• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Bại Thiên thầm mắng:
- Đồ quỷ cái! Thật tức chết ! Ngươi nghĩ ta không có chân chắc, ngươi đuổi đi, khinh công của ta tuyệt đối hơn ngươi.
Ở trong núi khổ tu một tháng, Độc Cô Bại Thiên tự hào nhất về khinh công của mình. Chủ yếu là hắn đối với võ công của mình không lấy làm tin tưởng lắm nên phải luyện môn võ bảo mệnh tuyệt hảo này. Nhưng khinh công của cô gái cũng không kém hắn bao nhiêu. Thủy chung vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định so với hắn. Cứ như vậy vô hình tạo cho Bại Thiên một cảm giác áp bức, dưới chân như mọc cánh, chạy như bay.
Trên đường, mọi người chỉ cảm giác được hai trận gió mát thổi qua, căn bản là không thấy rõ bóng người. Càng chạy Độc Cô Bại Thiên càng thấy kinh ngạc, chạy không thoát, đánh cũng không lại, thật sự là rất khó chịu. Hai người rốt cuộc chạy tới một nơi hoang dã không bóng người, Độc Cô Bại Thiên thân hình chợt dừng lại, hơi thở nặng nhọc :
- Hô …. Hô…mỹ nhân, ngươi không mệt sao?
Mỹ nữ sắc mặt cũng ửng đỏ, từ từ thong thả thở, nhưng lúc này lại toát ra một vẻ đẹp kinh tâm động phách :
- Tên hỗn đản, ngươi chạy nữa đi.
- Không, không chạy nữa.
Hai người lại tiếp tục chiến đấu, Độc Cô Bại Thiên dùng chưởng đối địch với kiếm, thật rất vất vả. Vụ khí dày đặc mang theo mưa bông tuyết bao vây hắn lại, luồng kiếm quang lấp lóe, không ngừng công vào những chỗ yếu hại.
- Xú tiểu tử, ngươi tựu phải chết, thật hoài nghi ngươi làm thế nào lại đả bại được Ngân Nhiêm sư thúc. Trong vòng mười chiêu ta sẽ kết liễu mạng ngươi.
- Mẹ nó, con tiểu nha đầu, lão tử nhường ngươi đó thôi. Giang hồ có câu: nam tử tốt không đấu với nữ tử, ngươi không rõ sao?
- Đồ sắc lang, giữ mồm miệng một chút, có cơ hội ta nhất định cắt cái đầu lưỡi ngươi xuống.
- Ngươi có khả năng thì cứ việc.
Hai người vừa đấu võ vừa đấu khẩu, “ Xoạt” một tiếng, mỹ nữ tung một cước đã làm rách một mảnh xiêm y của Bại Thiên, xuất hiện một vết thương nhỏ trên da ngực hắn.
- Ngươi định làm gì vậy, bộ ngực của ta không xinh đẹp bằng của ngươi. Ngươi muốn nhìn, ta cởi ra cho nhìn.
Mỹ nữ nghĩ tới cảnh xấu hổ ở khách điếm, kiếm thế càng thêm nhanh. Hàn khí tỏa ra mãnh liệt, nhiệt độ xung quanh giảm xuống như đang ở thời tiết giá lạnh. Vô số băng hoa tuyết diệp trong suốt bay đầy trời, trường kiếm trong tay nàng uốn lượn như một con ngân long vây quanh lấy Bại Thiên.
- Phanh!
Mỹ nữ vừa dùng kiếm vừa dùng chưởng, một chưởng tung ra trúng ngay ngực Độc Cô Bại Thiên, hắn thổ ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Đây không phải lần đầu tiên hắn trúng Lạc Thiên chưởng, nhưng một chưởng lần này tuyệt không giống với lần của Ngân Nhiêm đạo nhân. Từ đầu đến chân, hắn cảm giác lạnh lẽo, lục phủ ngụ tạng khó chịu dị thường.
Cô gái đi tới, một cước đạp lên lưng hắn, cười lạnh nói :
- Cái gì võ học kỳ tài, cái gì Cửu chuyển thần công, bất quá cũng chỉ như thế.
- Ngươi bỏ chân ngươi xuống!
Độc Cô Bại Thiên tức giận kêu.
- Nha đầu có gì mà kiêu ngạo, ta luyện võ không đến một năm, ngươi phải rất tốn sức mới đánh bại được ta. Nếu để ta thêm vài năm luyện võ, ngươi còn có thể khoa trương…
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì một lưỡi kiếm lạnh như băng kê ngang cổ hắn.
- Nói đi, tiếp tục nói nữa đi.
Thanh âm mỹ nữ lạnh lùng nói.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác quả thực rất uất ức, tự nhiên bị một nữ nhi dẫm lên người, mà nữ nhi này nhìn cũng rất xinh đẹp cực kì, nhưng hắn không nén được cảm giác tức tối trong lòng, hắn nhẹ giọng nói:
- Ngươi có thể bỏ cây kiếm ra xa, nhấc chân lên một chút được không? Hiện giờ ta đã bị trọng thương, ngươi còn sợ gì?
Cô gái cười nói:
- Ngươi, hừ….
Ý của câu nói rất rõ ràng.
Rốt cuộc, thanh kiếm sắc lạnh cũng được rút lên, cước lực nặng tựa ngàn cân cũng nhấc ra khỏi thân thể hắn. Hắn đứng lên, cử động một chút, cảm giác thân thể rất khó chịu phi thường, cả người đều là hàn khí.
- Tiểu thư có thể cho biết quí danh?
- Lãnh Vũ.
- Tên rất hay, băng thanh ngọc khiết, thanh tân điển nhã, người cũng như tên. Lạc Thiên cung chủ cũng họ Lãnh, như vậy cô chính là Lạc Thiên tiểu cung chủ?
- Bớt nói bậy, sắc lang, ngươi tự hủy hai mắt hay là ngươi muốn ta giúp?
Độc Cô Bại Thiên lui về sau hai bước nói:
- Để ta tự mình làm, không nghĩ tới, Độc Cô Bại Thiên ta anh hùng như vậy lại đến bước này, thế nhưng…
Hắn không hề có chút phong phạm của một cao thủ, đột nhiên quay người bỏ chạy, lớn tiếng nói:
- Tiểu nha đầu, đợi đấy, sớm muộn gì lão tử cũng xử lí ngươi.
Hắn không quay đầu lại, hướng phía trước chạy như bay, mục tiêu chính là dãy núi, đó chính là nơi hắn tu luyện một tháng, hắn định lợi dụng địa hình quen thuộc để thoát khỏi mỹ nữ.
Lãnh Vũ sắc mặt trắng bệch, đuổi theo sát hắn. Độc Cô Bại Thiên cố nén thương thế, liều mạng bỏ chạy. Hai người rất nhanh tiến vào khu vực thâm sơn, hai luồng quang ảnh không ngừng xuyên qua rừng cây.
Một cây cổ thụ to lớn hiện lên trước mắt, Độc Cô Bại Thiên trong lòng vui vẻ, lao nhanh về phía đó. Đợi cho Lãnh Vũ tiến lại gần thì bất chợt bóng dáng hắn biến mất. Nàng không tin Độc Cô Bại Thiên đã thoát, nàng cẩn thận tìm tòi. Nàng không sợ đánh lén , bởi nàng tin tưởng vào công lực của mình, nhưng là tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy tung tích Bại Thiên.
Lúc này Độc Cô Bại Thiên đang trốn trong một cái bẫy ở sâu trong rừng, cái bẫy này là do hắn làm ra, không tưởng là lại phát huy tác dụng ẩn trốn như vậy. Phía trên cái bẫy có phủ dây leo mọc trên sườn núi, nhìn kỹ cũng không phát hiện được. Có vài lần Lãnh Vũ đi ngang qua cái bẫy, làm Độc Cô Bại Thiên sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, hắn không ngừng điếu tiết cơ thể sang trạng thái thai tức.
Nghe tiếng bước chân xa dần, hắn thở phào một hơi, nhưng nhanh chóng khống chế lại nội tức bởi hắn cảm giác Lãnh Vũ không đơn giản như vậy. Quả nhiên, một lúc sau hắn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Độc Cô Bại Thiên thầm nghỉ : “ Thật sự là giảo hoạt, tiểu hồ ly.”
Hắn nghe Lãnh Vũ tự nhủ:
- Thật sự không có ở đây, xem ra hắn đã chạy xa. Ta không tin ngươi có thể thoát khỏi bàn tay của ta.
Tiếng bước chân xa dần. Độc Cô Bại Thiên không dám ra khỏi chỗ trốn, lẳng lặng ngồi yên, không lâu sau lại nghe thấy tiếng bước chân. Độc Cô Bại Thiên nghĩ thầm : “ Thật âm hiểm, đồ lừa đảo, ngươi cho lão tử ngươi là kẻ ngốc sao?”
Lần này, tiếng bước chân đã thực sự đi xa, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sắc trời dần dần ảm đạm, Độc Cô Bại Thiên ở trong cái bẫy, không ngừng vận chuyển Minh Vương Bất Động, Kinh Đào Thiên Trọng, Kinh Thiên quyết chữa thương. Trước kia hắn chỉ biết Minh Vương Bất Động đối với Phi Hoa Lạc Diệp Thiên Công tựa hồ khắc chế nhau. Nhưng lần này hắn đã vô tình phát hiện ba loại công pháp giao nhau vận chuyển có thể tạo ra hiệu quả rất lớn. Ngắn ngủn chỉ vài canh giờ, thương thế của hắn đã khỏi quá nửa. Án chiếu theo tốc độ này, ngày mai hắn có thể phục hồi lại toàn bộ.
Độc Cô Bại Thiên cẩn thận mở lớp dây leo ở miệng bẫy ra, nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng leo lên. Ra khỏi khu rừng, hắn bò lên trên một ngọn núi nhỏ, đột nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một bóng người, không phải Lãnh Vũ thì là ai. Khóe miệng hắn lộ vẻ mỉm cười, một kế hoạnh trả thù ( nguyên văn là “liệp diễm” ) hiện lên trong đầu hắn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK