự tính.

Bàng Ban đã đứng phía trên đỉnh đầu Tạ Phong cách chừng một trượng.

Tạ Phong cũng là một hảo thủ hàng đầu, lập tức trấn tĩnh lại, phi thân bay lên đánh cắt mặt Bàng Ban. Hai đồng môn hai bên là ‘Thập tự phủ’ Hồng Đạt Tài và ‘Thiết nhu phất’ Trịnh Khanh Kiều cũng đồng thời lăng không, hơi chếch về phía sau một chút, làm thành ải phòng thủ thứ hai.

Nếu là giao chiến thông thường, có thể nói đội hình này là không mảy may sơ hở.

Bàng Ban cười lớn, thân người đang lao vun vút bỗng nhiên chậm lại, gần như đứng im một chỗ trên không trung.

Tạ Phong lạnh người. Đây là chuyện tuyệt đối không thể, trái ngược hoàn toàn với hình dung của con người, cũng khiến cho ông ta mất hết những tính toán tinh tường ban đầu.

Lúc này biến chiêu đã không còn kịp nữa.

Tạ Phong hét lên điên cuồng, thân pháp như bão táp thi triển đến mức cực hạn, cả người tụt nhanh xuống dưới với hy vọng có thể chạm đất rồi lại lao lên nghênh kích Bàng Ban.

Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều ở phía sau ông ta thì lại không có được công phu như thế, hai người cùng thi triển thân pháp, nháy mắt đã ở trên không ba trượng, bắt đầu rơi xuống.

Mũi chân Tạ Phong chạm đất, đang định lao lên.

Bàng Ban cười ha hả, thân hình đang chậm bỗng vụt tăng tốc, lướt qua Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều, mũi bàn chân lần lượt điểm vào đầu hai người này.

Cả hai kêu lên thất thanh, chân khí trước ngực trở nên tán loạn, rơi thẳng xuống dưới. “Vụt!”, thân hình cao lớn của Bàng Ban biến mất trong bóng đêm của rừng liễu.

Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều như hai bao cát rơi thẳng xuống đất, người nào người ấy mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ lại nếu như khi nãy mũi chân Bàng Ban chỉ cần dùng lực một chút, e rằng xương sọ của hai người đã không còn lấy một mảnh nguyên vẹn rồi.

Các cao thủ hạt giống ngoài Bất Xá ra, người nào người ấy đều tái mét mặt, trong lòng cùng dâng lên cảm giác bất lực không thể kháng cự được. Lần vây công Bàng Ban này hiển nhiên là đã thất bại thảm hại, nếu không phải lão đã nương tay, sẽ không chỉ có một người chết mà là có tới ba người!

Ánh mắt của mọi người đều hướng về con thuyền nhỏ, Tần Mộng Dao không biết đã mất tăm từ lúc nào.

Bất Xá bình tĩnh nói: “Mộng Dao cô nương nhân lúc các vị dồn sức chú ý lên người Ma Sư đã sớm đi rồi”.

Tạ Phong ngây ra tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng, giậm chân một cái quay người bỏ đi. Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều cúi đầu một lúc, rồi cũng phi thân đuổi theo.

Bất Xá chầm chậm bước đến bên cạnh ‘Xuyên Vân tiễn’ Trình Vọng, khom người ôm xác hắn lên, vẻ mặt thâm trầm, vô hỉ vô bi.

Vân Thưởng đưa tay ra nắm bàn tay đang khẽ run rẩy của phu quân, trong lòng thầm than thở. Nàng biết Hướng Thanh Thu vốn quen với cuộc sống quây quần theo kiểu xuân phong thu nguyệt, cầm kỳ thư họa, giờ đang run sợ trước viễn cảnh tàn khốc trước mắt.

Nàng thở dài, hướng về Bất Xá: “Nếu đại sư không có chỉ thị gì, phu thê tôi xin trở về Thư Hương Thế gia vậy!”.

Bất Xá làm gì không hiểu ý muốn rút lui trong cách nói của nàng. Mười tám người được triệu đến, một người đã chết, một người sống mà như chết, nếu như lại thiếu đi hai cao thủ của Thư Hương Thế gia thì sẽ chỉ còn lại có mười bốn người. Nếu những người còn lại vì vụ huyết án Hàn phủ mà tan đàn xẻ nghé thì làm sao còn có thể đối chọi lại được lực lượng do Bàng Ban cầm đầu đây?

Tiểu Bán Đạo nhân đột nhiên cười lên ha hả.

Ánh mắt của mọi người bất giác đều hướng cả vào khuôn mặt béo mập của ông ta. Vị đạo nhân luôn giữ vẻ mặt tươi cười từ lúc xuất hiện cho đến giờ nói lớn: “Các vị quả thật không việc gì phải để cho tâm ý nguội lạnh, bằng không sẽ trúng phải kế của Bàng Ban. Tuy chúng ta có chiến hữu không may bỏ mạng, nhưng so với cơ ngộ mà các vị tiền bối đã gặp phải hai mươi năm trước đây, cục diện lần này vẫn là một chiến tích huy hoàng. Có thể nói rằng trong cuộc đấu với Bàng Ban, hai mươi năm sau đã có sự chuyển biến lớn!”.

Quần hùng một phen chột dạ, lập tức nắm bắt được những huyền cơ trong lời nói của vị Đạo nhân này.

Hai mươi năm trước, Bàng Ban đã từng bị các cao thủ Bạch đạo liên thủ vây công. Rốt cuộc, ngoài Vô Tưởng Đại sư của Thiếu Lâm ra, không ai còn may mắn sống sót. Lần này mười tám cao thủ hạt giống vây công Bàng Ban, khi hưu chiến lại chỉ chết có một người, đây đúng là chuyện trước đây tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.

“Ngã Phật từ bi!”.

Một tiếng Phật hiệu vang lên, Phiệt Khả đại sư chầm chậm bước ra từ trong rừng liễu, sắc mặt trang nghiêm, chắp tay nói: “Tiểu Bán đạo huynh nói hay lắm. Bần tăng sau khi mất đi ý niệm tranh hùng, tâm ý vô ngại, thế nhưng làm kẻ đứng ngoài lại tinh tường hơn. Bần tăng đã nhận ra, sát khí của Bàng Ban vốn không ngừng tăng, sau khi Bất Xá Đại sư xuất hiện thì sát khí bắt đầu thu lại. Có thể thấy thành tích của Bất Xá Đại sư chính là đã ép cho Bàng Ban cũng phải thay đổi chủ ý”.

Bất Xá mỉm cười: “Bất Xá đâu dám lãnh công, ta thấy người mà Bàng Ban thực sự nể trọng chính là Tần Mộng Dao cô nương, vì thế ông ta mới phá lệ rời đi”.

Lãnh Thiết Tâm lạnh lùng: “Đại sư không cần phải khiêm tốn. Lần này cho dù không có Tần Mộng Dao cản trở cũng không hẳn không có khả năng giữ Bàng Ban lại. Hừm! Cổ Kiếm Trì chúng ta phải xem Ngôn Tĩnh Am sẽ ăn nói thế nào về chuyện này?”.

Vân Thanh và Sa Thiên Lý cùng gật đầu, bày tỏ đồng ý với lập trường của Lãnh Thiết Tâm đối với Tần Mộng Dao.

Vân Thưởng khẽ thở dài, chau mày: “Lãnh huynh có lẽ đã có chút hiểu lầm đối với Mộng Dao tiểu thư rồi!”.

Sa Thiên Lý cũng xen vào: “Sao mà hiểu lầm, theo ta thấy thì Ngôn Tĩnh Am và Bàng Ban đúng thật là có quan hệ không thể nói cho người ta biết, vì thế Tần Mộng Dao mới một mực đứng về phía Bàng Ban như thế”.

Vân Thưởng thầm lắc đầu than vãn, những cao thủ tự tôn tự đại này, thậm chí một Bàng Ban đã buông lơi sát ý cũng không ngăn được, lại đem thất bại quy hết lên người Tần Mộng Dao! Nàng quay sang Bất Xá: “Nếu đại sư không có lời nào khác, phu thê chúng tôi xin cáo lui”.

Hướng Thanh Thu từ trước đến giờ luôn răm rắp nghe theo người vợ xinh đẹp trí tuệ của mình, hành một lễ với Bất Xá rồi nói: “Qua trận đánh lần này, danh tiếng của Đại sư đã vang chấn thiên hạ. Nếu đại sư có thể hóa giải được vụ hung án ở Hàn phủ nữa thì việc chấn hưng Bát phái không phải là không có hy vọng. Phu thê chúng tôi xin trở về gia trang trước, chỉ cần Đại sư hiệu triệu, nhất định sẽ có mặt, tái kiến!” Nói rồi từ từ lùi về sau.

Phiệt Khả niệm một tiếng Phật hiệu, nhân cơ hội đó lui đi. Bất Xá vẫn ôm xác Trình Vọng, lặng yên không nói gì.

Vân Thanh khẽ đến bên cạnh ông, giọng quan tâm nói: “Đại sư vừa tới, vẫn chưa có cơ hội ghé qua Hàn phủ, hay bây giờ hãy đến đó dừng chân nghỉ ngơi đôi chút?”.

Bất Xá biết bà ta muốn ông sớm tới gặp Mã Tuấn Thanh để tìm đối sách ứng phó với Tạ Phong, lòng thầm gượng cười, ánh mắt đảo qua Tiểu Bán Đạo nhân, Lãnh Thiết Tâm và Sa Thiên Lý, khẽ nói: “Chúng ta còn phải tìm một người, để đòi về một văn kiện”.

Vân Thanh không hiểu vì sao mặt bỗng phát nóng, cắn răng nói: “Lão tử quỷ Phạm Lương Cực ấy lấy thứ gì không lấy lại đi lấy cắp một văn kiện quan trọng như thế!”.

Đoạn bà quay sang Bất Xá: “Chuyện này hãy để tôi lo, tôi nhất định bắt lão ta phải trả lại!”.

Chưa nói hết, mặt đã đỏ bừng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK