• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Đôi mắt của Độc Cô Bại Thiên dần ửng đỏ, trong nội tậm tâm cảm thấy rất đau đớn
“Ta thật quá ngu ngốc. Sao ta lại không sớm nhận ra điều đó chứ. Nguyệt nhi, muội cũng thật là ngốc quá đi. Muội có chuyện gì mà không thể nói cho ta biết. Tại sao phải một mình hứng chịu chứ”
Hắn bước nhanh về phía Tư Đồ Minh Nguyệt
“Nguyệt nhi......”
Thanh âm Độc Cô Bại Thiên run rẩy vang lên
Đôi mắt Tư Đồ Minh Nguyệt đã sớm đẫm lệ, từng bước tiến về hướng Độc Cô Bại Thiên.
“Bại Thiên ca ca, huynh......”
Nàng cố gắng kìm chế nhưng cuối cùng cũng khóc không thành tiếng.
‘’Nguyệt nhi, muội....muội....muội chịu oan uổng rồi. Muội....không phải có chuyện gì đang giấu ta chứ?’’
Thanh âm của độc Cô Bại Thiên run rẩy cất lên.
Tư Đồ minh nguyệt dần bình tĩnh trở lại lau nước mắt cười nói:
‘’Bại Thiên ca ca, có thể nhìn thấy huynh khiến cho muội rất là vui. Muội còn nghĩ huynh vĩnh viễn không còn quan tâm đến muội nữa’’
Tư Đồ minh Nguyệt vừa bước tới vừa nghẹn ngào nói.
“Nha đầu ngốc, ta sao không quan tâm tới muội chứ. Nguyệt nhi, muội mau nói cho ta biết, muội không có chuyện gì đang giấu ta chứ?”
“Không có”
“Nói dối. Ta từ trong ánh mắt của muội nhìn thấy muội đang rất đau khổ....... muội có việc gì mà không thể nói cho ta biết? Muội thật không có chuyện gì thật sao?”
“Không có, muội thật sự không có. Bại Thiên ca ca, muội không đúng với huynh, huynh bây giờ đã tha thứ cho muội rồi đúng không? Muội.......”
“Tới giờ mà muội vẫn còn giấu ta. Muội còn coi ta là Bại Thiên ca ca hay không? Vì sao lại không thể nói cho ta biết? Nói đi!”
Độc Cô Bại Thiên gần như hét lên
“Lưu sư huynh bị bệnh......”
“Cái gì......”
Cả người Độc Cô Bại Thiên như sững lại. Hắn ngàn lần cũng không nghĩ ra Minh Nguyệt lại nói ra một lý do như thế.
“Không lẽ ta đã đoán sai. Không lẽ chỉ có mình ta yêu đơn phương? Nhưng..... nhưng rõ ràng ta cảm nhận được trong thâm tâm Nguyệt nhi có tình cảm sâu nặng với ta. Không thể nào!”
Trong tâm Độc Cô Bại Thiên như đang gào thét.
Hắn ôm Tư Đồ minh Nguyệt vào lòng
‘’Nguyệt nhi, muội đừng sợ. Có Bại Thiên ca ca bảo vệ cho muội, không một ai có thể làm tổn thương tới muội. Muội hãy mang chuyện đang khiến muội lo lắng nói cho huynh nghe’’
Tư Đồ Minh Nguyệt trong lòng hắn thổn thức:
‘’Bại Thiên ca ca, muội biết đời này muội đã có lỗi với huynh. Nếu như có kiếp sau thì muội nhất định sẽ gả cho huynh, suốt đời làm vợ của huynh’’
Nói xong liền rời khỏi lòng của Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên cảm thấy đầu óc như trống rỗng. Hắn lẩm bẩm tự nói với mình:
‘’Đa tình tự cổ không dư hận....’’
Hắn thật không thể ngờ đế cấp thần thức của mình lại phạm một sai lầm lớn đến như vậy. Ban đầu hắn thật sự muốn kết thúc mối tình giữa hắn và Tư Đồ Minh Nguyệt. Nào ngờ khi nhìn thấy đôi mắt ưu sầu của nàng thì tâm linh của hắn như chấn động. hắn tưởng rằng tình cảm cùng nỗi bi ai vô tận đó là dành cho hắn, hắn còn tưởng.....
Đây đúng là một việc tối sỉ nhục đối với nam nhân. Đó là hiểu lầm tình cảm của người đã từng là người yêu của mình.
Những người xung quanh tò mò đưa mắt nhìn hắn
‘’Nhìn cái gì mà nhìn’’
Độc Cô Bại Thiên giận dữ hét to
Thần sắc tư Đồ Minh Nguyệt hoảng hốt
‘’Xin lỗi Bại Thiên ca ca, xin lỗi......xin lỗi....’’
Cuối cùng nàng cúi gầm mặt xuống.
Cắt không đứt, tâm vẫn còn loạn.
Độc Cô Bại Thiên dần bình tĩnh trở lại nhưng trong tâm của hắn thật là khó mà chấp nhận. Lúc này cảm giác của hắn không biết như thế nào. Có đau khổ, có xót xa, có cảm giác như thất tình? Không, đa phần là cảm giác thất bại!Là người mà bản thân mình đặt nặng tình cảm nhất, là mối tình đầu tiên, cuối cùng đã thất bại triệt để. Thất bại triệt để trong tâm tưởng...triệt để trong.......
Hoa nở hoa tàn, duyên đến duyên đi. Những chuyện khi xưa trong quá khư cũng nên theo gió mà đi.
Mỗi cá nhân đều có những bí mật riêng. Bi thương cũng được, vui vẻ cũng tốt, tất cả đều là sinh hoạt cuộc sống trong đời người. Cuộc sống đó không thể thay đổi theo ý nguyện. Trong cuộc sống có rất nhiều màu sắc tươi đẹp nhưng cũng tràn đầy sự bất lực bi thương.
‘’Nguyệt nhi, vừa rồi có phải là ta buồn cười lắm, đúng không?’’
‘’Không, Bại Thiên ca ca, muội biết huynh đối với muội rất tốt. nhưng mà....’’
‘’Nha đầu ngốc, huynh hay nói giỡn trước mặt muội mà, đừng để tâm làm gì. Mỗi người đều có quyền lựa chọn lấy cuộc sống riêng, mỗi người phải can đảm lựa giành lấy hạnh phúc cho mình. Muội không nên tự trách mình. Mỗi ngày nên mở lòng mình ra một chút, phải cười nhiều hơn. Nhìn muội bây giờ ta thật khó mà tưởng tượng nổi. Một tiểu thiên sứ lúc nào cũng rạng rỡ khi xưa đâu mất rồi? Cười lên một cái coi nào’’
‘’Bại Thiên ca ca, huynh thật không trach muội sao?’’
‘’Đương nhiên là thật. Nhìn muội vui thì ta cũng mới thấy vui. Trên thế giới này thật ra đã tồn tại rất nhiều bất công. Nam nhân thì có quyền yêu thích nhiều nữ nhân nhưng có trách thì chỉ nói là nam nhân đó có số đào hoa. Còn như nữ nhân nếu chọn lấy tình yêu của mình thì sẽ chịu rất nhiều áp lực từ xã hội giống như là thuyết trung trinh vậy. Đây thật là một quan điểm bất công. Thế tục là như vậy đó. A, nói cả nửa ngày muội có hiểu ý của ta không? Muội không cần phải tự cắn rứt đâu’’
‘’Bại Thiên ca ca, muội...’’
‘’Được rồi, không cần phải giải thích, ta hiểu mà’’
Có thể nói Độc Cô Bại Thiên bây giờ đang cười ra nước mắt. Bề ngoài thì hắn đang rất bình tĩnh nhưng nội tâm thì lại rất đau đớn đến cực điểm. Hắn biết lúc này trong mắt người chưa từng yêu thì hắn đang rất yếu mềm. Nhưng những người đó thì làm sao mà có thể hiểu nỗi lòng hắn chứ



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK