Richard theo ý thức tiến đến gần nàng, mỗi bước đều như đi trong giấc mộng vậy, ánh sáng gần ngay trước mặt như thể vươn tay là chạm tới vậy. Hắn vươn tay ra chạm lấy ánh sáng xanh lam mê hoặc kia nhưng là bàn tay hắn lại xuyên qua tầng sáng chạm vào thân thể nàng. Một lực lượng kỳ dị bùng nổ làm đầu ngón tay hắn và da thịt pháp sư truyền kỳ khẽ run rẩy làm cả hai cùng rùng mình.
Richard bị vẻ đẹp thần bí của Thâm Lam vịnh ngâm chấn nhiếp đến nói không nên lời thậm chí còn không thể dùng từ ngữ miêu tả cảm giác lúc này của hắn nữa, đột nhiên huyết mạch hắn sôi trào mà thế tới hung hãn chưa từng có thậm chí không thể át chế, nó cuốn văng lý trí của hắn đi. Bàn tay hắn không tự chủ được theo bản năng men theo đùi đẹp của pháp sư truyền kỳ vươn lên trên thăm dò.
Richard phảng phất cảm giác bản thân như núi lửa bạo phát! Oành một tiếng, Tô Hải Luân giống như bị núi lửa châm đốt, toàn thân tỏa ánh sáng xanh lam bập bùng, những đường vân trên người nàng càng lúc càng dày đặc thậm chí còn chuyển dần sang xanh thẳm. Nàng khẽ cắn răn ngăn lại bàn tay hướng lên trên của Richard, thế là nguyên tố thân thể hắn cũng cuồng bạo xoắn vụn rồi thiêu đốt từng mảnh trang phục của hắn thành tro bụi!
Oành, Richard xích lõa bị ép trên mặt đất. Mặt đất vô cùng cứng rắn, cú va chạm này rất mạnh nhưng ma lực Tô Hải Luân rót vào giúp hắn không cảm thấy đau đớn. Nhưng là chấn động kịch liệt làm tứ chi hắn tê dại, tạm thời không thể đứng lên.
Ma lực của pháp sư truyền kỳ cũng không thể ngăn được huyết mạch cuồng bạo của Richard, hắn ngửa mặt lên nhìn, tiểu đệ trưởng thành sừng sững chỉ lên trời chiếu thẳng vào Tô Hải Luân.
"Đáng chết!" Tô Hải Luân khẽ rít lên, nàng đột nhiên lướt ngang rồi hiện ra bên trên Richard sau đó thẳng tắp rơi xuống. Ánh sáng xanh theo thân ảnh nàng che đi hơn nửa không gian, tràn ngập mờ ảo không chịu tiêu tán.
Thân thể Richard theo bản năng nhô cao nghênh đón dụ hoặc mê ly kia, hắn khẽ phát ra thanh âm khàn khàn gầm rú. Hắn chỉ cảm thấy bộ phận nào đó đột nhiên tiến vào giải đất thần bí, nóng rực, ướt át, mạnh mẽ đè nén. Mỗi cái nghiền ép của giải đất đó đều tác động mạnh đến thần kinh hắn làm hắn muốn gầm rú lên. Mà hắn cũng theo bản năng hai tay leo lên bắp đùi nàng, nắm chặt nỗ lực đưa tiểu đệ tiến vào sâu hơn!
Đôi lông mi của pháp sư truyền kỳ ban đầu nhíu lại rồi dần dần giãn ra cuối cùng là thả lỏng!
Trong đêm vận mệnh, đứa bé chính thức trở thành đàn ông! Bảy mặt trăng cùng lúc tỏa sáng quả thật thay đổi vận mệnh của rất nhiều người!
Ngày đặc thù đến đâu cũng sẽ qua, dù là ngày vận mệnh cũng vậy! Khi ánh mặt trời chiếu qua người, Richard mới dần tỉnh lại, thế là một ngày mới bắt đầu.
Hắn phát hiện Tô Hải Luân vẫn chưa rời đi, nàng vẫn đang ngủ say. Dưới ánh nắng mai, thân thể nàng trắng nõn hoàn mỹ đầy dụ hoặc, hai điểm hồng đỏ trước ngực khẽ phập phồng làm ánh mắt hắn không thể dứt ra được. Trên thân thể nàng, những ma văn tối qua không thấy đâu nữa làm mọi việc tối qua chỉ như giấc mơ!
Tất cả đều tốt đẹp chỉ là tư thế của hai người có vấn đề! Thân thể của Richard cuộn tròn lại, đầu gối vào khuỷu tay Tô Hải Luân, tay và hai chân quấn chặt lấy nàng như lo sợ nàng biến mất vậy. Mà pháp sư truyền kỳ thì tùy tiện nằm ngửa, tay phải nắm lấy Richard, nàng ngủ rất thoải mái.
Buổi sáng vốn là thời gian nam tính mạnh nhất, nhớ lại cảnh tượng tối qua lại nhìn thấy hai điểm hồng dụ hoặc làm bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve. Động tác nhỏ bé của hắn làm pháp sư truyền kỳ tỉnh lại, nàng đầu tiên lười biếng vặn vẹo eo, phốc một cái đánh văng bàn tay sờ mó trên người nàng rồi mới đầy lười nhác mở mắt. Nhưng là nàng lập tức cảm giác không thoải mái, bởi vì thứ gì đó vừa cứng vừa nóng lại dính lấy người nàng thế là nàng theo bản năng tóm chặt lấy nó làm Richard ở bên cạnh khẽ kêu đau.
Pháp sư truyền kỳ quay đầu qua trợn lên tròng mắt lóe sáng, đồng khổng nhìn chăm chú Richard hồi lâu mới có thần thái. Thế là Richard biết lúc này nàng mới tỉnh ngủ.
Nhìn thấy Richard nằm bên người nhưng nàng không chút kinh ngạc chỉ vươn tay che miệng ngáp dài thoải mái, sau đó tùy ý vặn vẹo thân thể. Mà Richard thì không ngừng kêu oai oái, bởi vì khi nàng chuyển động thì tay phải vẫn nắm chặt phần quan trọng của hắn. Mà hình ảnh trước mắt lại mê người đến vậy, suýt thì làm hắn phát tiết tinh hoa.
Pháp sư truyền kỳ ngồi dậy nhìn Richard rồi đầy bất ngờ hỏi: "Còn muốn nữa sao?"
Sắc mặt Richard khẽ đỏ hồng vội vã gật đầu. Thân thể hắn đang trong độ tuổi tinh lực dồi dào, mà dù có thiên phú trí tuệ thì tâm trí hắn cũng chỉ trưởng thành như thanh niên mười bảy mười tám mà thôi. Lần đầu trở thành nam nhân lại là bên cạnh nữ nhân tuyệt sắc như Tô Hải Luân thì đương nhiên sẽ muốn tiếp.
"Muốn mấy lần nữa?" Pháp sư truyền kỳ cười rất kỳ dị. Nữ nhân ôn nhu tối qua như chỉ là ảo ảnh.
Richard lần này chăm chú suy nghĩ. Hắn còn chưa biết cực hạn thân thể này là bao nhiêu nhưng là có một điểm hắn biết rõ là thêm bao nhiêu lần nữa cũng không đủ. Hắn thậm chí cảm giác được bản thân tinh lực vô cùng có thể chinh phục đến khi mặt trời hôm sau dâng lên! Mà huyết mạch trong người hắn cũng ngo ngoe muốn động, toàn lực ủng hộ Richard chuẩn bị cuộc chiến chinh phục!
"Ba lần, không… Năm lần…" Richard ngập ngừng nói.
Tô Hải Luân đột nhiên cười lớn, tay phải nàng hung hăng lên xuống làm Richard suýt thì sụp đổ. Sau đó nàng đứng lên vung tay hiện ra pháp sư bào mới sau đó vừa tự mặc vừa nói: "Rất tiếc là trời đã sáng, cho nên một lần cũng không được!"
Mất mát to lớn làm Richard im lặng theo nàng đứng lên. Hắn nhìn thấy bộ trang phục nam nhân để góc phòng thế là mặc vào.
Sau khi mặc vào trang phục, Richard cũng cảm thấy bớt lúng túng và thấp thỏm hơn nhiều. Mà Tô Hải Luân cũng không còn là nữ nhân làm hắn điên cuồng đêm qua nữa, nàng đã trở lại thân phận pháp sư truyền kỳ hơn nữa đầy thoải mái tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Mà Richard lại nhất thời không thể thích ứng, hai bóng dáng pháp sư truyền kỳ khác nhau hợp lại làm hắn không hiểu đêm qua hay sáng nay mới là giấc mơ.
Tô Hải Luân nhìn một chút Richard rồi tiến bước cửa sổ nhìn hướng Hằng Đông sơn mạch hùng vĩ rồi từ từ nói: "Con muốn nói gì sao?"
Richard điều chỉnh tâm tình mạnh mẽ đè nén bản thân tỉnh táo rồi hỏi: "Vì sao? Tương lai ngài cần con làm điều gì?"
"Vì sao ư?" Pháp sư truyền kỳ thanh thúy cười vang rồi nhún vai nói: "Điều này cần lý do sao? Rất đơn giản, gần đây tâm tình tỷ tỷ ta không tốt nên làm chút chuyện giải khuây ấy mà! Đơn giản vậy thôi! Nếu như nhất định cần tìm một lý do thì non mềm ngon miệng chắc là đủ rồi!"
Nhìn sắc mặt xám ngắt của Richard làm Tô Hải Luân càng thêm cười vang. Thật không dễ dàng nàng mới dừng cười lại được nói: "Nếu như cẩn thận xem xét thì cũng có lý do. Đó chính là ham thích lớn nhất của tỷ tỷ ta, chính là lưu lại bóng mờ trong mỗi cường giả có thể thay đổi lịch sử đại lục. Nhưng là mỗi người khác nhau cho nên cách đả kích tâm lý những kẻ này cũng khác nhau. Mà đối với ngươi, tỷ tỷ ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy phương pháp này là tốt nhất, ăn sạch ngươi! Để sau này mỗi khi ngươi tìm tới nữ nhân sẽ nhịn không được nhớ tới ta, ha ha ha!"
Khẩu khí và biểu tình của pháp sư truyền kỳ như là không có gì vậy mà Richard không thể nói xen vào chỉ đành đợi đến khi nàng cười xong mới hỏi: "Như vậy tương lai ngài cần con làm gì?" Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai từ tương lai.
"Tương lai… tương lai…" Tô Hải Luân đột nhiên buồn bã, nàng khẽ thở dài vươn tay trái ra, kéo tay áo để lộ cổ tay non mềm. Trên làn da trắng như tuyết dần xuất hiện tia ma văn xanh lam: "Thâm Lam vịnh ngâm là ma văn cấp 6, hiện tại ở Noland đại lục chỉ có tri thức đến ma văn cấp 5. Cho nên nếu như con muốn hoàn thành nó thì phải đi đến các vị diện xa xôi tìm hiểu bí mật Thâm Lam vịnh ngâm."
"Con sẽ đi thăm dò vị diện!" Richard bình tĩnh nói, không có lời thề cũng không có những lời kích động.
"Vậy ta chờ con!" Ánh sáng ma văn dần tan biến, Tô Hải Luân lại khôi phục gương mặt thoải mái vui vẻ mọi ngày.
Nhưng là Richard hiện tại đã biết, gương mặt vui vẻ thoải mái không chút cố kỵ mọi người vẫn thấy không phải pháp sư truyền kỳ thật sự! Tối qua, khi nàng xúc động than thở mới là thật. Hay cả hai đều là Tô Hải Luân, chỉ là một bị che vùi đi thật sâu…
Trời đã sáng, ngày vận mệnh đã qua.
Theo ánh ban mai, Richard rời khỏi khu vực tư nhân của Tô Hải Luân. Khi cánh cửa ma pháp khép lại, hắn không kiềm chế được quay đầu lại nhìn. Hai thế giới một lần nữa ngăn cách, không biết lần tiếp theo cửa ma pháp mở ra là khi nào. Hắn còn nhớ rõ câu dặn dò của nàng: "Chuyện tối qua không được nói cho ai biết!"
Richard đương nhiên sẽ không nói ra, chuyện này hắn sẽ giấu thật sâu trong lòng coi như bảo tàng quý giá nhất! Mà lời giải thích phía sau của pháp sư truyền kỳ lại làm hắn khẽ mỉm cười, nụ cười từ lâu hắn không có. Tô Hải Luân ăn sạch hắn để lại cho hắn một bóng mờ, quả thật nàng đã thành công, trong tâm trí hắn đã khắc ghi hình bóng của nàng không thể xóa đi!
Đó là một bóng mờ tươi sáng!