Tác giả : Thần Đông
Dịch : bachthao82
“Tiểu Bạch, cảm giác thế nào hả?”
“Cảnh sắc nơi đây thật tuyệt đẹp, yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy rất sảng khoái”
Huyên Huyên nói “ Không sai, cuộc sống bình đạm ở đâu cũng rất đẹp. Xem ra ngươi cũng biết thưởng thức đó”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Nhìn khung cảnh hài hào điềm đạm thế này thật khiến cho người ta thấy thư giãn, ẩn bên trong đó như có một cảm giác xuất thế. Tuy nhiên đẹp thì có đẹp nhưng về lâu dài lại làm cho ngườ ta mất đi ý chí anh hung. Những cảnh đẹp như thế này thật là khó gặp.”
Huyên Huyên nói “ Nguơi sai rồi.. Cảnh đẹp như thế này nơi đâu cũng thấy chỉ là ngươi không chú ý đến thôi.Ngươi nghĩ cảnh đẹp vậy sẽ làm giảm đi ý anh hung sao? Ta thì khogn6 tin như vậy. Cảnh đẹp ở đây có thể giao hòa với tinh thần con người, khiến cho tinh thần cảnh giới của ngươi được đề thăng, làm cho người có thể cảm ứng mọi vật. Nếu như vận dụng vào võ học thì thành tựu nhất định không ít”
Độc Cô Bại Thiên nghe xong chợt động dung, Hắn lúc này mới minh bạch là tại sao Huyên Huyên tuổi còn nhỏ mà lại có lấy một thân võ công kinh thế hãi tục đến như vậy. Có thành tựu như vậy không phải ngẫu nhiên mà do nàng ta có một trí tuệ rất cao, một tình cảm thoáng đạt, nhìn vấn đề sâu xa hơn người khác rất nhiều, lúc luyện võ đương nhiên chỉ tốn nửa công sức. Thật đúng là một tiểu nha đầu thiên tư cao tuyệt.
“Nàng nói không sai. Có thể nhìn ra đạo lý trong cuộc sống bình đạm hay không phải xem mình có ngô được hay không thôi”
Lần này tới phiên Huyên Huyên động dung”Cái tên Tiểu Bạch thối tha này. Không ngờ hắn lại có thể kiến giải như vậy. Ta vẫn nghĩ rằng ngươi vào giang hồ để tranh giành danh lợi. Nhưng từ lúc ngươi có ý nghĩ như vậy thì lúc trước ta đã nghĩ sai về ngươi……………………………
Độc Cô Bại Thiên nói “ Không sai. Cuộc sống vốn là một trải nghiệm. Ta bây giờ đã hiểu vì sao võ công nàng lại cao cường như vậy. Nàng trong cuộc sống hàng ngày để có thể thử nghiệm võ công của nàng”
Huyên Huyên nói “ Ngươi nói không sai. Võ công của ta đa phần đến từ sinh hoạt hàng ngày. Trong bình phàm ẩn chưa cái bất phàm, đặc biệt là đối tinh thần tu vi thì lại càng có ích.”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Lần nói chuyện này ta thu được rất nhiều lợi ích”
Huyên Huyên nói “ Kỳ thật võ c ông của ta thật khó mà thăng tiến được nữa. Nhưng lần nói chuyện này ucng4 làm ta hiểu ra rất nhiều. Thật sự phải đa tạ ngươi”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Muốn cảm ơn ta, lại đây, cúi người gọi ta một tiếng huynh đi” Cái bổn tính vô lại rõ ràng là không hề mất đi
Huyên Huyên thở dài nói “ Lần này giang hồ thật sự là bất hạnh. Trong giang hồ đã có không ít tên vô sỉ rồi. Nếu như quả ngươi vào giang hồ, một ngày nào đó ngươi trở thành “ tiểu nhân đắc chí”, đột nhiên trở nên lợi hại thì không biết giang hồ khi đó sẽ trở thành như thế nào. Hãy nhớ kỹ là trong trường hợp đó ông trời sẽ kêu tat hay trời hành đạo đó.”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Uy, cái gì mà thế thiên hành đạo. Huyên Huyên, nàng không nói chơi chứ. Ta là ông trời, không, tiểu thiên thiên là em tốt của ta. Chuyện hai anh em ta không cần nàng phải quan tâm”
“Ha, ha…..”Huyên Huyên cười ầm lên “ Độc Cô Bại Thiên, ta thật sự khâm phục ngươi. Lời nói vô sỉ vậy mà ngươi cũng nói ra được”
“Vô sỉ cái gì?Hắn tên tiểu thiên thiên. Ta tên Bại Thiên. Ngươi xem xem không lẽ bọn ta không có quan hệ gì sao”
“Lắm mồm”
Hai người vừa nói vừa cười
“Huyên Huyên, ta có chuyện muốn hỏi nàng. Những diện cụ này là do ai làm ra vậy, sao lại có thể tinh xảo như thế? Nếu như rơi vào tay kẻ xấu thì chẳng phải là rất nguy hại sao?”
Huyên Huyên nói “ Ngươi an tâm. Vị tiền bối chế tạo ra diện cụ này không còn ở nhân thế nữa. Diện cụ này ông ta chỉ làm có bảy cái, tất cả đều nằm trong tay ta tuyệt không thể gây nguy hại cho giang hồ được. Chỉ sợ rằng tên xú tiểu tử nhà ngươi lợi dụng diện cụ trong tay để gậy tai họa thôi”
“Ta Độc Cô Bại Thiên xin thề tuyệt đối không lợi dụng diện cụ gây hại cho giang hồ”
Huyên Huyên nói “ Kỳ thật diện cụ này không thể gây uy hiếp nào cho cao thủ chân chánh được. Mỗi một người đều có khí tức đặc biệt. Chỉ cần công lực đạt cảnh giới vương cấp thì chỉ với một diện cụ nho nhỏ này làm sao có thể qua mắt bọn họ chứ”
“Oh, cao thủ vương cấp lợi hại vậy sao. Thật khiến cho người ta thấy ngưỡng mộ.”
Hai người nói chuyện rất cao hứng, bất tri bất giác đến tận khi trăng đã lên cao. Lúc này cả hai mới cảm thấy đói bụng. Từ trưa đến giờ cả hai vẫn chưa ăn cái gì.
Độc Cô Bại Thiên lấy rượu thị từ trong thuyền ra, để lên một tấm phản. Hai người vừa ăn uống, vừa ngắm trăng trò chuyện thật rất thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Bại Thiên tỉnh lại cảm thấy ngực mình có một mùi thơm. Hé mắt ra nhìn thì thấy Huyên Huyên đang ôm lấy mình. Không thể nào, không lẽ suốt đêm ngủ như vậy. Hắn tức thì cảm thấy máu huyết trong người chảy mạnh. Ai ngờ vừa mới mở mắt ra đã thấy một tình cảnh lãng mạn thế này. Bất quá hắn không hề dám hành động gì. Tiểu ma nữ này đáng sợ như thế nào ai cũng biết rồi. Mới nghĩ tới đó hắn đã thấy kinh hãi. Ai mà biết khi tiểu ma nữ tỉnh lại sẽ phát cuồng thế nào chứ. Nhưng có một điểm hắn không sợ đó là hắn vẫn nằm tại chỗ mà hắn ngồi hôm qua. Nhất định là do tiểu ma nữ chạy tới bên cạnh hắn, nhất định là khi tiểu ma nữ lúc ngủ đã không nằm yên quay tới quay lui . Hắn thật không dám loạn động sợ làm tiểu ma nữ tỉnh giấc thì còn hiểu lầm sâu hơn, đành phải nhắm mắt giả bộ đang ngủ.
Mãi một lúc sau, Huyên Huyên tỉnh dậy, “A……” tức thì kêu lên thất thanh
Tai của Độc Cô Bại Thiên như muốn on gong nhưng hắn vẫn phải gải bộ đang ngủ.
Huyên Huyên từ ngực của Độc Cô Bại Thiên thoát ra, trước tiên kiểm tra lại y phục của mình thấy cả người không có gì khác lạ liền thở nẹh một hơi. Sau đó nộ khí trùng trùng rút bảo kiếm ra muốn chém Độc Cô Bại Thiên. . Nhưng khi thấy hắn vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh lại, trong lòng cảm thấy giận dữ cho rằng nếu chém lúc hắn đang ngủ như vậy thì quá tiện nghi cho hắn
Nghĩ vậy liền giơ chân đá cho hắn một cái. Độc Cô Bại Thiên kêu” aid a” một tiếng rồi “tỉnh” lại.
“Huyên Huyên nàng làm sao thế. Nàng không bị mộng du đó chứ. Tối qua nàng ngủ không yên chút nào, một chút thì đám ta một quyền, một lát thì lại đá ta một cước thậm chí chút nữa còn ngã cả xuống sông. May mắn là nhờ ta giữ nàng lại rồi chăm sóc nàng tới hơn nửa đêm mới ngủ được. Nàng sao thế? Nàng bị mộng du à?”
Huyên Huyên bán tín bán nghi. Hồi nãy hai người ôm nhau nhưng thật sự lại ở bên chỗ của Độc Cô Bại Thiên. Huyên Huyên tự nhủ “ Không lẽ chính bản thân mình lăn qua bên đó. Xem ra tên tiểu tử này không hề hay biết chuyện hồi nãy, tốt nhất không nên đề cập tới còn hơn.
“Độc Cô Bại Thiên, hồi nãy ta đá ngươi chẳng có nguyên do gì hết. Chỉ là nhìn thấy ngươi không thuận mắt nên muốn đánh ngươi thôi”
Độc Cô Bại Thiên ra vẻ oan uổng” Cái gì? Huyên Huyên, sao nàng có thể không nói chút đạo lý vậy được. Ta với nàng dù gì cũng là hảo bằng hữu, nàng sao có thể đối xử với ta như vậy chứ”
Huyên Huyên nói “ Hảo bằng hữu chính là chia xẻ vui buồn cùng đối phương. Ta hiện tại không vui. Vì vậy ngươi phải để cho ta đánh ngươi”
“Được, được, nàng nói nàng không vui thì nàng cứ đánh ta đi. Ai bảo ta là bằng hữu tốt của àng cơ chứ. Ai “ Gặp người không quen” mà”
Huyên Huyên nói “ Tốt”
“Binh Binh Bốp Bốp” liền đánh Độc Cô Bại Thiên một trận
Độc Cô Bại Thiên mặc dù kêu đau nhưng trong tâm cảm thấy rất may mắn. Nếu không phải hắn nhanh trí thì khẳng định bây giờ không phải là nắm đám mà đã là bảo kiếm rồi.
Huyên Huyên đánh hắn xong liền đứng dậy nói “ Đánh cho ngươi biết, ao kêu dám bảo ta bị mộng du. Ta không hề mắc chứng bệnh đó. Chỉ là lúc ngủ thì có một vài cử động thôi” Vừa nói vừa có chút lúng túng
Độc Cô Bại Thiên thầm nói “ Nàng cũng biết mình ngủ hay cựa quậy ư? Nàng mà cũng biết lúng túng xấu hổ ư? Kể cũng hay thật, nữ nhân ai khi ngủ cũng đều rất dễ thương. Mà nói đi thì cũng nói lại, nàng có cựa quậy gì đi nữa thì cũng không thể so được với ta. Nghĩ tới đây Độc Cô Bại Thiên chợt giật mình. Không lẽ khi ta ngủ cựa quậy lung tung, lăn qua bên đó ôm lấy cô ta rồi lại lăn trở về. Căn cứ theo những “kinh nghiệm” hồi xưa thì tình huống đó dám có khả năng lắm. Xem ra trận đòn hồi nãy bị đánh cũng không hề oan chút nào.
Miệng của hắn thì nói “ Đúng rồi, nàng không hề bị mông du,chỉ là lúc ngủ thì hơi có ít “động tác” thôi”
“Ngươi còn nói?”
“Được rồi, ta không nói nữa”
Mặt trời bắt đầu ló dạng ở hướng đông phát ra ngàn tia nắng rực rỡ , rạng rỡ như một đứa bé đang mỉm cười. Những con cá trong dòng sông như cảm nhận được ngày mới đã đến bơi lượn tung tăng dưới nước. Thỉnh thoảng lại có một con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước mang theo một vệt nước dài càng làm tăng thêm sức sống cho buổi binh minh. Hai bên bờ hoa lá cỏ cây tỏa hương cùng với mùi đất khiến cho lòng người chợt cảm thấy thanh thản, nhẹ nhỏm.
Độc Cô Bại Thiên hít sâu lấy một hơi không khí trong lành nói “ Huyên Huyên, nàng phải đi thật sao?”
“Không sai. Ta phải đi đến Bái Nguyệt đế quốc. Hiện tại ở đây xuống thuyền là được rồi”
Độc Cô Bại Thiên nói” Chúng ta khi nào có thể gặp lại chứ?”
Huyên Huyên nói “ Có duyên thì sẽ gặp thôi”
Độc Cô Bại Thiên kích động” Ta thật không tin vào cái duyên phận gì đó. Nếu như nàng không tới tìm ta thì ta biết nàng ở nơi nào chứ. Chúng ta sao có thể gặp được? Hay là nàng nói nhà của nàng ở đâu đi? Ta sau này nhất định tới tìm nàng”
Huyên Huyên cười thật tươi , rạng rỡ như ánh sáng hướng đông đẹp đến mê người “ Tiểu tử ngốc, như vậy không tốt sao? Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại mà”
“Thật không? Nàng không nói đùa đấy chứ?”
Huyên Huyên cười “ Lần này ta không gạt ngươi đâu. Ngươi thật sự rất ngoan. Ta nhất định còn phải tim đến ngươi để đùa giỡn lần nữa”
Độc Cô Bại Thiên trợn mắt “ Ta ngoan? Lần ly biệt này nàng không hề có chút cảm giác thất lạc, mất mát mà chỉ có cảm giác muốn chơi đùa thôi sao? Trời ạ! Uổng cho ta coi nàng như hảo bằng hữu vậy mà nàng lại đối xử với ta như vậy. Ôi trời….”
“Được rồi, không đùa nữa. Còn có một nơi rất đặc biệt so với cung điện ở dưới đất không khác bao nhiêu. Lần tới ta dẫn ngươi đi cùng. Bất quá ngươi phải luyện võ công cho tốt, đừng làm ta thất vọng đó”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Nhất ngôn vi định. Nàng nhất định phải tới tìm ta đó”
“nhất ngôn vi định.”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Chúng ta đã trở thành hảo bằng hữu nhưng nàng vẫn chưa cho ta thấy dung mạo thật của nàng, Không lẽ nàng…..”
Huyên Huyên cười khúc khích “ Ta rất xấu. Vì vậy phải dùng mặt nạ để gặp người khác”
“Ta không tin?”
Huyên Huyên cười “ Ngươi tin hay không cũng được”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Bất luận nàng xấu thế nào, thân làm bằng hữu như ta không hề tị hiềm chuyện đó. Nàng có thể cho ta nhìn qua được không”
Huyên Huyên cười “ Đáng tiếc là ta lại tị hiềm ngươi, hi hi…”
“Nàng thật không cho ta nhìn? SĐúng không?”
Huyên Huyên cười “ Đừng nói lời thừa nữa. Mau đưa thuyên vào bờ đi. Ta phải đi rồi”
Độc Cô Bại Thiên liền đưa thuyền vào bờ, Huyên Huyên tung người nhảy lên trên”
“Huyên Huyên, nàng phải đi rồi, chúng ta có nên rời lệ ly biệt không? Hoặc giả hôn tạm biệt cũng được”
“Rơi lệ ly biệt đi” Nói xong liền vung tay đánh một chưởng cách không xuống nước khiến cho một vùng nước không lồ văng lên trùm khắp người Độc Cô Bại Thiên khiến hắn toàn thân như một con gà dính mưa
Huyên Huyên vừa quay người bay đi, vừa nói lớn “ Cám ơn Tiểu Bạch, ta thật sự rất cảm động. Không ngờ người lại rơi lệ như mưa để tiễn ta”
Độc Cô Bại Thiên thật thấy khó chịu
Mắt thấy Huyên Huyên gần biến mất đằng xa, Độc Cô Bại Thiên hét lớn “ Huyên Huyên, tối qua than thể của nàng thơm lắm”
Huyên Huyên tức thì bay trở lại như bay. Độc Cô bại Thiên vội đưa thuên ra giữa sông. Cũng may tại đây khúc sông này đủ rộng, không lo Huyên Huyên có thê bay tới
Lần này tới lượt Độc Cô Bại Thiên cười hi hi nhìn. Huyên Huyên xấu hổ, tay rút bảo kiếm đứng trên bờ sông đưa mắt giận dữ nhìn hắn.
“ Ha ha, Huyên Huyên, nàng thật nhiệt tình ! Đưa ta ngàn dặm cũng phải từ biệt thôi. Được rồi, nàng quay trở lại đi”
“Tiểu Bạch đáng chết, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Độc Cô Bại Thiên cười lớn “ Ý gì à? Ha ha, nàng thật muốn ta nói ra sao?”
“Ngươi nói”
“Nửa đêm hôm qua , không biết ai nằm trong lòng ta, ngủ thật là dễ thương. Để rồi sáng sớm hôm nay ai đó lấy oán giả ân đánh ta một trận”
“A, Ngươi biết hết sao”
Độc Cô Bại Thiên nói “ Buồn cười. Ta làm sao mà không biết chứ”
Huyên Huyên xấu hổ cứ liên tục dậm chân xuống đất “ Độc Cô Bại Thiên, ngươi là tên vô lại. Ta phải giết ngươi. Nhất định giữa đêm đó ngươi tâm tà bất chánh, ngươi….”
“Độc Cô Bại Thiên nói “ Tiểu nha đầu, nàng đừng có đổ oan người tốt. Nàng giống hệt như một tiểu ma nữ, ai mà dám chọc nàng chứ? Đương nhiên là có sự thật là hai chúng ta khi ngủ đều lăn qua lăn lại, ai đúng ai sai thực ế không thể phân biệt được, đúng không?”
Huyên Huyên đứng trên bờ sông không có cách gì. Con thuyền bây giờ cách nàng tới tám trượng. Với tuyệt thế khinh công của nàng cũng chỉ tối đa bay được bảy trượng, căn bản không thể nhảy lên trên thuyền.
Nhìn thấy thuyền càng ngày càng rời xa, Huyên Huyên nói “ Độc Cô Bại Thiên, ngươi nghe cho rõ đây. Lần sau mà để ta gặp được ngươi, ta nhất định sẽ đánh ngươi gãy hết răng thì thôi”
Độc Cô Bại Thiên cười lớn “ Huyên Huyên, ta đợi nàng. Nàng muốn gả cho ai thì không thể là người khác mà nhât21 định phải gả cho ta”
“Độc Cô Bại Thiên, ta không tha cho ngươi….”
Độc Cô Bại Thiên chỉ cười lớn
Độc Cô Bại Thiên cuối cùng cũng chia tay Huyên Huyên nhưng trong nội tâm hắn cảm thấy mất mát rất lớn. Lúc này mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ nhưng trong lòng hắn tràn đầy nỗi thương cảm. Thời tiết mặc dù đang giữa mùa hạ nhưng nội tâm hắn thì như đang là mùa thu vậy.
Thu phong thanh thu nguyệt minh
Lạc diệp tụ hoàn tán
Hàn nha tê phục kinh
Tương kiến tương thức tri hà nhật
Thử tình thử cảnh nan vi tình
Hắn hiện tại đột nhiên phát hiện ra mình không còn trách Tư Đồ Minh Nguyệt nữa. Tình cảm đúng là không thể khống chế, như hắn hiện tại cũng đã trải qua.
Độc Cô Bại Thiên ngớ người ra một lúc rồi bật cười, tự nghĩ bản than mình sao lại như vậy, bỗng nhiên lại đa sầu đa cảm. Đây chẳng phải là tạm thời chia tay thôi sao. Nam nhi chí tại bốn phương, sao có thể ưu sầu đa cảm như nữ nhi được. Nghĩ như vậy, trong tâm hắn dần bình tĩnh trở lại.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK