Lúc tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt Độc Cô Bại Thiên, hắn từ từ mở mắt ra. “Thời tiết tốt thật, a… …” nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trước mắt dọa hắn nhảy dựng lên: những cây đại thu cao chọc trời bị gãy ngã đổ xuống, những cái rãnh dài chục trượng, đĩnh núi không xa phía trước bị chặt mất.
“Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra?” Hắn có một chút mê hoặc, tiếp đó liền nhớ lại sự tình xảy ra tối qua, “Tối qua mình bị ngất đi, nhưng mà trước đó có người la lên… …”. Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một cảnh tượng: Độc Cô Bại Thiên như một vị thần đứng bồng bềnh trong không trung, cương khí từ trường kiếm tung hoanh ngang dọc đan xen lẫn nhau xông lên tận trời cao… …
Sự tình phát sinh đêm qua xuất hiện trong đầu hắn như điện xẹt, hắn chỉ kịp nhìn thấy động tác, tuyệt nhiên không nghe thấy lời Kinh Thiên nói. Chấn kinh, vì sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, “ chẳng lẽ thân thể của mình đã phản bội lại tâm thần? từ khi nào mình có sức mạnh đáng sợ như vậy?”. Công lực này quả là không thể tưởng tượng, “ khẳng định hơn hắn đế cấp hiện tại, ít nhất cũng là thánh cấp. Trời ơi, chuyện gì thế này?”
Đúng lúc đó một đoạn tâm pháp quái lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, Kinh Thiên quyết. Hắn ngẩn người, “Chuyện gì thế này, mình sao tự nhiên biết được thiên tâm pháp này?”. Hắn bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thiên quyết nhưng sâu tận đáy lòng lại cảm thấy bất an. Ngoài dự liệu của hắn, đây chính là tâm pháp hoàn chỉnh của chiêu Kinh Thiên Nhất Kích mà hắn cùng Huyên Huyên phát hiện ra ở địa hạ cung điện trong thành Thông Châu.
Chấn kinh lại thêm chấn kinh, hắn nhanh chóng bị hấp dẫn như say như mê. Tâm pháp bác đại tinh thâm này thật xứng với 2 chữ Kinh Thiên, bên trong tâm pháp đúng là kinh thiên động địa. Hôm đó hắn cười bảo Huyên Huyên không nên tham lam, vọng tưởng lấy được tâm pháp hoàn chỉnh, không tưởng hôm nay lại kì quặc lấy được. Hắn lúc đó nói với Huyên Huyên, võ công phải tự tạo ra, thích hợp với bản thân mới là công phu chân chính. Đến ngày hôm nay, kinh qua nhiều cảm ngộ hắn mới minh bạch, sự tình căn bản không phải là đơn giản. Công lực không đạt đến một cảnh giới nhất định, thì cơ bản không nên nói đến chuyện sang tạo võ công. Quan hệ giữa học và sang tạo giống quan hệ giữa chất và lượng, hai cái không thể so sánh với nhau. Có đủ công lực, nhiều kinh nghiệm, tích lũy cảm ngộ đến một mức độ nhất định, có thêm kỳ duyên và tài năng mới có thể sang tạo được võ công của bản thân.
Hôm nay hắn may mắn có được một bảo điển trong mắt người võ lâm, trong lòng vui như điên. Từ từ lấy lại bình tĩnh, với sự tình xảy ra tối qua hắn cảm thấy rất bất an.
Những ngày sau, Độc Cô Bại Thiên ở tại sơn cốc không ngừng tu luyện Kinh Thiên quyết. Hắn phát hiện một việc kì quái, tu luyện công phu Kinh Thiên quyết thì Kinh Thiên Đào Trọng cũng tăng tiến, ngược lại luyên Kinh Thiên Đào Trọng thì Kinh Thien quyết phảng phất cũng được tu luyện. Dường như hai công phu này có mối quan hệ tự nhiên.
Ở trong núi ba mươi ngày qua, hắn dường như biến thành một con dã nhân, tóc tai bù xù dơ bẩn, quần áo rách rưới. Rời khỏi núi, hắn đi tới một sơn thôn nhỏ. May mà tiền trên mình chưa mất, thôn dân nhìn hắn với ánh mắt kinh dị, Độc Cô Bại Thiên liền mua một bộ quần áo mới, sau đó lại ăn như như hổ liên tục không ngừng. Trong núi tuy có thịt thà nhưng tất nhiên không có gia vị, ăn uống rất vô vị.
Cáo biệt thôn dân chân thật, Độc Cô Bại Thiên đến huyện thành. Trước tiên ăn một bữa thịnh soạn rồi đi tắm rửa bằng nước nóng, sau đó lại mơ mơ màng màng trở về phòng của mình. Hắn không nhìn kỹ, kéo màn rồi chui vô mền ngủ. Đang ngủ đột nhiên hắn nghe một tiếng hét chói tai: “a… …”
Độc Cô Bại Thiên liền ngồi dậy, trên giường là một giai nhân tuyệt sắc, đẹp không thể tả, dụng mạo quả là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Càng nhìn càng thấy hấp dẫn, tuyệt sắc mĩ nhân từ trên xuống dưới chỉ mặc tiểu y, che phủ những chổ trọng yếu trên cơ thể. Đôi chân dài tỏa ra ánh sang, eo nhỏ chưa tới một vòng tay, mông tròn trịa nở nang, hai ngọn núi nhô lên như ngạo nhân.
Độc Cô Bại Thiên choáng váng, hắn chưa từng thấy tuyệt sắc giai nhân nào “dụ hoặc” như thế này trước mặt hắn. Tuyệt sắc thiếu nữ nhanh nhẹn xoay người rồi mặc quần áo vào, sau đó với tay cầm thanh bảo kiếm lên, lao thẳng vào Độc Cô Bại Thiên. “Sắc lang, ngươi quả là dũng cảm, có ý đồ xấu ca với ta mà bây giờ còn bình tĩnh như vậy.” sắc mặt cô gái đỏ hồng, không biết là vì giận hay vì xấu hổ.
Độc Cô Bại Thiên còn đang mê mẫn, gì thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. “Uy, mỹ nhân làm gì vậy? Cô vô cớ vào phòng ta, cầm kiếm chĩa vào ta nữa là sao? Thấy ta anh tuấn, muốn dâng hiến cho ta cũng không nên làm như vậy. Uy, Cô đừng qua đây, ta kêu người tới à.
Mỹ nữ tức muốn điên, “ngươi là đồ hạ lưu, leo lên giường của ta nằm còn ăn nói vô sĩ nữa à, ta giết ngươi.” Nói xong liền dùng bảo kiếm đâm vào tim Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên hoảng hồn, thiếu nữ này quả là hung ác, muốn lấy tính mạng của hắn. Cơ thể liền nhảy sang bên cạnh, mở miệng nói: “Uy, dừng tay, chúng ta hãy nói cho rõ rang, khoan hãy… …” hắn phải né tránh trái phải trông rất thảm hại
Thiếu nữ vừa cầm bảo kiếm chém hắn vừa nói với giọng độc ác: “Sắc lang chết dẫm, ngươi chờ chết đi, còn cái gì để mà nói nữa, dám leo lên giường của ta nằm à.”
“Trời ơi, đây không phải phòng số 7 sao? Ta làm sao mà leo lên giường cô nằm dc, đây rõ rang là phòng của ta.”
“Mở to mắt mà nhìn cho kĩ đi, rốt cuộc đây là phòng số mấy.” Thiếu nữ mở miệng nói nhưng tay vẫn không dừng lại, một tiếng “xích” vang lên, tay áo của hắn bị cắt mất 1 miếng. Toàn thân Độc Cô Bại Thiên đổ mổ hôi lanh, cảm thấy cây kiếm của cô gái này nhanh khác thường. Tuy hắn chưa đánh trả, nhưng rõ rang cô gái này cũng chưa xuất ra toàn lực.
“Tốt thôi, coi như ta vào nhầm phòng, cô cũng không cần hung dữ thế. Chẳng lẻ cứ cần phải lấy mạng ta… …” nói câu này cho nên động tác của hắn chậm một chút, một tiếng “xích”, mũi kiếm liền rạch 1 đường dài lên áo của hắn làm thành 1 cái miệng, da thịt lộ hết ra ngoài. Độc Cô Bại Thiên tức giạn nói: “UY, tiểu nha đầu ngươi làm quá rồi đó. Chẳng qua chỉ nhìn một chút, có gì ghê gớm đâu, muốn thì ngươi cứ nhìn lại ta đi.”
Lúc này thiếu nữ càng giận dữ, “thằng khốn vô sĩ, Hôm hay không giết được ngươi, ta se lấy kiếm tự sát.” Thanh kiếm mờ mờ ảo ảo tán phát xuất từng đợt hào quang. Độc Cô Bại Thiên biết thiếu nữ làm thật, hắn không muốn đánh nhau một cách vô vị như vậy nữa. Liền tránh né đến gần cửa sổ, dùng sức đánh mạnh, rồi nhảy ra ngoài sân. Thân hình không dừng lại mà nhảy lên nóc phòng bỏ đi. Nhanh chóng chạy ra ngoài thành, định dừng lại để lấy hơi, nhưng quay đầu nhìn lại, hắn hít phải một luồng khí lạnh. Nhìn thấy thiếu nữ đang bay tới.
“Uy, cho hỏi, ta nên gọi là đại tỷ hay tiểu muội gì đó sao lại cố chấp quá vậy. Chúng ta không có thâm thù đại hận gì, chẳng qua không để ý nên vô nhầm phòng, cô cần gì phải như vậy? Ta bồi thường cho cô cái gì đó được không? Ta thật sự không có ý gì đâu, xin lỗi, xin lỗi mà.”
Lúc này thiếu nữ đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà thân thể hoàn mĩ như nữ thần vẫn khiến người khác thêm ham muốn. Nhất là nghĩ đến thân thể lõa lồ trong khách sạn, toàn thân Độc Cô Bại Thiên nóng bừng bừng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK