Đoàn người ngựa của Triệu gia hăm hở đuổi theo tam tổ của bọn chúng ma không biết rằng, lần này rất có thể là lần cuối cùng chúng còn nhìn thấy mặt trời. cách đó vài chục dặm Dương Thanh và Tử Nguyệt đang đứng sóng vai với nhau nhìn về phía trước, hai người đều mang dáng vẻ khí định thần nhàn, cho dù kẻ địch sắp tới mạnh hơn hẳn nhưng hai người vẫn ung dung tự tại,
-Dương Thanh ngươi nói xem, lần này diệt hết tinh anh của Triệu gia chúng ta sẽ có thu hoạch thế nào
Hắn xì mũi hết sức coi thường rồi nói:
-Ba tên Ngưng Nguyên thì may ra, chứ còn Kết Đan thì ta không trông mong gì lắm. cái này chẳng qua là vì giúp Triệu Phong bắt kẻ thù, tất nhiên nếu có đồ tốt ta sẽ không khách khí.
Mới nói đến đây, trên nền trời phía xa đã nhanh chóng xuất hiện hàng chục chấm đen, nó ngày một lớn dần rồi hiện rõ ràng là một đoàn tu tiên giả.
Dẫn đầu bay nhanh nhất chính là một gã tu sĩ đầu trọc lốc sắc mặt nhợt nhạt. hai ống tya áo rộng thùng thình của hắn không ngớt tung bay theo gió, trên ngực trái của chiếc áo trên một chữ Triệu tinh sảo lông trong một hình lục giác.
-Ngưng Nguyên Trung Kỳ - tử nguyệt khẽ nói
Dương Thanh im lặng gật đầu, hắn nhìn tiếp về phía sau, hai kẻ có tướng mạo tương đồng này chắc lầ huynh đệ của tên dẫn đầu, một gã mặc áo đen râu tóc bù xù cảnh giới Ngưng nguyên hậu kỳ, gã trông như thư sinh còn lại là trung kỳ cảnh giới. ở hẳn phía sau, hắn đếm được chừng 18 người Kết Đan còn lại khoảng 20 người là TRúc cơ hậu kỳ
-Chà, gia tộc này cũng khá là có thế lực đây.
Chớp mắt đoàn người đã dừng lại trước mặt Dương Thanh và Tử Nguyệt không cần gia chủ phân phó đám đệ tự đã triển khai vậy hai người vào giữa.
Triệu Bất Bình lên tiếng:
-Nói mau tung tích kẻ đó ở đâu.
Hắn làm bộ không hiểu:
-Ngươi nói kẻ nào.
Lão phu không phí lời với ngươi nếu ta đếm đến 5 ngươi còn chưa nói, ta sẽ cho hai ngươi sống không băng chết.
Dương Thanh khinh thường nhìn lão:
-Muốn biết thì hãy tự đi tìm lấy. Tư Nguyệt đi thôi
Tử Nguyệt cấp tốc nắm lấy tay hắn, liền sử dụng thần thông mà chỉ Ngưng ngyên kỳ mới có, đo chính là Thuấn di, chớp mắt đã bỏ chạy ra khỏi vòng vây, Triệu Bất Bình đanh định đuổi theo thì bỗng nhiên không gian xung quanh như đông cứng lại, ba huynh đệ hắn có cảm giác như nguyên anh bị nén ép vào trong một cái lồng chật hẹp, muốn cất bước vô cùng khó khăn
Triệu Tư Thành cố gắng dùng linh lực chống đỡ cắn răng nói:
-Không ổn, trúng kế rồi
Đam đệ tự bên ngoài thấy các lão tổ bị vây thì nhao nhao đến cứu viên, nhưng chỉ cần vừa chạm vào vòng sáng bên ngoài nhẹ thì kim đan vỡ nát, nặng thì chết tại đương trường, liên một lúc đã có hơn mười tên nằm xuống
Bọn bên ngoài đã thế ba anh em Triệu gia ở trong trận cũng không khá hơn gì, không biết đây là trận pháp cổ quái gì, nó không chỉ gia tăng áp lực mà còn gia tăng cấm chế lên ba người, khiến ba người bọn chúng cử động vô cùng khó khăn, đến cuối cùng ba tên đều phải tế pháp bảo ra chống đỡ mới miễn cưỡng hoạt động được, nhưng cũng không phải kế sách lâu dài, nếu không nhanh chóng thoát thân, ba người bọn hắn sẽ bị đè ép thành thịt vụn.ở bên ngoài trận pháp một thân ảnh mờ nhạt dần dần hiện ra, toàn thân người này mặc đồ đen, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, cho dù phan an tống ngọc bất quá cũng chỉ như vậy. trên người hắn ma khí tỏa ra ngập trời, hắn lạnh lùng đứng đó nhìn vào trong trận pháp. vừa nhìn thấy thân ảnh đó, Triệu Bất Bình đã sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, thật sự là Triệu Phong, đại trưởng lão đã nói hắn chỉ là Ngưng Nguyên cơ mà, đây đây đâu phải Ngưng Nguyên mà là Luyện Thần, Luyện Thần cảnh giới, bây giờ thì hắn đã thấy hối hận thực sự, tại sao lại không báo cho hai tên kia, cho dù hắn có ở vào thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ cảu người trước mặt. Triệu Phong đưa tay lên không trung điểm một cái. Từ ngón tay của lão vô số sợi tơ nhỏ phóng ra, trong chớp mắt bất cứ tên đệ tử Triệu gia nào bị sợi tơ chui vào trong người đều trực tiếp bạo thể mà chết. cảnh tưởng máu tanh này vô cùng ghê rợn. trong trận pháp. Thấy con cháu mình bị giết sạch không còn một mống, Triệu Tư Thành đau đớn gào lên:
-Ngươi dám hạ sát thủ với người Triệu gia, ta sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh,
Triệu Phong cười ha hả. lão lại vẫy tay một cái nữa, trận pháp lại gia tăng áp lực, khiến cho ba người trong trận phải cố sức lắm mới đứng vững.
Giờ đây lão như trở lại là Thái Tử ma giới năm xưa quét ngang nhân giới, lão lặng lẽ lấy trong nhẫn trữ vật ra một cây thương, lẩm nhẩm như thể nói cho một mình lão nghe:
-Thoát khỏi khốn anh trận của lão phu rồi nói tiếp.
Vừa nhìn thấy cây thương. Triệu Bất Bình đã vội quỳ xuống:
-Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng, do đại trưởng lão, mọi việc đều do đại trưởng lão.
Triệu Phong vẫn điềm nhiên:
-Vậy sao.
Thấy triệu bất bình bỗng nhiên quỳ lậy đối thủ khiến cho Tư Nguyên và Tư Thành vô cùng phẫn nộ, hai lão quát lớn:
-Khốn kiếp, Triệu Tư Dương, ngươi dù gì cũng là lão tổ Triệu Gia, vậy mà lại ham sống sợ chết.
Triệu Phong ra vẻ gật đầu;
-Đúng vậy. đàn ông của Nguyệt Tộc chúng ta khi nào thì lại có kẻ hèn nhát như ngươi.
-Thái Tử, xin người tha mạng, ta xin làm nô hầu hạ hài 100 năm không 1 ngàn năm, thái tử cầu xin người.
Dương Thanh lắc đầunói khẽ với Tử Nguyệt:
Không có khí độ của cao thủ thứ phế vật
Triệu Phong lạnh lùng.
-Các ngươi đã biết bí mật của ta thì đương nhiên không thể sống được, ta cũng không cần người hâu, ta chỉ cần các ngươi chết là được.
Lão vừa dứt lời liền nắm chặt tay lại, trận pháp theo lão điều khiển bất chợt sáng lên, trong trận pháp xuất hiện hàng vạn cây kim ma khí ngập trời, chúng gòa thét rồi nhắm ba người lao đến, Dương thanh còn chưa kịp nhìn kỹ chuyện gì xảy ra thì cả ba tên đã bị vạn châm xuyên thành một cái sàng, ngay cả nguyên anh cũng không thoát được. đây là chiến lực của Luyện Thân sao, chỉ một cái vậy tay một Ngưng nguyên hậu kỳ và hai Ngưng Nguyên trung kỳ đã chết mà không kịp phản kháng, đấy là lão còn bị trọng thương chưa khỏi, nếu lão ở vào lúc toàn thịnh thì chẳng phải là trong nhân giới không có đối thủ hay sao.; hắn giờ ngón cái về phía lão cất tiếng khen ngợi:
-Triệu huynh thật là pháp lực vô biên, có Triệu huynh bên cạnh ta như hổ mọc thêm cánh
Triệu Phong quay đầu lại, dương thanh chợt kinh hãi nhìn lão, thất khiếu của lão dang rỉ ra từng dòng máu đỏ, lão thều thào nói ;-
-Cái gì mà pháp lực vô biên, e là ta lại phải bế quan hàng chục năm nữa, lần này tiêu diệt ba kẻ này ta đã tận sức rồi.
Lào móc ra một cái ngọc giản giơ lên trán rồi ném cho hắn,
-Mau tìm những thứ này, càng nhanh càng tốt
Lão nói xong thì móc ra hai viên đan dược màu xanh nuốt vào rồi biến mất.
Tử Nguyệt nói với hắn, không ngờ Triệu Tiền bối vì giết ba kẻ này nhanh gọn mà lại chịu hao tổn như vậy, ta xem lão bị thương không nhẹ.
Dương thanh gật đầu, hắn vung tay thu hết đám túi trữ vật và nhẫn trữ vật của bọn người này lại rồi há miệng phun ra vô số hỏa cầu, chớp mắt đống xác chết đã được dọn dẹp sạch sẽ,
-Lương Đường Chủ
Tử Nguyệt cất tiếng gọi, ba hơi thở sau mới thấy lão đi ra gương mặt còn mang theo vẻ kinh hãi đến cùng cực:
-Chưởng… chưởng môn vừa rồi vị tiền bối kia là cảnh giới gì?
Lão vừa hỏi vừa run như cầy sấy
Dương Thanh không trả lời mà lấy pháp bảo phi hành ra rồi nói:
-Lão thử đoán xem.
Chúng ta mau về Thất Huyền Môn