Mục lục
[Dịch] Phúc Vũ Phiên Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Chu Nguyên Chương tiếp kiến Hàn Bách ở một địa phương trong Hoàng Thành thâm cung có tên là “Tàng Trân Các”. Tòa Kiến trúc này chia làm bảy tầng không gian trong ngoài. Mỗi một không gian đều có chủ điện và Dực Thiên điện ở hai bên tả hữu, bày trí vô vàn những đồ vật trân quý lớn nhỏ.

Chỗ Chu Nguyên Chương chờ bọn hắn là nơi bày trí những vật dụng trang sức bằng đá và sứ. Từ những đồ sứ tinh xảo cho đến những viên gạch được làm bằng gốm đá từ thời xa xưa, muôn hình muôn vẻ khiến cho người xem muốn hoa cả mắt.

Diếp Tố Đông đưa Hàn Bách đến trước đại môn rồi giao hắn cho hai vị công công dẫn vào.

Khi Hàn Bách ở sau lưng quỳ xuống khấu đầu thì lúc này Chu Nguyên Chương vẫn còn đang say sưa ngắm hơn một trăm bản thạch ấn bày la liệt trên giá, không nhịn được mà than thở: “Loại đá cẩm thạch này vừa trong sáng lại bóng bẩy, chất sắc ôn nhã, so với đá từ trên núi cao và đá hóa thạch thì đẹp hơn một chút.”

Hàn Bách khấu đầu biểu lộ sự đồng ý.

Chu Nguyên Chương quay người lại đối diện hắn nói: “Còn không mau đứng lên.”

Hàn Bách đa tạ long ân rồi mới đứng dậy, hồi phục lại vẻ tươi tỉnh tự nhiên vốn có.

Chu Nguyên Chương vẫy tay ra dấu cho hắn theo tại phía sau, đi đến trước một cái giá bày trí đầy đá Vũ Hoa Đài nói: “Cho dù là nghệ nhân số một trên đời cũng không thể tạo ra được loại hoa văn tinh xảo giống như trên loại đá này. Cũng có thể thấy nhân lực cũng có lúc đến giới hạn, nhưng lão thiên vẫn là pháp thuật vô biên.”

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Thượng giống như trong lòng có chút tâm sự?”

Chu Nguyên Chương mỉm cười đáp: “Bị Chuyên sứ phát hiện ra rồi.” Thuận tay cầm lên một cái nghiên mực đưa cho Hàn Bách rồi bảo hắn lật ngược lại xem dưới đáy nghiên, than thở: “Khanh xem hai câu thơ được khắc ở trên này xem.

‘Tự liên đoàn phiến lãnh,

Bất cảm oán thu phong’

Dịch nghĩa: Nhung mắt Nai (Tàng Thư Viện)

Tiếc thương cánh quạt tròn lạnh lẽo

Không dám oán trách ngọn gió thu.

(Ý là từ khi ngọn gió mùa thu thổi về nên không dùng quạt, phải để quạt lạnh lẽo, vì phải hững hờ với quạt rồi tiếc thương..., dù vậy vẫn không dám oán trách thu phong...)

Bản dịch của Tuanflu

Hai câu này nằm trong 4 câu miêu tả tình cảm của người thiếp dành cho vị quân vương của mình, nàng chỉ biết trách mình phận bạc chứ không trách phu quân:

妾命由來薄,君恩豈異同?

自憐團扇冷,不敢怨秋風.

(Thiếp mệnh do lai bạc,quân ân khởi dị đồng?

Tự liên đoàn phiến lãnh,bất cảm oán thu phong.)

Dịch tạm nghĩa:

Mệnh thiếp vốn mỏng manh

Ơn vua há phân biệt

Tự xót quạt mình lạnh

Sao dám oán gió thu.

Kiến thức của Hàn Bách về thơ văn quả thực rất có hạn , nhất thời không hiểu ý tứ của hai câu thơ trên chỉ có thể gật gật gù gù tỏ ý hân thưởng cho qua chuyện.

Chu Nguyên Chương cũng không giải thích, cất bước tiến vào trong một gian khác.

Hai bên hành lang dài bày trí đầy chậu cảnh, mỗi cây mỗi vẻ tâm tư khác nhau.

Chu Nguyên Chương thuận miệng nói: “Trong nghệ thuật cây cảnh quan trọng nhất là đạt được sự tự nhiên. Có thể nhìn thấy được cái chủ yếu trong cái thứ yếu. Đó mới thực là thượng phẩm.”

Hàn Bách trong lòng chán nản, chẳng lẽ Chu Nguyên Chương công việc ngập đầu ngập cổ hôm nay triệu hắn đến chỉ để nói mấy thứ vô vị này sao?

Bước vào trong điện, hai mắt Hàn Bách đột nhiên sáng hẳn lên.

Hắn như vậy không phải nhìn thấy được đồ vật gì quý báu mà bởi vì bên trong điện có một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương đang ngồi bên chiếc trường kỷ, chuyên chú mài mực.

Từ mái tóc cho đến y phục nàng đang mặc, tất cả đều mang một vẻ đẹp tinh trí mỹ lệ, màu sắc rực rỡ chói mắt làm cho đại mỹ nhân trước mặt nổi bật như ánh dương quang sáng ngời trên bầu trời đang chiếu rọi nhân gian. Làm cho người nàng toát lên một vẻ tôn quý kiêu sa không thể với tới.

Khuôn mặt nàng tuy đoan trang mỹ lệ nhưng vẫn không ngăn nổi mị lực cùng tính hoang dã toát ra từ trong xương tủy khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị mê hoặc mà nảy sinh khát vọng có thể cùng nàng điên loan đảo phượng tận hưởng phong lưu ở trên giường.

Loại khí chất kết hợp giữa sự ưu nhã cao quý với nét hoang dã tự nhiên xuất hiện trên cùng một người này, Hàn Bách chưa từng được thấy qua ở bất kỳ một ai khác.

Cho nên chỉ cần liếc qua cũng có thể khẳng định nàng chính là một trong thập đại mỹ nhân, ái phi được Chu Nguyên Chương sủng ái nhất: Trần Quý phi.

Đồng thời cũng nghĩ đến việc Chu Nguyên Chương gọi hắn tới mục đích là muốn hắn viết phong quốc thư gửi về Cao Ly mà hắn đã cố tình trì hoãn suốt hai ngày nay.

Nhưng ông ta vì sao lại để cho mình gặp Trần Quý phi đây?

Trong chuyện này nhất định phải có thâm ý.

Trong sự lo lắng bất an, Hàn Bách theo ý của Chu Nguyên Chương ngồi xuống vị trí đối diện với Trần Quý phi.

Trên tràng kỷ đã chuẩn bị sẵn giấy bút, chỉ còn thiếu mỗi mực.

Đôi tú mâu của Trần Quý phi hoàn toàn quán chú nơi chiếc nghiên mực, giống như vẫn không biết có người ngồi xuống trước mặt nàng vậy.

Hàn bách càng thê thảm, chỉ dám nhìn tờ giấy bày ở trên tràng kỷ. Cho dù có mỹ nhân trước mặt hắn cũng không dám manh động mà tự do hân thưởng.

Chu Nguyên Chương cũng không giới thiệu hai người với nhau, chỉ khoanh tay đứng ở phía sau lưng Trần Quý phi, lẳng lặng ngắm nhìn đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp đang mài mực. Trong nhãn thần không ngừng có sự biến hóa, chìm vào trong suy nghĩ.

Trong đại điện rộng lớn chỉ vang lên tiếng của thỏi mực đều đều ma sát lên chiếc nghiên bằng đá.

Hàn Bách hiện tại hoàn toàn minh bạch vì sao Chu Nguyên Chương lại sủng ái mỹ nữ này đến như vậy. Nàng quả đúng là một vưu vật động nhân khiến cho người khác vừa gặp đã nảy sinh lòng yêu thương.

Hắn tuy không dám ngang nhiên đưa mắt nhìn nàng nhưng chỉ bằng vào những cái nhìn lén lút cùng mùi hương ngào ngạt từ trên người nàng tỏa ra cũng đủ khiến cho hắn thần hồn điên đảo rồi.

Chiếc eo nhỏ nhắn của nàng kết hợp với thân trên ưỡn thẳng làm lộ ra những đường cong dụ hoặc không thể giấu diếm, vừa mềm mại lại ẩn tàng ý chí cùng sức mạnh vô cùng, không ngừng tỏa ra sự nhiệt tình cùng dã tính khiến những người cảm thụ khó có thể dùng bất kỳ một thứ ngôn từ để miêu tả chính xác được.

Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương có lẽ so với nàng xinh đẹp hơn nhưng lại thiếu đi loại phong tình thành thục này.

Vẻ phong tình của Bạch Phương Hoa tuy có thể cùng nàng so sánh nhưng không có được loại khí chất dụ nhân khiến người ta kích thích này, mỹ sắc cũng thua kém nàng một bậc.

Trời đất!

Trên đời còn có thể có mỹ nhân thiên sinh mị cốt đến như vậy.

Nghĩ đến đây thật không thể không nảy sinh lòng hâm mộ Chu Nguyên Chương.

Trần Quý phi cuối cùng cũng đã mài xong một nghiên mực đầy. Cẩn thận đặt thỏi mực xuống, nhẹ nhàng đưa chiếc nghiên mực qua một bên rồi nhúng đôi ngọc thủ trắng muốt xinh đẹp vào trong chiếc bồn bạch ngọc chứa nước sạch đặt ở trên tràng kỷ để tẩy rửa. Tiếp đó cầm khăn đã được chuẩn bị sẵn đặt một bên từ từ lau khô tay. Vẻ mặt điềm tĩnh, một chút cũng không vì hai nam nhân đứng ở bên cạnh mà tỏ ra bất an.

Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng nói: “Quý phi có thể lui ra được rồi.”

Trần Quý phi từ từ đứng dậy, giống như ngọn cỏ chập chờn trước gió, tư thái dụ nhận đến cực điểm.

Hàn Bách chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể khiến nam nhân nghĩ đến chuyện vân vũ như nàng. Nhân lúc nàng đi qua trước mặt che khuất tầm nhìn của Chu Nguyên Chương không nhịn được mà nhìn về phía nàng.

Nào ngờ nàng cũng nhìn qua phía hắn.

Ánh mắt vừa tiếp xúc nhau, cả hai người đều như bị điện giật, sợ hãi vội vàng chuyển qua nơi khác.

Sau khi Trần Quý phi ra khỏi điện, tim Hàn Bách vẫn đập thình thịch. Trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng như lửa nhưng lại ẩn chứa niềm u oán vô tận.

Chu Nguyên Chương ngồi xuống tấm đệm mềm lúc trước Trần Quý phi vừa ngồi, lại buông tiếng thở dài.

Hàn Bách thấp giọng hỏi: “Đây là lần thứ ba Hoàng Thượng thở dài, rốt cuộc trong lòng có tâm sự gì vậy?”

Chu Nguyên Chương hội phục lại sự tỉnh táo, chậm rãi đáp; “Đại Minh ta kiến quốc đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng trải qua nguy cơ nào giống như tình thế trước mắt. Các thế lực trong ngoài trước đều bị áp chế nay lại trỗi dậy. Nếu không may, thiên hạ lại một lần nữa rơi vào cảnh loạn cục. Nhưng chỉ có điều trẫm thở dài lại không phải vì trận chiến trước mắt mà bởi Trần Quý phi.”

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Hoàng thượng không phải đã từng nói rằng nàng đối với mình là chân tình sao?”

Đôi mắt Chu Nguyên Chương lấp loáng tinh mang, cười khổ nói: “Trẫm thực sự phi thường mâu thuẫn. Một mặt rất nguyện ý tin tưởng nàng còn mặt khác lại hoài nghi nàng. Bởi vì từ trước đến nay nàng vẫn không chịu sinh hài tử cho trẫm.”

Hàn Bách ngạc nhiên nói: “Chuyện đó há có thể do nàng quyết đinh?”

Chu Nguyên Chương lần thứ tư thở dài nói: “Bề ngoài thì có vẻ như nàng giống như nữ nhân hiếm muộn. Nhưng ta hoài nghi nàng có bí pháp để tránh mang thai cho nên đã lâu vẫn chưa có hài tử.”

Hàn Bách càng cảm thấy kỳ quái nói: “Tại chốn thâm cung có chuyện gì mà không nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Thượng. Quý phi muốn dùng thuốc để tránh hoài thai cũng chỉ sợ làm không được.”

Chu Nguyên Chương lắc đầu chán nản nói: “Văn Chính ngươi có lẽ còn chưa biết, Trần Quý phi vốn không phải là nữ tử Trung Nguyên mà là Sắc Mục cao thủ tinh thông võ công được Lăng khanh gia dâng tặng để ở bên cạnh bảo hộ Trẫm nên được Trẫm nạp làm phi. Trong cung Trẫm phi tần, mỹ nữ quốc tịch gì cũng có. Chuyên sứ chắc cũng biết quý quốc cũng dâng tặng Trẫm mười mấy mỹ nữ. Chỉ có điều là không có người có thể sánh được với Trần Quý phi thôi.”

Hàn Bách thầm lau mồ hôi lạnh, may là do ông ta tự mình nói ra nếu không chỉ bằng chuyện này thôi đã đủ lộ ra sơ hở rồi, nghĩ vậy bèn vội vàng chuyển đề tài: “Hoàng Thượng nhất định trong lòng có nhiều tâm sự nếu không cũng không tiết lộ cho tiểu sứ những chuyện này.”

Chu Nguyên Chương giống như đã quên đi chuyện viết thư, lẳng lặng quan sát Hàn Bách một lúc lâu rồi mới mỉm cười nói: “Mười ngày trước khi Chuyên sứ đến kinh thành, Trẫm trong lòng lo lắng bất an không nhịn được mà đến Quỷ Vương phủ nhờ Nhược Vô huynh bốc cho một quẻ xem xem quốc vận của Đại Minh ta sẽ như thế nào.”

Hàn Bách trong lòng chấn động, mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện gì.

Chu Nguyên Chương trầm ngâm nói: “Quỷ Vương sau khi bốc quẻ, tuy bề ngoài làm như không có chuyện gì nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng. Là bằng hữu hơn bốn chục năm, huynh ấy làm sao có thể giấu nổi ta.”

Trong lời nói không giấu nổi sự nuối tiếc, khiến người khác cảm nhận được mối quan hệ phức tạp ân oán nan phân giữa ông ta cùng Quỷ Vương Hư Nhược Vô.

Hàn Bách biết rằng không nên lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Từ sau khi tình cờ gặp được người ở trong thôn Thái giám, Ma công của hắn đột nhiên đại tiến. Cho nên dù đứng trước uy thế kinh người của Chu Nguyên Chương áp bức, hắn vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo tự nhiên hơn những lần trước.

Chu Nguyên Chương tiếp tục nói: “Nhược Vô huynh chỉ nói cho Trẫm biết, trong vòng mười ngày tới sẽ có “Phúc tướng” đến kinh thành. Người này có thể mang lại cho Đại Minh phúc duyên thâm hậu, bảo trẫm cứ đừng lo lắng. Huynh ấy tuy chưa từng gạt ta, nhưng sao chỉ bằng một câu nói mà khiến Trẫm yên tâm được. Sau đó Trẫm bí mật cử người theo dõi động tĩnh của Quỷ Vương phủ, mới biết sau khi Nhược Vô huynh bốc quẻ xong lập tức phái Bạch Phương Hoa đi gặp khanh. Thế nên ta mới lệnh cho Lăng Nghiêm đi thăm dò khanh. Mãi đến hôm qua, Trẫm mới được biết Nhược Vô huynh còn có ý muốn chọn Chuyên sứ làm rể. Vị “phúc tướng” kia không cần nói cũng biết chính là Chuyên sứ. Nên Trẫm mới thực sự xem khanh như tâm phúc, ấy bởi vậy mà vì sao bốn vị phu nhân của khanh lại biến thành ba vị Trẫm đều không để ý đến.”

Hàn Bách giật mình ấp úng nói: “Chuyện đó…là…bởi vì là…”

Chu Nguyên Chương mỉm cười nói; “Nếu là người khác dám dùng bộ dạng ấy mà nói chuyện với Trẫm thì Trẫm sớm cho người lôi ra ngoài Ngọ Môn chém đầu lột da thị chúng rồi. Nhưng Trẫm có thể dễ dàng bỏ qua cho khanh bởi vì khanh thực sự là “phúc tướng”. Có khanh cùng Trẫm nói chuyện, mấy ngày nay Trẫm vui vẻ hơn trước rất nhiều.”

Hàn Bách thầm kinh hãi, không nắm bắt được câu nào của lão là thật, câu nào là giả. Cũng đoán ra được với sự tinh minh của lão, ngay cả chuyện Tần Mộng Dao rời đi cũng biết, vậy thì chẳng có lý do gì mà không nghi ngờ thân phận của mình? Nên tốt nhất khoan vội giải thích, lảng sang chuyện khác: “Vậy ngày hôm đó Hoàng Thượng vì sao lại muốn thử lòng trung thành của thần?”

Chu Nguyên Chương bật cười nói: “Đó bởi vì Trẫm muốn xem xem phúc duyên của khanh thâm hậu đén cỡ nào. Sự thật thì ngay từ đầu đến giờ Trẫm vẫn thăm dò khanh, hiện tại thì coi như khanh đã vượt qua. Nên vừa rồi Trẫm mới nói thật với khanh không cần giấu diếm. Còn có chuyện muốn nhờ khanh làm giúp Trẫm đây.”

Hàn Bách vội vàng nói: “Xin Hoàng Thượng hạ chỉ, Phác Văn Chính thần cho dù nhảy vào nước sôi lửa bóng cũng không từ.”

Chu Nguyên Chương mỉm cười nói: “Trẫm còn muốn nói rõ ràng một chút rồi mới lệnh cho khanh. Ha ha! Hiện tại ở chốn kinh thành này không có ai có thể khiến người ta chú ý đến nhiều như là Phác Văn Chính khanh đó. Có chuyện gì đừng ngại cứ thoải mái phóng tay làm đi. Đã có Trẫm đứng sau hậu thuẫn cho khanh.”

Tiếp đó lại nói: “Nhưng có hai người Văn Chính khanh cần phải cẩn thận gặp gỡ, đó là Hồ Duy Dung và Lam Ngọc. Nếu như có chuyện chẳng may thì ngay cả Trẫm cũng không thể bảo hộ cho khanh được.”

Hàn Bách tự nhiên đáp: “Chuyện đó thì Hoàng Thượng cứ yên chí, tiểu sứ đối với hai người bọn họ chỉ có ác cảm chứ không hề có chút thiện cảm nào.”

Chu Nguyên Chương bình tĩnh nói: “Vậy khanh đối với Trẫm là có thiện cảm hay ác cảm? Nói thật đi, không được gạt Trẫm!”

Hàn Bách trong lòng dâng lên xúc động, cắn răng nói: “Tiểu sứ thân đối với Hoàng Thượng thực sự là vừa kính lại vừa sợ. Kính vì khí phách hơn người và hùng tài đại lược của Hoàng Thượng. Còn sợ vì không biết đến một lúc nào đó khiến Hoàng Thượng phật ý mà mang họa vào thân. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hoàng Thượng còn lo cho sự an nguy của thiên hạ bách tính* và con dân của tệ quốc, tiểu sứ thần xin nguyện ý tận trung với Hoàng Thượng.” (Ngày Xưa Trung Quốc có quốc hiệu là Hoa Hạ. Người Trung Quốc thường dùng từ thiên hạ tỏ ý tự hào vì đất nước mình. Thiên hạ vừa chỉ bầu trời lãnh thổ của Hoa Hạ (nước TQ) vừa có nghĩa rộng bao trùm cả trời đất)

Chu Nguyên Chương gật đầu tỏ ý hài lòng với câu trả lời của Hàn Bách, đột nhiên lại tiến vào trầm tư, rồi khẽ thở dài: “Lúc Trẫm còn trẻ, tình cờ may mắn gặp được Nhược Vô huynh. Câu đầu tiên của huynh ấy nói với Trẫm là: ‘Tiểu huynh đệ! Chỉ trong vòng hai mươi năm, cả thiên hạ này là vật trong túi của cậu.’ Lúc đó Trẫm làm sao mà tin được. Khi đó Trẫm tuy đã lấy nghĩa nữ của Quách Tử Hưng là mã thị làm thê nhưng vẫn bị mấy người ghen ghét đố kỵ, nên làm việc thường không được như ý. Hây da! Mã Hoàng Hậu đối với Trẫm thực sự tình thâm nghĩa trọng, đáng tiếc là chưa được hưởng phúc làm Hoàng Hậu được mấy năm đã bỏ Trẫm mà đi. Không còn nàng, Trẫm ngay cả đối tượng để giãi bày tâm sự cũng không còn.”

Hàn Bách nổi lên sự đồng tình, chủ động nói: “Hoàng Thượng có tâm sự gì, xin đừng ngại mà nói cho tiểu sứ thần biết đi! Tiểu sứ thần tuyệt đối sẽ không hé răng với người khác nửa lời.”

Chu Nguyên Chương gật đầu mỉm cười nói: “Nhược Vô huynh rất biết nhìn người. Nếu huynh ấy đã chọn khanh làm vị hôn phu cho bảo bối Nguyệt nhi của hắn thì nhất định là người có thể tin cậy được. Ha ha! Chuyên sứ đại nhân có lẽ không biết trước đây ta đã từng đề nghị để Nguyệt nhi gả cho Duẫn làm Thái tôn phi, tương lai sẽ là Hoàng Hậu của Đại Minh nhưng bị Nhược Vô huynh thẳng thắn cự tuyệt. Nói khanh không phải là phúc tướng thì ai mới là phúc tướng đây?”

Hàn Bách cảm thấy vô cùng khó xử, không biết phải nói gì.

Chu Nguyên Chương cười khổ nói: “Được rồi! Viết thư đi thôi!”

oOo

Trong một khu trạch viện ở phía Đông Thường Đức phủ, Chân phu nhân cùng một nhóm cao thủ tập trung quanh chiếc bàn tròn, đang cùng nhau xem một tấm địa đồ được chế tác rất tinh xảo bày ra ở trên bàn.

Liễu Diêu Chi và Ưng Phi cũng tham dự. Còn có thêm Sắc Mục đầu đà và hai gã cao thủ Sắc Mục khác lần đầu mới xuất hiện.

Hai người này đều là những cao nhân đương đại trong chốn võ lâm Sắc Mục. Ở trong bộ tộc còn có tiếng tăm hơn cả Sắc Mục đầu đà. Danh tiếng bọn họ chỉ thua mỗi Sắc Mục đệ nhất cao thủ là “Hoàng Lang” Nhâm Bích mà thôi.

Niên kỷ ước chừng khoảng bốn mươi, thân hình thấp bé nhưng vạm vỡ, trên khuôn mặt dữ tợn có một vết sẹo dài càng tăng thêm phần khủng bố chính là “Hấp Huyết Sản” Bình Đông. Ngoại hiệu đáng sợ này được người ta đặt cho hắn là vì sau mỗi lần giao thủ giết địch hắn ta đều uống máu của kẻ thù. Tại một dải sông Khắc Lỗ Luân ở vực ngoại, không ai nghe tiếng hắn mà không biến sắc.

Tên còn lại là “Sơn Sư” Cáp Thứ Ôn, chuyên dùng song mâu. Thần hình cao lớn hùng vĩ, so với người cao lớn như Ưng Phi còn muốn cao hơn nửa cái đầu. Trên chiến trường địch nhân vừa thấy hắn xuất hiện đã bị dọa mất mật mà bỏ chạy, là mãnh tướng vô địch ở miền Tái ngoại. Bộ dạng của hắn phối với mái tóc đỏ bờm xờm trông cũng có vài phần giống với đầu của một con ác sư.

Bọn họ vừa mới đặt chân đến Trung Nguyên, cùng bọn Sắc Mục đầu đà đến sớm hơn nửa tháng hội họp, thống nhất cùng nhau phù trợ Mông nhân để đối phó với địch nhân chung là Chu Nguyên Chương.

Một đoàn cao thủ cô ngạo bất quần đến từ các bộ tộc khác nhau này chịu nghe theo sự điều động của Phương Dạ Vũ mà ra sức bán mệnh là bởi vì một mặt dư uy của một Đại Mông tung hoàng ngang dọc khắp Á Âu vẫn còn tồn tại, quan trọng hơn là vì Phương Dạ Vũ là người được Bàng Ban lựa chọn.

Đối với bọn họ mà nói, Bàng ban không phải là người mà là thần.

Với võ công và tài trí của Chân phu nhân, sớm đã vang dang Vực ngoại. Cho nên để nàng lãnh đạo quần hùng, cũng không có một người thứ hai lên tiếng dị nghị.

Cho nên mới tồn tại hôn ước mang đậm sắc màu chính trị cũng như là phần thưởng cho việc lật đổ Đại Minh giữa nàng và Phương Dạ Vũ.

Lúc này chúng nhân đều đang tập trung lắng nghe vị mỹ nữ tâm ngoan thủ lạt này dùng thứ thanh âm ngọt ngào đầy sức lôi cuốn phân tích hình thế địch ta.

Chân phu nhân lúc này vừa nói xong hình thế các bang phái lớn nhỏ cùng các thế lực quan phủ ở trong Thường Đức phủ, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Hiện tại tình thế của võ lâm Trung Nguyên có sự biến hóa phi thường vi diệu. Chu Nguyên Chương cùng các môn phái Bạch đạo như ngầm có hiệp định với nhau. Đó chính là việc người trong đại bang tiểu phái trong Bát Phái đều không được nhúng tay vào vòng đấu tranh giữa chúng ta và Nộ Giao Bang. Chỉ có Đan Thanh phái là một ngoại lệ, nhưng hiện tại nguyên khí của Đan Thanh phái bị hao tổn nghiêm trọng chính là lời cảnh cáo với các bang phái khác. Mặt khác những bang hội Hắc Đạo cũng đang xem xét tình thế. Chỉ cần uy vọng của chúng ta tăng cao bọn họ sẽ quy hàng phục tùng mệnh lệnh chúng ta, hi vọng có thể quay lại cục diện quần hùng cát cứ như đầu thời Minh để không bị Chu Nguyên Chương lần lượt ra tay đối phó. Hoàng Hà Bang chính là một minh chứng điển hình.”

Hoa Trát Ngao mỉm cười nói: “Hiện tại Hoàng Hà Bang chủ Lam Thiên Vân đang vô cùng đắc chí quay về tổng đàn cũ để triệu tập nhân mã, chuẩn bị tiếp quản địa bàn cùng với hoạt động buôn bán muối của Nộ Giao Bang ở Trường Giang và Động Đình hồ làm cứ địa. Nhân cơ hội đó nhổ đi gốc rễ của Nộ Giao Bang. Thật kỳ quái là Hồ Tiết chỉ ngồi yên mà không đả động gì đến việc này.”

Liêu Diêu Chi là người nắm rõ nhất chuyện ở Trung Nguyên, mỉm cười nói: “Lam Thiên Vân tuy không thừa nhận nhưng ta xem ra hắn và Hồ Tiết sớm đã có câu kết. Việc này cũng cho thấy rõ tâm mưu phản của Hồ Duy Dung, không phải là đến hôm nay mới bắt đầu.”

Sắc Mục cao thủ “Hấp Huyết Sản” Bình Đông vừa mới chân ướt chân ráo đến Thường Đức phủ nên vẫn chưa nắm được tình thế, ngạc nhiên hỏi: “Với sự tinh minh của Chu Nguyên Chương, làm sao có thể để Hồ Duy Dung lộng hành ngang ngược như vậy chứ?”

Ưng Phi cười thần bí nói: “Việc đó chỉ trách Chu Nguyên Chương mà thôi. Có Quỷ Vương phủ cao thủ như mây mà không biết lợi dụng, lại đi lấy Hán vệ làm tai mắt. Làm sao có thể biết được chân tướng sự việc.”

Tất cả chúng nhân đều bật cười ha hả.

Chân phu nhân nghiêm túc nói: “Đừng có xem thường Chu Nguyên Chương. Lão ta cũng ma mãnh như quỷ. Chúng ta lợi dụng lão, lão cũng đang lợi dụng lại chúng ta. Hừ! Bất quá lão nghe lời của một đam hủ nho chỉ biết giảng đạo đức lễ giáo không rõ hiện thực mà lập Duẫn lên làm Hoàng Thái tôn. Thật là một sai lầm rất lớn, nhưng lại là chuyện rất có lợi có chúng ta. Hiện tại nếu Tiểu Ma Sư cùng Lý lão có thể hành thích Chu Nguyên Chương thành công, Minh Thất lập tức sẽ bị chia năm xẻ bảy. Cơ hội thành công của chúng ta lại càng tăng lên.”

Chúng nhân đều lộ vẻ hưng phấn. Tự khi Đại Minh khai quốc đến nay, dân tộc bọn họ mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng, chỉ sợ Minh quân hung tàn kéo đến cướp bóc gian dâm, giết người diệt tộc. Cho đến giờ phút này, bọn họ mới được nhìn thấy chút ánh sáng le lói cho tương lai của bộ tộc mình.

Chân phu nhân nói: “Việc cấp bách trước mắt đó là trừ đi hạt sạn Nộ Giao Bang. Hình thế hiện tại cũng rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta có thể tìm được sào huyệt bí mật của Càn La tại Thường Đức phủ, lập tức dùng thế lôi đình một trận quét sạch Càn La cùng bọn thủ hạ tàn dư của hắn. Nếu như vậy, dư nghiệt Nộ Giao Bang sẽ trở thành đám tốt tàn bị cô lập. Còn Lăng Chiến Thiên và Thương Quan Ưng hiện tại giống như cá đang giãy dụa trong lưới, sớm muộn gì cũng bị giết. Chỉ riêng nhóm Đồ Giao tiểu tổ của Triển Vũ cũng đủ khiến bọn chúng đối phó không nổi rồi.”

Ưng Phi chen vào nói: “Hàn Bích Thúy hiện tại đang bí mật trên đường quay về Trường Sa. Phu nhân có nên phái người bắt giữ nàng, như vậy sẽ nhất cử lưỡng tiện.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Chân phu nhân phát lạnh nói: “Hiện tại tuyệt đối không được động đến nàng. Chỉ cần nàng ở Trường Sa, chúng ta sẽ dùng nàng làm cản trở tay chân Thích Trường Chinh, từ đó nắm bắt được hành tung của hắn. Người này võ công mỗi ngày đột phi mãnh tiến, lại quỷ kế khôn lường, nói không chừng có thể trở thành một Lãng Phiên Vân thứ hai. Cho nên lưu Hàn Bích Thúy lại để làm vướng tay vướng chân hắn mới là thượng sách. Huống hồ với tình thế chúng ta hiện tại tuyệt đối không nên phân thần để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó.”

Ưng Phi thở dài một hơi. Biết Chân phu nhân thầm mắng hắn háo sắc ảnh hưởng đến công việc. Bất quá là do mình làm sai nên cũng không lên tiếng phản đối.

Chân phu nhân đột nhiên lại mỉm cười ngọt ngào với hắn: “Bên cạnh Càn La không phải còn một mỹ nhân là Hộng Tụ sao? Ưng Phi ngươi cần phải cố gắng lên mới được.” Quay đầu qua những người khác nói: “Càn La có lẽ cũng đã liên lạc được với bọn Địch Vũ Thời rồi. Cho dù hắn có trốn không ra đi nữa, chỉ khư khư một cái phủ huyện có hơn hai mươi vạn người, hắn có thể trốn được ở chỗ nào. Các vị trước tiên hãy theo những a hoàn do Tố Thiên huấn luyện đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một lúc. Chờ có tin tức chúng ta sẽ lập tức hành động, để xem Càn La có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?”

Chúng nhân đều hô lên như sấm rồi tự động thối lui.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người Ưng Phi cùng với Chân phu nhân.

Ưng Phi than thở nói: “Phu nhân trách rất hay. Ta tự biết mình tính háo sắc khó sửa nhưng ta vẫn không hiểu sao nàng lại bỏ qua cho Cốc Tư Tiên, để mặc nàng ta đến kinh sư?”

Chân phu nhân liếc hắn một cái rồi nhẹ nhàng cười nói: “Không phải sắc tâm của Ưng Phi huynh đối với Tố Thiện khống chế rất tốt ư? Vì sao từ sau khi Thủy Như Tinh đem lòng yêu Thích Trường Chinh thì tài trí của huynh lại không hồi phục được như trước kia. Tố Thiện để cho Cốc Tư Tiên đi, một mặt là muốn tách Phong Hành Liệt ra khỏi đam Nộ Giao Bang còn mặt khác không muốn động tới những bậc cao thủ bất thế như Song Tu phu nhân và Bất Xá. Cũng để cho “Hoa Tiên” Niên Liên Đan trong lòng có chút cố kỵ, không thể không toàn lực trợ giúp Tiểu Ma Sư. Đạo lý giản đơn như vậy, huynh cũng nhìn không ra ư?”

Ưng Phi chấn động nói: “Thụ giáo rồi!”

Chân phu nhân đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Huynh tốt nhất đừng có động đến Nhã Hàn Thanh. Nàng là người của Quảng Ứng Thành. Nếu có gan thì đến bồi tiếp Tố Thiện đi!” Tiếp đó thản nhiên cười, xoay người rời khỏi.

Ưng Phi thở dài một tiếng, chán nản ngã phịch xuống ghế.

Hắn đột nhiên rất muốn đến kinh sư. Chỉ cần có thể rời khỏi mỹ nữ dụ nhân này, chuyện gì hắn cũng dám làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK