Khúc đệm rất nhanh trôi qua, lễ cuồng hoan cũng chính thức bắt đầu. Khắp Thâm Lam tràn ngập không khí vui vẻ, rất nhiều người đều mặc trang phục đặc trưng của chủng tộc mình, trên đầu họ đội đủ loại tóc giả, thậm chí có người còn bôi vẽ những đồ án lên mặt. Từng thùng rượu lớn theo xe ngựa vận chuyển vào Thâm Lam rồi dùng tốc độ đáng kinh ngạc biến trống rỗng. Thâm Lam một lần nữa được thắp sáng, tỏa ánh huyễn lệ làm không gian xung quanh như mộng như ảo. Khắp nơi là những đống lửa, tiếng ca, hương thơm đồ nướng, dường như trong ngày hôm nay trên thế giới không có chuyện gì đáng buồn vậy.
Nhưng ở trên tầng cao chủ tháp Thâm Lam, giới quyền quý vẫn vô cùng tỉnh táo. Bởi vì đấu giá hội được cử hành hôm nay, một phần kho báu của pháp sư truyền kỳ cũng được lộ ra. Đây là một lần đấu giá khổng lồ, pháp sư truyền kỳ lấy ra rất nhiều vật phẩm, thuộc tính của chúng cũng vô cùng hi hữu, quy mô lần này hơn xa lần trước cũng giúp giới quý tộc nhìn nhận lại thực lực của Tô Hải Luân.
Bắt mắt nhất không chút nghi ngờ là bộ xương cự long hoàn chỉnh ở trung ương đại sảnh, những pháp sư thèm nhỏ dãi đi xung quanh đủ nói để nói lên điều đó. Nhưng đáng giá nhất không phải là bộ xương cự long mà là trái tim của cổ thú man hoang nguyên dã, nửa tay giáp của phó lãnh chủ vực sâu ác ma và một tấm da cổ hỏa long, đây đều là những vật giá trị lên đến cả vài trăm vạn.
Quy tắc của đấu giá rất đơn giản, bên cạnh mỗi vật đều có một tấm bảng, ai muốn mua thì ghi lại tên và giá định mua. Cho đến khi đấu giá hội kết thúc thì tính cho người ra giá cao nhất đương nhiên cũng có những vật đặc biệt người muốn mua không đợi được cho đến khi đấu giá hội kết thúc thì có thể công khai kêu gọi toàn trường đấu giá, nếu như không có ai ra giá cao hơn hắn thì thứ đó thuộc về hắn. Dù cho cả đại sảnh lên đến một vạn ba ngàn mét vuông nhưng nếu muốn kêu gọi khắp sảnh thì chỉ cần một chiến sĩ cấp 10 là đủ rồi. Mà những vị đại quý tộc có thể vào đây thì dù thực lực không đủ thì chiến sĩ cấp 10 trong tay cũng dùng trăm ngàn để đếm!
Những vị quý tộc có lãnh địa thì không hứng thú với bộ xương cự long và những tài liệu ma pháp kia, thứ hấp dẫn bọn họ nhất là từng khối quáng thạch hàng mẫu. Đối với lãnh địa, xương rồng da rồng gì đó chỉ là để tăng lực lượng cá nhân, quan trọng nhất là mấy trăm cân kim loại hiếm. Kim loại hiếm ý nghĩa với việc chế tạo giáp ma pháp, trọng vũ khí, phụ ma tiễn… Nếu những thứ này được phối hợp với những chiến sĩ tốt thì sẽ xây dựng được một đội quân mạnh mẽ! Kẻ có quyền thế có chút chán ghét với vũ lực cá thể nhưng rất yêu thích xây dựng quân đội quy mô.
Đương nhiên không thể bày từng khối quáng thạch thành núi trong đại sảnh được, chỉ có thể xếp các hàng mẫu nhỏ mà thôi. Trước giờ danh dự của Thâm Lam luôn rất tốt, bất kể là qua đấu giá hay buôn bán bình thường, sai lệch giữa hàng mẫu và hàng bán rất nhỏ. Những vị đại quý tục tụm năm tụm ba bàn tán tỉ lệ quáng thạch, những vị quý tộc quan hệ đồng minh còn khẽ tụm lại để ý những kẻ không thuộc đồng minh. Bọn họ sẽ tử tế đọc số lượng, phẩm chất quáng thạch, sau khi chăm chú tính toán mới cẩn thận viết giá xuống.
Không khí trong đại sảnh nóng bỏng nhưng cũng đầy kiềm chế, hiện tại vẫn còn sớm còn lâu mới tới thời khắc cuối cùng cho nên mọi người vẫn còn duy trì được kiềm chế. Nhưng số lượng và chất lượng những vật phẩm đấu giá làm mọi người khó mà khống chế được ham muốn trong lòng. Đặc biệt là quáng thạch chất lượng cao như vậy, không ít người hoài nghi mấy năm qua pháp sư truyền kỳ đã chiếm bao nhiêu vị diện giàu có quáng tàng.
Stevenson cũng không bị những vật phẩm trong đại sảnh mê hoặc, hắn vẫn duy trì được phong độ ưu nhã hàn huyên mấy câu với những đại biểu gia tộc đồng minh sau đó đi nhanh tới khu vật phẩm cự long. Phía sau người hắn, ngoài chiến chức giả và thần thuật sư ra còn có hai vị chuyên gia giám định và hai chiến sĩ cấp cao 16 cấp Suo Lamu công tước mới đưa tới.
Trải qua nhiều ngày nói chuyện với trợ thủ của Hắc Kim, Stevenson đã sớm có mục tiêu lần này, đó chính là da cổ hỏa long! Đúng! Là hỏa long trong truyền thuyết mà không phải là hồng long.
Đồ long đã không phải chuyện dễ, hồng long vũ lực đứng giữa trong ngũ sắc long, lực phòng ngự của nó vô cùng cao. Hỏa long thật ra là một phân nhánh của hồng long, số lượng rất thưa thớt nhưng thực lực hơn xa hồng long. Hồng long sống hơn ngàn năm nếu như thực lực rất mạnh thì ngẫu nhiên có cơ hội tiến hóa hỏa long.
Nếu như dùng cường giả nhân loại so sánh thì Suo Lamu công tước mới tiến cấp truyền kỳ nếu quyết sinh tử với hỏa long thì cũng chỉ năm ăn năm thua! Mà nếu là thánh Cruise dẫn theo tiểu đội cấu trang kỵ sĩ thì trực tiếp bị đập bẹp! Cho nên nếu gia tộc Suo Lamu muốn tự mình kiếm da hỏa long là điều không thể! Cũng bởi vì như thế mà phương án thiết kế đầu tiên của thánh Cruise dính đến da hỏa long bị phủ quyết ngay.
Stevenson đứng bên nhãn hiệu hồi lâu, chăm chú đọc những dòng thuyết minh chi chít bên trên, một chữ hắn cũng không bỏ sót. Hắn có thể nhìn ra tấm da này tốt hơn tưởng tượng nhiều, nó lớn hơn da cổ hỏa long bình thường mà lại hoàn hảo nữa. Theo thuyết minh thì con hỏa long này đã sống hơn ngàn năm nên phẩm cấp của nó hơn xa những con hồng long mấy trăm năm.
Ở đầu phần thuyết minh giới thiệu về trận đại chiến giữa pháp sư truyền kỳ và hỏa long. Đương nhiên, cũng có thể bỏ qua đoạn thuyết minh này, đoạn thuyết minh này đã trải qua ba người: vị học giả lịch sử, đại sư nghệ thuật và Hắc Kim gia công nên nếu muốn từ nó tìm ra năng lực của pháp sư truyền kỳ là chuyện không tưởng! Đoạn thứ hai vô cùng quan trọng, nó cung cấp lực chiến đấu, thông số của hỏa long. Đoạn sau cùng cũng rất quan trọng, nó nói rõ hoàn cảnh sống của hỏa long.
Ở bảng đấu giá chỉ có hai hàng chữ nhỏ, một người ra giá một trăm vạn mà một người ra giá một trăm lẻ năm vạn kim tệ, xem ra hai người này đều thuộc về loại cường giả cá nhân. Cường giả không có thế lực lớn trợ giúp thì không thể so tài lực với Suo Lamu gia tộc được, đương nhiên Tô Hải Luân là ngoại lệ.
Sau khi nghe chuyên gia giám định, Stevenson tuy vẫn nỗ lực duy trì bình tĩnh nhưng khóe mắt hắn đã liên tục co giật kích động. Khối da hỏa long này quá quan trọng với hắn, chỉ cần có nó, thánh Cruise có thể chế tạo ma văn cấu trang cấp 2, lúc đó việc thỏ trắng chiến thắng sói tuyết không còn là truyền thuyết nữa!
Lúc này, ánh mắt Stevenson nhìn vào da cổ hỏa long như nhìn vào con đường tiến hướng cấu trang sư của hắn! Hắn khẽ trầm ngâm suy nghĩ rồi bắt đầu hạ bút. Sau khi đắn đo, Stevenson quyết định viết 130 vạn (20 vạn cộng thêm nếu cần). Như vậy đã giúp tỏ rõ thực lực và quyết tâm mà lại không quá lộ liễu để tránh người khác thấy hắn cần gấp mà cố ý kéo giá lên cao.
Ngay lúc này, thanh âm huyên náo trong đại sảnh đột nhiên im bặt, tất cả cường giả quá 18 cấp đều đồng loạt nhìn hướng cửa đại sảnh. Một luồng gió mạnh mẽ ập vào đại sảnh nháy mắt tuôn tràn khắp đại sảnh, nhiệt độ trong sảnh thoáng chốc tăng lên mấy độ, khí biển ấm áp ẩm ướt bỗng biến thành khô ráo nóng rực, trong không khí tràn ngập khí tức hoang vu, rất nhiều người thậm chí còn ẩn ẩn nghe thấy tiếng gầm gào gầm rú của dã thú!
Đây thuần túy là lực lượng khí thế, khí hậu trong sảnh dù cho chuyển biến rất nhỏ nhưng nên nhớ đại sảnh rộng bao nhiêu và chuyển biến trong nháy mắt như vậy lực lượng này khủng bố đến đâu? Mà khí thế này dù cho mãnh liệt nhưng không mang theo chút sát ý và áp lực nào cho thấy đối phương không cố ý, chỉ là khí thế tự nhiên vươn ra mà thôi.
Trong chốc lát, những vị cường giả trong đại sảnh đều khẽ đánh giá chủ nhân lực lượng kia mà kết luận đưa ra làm họ không thoải mái chút nào.
Lúc này, một đoàn người tiến vào đại sảnh, hấp dẫn mọi người nhất là thiếu nữ ở giữa đoàn. Thiếu nữ mặc một bộ võ bào kỳ dị, bên trên là đủ các loại đồ văn dã thú. Ngoài các đồ án không giống trên đại lục ra, trang phục và đồ trang điểm của nàng rất bình thường không chút xa hoa nhưng tất cả các ánh mắt đều không tự chủ được tập trung vào nàng như thể nàng là vương giả chân chính trong vạn thú vậy.
Vóc người thiếu nữ cao ráo cân xứng, làn da màu trà tràn ngập êm ái và tỏa ánh mênh mông. Nàng để tóc dài đến eo tùy ý bay múa theo gió, bên trên bày đầy nắm tóc, xương nhỏ, ngọc thạch, răng thú… trang trí.
Sắc đẹp của nàng hỗn hợp tuyệt sắc, man hoang, thê lương, bá khí và mỹ lệ, tràn đầy xa lạ hấp dẫn. Mà hai vệt trắng đồ thuốc trên mặt nàng làm người xem qua khó mà quên được. Hai vệt trắng kia tự nhiên phát ra khí tức hoang nguyên sơn mạch vô cùng vô tận, thủ pháp bôi phép mạnh mẽ xa xưa, đến cả người bình thường cũng cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong nó. Mà với những cường giả thật sự thì ngầm giật mình, bọn họ nhìn ra được đó không thuần túy để trang trí mà là thánh giả totem của man hoang đại lục sánh ngang với ma văn cấu trang! Bất kể là từ góc độ nào cũng nói lên thân phận thiếu nữ không đơn giản!
Tư thế thiếu nữ yểu điệu mỹ lệ nhưng từng bước nàng hạ xuống lại không nhẹ nhàng chút nào. Mỗi một bước của nàng đều làm đại sảnh khẽ run rẩy y như bước đến không phải thiếu nữ mà là một hung thú thượng cổ nặng mấy trăm tấn vậy! Uy thế này rõ ràng không phải do đoàn tùy tùng của nàng tạo thành bởi vì quy luật chấn động của đại sảnh trùng khít với nhịp bước của nàng.
Lúc này, thần tình của đám quyền quý khác nhau, có kẻ vì bị khí thế của thiếu nữ va chạm mà tức giận, có kẻ thì say mê với phong tình khác biệt của nàng nhưng ngay khi cảm giác ấy nảy sinh, hai mắt những kẻ này đột nhiên đau nhói, tầm nhìn mơ hồ nước mắt không tự chủ được ứa ra. Đám thị vệ của chúng đang định phát tác thì bị những cường giả trong đó chặn lại.
Lúc này trong đoàn tùy tùng của nàng, một lão già khô kiệt nhỏ gầy như xé tan sương mù đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Đôi mắt hổ phách của hắn vẩn đục già nua, hắn già đến nỗi như thể không đi được nữa vậy, trên người hắn mặc trường bào vu tế hoa lệ quái dị, trên đầu cắm lông vũ đẹp đẽ, trên cổ đeo mười mấy cái lòng với đủ loại tài liệu khác nhau làm người ta lo lắng những cái vòng này có đè gãy cái cây khô héo chúng buộc hay không. Trong tay lão nhân là một gậy gỗ do ba đoạn ghép thành, dây thắt và da thú buộc ở những đoạn ghép lồi lõm. Đầu trượng điêu khắc độc xà uốn lượn, thân trượng thì treo răng thú và xương cốt thành từng chuỗi.
Lão già theo sát sau người thiếu nữ, bất kể thiếu nữ đi nhanh hay chậm, không nhiều bước nào cũng không ít bước nào, bộ dáng của hắn tuy run run lẩy bẩy như lúc nào cũng có thể ngã xuống nhưng thủy chung duy trì nhịp bước. Vốn là hắn không chút thu hút, lúc trước trong ý thức những người ở đại sảnh không có hắn. Nhưng là hiện tại, hắn mạnh mẽ xông vào tầm nhìn của mọi người, thậm chí còn lấn át hình ảnh thiếu nữ, làm những kẻ muốn ngắm nhìn khuôn mặt, eo thon, bộ ngực và bờ mông nảy nở của thiếu nữ đều chỉ nhìn thấy gương mặt già nua và hàm răng vàng ố của lão già!
Nhất thời, trong đại sảnh vài chục người sợ hãi hoặc rơi lệ trong đó không ít kẻ quyền thế. Nhưng là hỗn loạn ngắn đến như không tồn tại, chỉ mấy cái hô hấp, tất cả đã như chưa từng phát sinh, mọi người lại tập trung vào vật phẩm đấu giá. Nơi này là Thâm Lam, cũng không phải là lãnh địa của bọn họ, lực lượng lão nhân biểu hiện làm bọn họ hiểu thân phận của thiếu nữ cao quý, bọn họ không chọc vào được. Cho nên với chút ủy khuất này, bọn họ chỉ có thể ngậm cười đợi làm rõ tình thế rồi tính tiếp. Những kẻ ngu đi ra gầm gào trong những trường hợp như này đã sớm bị chém chết mấy chục năm trước rồi, không đợi được đến lúc làm loạn đấu giá hội Thâm Lam.
Thật ra dị biến cũng không phải hấp dẫn được tất cả mọi người, trong đại sảnh vẫn có một số không nhỏ người tiếp tục chăm chú nghiên cứu phẩm chất bảo vật đấu giá. Đối với bọn họ thì đây mới là chuyện quan trọng nhất. Những người này có kẻ vô cùng chuyên chú không bị ngoại vật ảnh hưởng, có kẻ lực lượng quá thấp không cảm nhận được không khí biến đổi.
Stevenson chính là một trong số đó, hắn đang đứng trước tấm da cổ hỏa long, nét bút ngưng trầm tràn đầy lực lượng viết xuống con số. Hiện tại chưa có vị đại quý tộc nào hứng thú với khối da này, mới chỉ có hai vị cường giả muốn mua. Giá cao nhất hiện tại mới là một trăm ba mươi vạn kim tệ, khoảng cách ba trăm vạn giới hạn trong lòng hắn còn xa lắm. Khi hắn viết xuống số 3, hai vị cường giả chú ý đến nơi này đều khẽ chán nản. Thế là hắn đầy vui vẻ viết số 0 thứ ba và chuẩn bị viết nốt những số 0 thật tròn trịa, dù sao cũng không vội.
Nhưng là số 0 thứ tư còn chưa viết xong, Stevenson đột nhiên cảm giác được một luồng gió nóng mang theo khí man hoang mạnh mẽ thổi đến, một thân ảnh yểu điệu hiện ra trong tầm mắt hắn. Còn không đợi hắn kịp phản ứng, cảm giác như bị bỉ mông chạy húc vào ập đến làm hắn bay lên không, vô số cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến đổi, trong tai hắn tràn đầy thanh âm dã thú gào thét, không còn thanh âm nào khác!
Theo theo là va chạm kịch liệt. Va chạm đem theo đau đớn làm ý thức hỗn loạn của Stevenson tỉnh táo lại mà thủ hạ của hắn cũng chạy đến luống cuống đỡ hắn dậy, thần thuật sư thì nhanh chóng trị liệu cho hắn. Lúc này long mạch thuật sĩ mới miễn cưỡng nhìn rõ cảnh vật trước mắt nhưng suýt thì hắn lại phun máu.
Ngay ở trước mắt Stevenson, một thiếu nữ đi tới đài cao, kéo xuống da cổ hỏa long dùng sức xoa nắn rồi mới hài lòng nói: "Tốt! Rất mềm a! Đúng lúc ta đang thiếu áo mặc." Sau đó không ngờ nàng trực tiếp choàng tấm da này lên cổ còn ngắm nghía xung quanh như thể mặc lên một áo choàng đẹp đẽ vậy.
Một võ sĩ cao lớn phía sau nàng cúi người nhắc nhở bên tai thiếu nữ: "Điện hạ, tiền."
Thiếu nữ chợt hiểu vỗ vỗ đầu mình, đầy khiêm tốn nói: "Ai u, ngươi không nói thì ta quên mất! Noland đại lục coi trọng nhất là tiền a, ta phải nhớ kỹ mới được. Cảm ơn ngươi, Cương Nham. Ai là chủ trì đấu giá hội?"
Câu nói cuối cùng nàng dâng cao thanh âm, thật ra không cần nàng nói to, hôi ải nhân đã sớm lao đến khi thiếu nữ cầm lên da cổ hỏa long rồi. Khứu giác rèn luyện nhiều năm của Hắc Kim làm hắn kinh ngạc phát hiện khí chất của thiếu nữ mạnh mẽ hơn tất cả những người hắn gặp, thậm chí còn mạnh hơn Tô Hải Luân. Có mùi kim tệ nồng đậm, không là rất nồng đầm làm hôi ải nhân khó mà kiềm nén khí huyết bản thân.
Nhìn thấy hôi ải nhân xong đến, thiếu nữ tiện tay lấy ra một tảng đá nhỏ cỡ nắm tay từ bao da thú ở giữa eo, nhìn cũng không nhìn liền vứt cho hôi ải nhân nói: "Đây là tiền trả."
Tảng đá bẩn bụi không chút thu hút nhưng khi ném lên không lại kéo theo từng tia sáng bạc tạo thành quỹ tích di chuyển. Hôi ải nhân trong tích tắc toàn thân cứng ngắn vươn tay đón lấy, biểu tình của hắn khẩn trương, cẩn thận, trịnh trọng như khi làm quyết toán Thâm Lam mỗi tháng vậy. Cơ thịt hai tay hắn không ngừng co giật, tư thế thì cứng ngắc, mười ngón tay như không nghe sai khiến làm bắt hụt. Hôi ải nhân đột ngột kêu thảm, toàn thân nhào nhanh xuống đất sau đó hai tay dùng hết sức lực vươn lên đón lấy viên đá trước khi nó rơi xuống.
Lúc này, trên không mấy chục tia sáng bạc quỹ tích như tơ nhện vẫn chưa tan biến!
Trong đại sảnh đã có mấy người biến sức, hôi ải nhân thì vừa bò lên vừa run rẩy nói: "Đây là Las Besser… chu tinh, thật sự là chu tinh!"
"Viên đá" trong tay hôi ải nhân chính là tài liệu cần thiết để chế tạo ma văn cấp 4, tùy tiện bán ở góc nào đại lục cũng bán được năm sáu trăm vạn kim tệ, mà chỉ nhìn quỹ tích bạc nó để lại trên không dài như thế kia là biết phẩm chất tuyệt hảo, giá cả có thể đến gần ngàn vạn kim tệ. Cảm giác cầm ngàn vạn kim tệ trong tay làm hôi ải nhân mê muội. Không phải hôi ải nhân nào cũng được hưởng thụ cảm giác bị người ném vào ngàn vạn kim tệ trong đời.
Lập tức vô số ánh mắt tập trung vào bao da giữa eo thiếu nữ, những cường giả đều có thể nhận ra đấy là trang bị không gian, còn về bên trong lớn đến đâu thì khó mà đoán được. Dù cho nó chỉ là một túi da bình thường, nếu như chỉ chưa Las Besser chu tinh cũng đủ làm người khác ngạt thở. Mà đáng chết nhất là nó còn là trang bị không gian!
Stevenson vốn vẫn vươn tay về phía thiếu nữ, dùng thanh âm khàn khàn gầm rú: "Tấm da hỏa long kia là của…" Nhưng khi nhìn thấy chu tinh thiếu nữ ném ra, chữ ta đột nhiên biến khỏi cổ họng hắn.
Stevenson mở miệng ra rồi lại khép lại, không có chút thanh âm nào được phát ra. Dù là bán hết đồ trên người long mạch thuật sĩ, hắn cũng không lấy ra được một viên chu tinh, dù là một nửa bụi phấn cũng không được! Đây không phải so đo cùng cấp bậc, thậm chí Stevenson còn không đủ tư cách tiến lên so đo. Nếu như hắn muốn kháng nghị có lẽ lý do duy nhất có thể đưa ra là vừa bị thiếu nữ đánh bay.
Thiếu nữ lúc này mới nhớ lại gì đó, nhíu nhíu mày quay đầu hỏi võ sĩ man tộc bên cạnh: "Cương Nham, ta vừa đụng vào thứ gì sao?"
Cương Nham cúi xuống thân thể to lớn gần ba mét toét miệng cười nói: "Chút đồ nhỏ cản đường ngài mà thôi."
Hắn ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Stevenson và đám tùy tùng, khinh thường nói: "Chỉ là đám nửa nghèo không giàu mà thôi, ngài không cần để trong lòng! Ngài là học sinh của Tô Hải Luân điện hạ, tự trả tiền!"
Nói tới đây, Cương Nham còn đề cao thanh âm, từng chữ từng chữ một nói: "Tự trả tiền!"